Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời Của Tác Giả + Tự Chương

(1) Cảm giác sẽ viết tiếp (Lời của tác giả)

Mặc kệ từng có ít nhiều khả năng cỏ thể xảy ra nhưng tương lai vĩnh viễn chỉ có một.

Lựa chọn khác nhau, quyết định lệch lạc, dần dần sẽ khiến một người xa rời với con đường vào thời điểm lúc ban đầu.

Hai ngày này thật sự tồn tại ý nghĩ sẽ viết ra nội dung thứ hai của câu truyện.

Chăm chỉ suy nghĩ phải sắp đặt nội dung vở kịch như thế nào, mới có thể có sự đột phá so với câu truyện ban đầu nhưng là nhất định vẫn phải mang tính nối tiếp với câu chuyện.

Kỳ thật để viết tiếp nhất định là phải có sự can đảm, bằng không có khả năng rất lớn sẽ biến thành câu truyện bị chắp vá lộn xộn. Người đọc đối với hai kết cục kỳ vọng càng cao, khả năng xảy ra hai thất bại lại càng lớn. Trong mấy ý nghĩ về cấu trúc của câu chuyện sẽ viết tiếp, ta mạnh dạn chọn lựa một ý. Cũng may trước mắt phần đông mọi người khi đoán nội dung câu truyện, cũng không có một vị độc giả nào đoán ra nội dung câu truyện kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, đây có tính là đã thành công được 10% rồi không?

. . . . . . Với tính cách của ta, thời gian làm việc, đều là nghiêm khắc thực hiện theo đúng giờ giấc đã định. Thời điểm làm gì một việc gì đó, tất nhiên là nghĩ trước viết sau, mỗi một bước gieo trồng đều cẩn thận lập kế hoạch tốt, mới buông tay tiếp tục. Cho nên hơn phân nửa thời gian vừa mới bắt đầu, đã sớm biết kết cục sẽ như thế nào, khi nào chấm dứt, hiệu quả sẽ là như thế nào. Nhưng bây giờ phương thức sống tồn kỳ thật là nhàm chán. Cho nên lúc ban đầu khi ta viết cái này cái nọ thì hoàn toàn dựa vào hứng thú dẫn dắt, viết một chút lại nghĩ một chút, giải trí cho mọi người đồng thời cũng giải trí cho chính mình, làm ta cảm thấy rất nhẹ nhàng. Nhưng mà một bộ truyện này dường như phải chịu áp lực cao từ những mong đợi và ý kiến khác nhau, không thể không còn trách nhiệm nữa mà tùy tiện viết, áp lực vô tình càng lớn lên, không khỏi có chút do dự.

Tuy rằng vẫn như cũ sẽ dựa vào ý nghĩ của chính mình để viết tiếp, nhưng mà mọi người thích hay không thích, cũng chỉ khi nhìn thấy ở thời điểm nào đó mới biết được. Nội dung vở kịch mặc dù có cả trăm loại khả năng để kéo dài, nhưng mà ta dù sao cũng chỉ có thể chọn lựa một cái tiếp tục. Ta nghĩ chỉ cần chăm chỉ 120%, không làm ... mình thấy thất vọng, hẳn cũng coi như là có trách nhiệm . . . . . .

Một chút cảm nghĩ nho nhỏ, chân thành hy vọng đến lúc đó mọi người không nên quá hà khắc nha

(2) 10 tháng còn tiếp

Ngươi không phải đang nói với ta sao?

Ngươi không phải nghĩ đến ta sao?

Ngươi. . . . . . Xuyên thấu qua ánh mắt này rốt cuộc là nhìn ai?

—-

Lúc này đây cách ngươi muốn lựa chọn chính là điên cuồng mạo hiểm? Lưu lại sau một trăm lần luân hồi vẫn rất giống

Ngươi thương hắn, ta đưa ngươi trở lại cái thế giới mà trong trí nhớ của hắn không có ngươi, ngươi vẫn có thể chịu đựng sao?

Đây là 0,001 % có thể thành công, ngươi vẫn nguyện ý muốn thử sao?

—-

Ta yêu ngươi, nhưng là người ngươi yêu rốt cuộc là ta, nhưng cái được gọi là cái xác này lại không giống với ta?

Nếu ta không có tóc màu vàng

Nếu ta không có đôi mắt màu thủy lam

Ngươi còn có thể nhìn ta sao? Ngươi còn có thể yêu ta sao?

Nếu là như thế, tại sao ngươi lại có thể nhìn người khác nồng cháy, tại sao ngươi có thể đem ta qua loa mà gả cho hắn, tại sao ngươi có thể đối với tánh mạng của ta khinh thường,

Nếu ngươi yêu ta, ngươi sao có thể tàn nhẫn đối xử với ta như thế —

—-

Ta cho tới bây giờ vẫn không muốn cái gì

Ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ cái tính mạng này mãi mãi phải được duy trì

Cuộc sống của ta cơ bản chỉ có một mục đích đơn giản

Nhưng hiện tại ta không còn cách nào mà sống đơn giản như vậy . . . . . .

Ta phải thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.

Cho dù khiến ta phải hy sinh tất cả cũng không tiếc

—-

Tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi ta, ta chờ mười năm, ta dường như dùng cả đời chờ đợi ngươi, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, ngươi quản ngươi muốn làm cái gì, cho dù ngươi chết, ngươi phải nhận được sự ưng thuận của ta!

Thần Osiris, thần Isis, thần Amun! Thỉnh cầu các ngài giữ lại người ở trước mắt của ta, vợ của ta, ta Ramses, cho dù ngài là đại diện cho cái chết, cho dù ngài là đại diện cho sự luân hồi, cho dù ngài là đại diện cho tất cả, nếu ngài muốn đem nàng rời khỏi ta, ta cũng tuyệt đối không tha thứ.

Cho dù thế giới diệt vong, vương quốc hủy diệt, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng  —

—–

Tương lai, chỉ có một.

(3) Tự chương

Thần mặt trời "A mun Ra" dần dần ẩn dưới đường chân trời, bầu trời trong xanh bị nhuộm lên màu đỏ thẫm bi tráng, nước sông vô tình bào mòn hỗn loạn hai bên bờ. Hô hấp của binh sĩ dần dần biến mất, thanh âm của chiến tranh dần dần đi xa, gió lạnh lùng cuốn đi mùi máu tanh nồng đậm, máu tươi ẩm ướt chảy xuống ngấm vào mặt đất khô cạn.

Chúng thần của Ai Cập, xin nghe lời kêu gọi của ta  —

Thần Heras, cảm kích ngài ban cho ta dũng khí cùng sức chiến đấu, giúp ta chiến đấu để bảo vệ ranh giới của ta

Thần Amun, cảm kích ngài bảo vệ linh hồn của những quân lính anh dũng, giúp cho bọn họ đạt được giấc ngủ yên tĩnh

Thần Osiris, xin ngài che chở cho những người chết trung thành với Ai Cập, giúp cho bọn họ lại có được kiếp sau

Nữ thần Haby, xin tha thứ cho ta

Nàng ở lại bên cạnh của ta, cho dù tim ngưng đập

Sông Nile, mẫu thân của ta, ta dùng mạng sống của ta cùng nàng ước định, suốt cả một đời, không rời không vứt bỏ . . . . .

***

Nàng đứng ở nơi đó, tứ chi giống như bị trói chặt.

Mặc kệ nàng muốn kêu la bao nhiêu, muốn di chuyển đến cỡ nào, nhưng mà thân thể của nàng lại giống như bị khối đá ngàn cân to lớn đè lên, nửa phần cũng không thể nhúc nhích.

Nàng chỉ có thể bất lực mà nhìn, nhìn thấy trong thời gian chưa đầy một giây ở nơi ánh chớp của những viên đá lửa, một mũi tên cắt qua không khí mang theo nhiệt lượng còn lại, gào thét mà chạy như bay đến, vô tư bắn vào thân thể hắn, hung hăng xuyên thấu qua thân thể rắn chắc trẻ tuổi kia.

Hắn đột nhiên nghiêng sang một bên, trong ngực xuất hiện những tia máu phun ra tung tóe, bắn lên trên mặt của nàng, cảm giác nhiệt máu tanh lại chân thật như vậy, chân thật đến mức tứ chi của nàng trong nháy mắt đã trở nên lạnh ngắt. Chỉ có cảm giác nóng rực kia, giống như kim châm sắc bén, làm da thịt của nàng đau đớn.

Những mảnh trí nhớ tức rải rác tức thì nhảy vào trong đầu của nàng, trong một giấc mộng lâu dài, nàng đã từng gặp qua cảnh tượng như vậy.

Cảnh tượng đáng sợ đã gặp qua này làm cho nàng gần như ngạt thở.

Nàng không thể hô hấp, không thể di chuyển, thậm chí ngay cả một chút âm thanh la hét cũng không phát ra được. Nàng gần như sụp đổ mà nhìn hắn chậm rãi ngã xuống trước mắt nàng, nhìn thấy hắn đối với mình ôn hòa mà mỉm cười, nhìn thấy cặp con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt của hắn dần dần mất đi nguồn sống rực rỡ, nhìn thấy hắn chậm rãi nói ra câu nói kia nhưng nàng không nghe được. Nàng liều mạng muốn phá tan tầng tầng lớp trói buộc kia, muốn đến gần hắn, muốn ôm hắn, hung hăng dùng hết toàn bộ sức mạnh mà. . . . . . Nhưng mà nàng trước sau cũng không thể làm được, nàng trước sau vẫn không thể làm được. . . . . .

Nàng bị cái gì trói chặt, không thể nhúc nhích.

"Ta muốn tận mắt nhìn cây tường vi mà ngươi thích, nhìn tòa thành mà ngươi sống, nhìn những mảng đồng ruộng lớn màu xanh biếc."

"Muốn đến học viện cổ xưa mà ngươi thích, muốn nhìn các tòa nhà cao tầng của ngươi một chút, muốn cùng ngươi bay lượn."

Tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, những lời nói quen thuộc hết lần này đến lần khác vang vọng bên tai của nàng, làm cho nàng cơ hồ nghi ngờ về tới cái thời khắc ấm áp hạnh phúc kia.

Mà vừa mở mắt,

Mùi tanh nồng trước mặt càng đặc hơn.

Khuôn mặt vặn vẹo đau khổ của hắn vẫn còn y nguyên không hề biến mất.

Tất cả hạnh phúc kia, giống như là chưa từng tồn tại, hiện thực giả tạo —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com