Chương 54: Lời Thề
Qua không biết bao lâu, hắn rốt cuộc dần buông nàng ra.
Hai tay rắn chắc vẫn giữ chặt bả vai nàng, đôi mắt màu hổ phách trong suốt không hề chớp mắt mà nhìn nàng.
Trong nháy mắt hai người đều trầm lặng, không khí nặng nề giống như muốn ngưng kết.
Ngải Vi nhát gan tránh né hai mắt hắn. Tuy rằng nàng khát vọng nhìn thấy hắn như vậy, nghĩ về hắn nhiều như vậy, nhưng lúc này đây nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nàng dù một câu đều không thể nói được.
Nàng phải nói điều gì, cái gì cũng tốt, phải nói cái gì đi.
"Ta tìm được vòng tay hoàng kim rồi, nó nằm ở trong cái vách tường." Nàng ngập ngừng nói, theo bản năng nắm chặt vạt áo, vì run rẩy: "Cho nên ta nghĩ, ta muốn trở về nhìn thấy chàng."
Hắn lại trầm mặc.
"Chàng biết không ta nghĩ đến chàng đã quên ta......bởi vì chàng cưới rất nhiều phi tử, ở thời đại của ta, ghi lại chuyện của chàng .....cho nên ta nghĩ, có lẽ ngươi không hề muốn gặp lại ta."
Đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhiễm vẻ phức tạp, hắn vẫn như trước một chữ cũng không nói.
"Ta nghĩ......Có lẽ chàng muốn với Nefertari cùng một chỗ, như vậy đối với lịch sử nguyên bản giống nhau, sau đó.....sau đó." Ngải Vi đột nhiên nghẹn ngào, nàng liều mạng hít vào một hơi. "Nhưng là ta còn rất muốn đến gặp chàng, mặc kệ như thế nào."
"Nhưng khi vừa nhìn thấy ta ,thì nàng liền lập tức nói với ta, quân đội Hitite muốn tới gần biên cảnh?" Thanh âm tức giận của hắn lạnh như băng, giống như mũi dao sắc nhọn, bổ vào trong đầu Ngải Vi, nàng không cách nào lên tiếng, nhìn về phía nam nhân mang theo thần sắc cuồng loạn.
"Không, không phải ...."
"Là ai mang nàng về Ai Cập, Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ, là hắn đúng không? Nàng cùng với hắn đến tột cùng là cái quan hệ gì!"
"Không! Không phải cái mà chàng đang nghĩ đến..."
"Nàng vì sao hiện tại xuất hiện ở trước mắt ta!"
Hắn khí thế bức người, hắn tràn ngập chất vấn.
Nàng khổ sở đến mức không thể hô hấp, lời nói nửa chừng, sắp đến chỗ xung yếu, muốn phá ngực nàng nhảy ra. Nàng nhẹ nhàng túm lấy hắn, thống khổ nói, thanh âm xẹt qua yết hầu, giống như muốn cắt lấy chiếc cổ mềm mại, phun trào ra máu tươi nóng bỏng.
"Bởi vì ta yêu chàng, ta muốn nhìn thấy chàng."
Nàng lần đầu tiên nói thương hắn, nếu có khả năng nàng rất không muốn mình nói câu này trong tình huống này. Nhưng lời này không thể khống chế mà phát ra .....nàng không thể khống chế tâm tình của mình.
Nàng không dám nhìn lại hắn.
Nhưng thật lâu, thật lâu không có đáp lại.
Nàng thử ngẩng đầu, liền nhìn đến một vẻ mặt cười lạnh. Tức thì, nàng giống như rơi vào một vực thẳm vô tận.
Hắn đối với nhiệt tình thổ lộ của nàng, tỏ ra sự khinh thường, trong hai mắt hổ phách sắc tràn ngập trào phúng tươi cười. Hắn chậm rãi buông nàng ra, thanh âm lạnh như băng làm cho nàng giây lát lại rơi vào vực thẳm không đáy.
"Nàng nói yêu ta?"
Nàng mê man nhìn hắn, ánh mắt thủy lam tìm không thấy tiêu điểm ngưng tụ.
Đột nhiên, hắn mạnh kéo tay nàng, không một tia cảm tình hung hăng hôn nàng.
Không để ý vùng vẫy của nàng, không để ý phản kháng của nàng, hắn lạnh băng mà thô bạo hôn môi nàng, tàn khốc mà giữ lấy nàng thơm ngọt, nhưng lại keo kệt bố thí nửa phần tình cảm cho nàng.
"Buông......buông ta ra!" Ngải Vi dùng sức mà cắn môi hắn, đem hết toàn lực mà đẩy hắn ra, môi không có độ ấm làm cho lòng nàng muốn tan nát.
Tơ máu chảy ra, chậm rãi theo khuôn mặt hắn chảy xuống dưới.
Hắn lại giống trước, lạnh như băng, nhẹ nhàng nâng tay lau đi vết máu bên miệng.
"Nàng không phải nói nàng yêu ta sao? Vậy nàng vì sao phản kháng, không cho ta ôm! Chứng minh nàng yêu ta!" Còn có lời nói nào có thể tàn khốc hơn nữa?
Nàng tuyệt vọng nhìn hắn, hắn lại làm như không thấy.
Hắn mạnh tay xé áo chính mình, lộ ra bả vai rắn chắc, vai phải hơi lõm vào, vết đạn một khối dữ tợn rõ ràng.
Đó là chỗ Ngải Huyền bắn hắn bị thương.
"Nàng đã đáp ứng ta!" Hắn cúi đầu gào thét, trong thanh âm khàn khàn mang theo hơi run run .
"Nàng đã đáp ứng ta, nàng đã đáp ứng ta nàng không bao giờ rời ta đi nữa! Đây là lời thề của nàng, thật giống như bức tường kiên cố...ta tưởng......Nhưng nàng đi rồi, nàng đi đúng năm năm, mỗi đêm mưa tới, miệng vết thương của ta đau đến mức sắp mục nát, ta lại muốn chạm vào nàng, ta quên không được nàng, quên không được nàng cùng với nam nhân kia biến mất ở trong ngọn lửa, không hề xuất hiện ở trước mắt ta, làm cho ta chờ đợi trong tuyệt vọng, chờ đợi!"
"Nàng nói yêu ta." Hắn nhìn nàng, trong hai mắt màu hổ phách từng chút từng chút một có tức giận, " Nàng đã yêu ta, vì sao nàng dễ dàng phá bỏ lời thề của nàng, lại một lần nữa lừa gạt ta; vì sao nàng không một câu giải thích liền bỏ lại ta biến mất vô tung vô ảnh; vì sao mặc kệ ta như thế nào tìm kiếm nàng, như thế nào khẩn cầu ông trời, nàng vẫn không hiện ra, ta chờ nàng lâu như vậy...Vậy mà nàng vừa nhìn thấy ta, câu đầu tiên nàng nói với ta...lại là ...."
Giọng nói của hắn nghẹn lại, hô hấp hỗn loạn, rốt cuộc nói không nên lời.
Hắn nghĩ lời nói chân thành của nàng là để trốn khỏi quyền lực của hắn, hắn không tin nàng.
-----------
Bỗng, hắn ôm lấy nàng, nhanh chóng xoay người đi đến về phía cung điện. Dự cảm bất an ở trong đầu nàng hiện ra. Ngải Vi liều mạng vùng vẫy, hai tay đẩy ở trong ngực hắn, hai chân dùng sức, nhưng hắn giống như không có chút cảm giác. Hai tay giống như cứng lại chặt chẽ thủ sẵn nàng.
Quần áo hắn hỗn loạn, thần sắc tức giận ôm nàng, không để ý đến sự tò mò trong mắt bọn người hầu, hắn đi rất nhanh xuyên qua hành lang chỉnh tề, đi vào tẩm cung chính mình phía trước, hắn đuổi hết người bên ngoài, đem Ngải Vi ném thô bạo xuống phía trên tấm thảm, nặng nề mà đóng cửa đại môn.
Nàng bản năng mà trốn tránh về phía sau, liều mạng muốn đứng lên, trốn khỏi hắn giống như ngọn lửa tùy thời mà nổ mạnh. Nhưng là hắn đã đi tới, không mang theo nửa phần thương hại ném nàng xuống phía dưới tấm thảm mềm mại, rồi lấy thân mình chống lên thân nàng, giống như mãnh thú cắn xé chiếc cổ trắng noãn của nàng.
Ngải Vi dùng sức đẩy hắn, liều mạng giãy dụa, nhưng là hắn giống như sắt đá mạnh mẽ, làm cho nàng căn bản không thể nhúc nhích.
Hắn không hề chút nào thương hương tiếc ngọc vuốt ve nàng, thô bạo đối đãi mỗi tấc da thịt của nàng, hai mắt hổ phách sắc mê loạn mờ mịt, hắn gần như điên cuồng mà nói: "Nàng nói nàng yêu ta, vậy cho ta xem chứng cứ nàng yêu ta đi!"
"Không cần , ta không cần ....." Ngải Vi rốt cuộc kêu lên, tuyệt vọng kêu lên, nước mắt giống như đê vỡ, mạnh mễ trào ra từ hốc mắt của nàng, dưới tình thế cấp bách nàng khua động hai tay chính mình, lớn tiếng mà hô: "Ca ca ! Ca ca! Cứu cứu ta ! Cứu cứu ta."
Nhưng là một câu này, chỉ càng làm cho Ramsses, lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu, nháy mắt ghen tỵ giống như một cơn lốc cướp đi lý trí cuối cùng của hắn. Hắn khí lực lớn dọa người , gắt gao chế trụ thân thể của nàng , làm cho nàng không thể nhúc nhích nửa phần.
«Nàng quả nhiên gạt ta, nàng gạt ta!»
Hắn dùng lực xé quần áo của nàng, xoạt một tiếng, áo ngắn đơn giản theo trên vai nàng tuột xuống, xẹt qua trước ngực, thẳng đến phần thắt lưng. Đột nhiên.
Một cái vòng tay hoàng kim rơi ra.
Không khí đột nhiên trầm mặc khác thường.
Hắn ngây ngẩn cả người, hai tay hơi hơi buông lỏng nàng ra, đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn cái vết rách vòng tay bị che kín kia.
Trong lúc đó, Ngải Vi dùng hết toàn lực để đứng lên, đưa tay tới cái vòng tay kia. Nàng ý niệm duy nhất trong đầu là muốn với lấy cái vòng tay kia, nàng không biết chính mình có thể quyết đoán đeo nó lên không, nhưng là giờ khắc này, vòng tay hoàng kim kia là hi vọng sống còn duy nhất cuối cùng của nàng.
Nhưng là hắn so với nàng thì nhanh hơn cầm trong tay cái vòng tay kia, đem nó giơ cao quá đỉnh đầu mình. Ngải Vi bị hắn đặt ở dưới thân, căn bản không có khả năng đụng chạm đến cái vòng tay kia.
Sau đó, hắn chậm rãi cúi dầu xuống, nhìn về phía Ngải Vi, khuôn mặt lạnh như băng kia làm cho Ngải Vi phát run, nàng chưa bao giờ gặp qua hắn có vẻ mặt như vậy , bộ dáng hắn thất thần, trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ xuất hiện qua.
Một lát sau, hắn thản nhiên nở nụ cười, cánh tay nhẹ nhàng dùng sức, đem vòng tay ném sang một bên góc phòng, trang sức vật phẩm kim chúc rơi trên trên đá thanh hoa phát ra âm thanh không có sinh mệnh lạnh lùng, cuối cùng chậm rãi im lặng.
Hai mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn về phía Ngải Vi đang tuyệt vọng.
«Nàng quả nhiên còn muốn chạy, đúng không?»
Hai tay hắn đè lại bả vai của nàng, đem nàng áp xuống trên thảm.
«Vài năm? Năm năm? Mười năm? Hay là vĩnh viễn?»
Sợi tóc màu nâu theo trán hắn rũ xuống dưới, dừng ở trên khuôn mặt nàng trắng bệch.
Hắn nhìn nàng trong hai mắt thủy lam mang theo sợ hãi, nhẹ nhàng mà nói : «Nàng luôn như vậy dễ dàng, liền quên lời thề chúng ta. Nàng luôn như vậy dễ dàng ........Quên ta.»
Thanh âm hắn khàn khàn làm cho nàng khó có thể hô hấp. Nàng lắc lắc đầu, trong hốc mắt nhuộm đầy nước mắt, đôi môi khô khốc vô thanh dường như đang nói: «Không có..... »
Nhưng là hắn làm như hoàn toàn không nghe thấy ...tiếp tục chậm rãi nói tiếp: «Vậy thì, nếu ta ôm nàng, rồi lại vứt bỏ nàng, nàng còn có thể dễ dàng quên đi ta không?»
Ngải Vi mở to hai mắt màu thủy lam, nhìn về phía nam nhân trước mắt, nhìn thân ảnh của hắn ở trong mắt nàng không ngừng phóng lớn, nụ cười điên cuồng kia, làm cho hi vọng cuối cùng của nàng tiêu biến mất.
Hắn ôm lấy nàng, thân hình cực nóng dính sát vào nhau, nàng cơ hồ mất đi độ ấm toàn bộ thân thể, môi hắn lạnh như băng, xẹt qua hai má nàng trắng noãn, ngón tay thon dài thô bạo xẹt qua mỗi một tấc da thịt mềm mại. Nàng dùng hết toàn lực giãy dụa, nhưng là hắn lại như băng thạch cứng rắn, làm sự phản kháng nhỏ bé của nàng không đáng nhắc tới.
«Nàng cảm thấy ghê tởm sao? Thống khổ sao? Vậy nàng kêu đi, ta sẽ không dừng lại.»
Hắn tàn khốc nói, thanh âm nhàn nhạt không nửa điểm thương hại.
«Ta muốn cho nàng thống khổ, để nàng vĩnh viễn sẽ không quên ta.»
Nước mắt, theo hốc mắt nàng lăn dài xuống dưới, xẹt qua khuôn mặt nàng trắng nõn, dừng lại phía trên tấm thảm ấm áp.
Nàng không hề phản kháng, tùy ý hắn tàn ngược đối đãi với thân thể chính mình.
Nàng cái gì cũng đều nhìn không ra, cái gì đều nghe không được.
Nàng chỉ cảm thấy hắn vô tình đối đãi với thân thể của nàng, đối đãi với cảm tình trân quý của nàng dành cho hắn.
Bỗng, nàng giống như bị xé rách, thật lớn thống khổ, xâm nhập mỗi một cái tế bào của nàng, làm cho nàng cơ hồ giống như muốn chết đi.
Động tác của hắn điên cuồng làm cho nàng nhịn không được muốn kêu lên .
Nàng hơi hơi mở môi không có chút huyết sắc ra, lại chợt phát hiện chính mình căn bản phát không phát ra được chút thanh âm.
Nàng nhắm mắt lại, cắn răng kiên trì chống đỡ kịch liệt đau đớn kia. Dần dần ý thức theo thống khổ chậm rãi đi ra, cuối cùng một khắc, nàng chỉ cảm thấy chính mình từng giống như máu tươi theo nước mắt cực nóng chảy xuống dưới, đang dần dần biến thành chất lỏng lạnh như băng, chậm rãi rời đi thân thể của nàng.
Ta chưa bao giờ quên chàng, chàng biết không? Chàng tin không?
Ta yêu chàng.
-----------
Ta yêu chàng.
Ta chưa từng quên, chàng có biết không? Chàng có tin không?
Hắn điên cuồng mà ôm nàng, nhìn nước mắt nàng trong suốt, xẹt qua hai gò má trắng nõn, chậm rãi tích lạc ở phía trên chiếc chăn ấm.
Môi hơi hơi giương lên tái nhợt không có chút huyết sắc, nhưng là lại không phát ra âm thanh gì, nàng thật giống như búp bê bằng sứ không có sinh mệnh, ánh mắt màu thủy lam dần mất đi lý trí chính mình. Hắn cố ý không nhìn tới nàng, động tác tàn ngược càng nhanh hơn, cảm thụ thân thể gầy nhỏ của nàng đau đớn hơi hơi run rẩy.
Cuối cùng một khắc, nàng rốt cuộc hôn mê ở trong lòng hắn, thân hình trắng nõn nháy mắt mất đi độ ấm.
Kia một khắc, hắn nghĩ đến nàng đã chết.
Kia một khắc, hắn tưởng nếu nàng đã chết, nàng sẽ không rời đi chính mình.
Hắn chậm rãi rời nàng, nhìn không chớp mắt dung nhan trầm tĩnh của nàng.
Tóc vàng óng ánh, hốc mắt thâm đen, lông mi cong vút, cái mũi xinh xắn, môi anh đào lung linh.
Trong mơ, một lần lại một lần, một lần lại một lần xuất hiện, tra tấn linh hồn cô độc của hắn, làm cho hắn một số gần như điên cuồng quát to.
Hắn hơi hơi tới gần nàng, đau lòng nhìn người nàng đau đớn mà thoáng vặn vẹo trên gương mặt tinh xảo của nàng.
Hắn ôn nhu ôm lấy nàng, đặt ở trên chiếc giường lớn, dùng chăn thảm bao chặt lấy thân hình lạnh băng của nàng. Đột nhiên, vai phải của hắn lại truyền đến cơn đau đớn tê tâm liệt phế, hắn ẩn ẩn thở dốc vì kinh ngạc, ngã quỳ gối bên cạnh giường hoa lệ.
Hắn không thể quên ngày hôn lễ đó, nàng bị một nam nhân có đôi mắt băng lam dẫn đi, gây thương tổn chính mình và biến mất ở trước mắt mọi người.
Đó là thần đến nguyền rủa sao? Hắn tin tưởng chắc thời gian đã dừng lại trong chớp mắt, thời điểm lại mở mắt ra, ngọn lửa xanh trắng lạnh như băng sớm biến mất hầu như không còn.
Mây đen chậm rãi tan đi, đám người xôn xao dần dần quay về bình tĩnh, bọn họ kinh ngạc phát hiện cô gái tóc vàng sắp trở thành Vương hậu, giống như đã dung nhập vào không khí, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ còn lại hắn người dính đầy máu, giống như thất thần kinh ngạc nhìn chằm chằm thần Amun cao lớn.
Bốn phía thanh âm dần trở nên hoàng loạn, thần tử, tế tự, người hầu, y quan đều tiến lên.
Hắn đối với hết thảy làm như không thấy, hắn nhìn cánh tay chính mình nhiễm đầy máu tươi, cảm giác nàng vẫn còn ôm chính mình, thân thể của nàng ấm áp mềm mại, giống như còn ở lại phía trên tay hắn.
Nhưng giây lát, nàng biến mất, thật giống như chưa bao giờ tồn tại .
Ngày hạnh phúc nhất cả đời của hắn, trong nháy mắt lại biến thành ngày thống khổ nhất.
Nàng lệ rơi đầy mặt kêu lên: "Cầu chàng đừng thương tổn hắn! Hắn là ca ca của ta!" Thật giống như đau đến thấu xương, hắn không thể quên, không cách nào quên được. Thêm một ngày nữa, nàng tự nhiên rời đi suốt năm năm. Năm tháng vô tình để lại dấu vết trên người hắn, nhưng là nàng lại như trước giống như mới ngày nào đó gặp nhau, giống như chưa bao giờ thay đổi.
Hắn sợ.
Hắn sợ nàng vĩnh viễn không hề trở về, sợ chính mình không thể đợi đến lúc nàng đến nữa.
Đây là vấn đề duy nhất mà vị Vương Ai Cập vĩ đại lo sợ.
Hắn điên cuồng mà xây dựng công trình, tu kiến miếu thờ, kiến tạo tượng đắp, lưu viết văn thư.
Hắn đem vòng tay hoàng kim giấu ở phía dướibức tường sắc vi xinh đẹp, hắn đem toàn lực bảo toàn nó.
Hắn muốn, hắn khát vọng, này hết thảy có thể lưu đến 3000 năm sau, lưu đến thời đại của nàng, làm cho nàng nhìn thấy, làm cho nàng nhớ lại, hắn ở trong này, có một người như vậy ở trong này.
-----------
Hạ lệnh quên đi nàng, cưới một Nefertari khác, đây là mưu kế.
Là để làm cho Hittite tưởng có cơ hội, là để các cường quốc chung quanh Ai Cập giống như hổ rình mồi mê muội.
Ai Cập cường đại, nhưng là tổ phụ Ramses đệ nhất, phụ thân Tắc Tề đệ nhất, mấy năm chinh chiến liên tục làm cho quốc gia phì nhiêu nay bị nguyên khí đại thương, xa ở phương bắc Hittite nắm giữ thuật luyện thiết kiếm, dựa vào quân sự đại lực dần dần cường đại, bắt đầu cắn nuốt các quốc gia láng giềng xung quanh.
Nhã lý A Các Nặc Nhĩ là một kẻ thống trị tài giỏi, từ khi hắn thay thế được Mục Ngõa Tháp Lợi trở thành người thống trị chân chính của Hittite, Hittite dần trở thành mối họa lớn nhất đối với Ai Cập.
Cùng lúc Syria chiến dịch quy mô nhỏ, chưa bao giờ đình chỉ, nhưng là lúc này đây hai người không hẹn mà cùng đạt thành quyết định nhất thắng bại ăn ý. Nếu không thể mượn thế lực Hittite diệt trừ để tạo cơ hội hoặc là tận khả năng áp chế cái quốc gia đáng sợ kia. Một ngày nào đó, phần thổ địa thuộc về quốc gia mặt trời này sẽ giống như Syria hôm nay, nhận lấy kết cục mất nước.
Quân đội Hittite đẩy mạnh tấn công biên cảnh, hắn tuyệt đối không thể không biết, theo ban đầu, cùng với Nhã lý đánh cờ. Từ khi Nhã lý khởi binh tiến vào Syria, hắn liền trình diễn tuồng muốn cưới Vương phi, tin tức truyền đến Hitite, liền làm cho bọn họ muốn bước qua Đamat, đem dã tâm mở rộng hai bờ sông Nile.
Này mưu kế trải qua nhiều năm mới làm, hắn hi vọng mượn kế làm cho Hitite bị thương nặng.
Duy nhất làm cho hắn do dự là, nếu nàng trở về, nhìn thấy hết thảy, nghe nói đến hết thảy .....nàng còn có thể trở lại bên cạnh hắn không?
Hắn chưa bao giờ quên, hắn đã nói rằng:
"Làm Vương hậu của ta đi, trở thành "Thê tử vĩ đại" của quốc gia ta."
Cho dù là mưu kế, hắn như trước không muốn làm cho nàng hiểu lầm, không muốn làm cho nàng thương tâm.
Hắn suy nghĩ ba ngày, hắn do dự, hắn do dự, dần dần, tâm tình của hắn bắt đầu mâu thuẫn.
Hắn bắt đầu hoang tưởng, có lẽ ......
Nếu hắn làm bộ không hề để ý nàng, giả ý cưới vô số phi tử, nàng có lẽ....hiểu như thế nào là đau? Nàng có lẽ muốn trở lại bên cạnh hắn, rốt cuộc sẽ tìm hắn.
Hắn có lẽ .......có thể gặp lại nàng.
Cho nên, hết thảy có hôm nay .
Hắn ôm hi vọng cùng chờ đợi, mười ngày đi qua, một tháng đi qua, mấy năm đi qua.
Hittite chinh phục Syria, hôn lễ giả định ngay tại trước mắt, hắn từ tràn ngập hi vọng đến dần dần thất vọng, đến cơ hồ tuyệt vọng. Thêm một ngày nữa, bọn họ đã xa nhau gần 5 năm!
Hắn cơ hồ muốn điên rồi, dưới đáy lòng âm thầm nguyền rủa, quên đi! Quên đi! Nếu nàng không trở lại cứ như vậy đi, hắn muốn cho Nefetari lên làm Vương Hậu, hắn muốn cưới vô số phi tử, hắn muốn phản bội lời thề của bọn họ, phản bội nàng, thật giống như nàng đối với hắn.
Đáng lẽ trong chớp mắt, hắn đã tưởng hắn đối với nàng hắn có thể làm được.
Nhưng là hôm nay, thời điểm nàng xuất hiện, nghe được thanh âm của nàng hắn cơ hồ mừng rỡ như điên.
Hắn như trước quên không được nàng, hắn không thể không để ý nàng.
Hắn khó có thể áp chế trong lòng mừng như điên, hắn tràn ngập chờ mong nhìn về phía nàng, chỉ cần nàng nói để ý hắn, chỉ cần nàng nói nhớ hắn, như vậy mặc kệ lý do vụng về như thế nào, hắn đều nguyện ý tin tưởng, hắn đều tin tưởng ......
Nhưng là nàng lại không chút nào để ý hắn muốn cưới người khác, chính là đường hoàng bình thường tìm hiểu tình hình chiến đấu, nhẹ nhàng bâng qươ nói đến nhìn hắn.
Thái độ thờ ơ này giây lát làm cho hắn rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng. Cái loại tuyệt vọng này, làm cho hắn cuồng loạn, vô tình gây thương tổn cho nàng.
Hắn vươn ngón tay thon dài, run run, vuốt ve khuôn mặt trơn bóng tinh tế của nàng, kia nước mắt nhợt nhạt đến ghê người, làm cho đáy lòng của hắn âm thầm đau đớn.
Nàng có yêu hắn sao, nàng có để ý hắn sao?
Thật vậy chăng?
Hay là tất cả những tốt đẹp kia, đều chỉ là một giấc mơ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com