Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Nefertari

"Tiểu thư Nefertari, mời vào."

Ngải Vi tay trái ôm ấu sư màu vàng, tay phải cầm ba lô đã cùng với chính mình xuyên qua thời không, theo một thị nữ dẫn tới chỗ ở mới.

Không thể coi đây là một chỗ bình thường, tuy rằng ở góc lãnh cung hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là nơi phi tử thất sủng ở, trang sức, vật phẩm đều là của hoàng gia tinh tế cùng hoa lệ. Nhưng so sánh với tẩm cung mình ở lúc trước, nơi này khá đơn giản, thậm chí có chút keo kiệt.

"Tiểu thư Nefertari, người có thể ở đây nghỉ ngơi, nếu có gì phân phó, người có thể tùy ý gọi ta." Thị nữ đưa Ngải Vi vào, lời nói tất cung tất kính, trên mặt là khó hiểu cùng tò mò. Nàng ta đứng đó nhìn Ngải Vi đi vào căn phòng nhỏ hẹp, do dự muốn đem nghi ngờ trong lòng nói với nàng.

Ngải Vi cầm trong tay hành lý đơn giản đặt lên bàn, mới chú ý thị nữ vẫn chưa rời đi, nàng liền có chút thời gian đánh giá nàng ta một chút. Nữ hài tử này cũng khoảng mười hai mười ba tuổi, là một cô gái Ai Cập điển hình, tóc ngắn chỉnh tề, làn da màu đồng, trên khuôn mặt non nớt không che giấu được cảm xúc cùng ý tưởng. Trong lòng Ngải Vi chợt sinh ra hảo cảm, đến gần nói với nàng ta, "Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Cô gái đỏ mặt lên, sau đó vội vàng cúi đầu, nói, "Không, không có, Xá Phổ Đặc không dám..." Vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.

Ngải Vi ôn hòa nở nụ cười, "Ngươi tên là Xá Phổ Đặc đúng không? Không cần khách khí với ta như vậy, có gì thì nói đi."

Xá Phổ Đặc hai tay xoắn sít lại một chỗ, cúi đầu suy nghĩ một lát, liền hỏi, "Tiểu thư Nefertari, vì sai, vì sao người luôn cự tuyệt Pharaoh?"

Ngải Vi hơi ngây ra , lời trong miệng cô gái này nói ra, thật sự làm cho nàng kinh ngạc.

Thấy nàng không đáp, Xá Phổ Đặc cố lấy dũng khí nhìn Ngải Vi, tiếp tục nói, "Năm năm trước tuy rằng Xá Phổ Đặc còn nhỏ, như gia tỷ từng nói cho ta biết, người là phi tử Pharaoh yêu nhất. Từ sau khi người mất tích, Pharaoh cự tuyệt vô số hôn sự, vì ngàu dựng vô số tượng khắc, thâm chí không cho người khác gọi tên người. Nay người lại xuất hiện trước mặt Pharaoh, mọi người đều nhìn thấy sự vui sướng của Pharaoh. Mà người vì sao muốn làm cho Pharaoh tức giận? Ta nghĩ Pharaoh tuy rằng nhẫn tâm đem người vào lãnh cung, nhưng ngài ấy trong lòng cũng rất khó chịu."

Xá Phổ Đặc đúng là tiểu hài tử, vừa rồi đều là xuất phát từ chân tâm, nhưng nói rất nhiều lời không thể nói. Ngải Vi không biết trả lời thế nào, liền chột dạ cúi đầu nhìn mặt đất. Những lời Xá Phổ Đặc nói nàng đều biết, nhưng nàng có thể làm gì? Coi như nàng ích kỷ, nàng không muốn trả giá cho loại tình cảm không có kết quả này.

"Tiểu thư Nefertari, chẳng lẽ người không tin tình cảm của Pharaoh đối với người sao? Tỷ tỷ ta cũng tên là Nefertari, ba năm trước tiên vương muốn đem nàng ấy cùng với mười bốn vị tiểu thư quý tộc gả cho Pharaoh, nhưng lại bị Pharaoh cự tuyệt, vì chuyện này, Pharaoh suýt nữa đã mất quyền thừa kế."

Cái gì?!

Nghe được lời vừa rồi, Ngải Vi kinh ngạc ngẩng đầu, nàng sốt ruột túm bả vai của Xá Phổ Đặc, "Ngươi vừa rồi nói cài gì?"

Xá Phổ Đặc sợ tới mức ngây ngẩn cả người, "A, ta nói...Pharaoh suýt nữa mất quyền thừa kế..."

"Không phải câu này, ngươi nói tỷ tỷ của ngươi tên là gì?"

Xá Phổ Đặc kích động nói, "Xin, xin tha thứ ta thất lễ, gia tỷ cũng tên là Nefertari..."

Hóa ra là vậy! Trong đầu Ngải Vi loáng thoáng nhớ ra lịch sử chân chính: "Ramsses Đệ Nhị cả đời cưới mấy trăm vị phi thiếp. Nefertari cũng là nữ nhân phụ vương Tắc Tề Đệ Nhất lựa chọn. Nàng là một mỹ nữ Ai Cập điển hình, là quý tộc hậu đại, phu tử được Pharaoh sủng ái nhất đang được khắc tượng ở A Bố Tân Bối Lặc thần miếu, để hậu nhân đời đời tán tụng..."

Sủng phi chân chính của Pharaoh, Nefertari...

Ngải Vi lui về phía sau vài bước, tìm được rồi. Đây mới là người chân chính thuộc về Bỉ Phi Đồ, đâu mới là người hẳn là cùng hắn được khắc vào Thái Dương thần điện, là sủng phi hắn yêu vô hạn.

"Ngươi, tỷ tỷ của ngươi đang ở đâu? Ta muốn đi gặp nàng!" Ngải Vi túm Xá Phổ Đặc, làm cho Xá Phổ Đặc hơi phát run.

"Cái này, tiểu thư Nefertari, người, người không thể xuất cung..."

"Không được, ta nhất định phải đi, Xá Phổ Đặc, ngươi dẫn ta, dẫn ta đi gặp tỷ tỷ ngươi! Cầu xin ngươi!"

"Nhưng, nhưng mà...Nếu Pharaoh biết..."

"Sẽ không biết!" Ngải Vi lo lắng nói, "Ngươi nghĩ xem Pharaoh sẽ đi quản sống chết của một phi tử ở lãnh cung sao? Ta chỉ là ban ngày đi ra một chút, xin ngươi, ta phải nhìn thấy nàng ấy..."

Ngải Vi gắt gao cầm bả vai Xá Phổ Đặc, gần như cầu xin nói, Nàng muốn gặp Nefertari. Tâm tình hiện tại của nàng rất hỗn loạn, nàng không biết bước tiếp theo mình phải làm gì. Người muốn hãm hại Bỉ Phi Đồ, quan hệ giữa Lễ Tháp Hách cùng mã đặc hạo ny Khiết Như, còn có vị sủng phi chân chính này của Pharaoh...Thật nhiều vấn đề, nàng quả thật không biết nên làm thế nào, huốn chi, bây giờ còn có Bubka, nàng thực có lỗi với Bubka.

Nàng phải từng bước từng bước, đem nhưng việc này giải quyết hết.

Xá Phổ Đặc khó xử nhìn Ngải Vi, cắn đôi môi tái nhợt, một hồi lâu, nàng ta rốt cuộc gật đầu, "Được, tiểu thư Nefertari, ta sẽ mang người đi gặp gia tỷ, nhưng phiền người cải trang thành thị nữ..."

Ngải Vi nghe vậy vội vàng gật đầu, "Được, cái gì cũng được! Cầu xin ngươi!"

...

Ngải Vi đội tóc giả màu đen, mặc trang phục thị nữ, bưng bình nước mỗi ngày Xá Phổ Đặc mang đến đi ra ngoài cung, dọc theo đường đi đều có người hầu hay người bình dân thân thiết chào hỏi Xá Phổ Đặc.

"Xá Phổ Đặc, muốn xuất cung sao? Đừng quên thăm tỷ tỷ!"

"Xá Phổ Đặc, nghe nói ngươi được phân phó chăm sóc tiểu thư Nefertari, vận khí tốt nha!"

"Xá Phổ Đặc, gần đây tỷ tỷ ngươi thế nào? Ta có chút hoa quả này, mang cho tỷ tỷ ngươi đi!"

Ngải Vi trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Nefertari là người như thế nào, vì sao mọi người đều biết nàng, hơn nữa đều có kính trọng cùng thân thiết?

Ngải Vi kéo kéo Xá Phổ Đặc, "Tỷ tỷ của ngươi là người như thế nào...?"

Xá Phổ Đặc  cười nói, "Tỷ tỷ của ta, ha ha, nàng ấy là mỹ nữ đệ nhất đệ nhị của Thebes, nổi tiếng có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hiện tại nàng ấy là tế ti của Tân Khắc Bố thần miếu, nàngấy hay giúp đỡ mọi người cho nên mọi người cũng rất thích nàng ấy."

"Tế ti...?"

"Đúng, sau khi bị Pharaoh cự tuyệt hôn sự, nàng ấy liền quyết định làm tế ti." Trên mặt Xá Phổ Đặc xuất hiện một tia lo lắng, nhưng giây lát liền biến thành tươi cười như ánh mặt trời, "Nàng ấy thực thích hợp với chức vị này nha."

Trong lòng Ngải Vi hiện lên sự áy náy. Nữ nhi quý tộc, từ nhỏ được giáo dục để có một ngàu trở thành Vương phi. Nhưng lại bị con trai của Pharaoh cự tuyệt, đó là không thể thiếp nhận được nên quyết định đi làm tế ti...Nàng ủ rũ cúi đầu, đi theo Xá Phổ Đặc đi ra hoàng cung, đi qua ngã tư của Thebes.

Thebes không hổ là thành thị nổi tiếng thế giới, trên đường người đến người đi, quốc tịch khác nhau, việc làm khác nhau, đều tụ tập ở đây, Ngải Vi nhịn không được tò mò nhìn vật bày bán trong chợ. Hoa quả, rau dưa, thịt, lược, son hộp, nến, sách, trang phục, quả thực không kịp nhìn, hoa cả mắt. Nàng không khỏi bị hấp dẫn mà dần bước chậm lại, đột nhiên va phải một người, thân thể liền ngả về phía sau, mà bình nước trong tay cũng trượt ra ngoài.

"Bình nước!" Khi Ngải Vi sắp ngã xuống, trong lòng nghĩ đến là bình nước trong tay, kia là bình nước Xá Phỗ Đặc mỗi ngày dùng để múc, nếu nát liền không hay, thế nên không chú ý thân thể.

Nhưng thân thể của nàng không giống như ý nghĩ mà tiếp xúc với mặt đất cứng, ngược lại rơi vào một đôi tay ấm áp mà hữu lực.

"Ngươi sắp ngã rồi mà còn quan tâm cái kia." Một thanh âm xa lạ có phần châm chọc vang lên, Ngải Vi không khỏi tức giận nhìn về phía chủ nhân thanh âm, mà khi bốn mắt hai người chạm nhau, hai người đều ngây ngẩn.

Nam nhân xa lạ một tay ôm Ngải Vi, tay kia tiếp được bình nước của Ngải Vi. Hắn có một đôi mắt màu lam như trời đêm, nhẹ nhàng cúi xuống vẻ mặt ôn hòa, lại có chứa vài phần mi hoặc. Hắn nhìn chằm chằm Ngải Vi, dường như cũng bị đôi mắt của nàng làm cho ngạc nhiên.

Mà nháy mắt Ngải Vi nhìn đến hắn, một luồng khí nóng từ trong tim như triều cường mạnh mẽ dâng lên, cổ họng như bị một cái gì cứng rắn ngăn chặn, nàng nghẹn ngào vương tay, hơi run run sờ mặt nam tử trước mắt. Hắn không trốn tránh, mà ngơ ngác nhìn bàn tay nàng vươn đến.

"Huyền ca ca...Em rốt cuộc lại gặp được anh."

Nước mắt của Ngải Vi theo hai má chảy xuống. Rốt cuộc nhìn thấy Huyền ca ca, hắn nhất định là tìm nàng, đến bảo vệ nàng, đúng không? Hai đôi mắt giống nhau, Ngải Vi thật sự không khống chế được cảm xúc chính mình, hai tay vòng qua cổ hắn, nhào vào trong lòng hắn. Chớp mắt, khổ sở ủy khuất mấy ngày qua, tất cả đều dâng lên trong lòng, nàng không thể ngăn được khóc, "Huyền ca ca, em rất nhớ nhanh..."

Nghe thấy nàng gọi Huyền ca ca, trên mặt nam tử kinh ngạc hiện lên một tia thất vọng, Nhưng hắn càng thêm ôn nhu ôm Ngải Vi, giống như ôm bảo bối trân quý nhất thế gian, nhẹ nhàng vỗ về nàng, tựa như đang an ủi nàng. Tay vừa động, Ngải Vi khóc càng lớn, nước mắt giống như vỡ đê tẩm ướt quần áo nam tử.

Bọn họ như vậy rất nhanh làm người qua đường dừng chân nhìn. Nam tử vẻ mặt khó xử, luyến tiếc buông tay ra, nhẹ nhàng nói bên tai Ngải Vi, "Tiểu thư, chúng ta như vậy...không thích hợp lắm."

Dứt lời, Ngải Vi giống như bị điện giật, chợt buông tay đang vòng qua hắn ra, lui lại vài bước, "Ngươi, ngươi không phải Huyền ca ca." Một khắc kia, Ngải Vi thất vọng, cảm thấy thẹn thùng cùng tức giận, nàng trừng mắt nhìn nam nhân giống Ngải Huyền trước mắt, lớn tiếng nói.

Nam tử vô tội đưa bình nước cho Ngải Vi, nhìn nàng một phen giật lại, "Ta chưa từng nghe nói ta là Huyền ca ca, là người tự nhiên tiến đến ôm lấy ta..."

Mặt Ngải Vi hơi đỏ lên. Lời nói thật sự này hơi châm chọc, như từ trong miệng ca ca nói ra, bọn họ vì sao lại giống nhau như vậy!

Nam tử nhìn mặt Ngải Vi thanh một trận bạch một trận, bên môi khóe môi nhếch tươi cười tao nhã, "Ngươi tên là gì? Theo ta đi!"

Gì? Ngải Vi ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, cùng hắn đi, đi đâu? Nàng không hiểu.

"Tiểu thư! Tiểu thư người ở đâu..." Lúc này xa xa truyền đến thanh âm lo lắng của Xá Phổ Đặc. Ngải Vi nhìn nàng ta, lại nhìn nam tử trước mắt.

"Tìm ta..." Nàng nhíu mày, nói với hắn.

Nam tử kia đột nhiên kéo nàng lại, trong tay Ngải Vi còn ôm chặt bình nước, không thể đẩy hắn ra. Khi nàng còn chưa nhận ra, nam nhân có đôi mắt màu lam kia nâng mặt nàng lên, nhanh chóng vừa ôn nhu vừa cực nóng hôn lên môi nàng.

"Chúng ta còn có thể gặp lại." Hắn nhẹ nhàng nói, trong mắt một tia cảm xúc đặc biệt lưu chuyển. Hắn vuốt tóc Ngải Vi, nhíu mi, cúi đầu nói, "Hi vọng lần sau gặp mặt ngươi không mang tóc giả."

Ngải Vi còn đang vì nụ hôn mà khiếp sợ, nam tử không biết danh tính này lại cười với nàng, rất nhanh xoay người biến mất trong dòng người. Cho đến khi Xá Phổ Đặc lảo đảo chạy đến trước mặt Ngải Vi, nàng vẫn như trước ngơ ngác sờ môi, kinh ngạc nhìn hướng hắn biến mất.

"Tiểu thư, người không có việc gì thật sự tốt quá!" Xá Phổ Đặc thở hổn hển nói, nước mắt rưng rưng, "Vạn nhất người xảy ra chuyện không hay, ta..."

Ngải Vi vậy mới trong kinh ngạc định thần lại, nhìn Xá Phổ Đặc lo lắng.

"Tiểu thư, thỉnh người theo sát ta, không được làm cho Xá Phổ Đặc không tìm thấy người...Ta thật sự rất lo lắng cho ngài."

Ngải Vi hơi mơ màng gật đầu, tâm trí vẫn để trên người nam tử thần bí vừa rồi. Thời đại này gặp phải một người giống Huyền ca ca như thế, dự báo cái gì, rốt cuộc là may mắn hay châm chọc...

...

Nhiều lần khó khăn, hai người cuối cùng cũng tới Tân Khắc Bố thần miếu. Lúc này đã hoàng hôn, Xá Phổ Đặc dẫn Ngải Vi đi vào tiểu phòng bên cạnh thần miếu.

"Lệnh tỷ không có trong thần miếu sao?" Ngải Vi khó hiểu hỏi.

Xá Phổ Đặc nở nụ cười, "Đường nhiên là không, tỷ tỷ hi vọng có thể cùng ở một chỗ với người cần nàng giúp. A, đây rồi, nàng ấy ở đây a!" Xá Phổ Đặc vui vẻ chạy qua, Ngải Vi vội vàng bước nhanh theo, đi vài bước liền thấy một viện đơn giản kiểu Ai Cập.

Trong viện, dưới ánh tịch dương chiều tà, một nữ nhân khí chất bất phàm đang đứng. Đây là một vị mỹ nữ Ai Cập điển hình, mái tóc đen dài đến hông, màu da rám nắng, đôi mắt màu xanh yêu mị, lông mày nhếch lên, dưới sống mũi thẳng tắp là một đôi môi xinh đẹp, Nàng ấy một thân bạch y dài, mang theo trang sức có khắc Thái Dương thần. Nàng đang đưa tay đặt trên đầu một đứa nhỏ, thì thầm cái gì, mẫu thân đứa nhỏ thành kính quỳ gối một bên, giống như đang cầu nguyện.

Xá Phổ Đặc vội vàng ngăn lại, "A...Tỷ tỷ đang chữa bệnh cho đứa nhỏ kia."

"Nàng ấy là thầy thuốc...?"

"Không phải, nhưng màm ọi người đôi khi không có tiền chữa bệnh, đành tìm đến nàng cầu phúc. Làm một người bình dân, có thể được tế ti của Tân Khắc Bố thần miếu, thực không dễ dàng."

Ngải Vi ngơ ngác nhìn nữ nhân xinh đẹp đang chìm trong ánh mặt trời màu vàng, khẽ thì thào, "Nefertari..."

Đột nhiên, nữ nhân xinh đẹp ngừng lại, nàng quay đầu lại, nhìn về phía Xá Phổ Đặc cùng Ngải Vi. Xá Phổ Đặc vội vàng cúi đầu nói, "Thực xin lỗi, quầy rầy các ngươi." Ngải Vi cũng cúi người.

Nefertari khẽ cười, xoay người nói với mẫu thân của đứa nhỏ, "Được rồi, nếu không chuyển biến tốt thì đến tiếp, ta sẽ tiếp tục cầu phúc." Phụ nhân ôm đứa nhỏ liên tục khấu tạ, Nefertari nâng nàng dậy, lại nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu đứa nhỏ, "Nguyện thần Latin chúc phúc ngươi vĩnh tồn."

Phụ nhân mang theo đứa nhỏ ngàn ân vạn tạ rời đi, Xá Phổ Đặc vui vẻ chạy đến, cầm chặt tay nàng ấy,"Tỷ tỷ! Ta dẫn theo một vị khách quý đến gặp tỷ!" Nefertari nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Ngải Vi, Ngải Vi khẽ hoảng, mất tự nhiên cũng cười với nàng ấy.

Khi Nefertari nhìn thấy đôi mắt màu lam của Ngải Vi  đột nhiên run lên một chút, "Đây không phải là...Người là, tiểu thư Nefertari..."

Ngải Vi mặt đỏ lê, cuống quít khoát tay, "Không không, không cần gọi ta như vậy, gọi ta là Ngải Vi." Trước mắt là bản gốc, nàng sao có thể tự xưng chính mình là Nefertari?

"Nhưng mà, Ngải Vi tiểu thư người quả thật là..." Nefertari vẻ mặt thập phần khó hiểu, "Xin hỏi người tìm ta có việc gì?"

Ngải Vi cắn môi, không biết làm thế nào nói ra. Xá Phổ Đặc đi tới tiếp nhận bình nước trong tay Ngải Vi, nói với hai người, "Ta ở cửa chờ tiểu thư, tiểu thư có gì muốn nói với gia tỷ, mời nói."

Nàng ta vừa bước ra, Ngải Vi cảm thấy không kìm nén được cảm xúc. Nàng tiến lên đứng ở trước mặt Nefertari, cúi đầu lớn tiếng nói, "Ta thực xin lỗi ngươi! Ngươi mới là Nefertari chân chính! Ngươi mới là phi tử của Ramsses Đệ Nhị, không phải ta, không phải ta!"

Nefertari hơi ngây người , "Người nói gì vậy? Ta nghe không rõ."

Thanh âm ôn như làm cho Ngải Vi càng thêm áy náy, "Nói ra có lẽ ngươi không tin, ta tên là Ngải Vi, ta đến từ ba ngàn năm sau, ta không thuộc thời đại này, càng không phải người Ai Cập! Ta chỉ muốn đùa dai một chút mới mượn tên của ngươi. Thật không ngờ sự xuất hiện của ta, lại, lại..." Lại cải biến vận mệnh của ngươi! Nàng không khỏi nắm chặt tay, nói lớn hơi nữa, "Xin ngươi hãy tha thứ cho ta! Ta nhất định giới thiệu ngươi với Pharaoh, trả lại thân phận cho ngươi."

Nefertari hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi thở dài một hơi, "Thực ra lời nói của người ta không hiểu lắm. Nhưng hiện tại người là phi tử được Pharaoh sủng ái, mặc kệ tên người là gì, người mới là nữ nhân ngài ấy quý trọng nhất, sao vừa rồi người có thể nói vậy."

Ngải Vi cật lực lắc đầu, "Nefertari, hãy nghe ta nói. Ta đáng lẽ không nên xuất hiện trước mặt hắn, lại càng không nên dùng tên của ngươi, hiện tại lịch sử đều thay đổi, ta hi vọng có thể sửa lại! Ngươi xem, điêu khắc trên Tân Khắc Bố thần miếu kia, đáng lẽ là ngươi a..."

Nefertari nở nụ cười, ôn nhu nói với Ngải Vi, "Tiểu thư, người sai rồi."

Cái gì? Ngải Vi ngẩng đầu, có phần kinh ngạc nhìn Nefertari.

"Người không cần áy này với ta. Ta cũng không muốn vào cung, có lẽ lúc ấy người Pharaoh lấy là ta mà không phải người, nhân sinh của ta có lẽ không giống..." Nefertari ngửa đầu nhìn tịch dương trong viện, trong mắt là kiên quyết cùng ưa thích, "Nhưng hiện tại ta rất thích cuộc sống của ta, ta nguyện ý làm thần chức, cống hiến cả đời. Về phần người..."

Nàng ấy quay đầu, nghiêm túc nhìn Ngải Vi.

"Về phần người, người đến từ tương lai cũng tốt, người là người thời không khác cũng tốt. Pharaoh đã yêu người sâu đậm, toàn bộ Ai Cập đều biết tâm ý của ngài ấy với người. Nếu lịch sử đã muốn người đến đây, người không cần sửa lại, nếu có thể lựa chọn một con đường tốt, với Ai Cập, với Pharaoh, với người đều có kết quả tốt..."

Ngải Vi lại cật lực lắc đầu, "Ta không được, ta..." Trách nhiệm này thật sự quá lớn, nàng chung quy vẫn muốn trở lại tương lai! Thời điểm đó, Nefertari sẽ biến mất. Như vậy nữ nhân sắm vai trọng yếu trong chính trị ngoại giao của Ai Cập, chẳng lẽ cứ như vậy biến mất sao...Đây là sai toàn tập. Huống hồ...

"Không, sẽ không có kết quả tốt. Bởi vì sự xuất hiện của ta, ta đã làm hại hắn, vận mệnh hắn thay đổi..."

Đôi mặt với Nefertari trầm tĩnh, Ngải Vi đem bí mật cùng phiền muộn không dám nói cũng không thể nói thổ lộ ra. Nefertari thật có ma lực! Nhìn nàng ấy, trong lòng liền tràn ngập tín nhiệm, chính mình là một tiểu cô nương đến từ tương lai, làm sao có thể sắm vai của nàng ấy? Tự tin một khắc này của Ngải Vi đều biến thành bọt nước, nàng giống như một người sắp chết đuối, khó khăn tìm được tấm ván gỗ kéo dài sinh mệnh, gắt gao cầm tay Nefertari.

Nefertari nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, giống như trấn an muội muội chính mình, "Ngải Vi tiểu thư, đó cũng không phải lỗi của người...Nhưng ta cảm thấy nếu người có thể đối mặt với lòng chính mình, suy nghĩ thật rõ ràng, như vậy có thể tìm ra một con đường."

Cái gọi là rõ ràng...?

"Có lẽ người trung thành với quan điểm của mình, nhưng Pharaoh cực yêu thương người, vì sao người không lưu lại, đem vận mệnh của ngài ấy hướng đến một phương hướng tốt?" Nefertari bâng quơ nói xong, Ngải Vi trợn mắt, lưu lại?

"Không...Không, không thể được..." Ngải Vi lẩm bẩm.

"Tiểu thư, hiện tại nói không chừng còn quá sớm. Đường người phải đi dù sao cũng ở trong tay người, không cần vì chuyện khác mà cảm thấy không thể. Cứ trung thành với quan điểm của người, cứ giữ lấy lòng mình, như vậy có một ngày người mở mắt, người sẽ tìm thấy đáp án."

Ngải Vi nhìn vào mắt Nefertari, đó là một đôi mắt long lanh, kiên định và bình lặng, Nữ nhân trước mắt này đã biết đáp án của chính mình, cho nên nàng ấy mới có thể tâm lặng như nước, kiên trì như nhất như vậy.

Nếu nàng có đủ dũng cảm đối mặt với ý nghĩ chân thật của chính mình, hết thảy có phải hay không đều được giải quyết. Có phải đối mặt với Bỉ Phi Đồ nàng sẽ không lại mê mang như thế, có phải nhớ tới Huyền ca ca lòng nàng sẽ không lại đau đớn như thế, có phải nàng sẽ không lại tổn thương cùng thay đổi vận mệnh của Bubka, Nefertari...

Nhưng nàng không có đầu mối, cứ lung tung phức tạp trong lòng, đến tột cùng có thể tìm được một đáp án chính xác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com