Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Ba năm sau


Naeun đem nước trái cây trong ly uống xong, ấn ấn khăn tay lên khóe miệng, ngồi đối diện tại một chỗ khác ở bàn trượng phu lộ ra vẻ hơi nghi vấn mỉm cười


"Anh hôm nay như thế nào lại rảnh?"


"Em cứ nói đi?"


"Không phải sinh nhật của em, không phải sinh nhật anh, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn, em đoán không ra." Cô rất thẳng thắn nói


"Vì tránh cho em suy nghĩ miên man, hay là anh trực tiếp nói cho em biết thì tốt hơn." "Ông xã hẹn bà xã ăn cơm trưa có gì kỳ quái?"


"Lời của người khác sẽ không kỳ quái, lời của anh ngược lại rất kỳ quái." Naeun tìm tòi nghiên cứu Taemin. Rõ ràng hẹn cô ăn cơm trưa, anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Bọn họ từ lúc ngồi xuống cho đến bây giờ, điện thoại di động của anh đại khái đã vang lên hơn mười lần... tuy đã đặt chế độ im lặng, nhưng màn hình vẫn luôn phát sáng, cô luôn nhìn vào áo sơ mi của anh cứ cách vài phút nó lại phát sáng.


Là do buổi sáng bị kẹp cửa, hay do quá bận rộn đến không chịu nổi mà buông tay?


Naeun nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.


Taemin so với tưởng tượng của cô còn bề bộn nhiều việc hơn.


Kết hôn năm thứ nhất thì anh mỗi ngày đều về nhà ăn cơm tối, năm thứ hai, có chừng ba ngày mới về nhà ăn cơm tối một lần, đến năm nay, cô đã có chút nhớ không rõ ràng lắm lần trước hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm là lúc nào.


Đây đương nhiên công trạng phải thuộc về sự nổi tiếng của anh.


Có khi hai vợ chồng trong trường hợp dự họp xã giao, tất cả mọi người nói hổ phụ sinh khuyển tử, Ông Lee dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập văn phòng luật sư nổi tiếng nhất nhì, con của ông hiển nhiên cùng cha mình đều lợi hại như nhau, năm thứ nhất học tập, năm thứ hai bắt đầu trên danh nghĩa, năm thứ ba thì đúng là chủ đạo.


Trải qua phỏng vấn của vài tạp chí, phóng viên đều ghi tiêu đề ngôi sao mới ở giới luật sư này. Vừa mới bắt đầu, Naeun còn cảm thấy kiêu ngạo


"Xem, đây là chồng của tôi ..." bất quá gần nửa năm nay cô vừa xem tạp chí vừa nghĩ, " Haizz, nguyên nhân chính là bộ dạng của anh hiện giờ." "Hả, anh khi nào thì mua cà vạt " "Trời ạ, trán của anh mọc hai quả đậu."


Bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng kỳ thật đã sắp biến thành bạn cùng phòng rồi, nếu mỗi ngày khi rời giường anh không hôn cô, cô thậm chí đã xem rằng chính mình đang ở nhờ.

Trước kia tha thiết chờ đợi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nay đã thành sự thật, so với sự ngọt ngào, thật không biết làm sao.


" Naeun à, em làm sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị?"


"Không, nó rất ngon ."


"Anh thấy em ăn không nhiều lắm." Đây đều là món ăn cô thích, đầu bếp có tay nghề không tồi, nhưng mỗi món ăn cô chỉ ăn vài miếng.

Cô thật sự là ăn quá ít.


Mặc dù anh có cảm giác thể trọng của cô nhẹ đi, chính là không nghĩ tới cô đã gầy nhiều như vậy.

Hai ngày trước anh về nhà thì thấy dì Jung ôm một đống quần áo của Naeun nói muốn đi sửa lại, anh lúc này mới giật mình, số đo quần áo Naeun đã đổi từ size m thành s, hiện tại ngay cả size s cũng rộng rãi, phải cầm lấy đi sửa nhỏ hơn một chút.


Bởi vì lễ nghi trên bàn ăn rất phiền phức, Naeun ở nhà lúc ăn cơm rất có áp lực, sợ làm sai thứ tự, bữa ăn chính đều ăn không nhiều lắm, phương án thay thế chính là hai vợ chồng cất dấu không ít đồ ăn vặt ở trong phòng, đói bụng rồi đi ra sân thượng phòng mình ăn tại chỗ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đồ ăn vặt trong tủ kia đã trống không từ lâu rồi.


Phát hiện quần áo của cô nhỏ hơn trước, hôm sau, anh gọi điện thoại cho một chuyên gia quen biết, chuyên gia nói, cái này có thể là bởi vì nội tâm bị áp lực, làm cho sinh lý biến hóa, người chồng cần phải chiều chuộng nhiều hơn, quan tâm đến cô nhiều hơn, có thể, an bài một chuyến du lịch, chuyện trong lòng buông lỏng xuống, hẳn là sẽ khôi phục chứng thèm ăn.


Cho nên đơn giản chỉ cần sắp xếp thời gian, nghỉ hai giờ, đặt gian phòng tại nhà hàng cao cấp này, nhưng Naeun ăn vẫn ít như vậy. Anh vẫy tay với bồi bàn, phân phó có thể mang món điểm tâm ngọt sau bữa cơm ra.

Bồi bàn giới thiệu hôm nay món điểm tâm ngọt có bánh kem hạt dẻ quả lê, thấy đồ ngọt ưa thích, Naeun cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cầm lấy cái muỗng màu bạc bắt đầu ăn rất nhanh, phần bánh ngọt cho một người lập tức liền hết, Taemin đem phần của mình đẩy qua, năm phút sau chén đĩa cũng lập tức trống rỗng.

" Em muốn thêm một ít nữa không?" Thời điểm vừa gọi món ăn anh có chú ý tới, tất cả có khoảng mười loại bánh ngọt, dựa vào việc Naeun rất thích đồ ngọt, cô có thể ăn được vài loại nữa.

"Không cần." Trầm mặc không đến ba giây, hai người đồng thời gọi tên đối phương.

"Naeun..."

"Taemin......" Dừng lại. "Anh nói trước đi."

"Em nói trước đi."

Nhìn nhau vài giây, hai người rốt cục nhịn không được bật cười.... chuyện gì đang xảy ra, cả buổi cơm trưa lúng túng không biết nên nói cái gì, thời điểm vùi đầu ăn, thời điểm nói chuyện phiếm ít, hiện tại món điểm tâm ngọt cũng ăn xong rồi, mới cướp lời nói, nhưng lại cùng lúc thốt ra.

"Anh nói trước thì tốt hơn." Naeun vui vẻ đồng ý. Bởi vì cô khẳng định lời nói của chính mình sẽ làm anh khó chịu, thay vì cô nói trước, sau đó giữa lúc xấu hổ đổi cho anh nói, không bằng đổi lại.

Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếng nói thanh thanh

"Anh biết mình gần đây bề bộn nhiều việc, phải nói đã hơn một năm, ngoại trừ tết âm lịch thì mỗi ngày đều đi làm cùng tăng ca, đối với điểm này, thật sự rất xin lỗi."

Naeun nghĩ, tết âm lịch kia cũng không tính là vô ích đi. Không đi làm, nhưng anh đem công tác mang về nhà, thời gian ở chung với máy vi tính còn nhiều hơn cô, giống như USB mới là lão bà của anh vậy.

Bất quá điều này cũng phải thôi, vô luận như thế nào, hăng hái hướng về phía trước luôn là chuyện tốt, huống chi, cô vẫn rất thích ngắm nhìn bộ dáng sáng ngời của anh khi làm việc. Mặc dù anh có chút quá tự tin, bất quá thành thực mà nói, người đàn ông chăm chỉ làm việc thật sự rất mê người.

"Anh đã nói với trợ lý, tạm thời không tiếp vụ án mới, chờ mọi việc trên tay xử lý hết, chúng ta đi Pháp ở một thời gian, bổ sung tuần trăng mật, đi khắp nơi dạo chơi."

Anh không nói ra miệng một câu thuận tiện đem em nuôi cho béo một chút. Cô rõ ràng đã từng mập mạp, hiện tại trông như suy dinh dưỡng, một bên hồ ngôn loạn ngữ một bên đem ánh mắt cười thành một đường cũng đã lâu không thấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: