Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Trốn không kĩ thì sẽ gặp lại

Buổi tối, Lương Mỹ Quyên mời nhóm sinh viên đại học này ăn cơm ở trung tâm thương mại Nghĩa Ô, sau đó Vương Tử Bác và Cao Gia Lương ngồi xe đi về khu trường học Tiên Ninh trước, tiếp đó là hai bạn học nữ thời cao trung khác.

Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đi trễ nhất, bọn họ vẫn ở lại phòng khách sạn tới hơn 9h mới quay về, thuận tiện xác định hành trình ngày mai.

Trần Hán Thăng kỳ thực rất muốn lười biếng, có điều đây là cha mẹ ruột của mình, lúc không lên lớp nhất định phải cùng đi một đường, Tiêu Dung Ngư đơn thuần đi ăn đi chơi ké.

"Lão Trần, ông có phát hiện ra một chuyện hay không."

Lúc trong phòng chỉ còn vợ chồng hai người họ, Lương Mỹ Quyên đột nhiên thần thần bí bí nói.

"Cái gì?"

"Tiểu Ngư Nhi không phải là đàm luận chuyện bạn bè với tên nhóc khốn nạn kia của chúng ta chứ?"

Trần Triệu Quân thấy tận mắt hình ảnh hai người này ở đầu đường ăn kẹo hồ lô, thế nhưng ông khá là thận trọng, trừ phi Trần Hán Thăng tự mình nói quan hệ với Tiêu Dung Ngư đã xác định, bằng không ông sẽ không nói nhiều chuyện.

"Tôi làm sao mà biết được, bà cũng đừng có suy nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là hai đứa bạn học thôi."

Trần Triệu Quân thật lòng khuyên nhủ.

Lương Mỹ Quyên nguýt chồng mình một cái: "Mắt tôi không có bị mù, lúc ăn cơm Tiểu Ngư Nhi còn để Trần Hán Thăng giúp con bé gắp thức ăn, quan hệ bạn học có thể thân mật như thế sao?"

"Còn nữa."

Lương Mỹ Quyên lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Trước đây một thời gian Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đột nhiên mời chúng ta ăn cơm, nhưng rơi vào trong sương mù nên không nói sự tình cụ thể, lúc đó tôi còn có chút buồn bực, hôm nay rốt cuộc cũng có chút manh mối."

Trần Triệu Quân không muốn bát quái cùng, xoay người nói: "Tắt đèn ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa đấy."

"Tự mình đi mà tắt."

Lương Mỹ Quyên hừ hừ nói: "Vất vả lắm mới hầu được đứa nhỏ đi học đại học, lớn đầu rồi còn bắt tôi hầu hạ nữa."

……

Ngày thứ hai, Trần Hán Thăng rời giường từ rất sớm, hắn muốn đi in thêm một ít đơn quảng cáo trước, sau đó sẽ tới đưa cha mẹ đi ăn cơm.

Những người khác trong ký túc xá đều ngủ rất say, chỉ có Kim Dương Minh chếch ở trên giường, đẩy quầng mắt đen xì gửi tin.

"Lão lục, cậu một đêm không ngủ đấy à?"

Trần Hán Thăng kỳ quái hỏi.

Kim Dương Minh gật gù, vẻ mặt còn có chút hưng phấn: "Anh Trần, em phát hiện ra mình vẫn còn có thể có chút mị lực, Thương Nghiên Nghiên từ chối em, hoàn toàn là từ chối một tượng đài đàn ông a."

"Lời này có nghĩa là sao?"

"Tối hôm qua, đột nhiên có một người tên là nữ sinh Lương gửi tin nhắn cho em, nói từ lúc ở nhà ăn đã gặp mặt em một lần, liền rất muốn làm bạn bè của em, bọn em hàn huyên cả một đêm, phát hiện sở thích và hứng thú đều không có ít chỗ trùng hợp."

Trần Hán Thăng không chút biến sắc thay quần áo: "Vậy cậu cố gắng xem xét xem, tôi ra ngoài làm ít chuyện."

Trần Hán Thăng sau khi biểu đạt yêu cầu của mình với chủ tiệm in ấn, vội vội vàng vàng chạy tới khách sạn Lương Mỹ Quyên ngủ lại.

Tiêu Dung Ngư đã đến từ sớm, trong lòng cô có chút mất hứng, bởi Trần Hán Thăng sáng sớm không chờ cô trước cửa trường học.

Có điều lúc gặp mặt nhìn thấy Trần Hán Thăng mặc chiếc áo lông màu đen, mình mặc một cây màu hồng nhạt này, Tiêu Dung Ngư ngọt ngào nở nụ cười, lập tức quên luôn những chuyện nhỏ nhặt này.

Kế hoạch hôm nay vô cùng chặt chẽ, buổi sáng chuẩn bị đi ngắm cảnh sông Tần Hoài ở Phu Tử Miếu trước, buổi trưa ăn vặt một bữa ăn đặc sắc ở đó, xế chiều tới Trung Sơn Lăng, sau đó buổi tối trở về Giang Lăng.

Có điều, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến tấu, ai có thể nghĩ tới Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư trực tiếp bị những tiệm trang sức muôn màu muôn vẻ trên đường Phu Tử Miếu hấp dẫn.

Cuối cùng, bốn người cứ thế chia làm hai nhóm, Trần Triệu Quân cầm áo dài làm bằng vải nỉ của Lương Mỹ Quyên, Trần Hán Thăng cầm áo lông của Tiêu Dung Ngư đi ở phía sau, Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư tay cầm tay đi ở phía trước.

Phía dưới áo lông của Tiêu Dung Ngư là một bộ áo bông bó sát người màu trắng, dưới chân đi một đôi boots ngắn, lại phối hợp với gương mặt trái xoan và vóc người 1 mét 67 cổ điển và tinh xảo, những ông già nước ngoài trên sông Tần Hoài kia đều liên tiếp quăng tới những ánh mắt quan tâm.

Mấy tên lưu manh xen lẫn trong khu vực Phu Tử Miếu muốn tiến đến gần, có điều lại nhìn thấy Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng theo ở phía sau.

Trần Triệu Quân còn đỡ hơn đôi chút, chỉ là một ông chú tuổi trung niên làm văn phòng phổ thông mà thôi.

Khí chất của Trần Hán Thăng lại không giống vậy, một tay chống nạnh, ngực áo banh ra trắng trợn không chút kiêng dè, nhìn đám người nhộn nhịp rộn ràng cả khuôn mặt không chút kiên nhẫn, khoé mắt thỉnh thoảng còn ánh lên vài phần kiêu ngạo.

Trần Hán Thăng sau khi chú ý tới mấy tên côn đồ, lại hướng về phía bọn họ mỉm cười không đáng kể.

Những tên lưu manh này cũng là sợ bức, sau khi thương lượng liền từ bỏ.

Sức chiến đấu của người phụ nữ trung niên bà thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp tụ lại với nhau thật là kinh người, hai người đi dạo như vậy đến ba giờ chiều, rốt cuộc đói bụng đến mức thực sự không thể chịu được nữa mới kéo Trần Hán Thăng đi ăn cơm.

Nhìn thấy vậy, kế hoạch du lịch Trung Sơn Lăng nhất định phải bị nhỡ rồi, đơn giàn hôm đó đều chơi ở Phu Tử Miếu một trận thoải mái.

Nghe thấy Trần Hán Thăng tuyên bố quyết định đầy đau xót này, Lương Mỹ Quyên và Tiêu Dung Ngư cười vỗ tay khen hay.

Buổi tối Phu Tử Miếu lại càng náo nhiệt hơn, trên bức tường Tần Hoài, một dãy đèn lồng màu hồng rủ xuống, du khách từ nam chí bắc chất đầy trên những chiếc du thuyền cổ kính, tiếng đàn trà vận, đầy cổ kính.

Loại không khí náo nhiệt này cảm hoá Lương Mỹ Quyên, sau khi trở về khách sạn bà vẫn có chút hưng phấn.

"Lão Trần, ra ngoài đi lại một chút đi."

Trần Triệu Quân nhìn đồng hồ: "Đã 9 giờ rưỡi rồi đấy."

Lương Mỹ Quyên kéo Trần Triệu Quân: "Chúng ta lại tới ngắm trường học đi, sau này nói không chừng không biết lúc nào mới có thể quay trở lại đây đâu."

Trần Triệu Quân vừa nghe xác thực là cái này có lí, hai người thay quần áo liền ra ngoài.

Cuối mùa thu học viện Tài chính Kinh tế đầy đất đều là lá ngô đồng, đi lên trên vang vọng tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", vợ chồng Trần Triệu Quân bất tri bất giác liền đi tới phòng 101 toà F, không nghĩ tới ở đây lại vẫn còn sáng đèn.

"Hôm nay Hán Thăng cũng đã rất mệt rồi, sao nó lại tới căn cứ này làm gì."

Lương Mỹ Quyên rất đau lòng, cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy liền không đi chơi muộn đến thế.

Hai người đi vào phòng 101, có điều không nhìn thấy Trần Hán Thăng, ở dưới đáy bàn nhìn thấy một bóng lưng khác.

Cô đang ngồi dưới đất cẩn thận lau chùi rỉ sét, nhìn từ bóng lưng mềm mại với độ cong duyên dáng, phải là một nữ sinh.

Hai người Lương Mỹ Quyên và Trần Triệu Quân liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Tối an…"

Lương Mỹ Quyên vốn chỉ muốn chào hỏi, không nghĩ tới thế nhưng lại doạ sợ cô bé này rồi, chỉ nghe "ầm" một tiếng, ngẩng đầu trong nháy mắt liền đụng vào tấm sắt phía trên.

"Không sao chứ, cẩn thận đi ra một chút trước đi đã."

Trần Triệu Quân quan tâm hỏi.

Nữ sinh từ từ đi ra, Lương Mỹ Quyên cẩn thận quan sát.

Vóc dáng của cô so với Tiểu Ngư Nhi lại cao hơn một chút, mặc đồng phục học sinh cao trung kiểu cũ, ống quần xù lông hết cả, đầu gối và ống tay cũng dính đặc tro bụi, điều này nói rõ vừa nãy lúc mình còn đang vui đùa ở Phu Tử Miếu, cô liền vẫn luôn quét tước ở đây.

Mái tóc đen nhánh buộc thành hình viên thuốc ở trên đầu thích hợp cho việc làm việc, dưới ánh đèn có thể thấy rõ mồ hôi ở hai bên thái dương. Dưới ánh đèn mập mờ, bóng người nhìn qua thật ôn nhu và yếu ớt, còn có chút quật cường đến đau lòng người.

Chỉ là cô vẫn cúi đầu nhìn mũi chân, Lương Mỹ Quyên không thấy rõ nhan sắc.

"Con tên là gì nhỉ?"

Lương Mỹ Quyên chuẩn bị cầm lấy tay nữ sinh đó, không nghĩ tới cô lại hơi hơi do dự một chút.

"Dơ."

Nữ sinh nhỏ giọng nói.

Lương Mỹ Quyên vẫn nắm vào trong lòng bàn tay: "Dơ cũng không liên quan, con quét tước là vì Trần Hán Thăng mà!"

Nói xong, Lương Mỹ Quyên không yêu cầu nữ sinh ngẩng đầu lên, mà chủ động ngồi xổm xuống, hai người đối diện nhau trong một nháy mắt đó, Lương Mỹ Quyên hít vào một hơi lạnh.

"Trần Triệu Quân, cô gái này thật sự rất xinh đẹp đó."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com