Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Nội Gian (II)

Ngải Vi đã năm ngày không nhìn thấy Ramsses.

Nghe nói từ ngày đó, hắn đem chính mình khóa ở chỗ sâu nhất trong cung điện, không ăn không uống không gặp người. Khi Xá Phổ Đặc đem chuyện này nói cho Ngải Vi, nàng còn đang âm thầm cân nhắc trong lòng, không lẽ hắn định để cho chính mình đói chết đi. Nhưng ước chừng qua năm ngày, nàng không bao giờ có thể bình thản ung dung vui cười như thường, trong lòng luôn nổi lên cảm giác nôn nóng kỳ lạ. Trạng thái này vẫn tiếp tục đến ngày hôm qua đến bí ngục gặp Nhã Lý.

Công chúa Iamanekel là nội ứng của Hittite.

Khi biết được tin tức này, trừ bỏ khiếp sợ, lại có vài phần mừng thầm không rõ ràng dâng lên.

Nàng rốt cuộc tìm được một lý do đi gặp hắn. Nàng muốn nói cho Ramsses tin tức này, đây là chuyện quan trọng, cho nên hắn không thể không đi, sau đó "thuận tiện" nhìn xem hắn gần đây ra sao. Chỉ mong đế vương này không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, với nàng mà nói chính là thất bại trong gang tấc, đúng, nàng vẫn không hy vọng chính mình có thể trở về chuyến này.

Nàng cuối cùng tìm cho chính mình một giải thích thích hợp cho tâm tình khác thường của mình, sau khi thuyết phục, nàng vừa lòng hô cái khẩu khí, quyết định lập tức nhích người, tẩm cung của Ramsses đi từ chỗ Ngải Vi ở cũng không xa, hiển nhiên là có ý xếp thành như vậy, tuy rằng nói như vậy, Ngải Vi vẫn không biết trong mấy cửa trông không khác nhau lắm, cái nào đi đến chỗ đế vương. Kiến trúc Ai Cập to lớn đẹp mắt, cung điện Thebes tất nhiên cũng như vậy. Nhưng nàng không biết tất cả các chữ cái cũng không rõ, cái công trình phức tạp này đến tột cùng dùng để làm gì. Cũng may có Xá Phổ Đặc mới giúp nàng mỗi lần ra ngoài đi dạo đều có thể thuận lợi trở lại cư thất của mình.

Ngẩng đầu nhìn, sắc trời vẫn còn sớm, đã trả qua hôm qua mệt mỏi, Ngải Vi quyết định không phiền tới Xá Phổ Đặc mà một mình đi bộ tìm Ramsses.

Một mình bước chậm trong hoàng cung, trí nhớ mấy tháng trước lại như ẩn như hiện lên ở trong đầu. Mặc dù mình mới đến mấy tháng, thế giới này cũng đã trải qua năm năm...Còn nhớ rõ, lần đầu gặp gỡ Lễ Tháp Hách mỉm cười dịu dàng như ánh mặt trời, bảo nàng tham gia "Hồng Môn yến". Còn nhớ rõ, khi nghe thảo luận chính sự cùng Lễ Tháp Hách chậm rãi mà nói chuyện thuê dân chúng tu kiến công sự, thấy Ramsses cùng thần tử vẻ mặt kinh ngạc. Còn nhớ rõ, khi hiến tế sông Nile lúc trước, nhìn thấy vương tử Ramsses tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Còn nhớ rõ, tiểu công chúa mã đặc hạo ny Khiết Như xinh đẹp giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, nàng ta thật sự là một cô gái quật cường...

Giống như chỉ chớp mắt, kí ức thoải mái này đều tiêu thất. Trước mắt Ngải Vi hiện lên cảnh tượng đồ cùng chủy gặp tuyệt vọng ngày trước. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng liền mãnh liệt lắc đầu. Không, nàng không nghĩ đến nó. Vì vậy mà thống khổ, đau thương là một chuyện không có lý trí. Nàng không thích cảm xúc này,

Vì thế nàng đi nhanh hơn. Vòng qua một ao sen, từ trong hành lang gấp khúc phía xa truyền đến tiếng ồn ào nghị luận, tiếng bước chân của binh lính. Ngải Vi nhíu mày, không để ý bọn họ rối loạn. Đi vài bước, lại vòng qua hai khúc ngoặt nữa, đến một đình viện tương đối trống trải, kiến trúc hoa lệ nơi này thực đẹp mắt, trên cửa đều là bức họa điêu khắc trụ đều là thạch đá tinh tế, trong viện thực vật cây cối xanh ngắt tươi tốt.

Hẳn chính là nơi này, Ngải Vi không cần lo lắng đi tìm đâu mới là tẩm cung của Ramsses, bởi vì phía trước cánh cửa đóng chặt, khí thế nhất có mấy thần tử, người hầu, thị nữ đang quỳ, trong tay bọn họ bưng đồ ăn, nước, thuốc, quần áo, thần thái cung kính, nín thở ngưng thần. Thấy tình cảnh này không cần hỏi, người có địa vị cao nhất Ai Cấp, nhất định trong căn phòng phía sau cánh cửa.

Ngải Vi bước đến gần vài bước, tự hỏi làm thế nào để xuyên qua một đám người thế này để đến cửa phòng Ramsses. Đi chưa được mấy bước, trong đám người có một tiểu thị nữ tinh mắt đã thấy nàng.

"Tiểu thư Nefertari..."

Thanh âm mang theo sự không chắc chắn kia phá tan yên tĩnh giống như tử vong kia, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Ngải Vi. Chớp mắt, trong mắt họ xuất hiện một tia lạnh lùng cùng bất mãn.

"Sao bây giờ mới đến thăm Pharaoh."

"Bệ hạ sủng ái nàng như vậy, chuyện xảy ra xong ngược lại biến mất vô tung vô ảnh."

"Có khi nào nàng thông đồng với người khác hại chết Lễ Tháp Hách đại nhân."

Ngải Vi đều nghe được từng tiếng bàn tán rất nhỏ, nhưng nhìn không ra kẻ nào mở miệng. Những người đó không biểu tình nhìn nàng, nàng nhất thời phân không rõ những lời này rốt cuộc là bọn họ nói, hay là chỉ là ý nghĩ trong đầu nàng.

"Tiểu thư Nefertari!" Một tiếng run rẩy vang lên, một lão thần cầm trong tay văn thư bằng giấy cỏ gấu cung kính bái lễ nàng. Ngải Vi thoáng nhìn khuôn mặt quen thuộc của lão, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai. Nghe vậy, mọi người liếc nhau một cái, liền cũng theo lão bái lễ, "Tiểu thư Nefertari!"

Được nửa ngày, tầm mắt của mọi người không khỏi đều chuyển đến phía sau Ngải Vi. Ngải Vi vừa tò mò quay đầu lại, thanh âm nghiêm túc của mọi người lại một lần vang lên, "Mạnh Đồ Tư tướng quân!"

Ngải Vi nhìn kỹ, thấy người trẻ tuổi kia thật đúng là suất khí. Mái tóc màu đỏ giống như bốc cháy, trong con ngươi màu xanh có anh khí tản ra, dưới áo choàng màu đỏ tươi lộ ra áo giáp đơn giản lại tinh xảo, cánh tay rắn chắc thoạt nhìn rất hợp với bảo kiếm. Hắn trở nên vũ dũng như vậy, khí chất cũng mạnh mẽ, một loại lễ giáo cùng nhã nhặn không rõ từ trong lúc hắn giơ tay nhấc chân biểu lộ.

Mạnh Đồ Tư...Là anh trai của Bubka? Muốn đạt tới tiêu chuẩn của hắn, xem ra Bubka còn có đường phải đi rất dài. Ngải Vi trong lòng nghĩ, nghĩ rằng sau khi gặp lại Bubka nhất định phải nói cho hắn.

Mạnh Đồ Tư nhìn cô gái tóc vàng trước mắt, sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại. Đây là Nefertari, cô gái đem Pharaoh mê hoặc đầu óc choáng váng trong truyền thuyết kia. Năm năm trước, trong trí nhớ dường như đã gặp qua vài lần, hôm nay hẳn là lần đầu tiên đánh giá cẩn thận. Diện mạo quả thật là thanh tú xinh đẹp, nhưng cũng không phải là phong cách của Ramsses. Nữ nhân ấm giường cho hắn, hơn phân nửa đều là mỹ nữ các nước yêu diễm nóng bỏng, so sánh với, Nefertari này lại giống như canh suông mì sợi, dường như thiếu chút hương vị cay nồng.

Thu hồi ý nghĩ bát quái ngắn ngủi, Mạnh Đồ Tư tiến lên vài bước khẽ gật đầu, xem như là đã bái lễ, "Tiểu thư Nefertari."

Ngải Vi ngây ra một chút, sau đó cũng cười gật gật đầu, Mạnh Đồ Tư không khỏi liếc mắt nhìn nàng một cái, nụ cười này...đúng là có mấy phần thu hút. Hắn quay đầu đi, nói với lão thần vừa rồi bái lễ Ngải Vi đầu tiên, "Tây Mạn, hiện tại Pharaoh..."

Tây Mạn, tên thật là quen, giống như thần tử năm đó đem nữ nhi gả cho vương tử Ai Cập. Hắn còn sống? Ngải Vi cố gắng đem trí nhớ gom lại vài chỗ, cuối cùng cũng nhớ ra.

Tây Mạn hô to gọi nhỏ nói, "Mạnh Đồ Tư tướng quân, Pharaoh đã ước chừng năm ngày không ra ngoài! Lão thần thật sự lo lắng cho thân thể của ngài ấy! Mong tướng quân giúp khuyên nhủ Pharaoh!"

Mạnh Đồ Tư nhíu mi. Khuyết điểm của Tây Mạn chính là thích lấy khoa trương làm phương thức biểu đạt ý tứ của hắn, đôi khi thậm chí có vài phần diễn trò. Nhưng hắn cũng là tam triều nguyên lão từ thời Ramsses đại đế, bệnh nhỏ này cũng không thể là trở ngại gì, "Pharaoh vẫn như cũ không gặp ai, xem ra việc Lễ Tháp Hách đi...là đả kích đối với hắn không nhỏ, chúng ta chờ một chút đi."

"Đơi đã! Đã năm ngày?"

Một thanh âm cao vút dạo đến mọi người ở đây, bao gồm cả chủ nhân của thanh âm – chính Ngải Vi.

Nàng chỉ tưởng rằng hạ nhân khoa trương truyền đi, lại không nghĩ hắn thực sự năm ngày không ta. Chưa uống tí nước nào? Vậy sẽ chết mất! Mà thần tử trung thành lại thật sự đem mệnh lệnh của hắn làm chỉ dụ, ở cửa chờ, không nghĩ tới hắn có thể đã mất hết khí lực, đến kêu cũng không được sao.

"Các ngươi đùa giỡn cái gì, ngươi bình thường ba ngày không ăn không uống nhất định sẽ chết, các ngươi tự xưng là thần tử tự nhiên để hắn ở bên trong năm ngày! Mau phá cửa cho ta!" Ngải Vi lo lắng nói. Vì sao lại như vậy, sớm biết vậy, sớm biết vậy nàng vẫn còn bận tâm cái gì, nhất định tìm đến hắn! Nghĩ đến đây, trong lòng Ngải Vi xao động lại lửa cháy đổ thêm dầu, nàng không để ý mọi người thấy ánh mắt hoảng hốt của mình, đẩy đám người ra, vọt tới cửa cung dùng sức đập cửa, "Ramsses, ngươi còn sống không? Mau trả lời ra! Nếu ngươi còn sống thì mở cửa đi."

Mấy người Tây Mạn có vẻ có chút băn khoăn, nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản Ngải Vi, vì thế liền nhìn về phía Mạnh Đồ Tư. Mạnh Đồ Tư hơi vuốt cằm, ý bảo để Ngải Vi tiếp tục gõ cửa. Thời khắc này, chỉ sợ Nefertari là biện pháp hữu hiệu nhất, chỉ có nàng mới có thể làm cho Pharaoh suốt ngày không biết nghĩ cái gì kia lộ ra tính cách thật sự. Hi vọng nàng gọi, có thể gọi cái người làm cho mọi người đều không biết phải làm sao kia đi ra.

"Mau mở cửa ra! Chết tiệt!" Ngải Vi không khỏi lớn tiếng nguyền rủa, thần tử xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, thật không hổ là Nefertari. Ngải Vi trừng hai mắt, "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau tìm người đến phá cửa! Nếu chuyện gì xảy ra, mười cái mạng của các ngươi cũng không đủ!"

Mọi người một phen hai mặt nhìn nhau, Mạnh Đồ Tư có vẻ từ chối cho ý kiến ngầm đồng ý chuyện này. Tây Mạn vung tay lên, vài binh lính vội vàng chạy đến, "Pharaoh thứ tội, thần là vì an nguy của ngài..." Tây Mạn dông dài nói, bị Ngải Vi lập tức cắt ngang, "Nói nhiều quá, các ngươi mau phá cửa!" Vài binh lính thi lễ, liền hợp lực lên bức tượng bằng đá cách đó không xa, định dùng nó phá cửa.

Ở cửa mọi người đến thối lui sang hai bên, tiếng ồn ào liên tiếp. Đột nhiên lúc này, cửa phòng đóng chặt mấy ngày kia, chậm rãi mở ra.

...

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Ramsses miễn cưỡng dựa vào cửa. Hắn một thân y phục dài bằng sơi đay, thắt lưng hoàng kim màu nâu tùy tiện buông xuống, qua đầu vai đến thắt lưng, tuấn mi hơi nhướn lên, đôi mắt màu hổ phách như bảo thạch nhìn cảnh tượng khôi hài trước mắt.

"Ta còn tưởng ai, hóa ra là nàng." Hắn nhẹ nhàng nói với Ngải Vi, trong mắt giống như không nhìn thấy bốn phía một đám thần tử khóc rống.

Ngải Vi nhìn hắn, vừa định mở miệng, tầm mắt hắn không dấu vết rời đi, dừng ở trên người Mạnh Đồ Tư phía sau nàng không xa, "Ngươi đã trở lại."

Mạnh Đồ Tư cung kính quỳ xuống, "Đúng vậy Pharaoh. Không tham gia lễ tang của Lễ Tháp Hách, thần thấy thực có lỗi..."

Ramsses phất tay, ngắt lời hắn,"Mạnh Đồ Tư, ta nghĩ rồi."

"Vâng."

"Tạm thời không đánh." Hắn nhẹ nhàng nói. Mọi người hơi sửng sốt, không hiểu những lời này của Ramsses có ý gì. Ngải Vi liếc qua Mạnh Đồ Tư, xem ra trong nhiều nhân sĩ ở đây, chỉ có hắn cùng nàng nghe hiểu ý của Pharaoh.

Không đánh, ý là không phát động chiến tranh cùng Hittite. Cho dù sứ giả Hittite ám sát, hại chết Lễ Tháp Hách, hắn vẫn như cũ quyết định không phát động chiến tranh toàn diện. Nàng cúi đầu nhìn xuống, chú ý thấy trên cánh tay Ramsses có một vết thương nhỏ, cũ mới không đồng nhất. Năm ngày này, hắn có lẽ thông qua phương thức tra tấn chính mình để bảo trì lý trí, thế nên không làm ra quyết định sai lầm. Thân là đế vương, thật sự cần che giấu tình cảm của mình như vậy, mà biểu lộ mặt lý trí nhất, trấn tĩnh nhất cho thần tử xem sao. Thế thì...rất thống khổ.

"Đúng vậy, Pharaoh cùng ý của thần không mưu mà hợp, lúc này khai chiến thực không thích hợp." Mạnh Đồ Tư rõ ràng trả lời, "Chưa đầy một năm Pharaoh đăng cơ này, nhiệm vụ của chính là củng cố càng nhiều thực lực, tăng cường sức chiến đấu của quân sĩ cũng như chuẩn bị đủ quân nhu lương thảo, vậy mới có thể Hittite khổng lồ. Pharaoh thánh minh."

Cách tạp điệt thạch chi dịch* nổi tiếng thế giới còn bốn năm, lúc này lo lắng khai chiến chắc là dư thừa. Ngải Vi trong lòng khẽ thở ra.

*Tạm thời ta cũng không hiểu nó là gì, tra QT cũng thấy rất khó hiểu :p

Nghe xong lời này, thần tử xung quanh mới bừng tỉnh đại ngộ đến tột cùng hai chữ kia của Pharaoh có ý gì. Hoặc hỉ hoặc ưu đều xuất hiện trên mặt mọi người. Tây Mạn tay run lên, vừa muốn hô to cái gì, lại bị một câu của Ramsses chặn lại, "Ta biết ngươi muốn nói gì, miễn."

Người bốn phía không đáp lại, chỉ là cung kính bưng đồ vật, cúi thắt lưng. "Các ngươi có thể lui xuống." Ramsses nhẹ nhàng bâng quơ ra lệnh.

"Nhưng mà ngươi đã năm ngày chưa uống nước!" Ngải Vi tùy tiện nói một câu, phá tan cảnh tượng yên lặng, nói xong mới phát hiện Ramsses kỳ quái nhìn mình, "Nhìn cái gì, người bình thường sớm đã chết, ngươi hiện tại cần ăn uống!"

Trong mắt hổ phách lạnh nhạt của Ramsses lóe lên một tia ôn hòa, sau đó lại trở thành ý cười không dễ phát hiện, "Đúng, người bình thường sớm đã chết, ta còn khỏe mạnh như vậy." Hắn kéo Ngải Vi vào trong phòng, vừa đối với các đại thần phía sau khoát tay, "Các ngươi đều lui xuống đi."

"Ngươi rốt cuộc vì sao còn có thể tỉnh táo như vậy? Sẽ không chết sao?" Cửa lại một lần nữa đóng lại, ngăn cách mọi người ồn ào bên ngoài. Trong phòng loạn thất bát tao, thỉnh thoảng xuất hiện vài bình hoa, chiếc cốc bị vỡ. Ngải Vi bị hắn kéo đi, không thể không hỏi hắn vấn đề này. Hắn lại vài phần vui đùa nói, "Sẽ không, nàng nghe nói qua Pharaoh sẽ bị chết đói sao. Cùng lắm là người, đều cần ăn uống."

Khóe miệng Ramsses thoáng nhếch lên, sau đó rất nhanh vẻ mặt lại trở nên lạnh như băng, trong lạnh lùng lại mang theo một sự bi thương khó có thể hình dung, "Ai nói Pharaoh là người, không phải người."

"Còn nói chính mình không phải người." Ngải Vi muốn cười lại cười không nổi. Đối với một người tuổi còn trẻ mà nói, đè nén cảm xúc chính mình, đè nén cô độc, bảo trì lý trí để lý trí gánh vác, quyết định vận mệnh ảnh hưởng đến quốc gia, quả là nghiêm khắc với chính mình. Chức vị Pharaoh này, xem ra thật sự không phải cho người làm...Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, trùng hợp hắn đang nhìn nàng, trong con người màu hổ phách có thêm vài vẻ nhu hòa. Ngải Vi trong lòng căn thẳng, lại cúi thấp đầu xuống.

"Nàng đến thăm ta..." Ramsses khẽ nói, "Thực vui vẻ."

Ngữ khí không thay đổi gì, lại làm tim Ngải Vi mạnh mẽ giật thót, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Thực ra ta..."

"Đừng nói." Ramsses đột nhiên ngắt lời nàng, "Ta biết nàng có lý do, ta không muốn nghe lý do, ta chỉ coi như nàng đến thăm ra."

Ngải Vi đem lời muốn nói nuốt trở về, suy nghĩ một hồi, cảm thấy muốn nói cho hắn. Nhưng một câu này, làm cho nàng thế nào cũng không thể đem bí mật kinh thiên động địa trong lòng kia nói ra miệng, quên đi, nàng quả thật lo lắng cho hắn, vậy tạm thời sẽ không tìm lý do. Hai người im lặng một hồi, Ngải Vi lại mở miệng.

"Vết thương này..."

Ramsses cúi đầu nhìn nhìn cánh tay mình, "Thương nhỏ mà thôi."

"Chỗ của ta có chút thuốc trị ngoại thương, chờ ta đi lấy cho ngươi được không?" Ngải Vi nhớ rõ trong túi của mình quả thật mang theo thuốc tiêu viêm, vừa muốn đứng dậy lại bị Ramsses kéo lại.

"Đừng đi, nàng nói thuốc tiêu viêm sẽ hiệu quả hơn thảo dược của y sư giỏi nhất Ai Cập sao?" Ramsses nói, ở thời đại này, y thuật của Ai Cập được coi là dẫn đầu thế giới, "Nàng ở đây, ngồi bên cạnh ra một chút."

Ngải Vi nhìn hắn, liền trở lại ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn cũng nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đang nghĩ gì đó. Hắn ngồi một mình tưởng lâu lắm, có lẽ thật sự cần một người bên cạnh, cái gì cũng không nói. Vì thế Ngải Vi cũng không nói gì, liền ngồi cạnh hắn, nhìn cây chuốt tây theo gió lay động cùng ao sen thỉnh thoảng truyền đến mùi thơm ngoài cửa sổ. Thời gian rất nhanh trôi qua.

Không biết qua bao lâu, thanh âm ồn ào phá tan yên tĩnh trong phòng, "Pharaoh, Pharaoh! Thần có chuyện quan trọng cần báo!"

Ramsses hơi nhíu mày, "Ngày mai nói sau."

"Pharaoh, người Hittite trong lao ngục đào tẩu! Chỉ dùng một vũ khí sắc bén cắt dây xích đào tẩu! Chúng thần đã giam giữ ngục tốt, đang tra khảo hắn..."

Nghe xong tin này, Ngải Vi trong lòng kinh ngạc, là ngục tốt kia. Ngục tốt tai to mặt lớn kia, thoạt nhìn là một bộ yêu tiền như mạng, giữ mạng như tiền kia. Chỉ sợ tra khảo chưa được bao lâu, sẽ khai ra Xá Phổ Đặc. Cứ như vậy, với tính cách của Xá Phổ Đặc tám phần cũng sẽ bị trách phạt, mà chính mình...Chẳng lẽ liền trở mắt nhìn chuyện này trở nên như vậy. Ai, lúc ấy quá xúc động! Kết cục như vậy hẳn là sớm nghĩ đến, cố tình muốn mạnh mẽ nhúng tay vào Nhã Lý có diện mạo giống Ngải Huyền cùng áp lực nội gian. Thực ra không nên thả Nhã Lý!

Đại thần bên ngoài thấy bên trong không có phản ứng, vì thế liền nói tiếp, "Có lẽ là nội gian chân chính để người Hittite chạy thoát, chúng thần nghĩ từ ngục tốt kia, có thể bắt được người phía sau màn độc thủ, báo thù cho Lễ Tháp Hách đại nhân!"

Ngải Vi sửng sốt, cái gì, nếu bị hắn bắt được, mình...chẳng phải thành nội gian? Cảm xúc kinh ngạc cùng kích động hiện lên trong mắt nàng trong một chớp ngắn ngủi, lại bị Ramsses thu lại trong mắt. Nháy mắt, trên mặt hắn giống như đông lại, giống như khối băng sơn thâm thúy đáy biển, nhưng rất nhanh, khi Ngải Vi nhìn về phía hắn, vẻ mặt của hắn lại trở lại lạnh nhạt.

"Tạm dừng tra khảo ngục tốt kia, ta muốn tự mình hỏi, đến lúc đó những người khác tạm lánh!" Ramsses buông tay đang kéo Ngải Vi, đi ra ngoài cửa.

"A, đợi đã." Ngải Vi phía sau bản năng muốn gọi hắn, nhưng lại do dự không biết làm sao nói tin tức cho hắn, vì thế lại do dự, "Cái đó..."

Ramsses dừng bước, giơ tay ý bảo nàng không cần nói thêm gì nữa, không quay đầu lại, nhìn không được vẻ mặt của hắn, chỉ là qua một lúc lâu, hắn mới bình thản như thường nói, "Chuyện này ta xử lý, nàng đi đi."

Nói xong, hắn đi về phía trước được vài bước, sau đó ngừng lại, lại như trước vẻ mặt nhìn không ra, "Nefertari, nói không chừng...sắp đến lúc khai chiến với Hittite." Sau đó, liền sải bước đi ra khỏi phòng, bị thần tử đang lo lắng vây quanh, đi đến một hướng khác.

Ngải Vi nhìn bóng dáng hắn dần đi xa, dự cảm bất an dâng lên sâu trong lòng, khó có thể kìm lại.

Hành vi chính mình phải chịu trách nhiệm, có phải sẽ mang đến vô số hậu quả nghiêm trọng hơn so với dự đoán? Từ sau khi trở lại Ai Cập, đây là lần đầu tiên cảm giác sự tình đã trở nên nghiêm trọng lệch khỏi quỹ đạo, hơn nữa hoàn toàn không biết kế tiếp sẽ xảy ra cái gì, chính mình còn có thể thuận lợi tiếp tục thực hiện ước nguyện ban đầu, đạt tới mục đích vốn có sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com