Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🥬Chương 10: Thoát y xin lỗi!

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🫕🥗🍤

Chương 10: Thoát y xin lỗi!

Nói xong, liền bắt gặp thần sắc quỷ dị của Trần Thiên Thiên, lập tức quay đầu hỏi: "Các người đang làm gì?"

Trần Thiên Thiên chạy nhanh lại giải thích nói: "Tỷ thí tại Giáo Phường Ti! Đường đường là Thiếu quân Huyền Hổ, muội xem huynh ấy như đồ chơi mua vui cho bản thân, nhị tỷ, tỷ nói xem có phải muội rất quá đáng hay không, có phải muốn mắng muội hay không!"

Trần Sở Sở nháy mắt liền nhíu lại, "Muội đem phu quân của mình đến Giáo Phường Ti thì đã thôi, lại còn ép hắn tỷ thí với nhạc công?"

Vẻ mặt Trần Thiên Thiên chờ mong nhìn Trần Sở Sở, trong lòng âm thầm chờ mong: Mắng muội đi! Sau đó mang hắn về phủ dưỡng thương!

Nhưng Trần Thiên Thiên vừa nảy ra ý tưởng, liền thấy Trần Sở Sở quay đầu lại nhìn Hàn Thước, lạnh giọng nói: "Vậy nên ngươi dám vô lễ với muội ấy, thậm chí có ý đồ ám sát? Xem ra nam nhân Huyền Hổ vẫn chưa hiểu rõ phu đức, cần phải dạy dỗ thật tốt một phen."

"Nhị tỷ?" Trần Thiên Thiên ngây ra một chút, như thế nào cũng không tượng nổi Trần Sở Sở lại phản ứng như vậy, nhất thời tiểu tâm can đều run lên.

Trần Sở Sở cũng không thèm để ý đến Trần Thiên Thiên, chỉ quay đầu lại hỏi Lâm Thất: "Các ngươi tỷ thí tới mức độ nào rồi?"

Lâm thất tràn đầy ác ý nhìn thoáng qua Trần Thiên Thiên, sau đó mới trêu tức cười nói: "Nhị quận chúa người đến đúng lúc lắm, người xem chuyện tốt mà nàng ta bày ra đi!"

Nghe vậy, Trần Sở Sở không chút do dự, lúc này hạ lệnh nói: "Người đâu, mau lột y phục của hắn ra cho ta."

Trần Thiên Thiên bất ngờ, Hàn Thước cũng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng lúc này hai gã thủ hạ của Trần Sở Sở đã muốn chạy đến chỗ Hàn Thước, Hàn Thước biểu tình thận trọng không hờn không giận, trực tiếp nâng tay giơ lên bội kiếm.

Trên ngã tư đường bên cạnh, thấp thoáng hai thân ảnh Huyền Hổ đang mai phục trong bóng tối.

Ở đây hai bên đang giằng co hết sức căng thẳng.

Trần Thiên Thiên khóc không ra nước mắt giữ chặt Trần Sở Sở, liên thanh nói: "Nhị tỷ, không được! Huynh ấy là Hàn Thước đó!

Hắn là nam chính đó...

Hai người tại sao lại trở nên như vậy? !

Trần Sở Sở hừ lạnh một tiếng, vẫn không thèm để ý nói: "Chẳng qua chỉ là nam nhân Huyền Hổ được phái tới ở rể thôi, có gì mà không được? Từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì muội muốn tỷ đều có thể cho muội. Hàn Thước nếu cứng đầu, tỷ có thể thay muội dạy dỗ hắn."

"..." Trần Thiên Thiên: "Muội có cần phải cảm ơn tỷ không..."

Hàn Thước cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Sở Sở, thanh âm cũng lạnh như băng, "Nhị quận chúa nếu muốn lột y phục của Hàn mỗ, chi bằng tự mình ra tay."

Nói xong, Hàn Thước liền trực tiếp đánh tới, đẩy lùi Trần Sở Sở, hai gã thủ hạ phía sau vội đỡ nàng lại.

Trần Sở Sở lại tiếp tục nghênh chiến, hai người đao kiếm chạm nhau liên hồi thật sự như đang cùng nhau quyết trận sinh tử.

Trần Thiên Thiên đứng ở một bên nhìn, sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống, trong lòng nhịn không được kêu rên.

Rối tung hết cả rồi! Tình tiết mới quả nhiên không thể tự thêm vào...

Nam chính nữ chính của mình đáng lẽ phải vừa gặp đã yêu, hiện tại lại đánh thành cái dạng này!

Hàn Thước một kiếm kéo đi áo choàng của Trần Sở Sở, Trần Sở Sở bị chọc giận, ra chiêu ngày càng hiểm độc.

Nguyên bản Hàn Thước vốn đang chiếm thượng phong, nhưng ngay lúc này đột nhiên ngực lại đau nhói, một tay ôm ngực lộ ra sơ hở, bị Trần Sở Sở chế trụ.

Sắc mặt Hàn Thước trắng bệch, suy yếu ho hai tiếng.

Mà ở trong đám người, Bạch Cập lo lắng sốt ruột, ra hiệu cho sát thủ ở phòng nghỉ phía trên, chuẩn bị binh khí, tuỳ thời tấn công.

Trần Sở Sở vung kiếm xé toang y phục của Hàn Thước, Hàn Thước cậy mạnh lui về phía sau, dùng vạt áo che lại.

Trần Thiên Thiên vội vàng che mắt lại, theo khe hở giữa mấy ngón tay nhìn Hàn Thước, âm thầm nói: "Đến áo cũng bị lột ra rồi! Có ai đến giải vây cho huynh ấy không."

Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?

Nam nữ chính vừa gặp nhau không phải nên tràn đầy ái muội, tình ý dạt dào sao? Thế nào lại biến thành đánh nhau đến ta sống ngươi chết thế này?

Ngay lúc này ở phía sau, xa xa có tiếng hét thất thanh truyền đến.

Thanh âm lãnh đạm chậm rãi vang lên.

Bùi Hằng: "Dừng tay-- "

Mọi người dạt ra hai bên nhường đường, Bùi Hằng cùng gã sai vặt chậm rãi bước tới.

Ánh mắt Bùi Hằng không hờn không giận nhìn Trần Thiên Thiên, lớn tiếng khiển trách: "Đúng là làm càn! Đường đường là Thiếu quân Huyền Hổ, sao có thể xem huynh ấy như đồ chơi để mua vui!"

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Thiên Thiên cảm kích, nhịn không được vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người nói đúng lời thoại.

Vừa nghĩ, Trần Thiên Thiên vừa kích động quay đầu lại, một trận gió thổi đến, Bùi Hằng đứng giữa tầng tầng lớp lớp người đang vây xem.

Ám vệ Huyền Hổ đang mai phục xung quanh tạm thời thu thế.

Trần Thiên Thiên trực tiếp sửng sốt.

Bùi Hằng? Đây là nhân vật nàng thích nhất...

Là Bạch Nguyệt Quang* chân chính...

*Bạch Nguyệt Quang: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là "ánh trăng sáng", ý nói người này được nhiều người yêu thương, tâm niệm trong lòng nhưng không bao giờ có được, không bao giờ với tới được, giống như "ánh trăng sáng", chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, cũng không thuộc về bất cứ ai.

Trần Thiên Thiên mê mẩn nhìn Bùi Hằng.

Mọi người vây xem khe khẽ thì thầm.

Người qua đường Giáp: "Bùi ti học, là Bùi ti học học vấn uyên thâm, anh tuấn bất phàm!"

Người qua đường Ất: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, Bùi ti học cùng Tam công chúa từ nhỏ đã có hôn ước rồi."

Người qua đường Giáp: "Không phải nàng ấy đã có Hàn thiếu quân rồi sao?"

Người qua đường Ất: "Hàn thiếu quân bị bệnh tim, không sống được bao lâu đâu."

Tiếng nghị luận sôi nổi của quần chúng xung quanh bay vào tai Hàn Thước, hắn một tay ôm ngực, một tay nắm chặt kiếm.

Bùi Hằng ổn trọng xuyên qua đám người đi tới, dùng ngữ khí nghiêm khắc nói với Trần Thiên Thiên: "Trước mặt mọi người, sao có thể để mặc Hàn thiếu quân quần áo không chỉnh tề như thế!"

Thừa lúc mọi chuyện đang dần lắng xuống, Trần Thiên Thiên lưu loát cầm lấy áo khoác bị rơi dưới đất của Trần Sở Sở, nhanh nhẹn phủ lên người Hàn Thước, còn không ngừng gật đầu nói: "Đúng thế đúng thế, đều tại muội điêu ngoa tuỳ hứng, tổn hại lễ pháp, khinh người quá đáng... Trách muội trách muội, hôm nay tới đây thôi, để muội đem người này đi, lập tức giải tán."

Quần chúng vây xem nghị luận sôi nổi: "Nhìn xem, Tam công chúa rất nghe lời Bùi ti học."

"Haizz, vui với người mới nhưng vẫn còn lưu luyến người cũ a..."

"Còn Tô Mộc thì sao đây..."

Nghe được lời bàn tán xung quanh, Hàn Thước phục hồi lại tinh thần, một phen đẩy Trần Thiên Thiên ra.

Thấy thế, Bạch Cập vội vàng chạy lại, đỡ lấy Hàn Thước, nhét một viên thuốc vào miệng hắn.

Mà bên kia Lâm Thất nhìn thấy Bùi Hằng đang đi lại đây, buông roi giả vờ yểu điệu bước tới, trong mắt hiện lên vẻ háo sắc lấy lòng nói: "Bùi ti học, huynh xem Tam công chúa vừa thành hôn với Hàn thiếu quân, đã đưa hắn tới Giáo Phường Ti tỷ thí cùng nhạc công, còn ra thể thống gì nữa. Đây đều là chủ ý của nàng ấy, huynh đừng có trách ta..."

Nhưng Bùi Hằng đến liếc mắt một cái cũng lười nhìn Lâm Thất, trực tiếp lướt qua nàng, nghiêm túc nhìn Trần Thiên Thiên, ánh mắt âm trầm nói: "Chủ ý của cô?"

Trần Tiểu Thiên yếu ớt hồi đáp: "Đúng vậy, là chủ ý của muội..."

Lời còn chưa có nói xong, Trần Thiên Thiên trực tiếp thu được ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thước.

Mắt thấy không thể xoay chuyển được tình thế, Trần Thiên Thiên đến suy nghĩ muốn chết cũng có, run run rẩy rẩy nói với Hàn Thước: "Đây đều là lỗi của ta, huynh ngàn vạn lần đừng trách Sở Sở."

Nhìn Trần Thiên Thiên đối với Hàn Thước thế nhưng chỉ còn một bộ dạng yếu ớt, hoàn toàn không còn khí thế kiêu ngạo như ngày xưa, Trần Sở Sở nhất thời càng thêm bất mãn với Hàn Thước.

Trần Thiên Thiên vội vàng nhìn Trần Sở Sở bổ sung nói: "Tỷ lại càng không được trách Hàn Thước!"

Mặt Bùi Hằng lộ vẻ thất vọng, chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Tam công chúa, cô đi theo ta một chút, ta có lời muốn nói với cô."

Trần Thiên Thiên nhìn Bùi Hằng, định trực tiếp ngó lơ ánh mắt của hắn, nhưng sau cùng vẫn bị câu hồn, đi theo sau hắn.

Lâm Thất nhìn bóng dáng hai người, tức giận dậm chân.

Một trận khôi hài qua đi, trước cửa Giáo Phường Ti lại trở nên tiêu điều.

Hàn Thước sờ sờ quần áo bị xé toang của mình, lại nhìn theo hướng Trần Thiên Thiên cùng Bùi Hằng rời đi, lạnh lùng bật cười: "Bạch Cập, an bài cung thủ, đêm nay, nếu không thể vạn tiễn xuyên tâm giết chết Trần Thiên Thiên, thì lấy đầu ngươi thế vào!"

Bạch Cập run lên, cung kính chắp tay, "Thuộc hạ tuân mệnh!"

******

Sau khi trải qua trận khôi hài này, trong nháy mắt đã đến hoàng hôn.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà len lỏi xuyên vào một viên anh đào trên cây, chiếu rọi xuống hai người Trần Thiên Thiên cùng Bùi Hằng đang đứng.

Trần Thiên Thiên ngượng ngùng cúi đầu nghịch nghịch mấy ngón tay, không biết nên nói gì.

Thời điểm trước đây khi viết kịch bản, Bùi Hằng chính là nhân vật nàng thích nhất, là một Bạch Nguyệt Quang chính hiệu.

Hiện tại nhìn thấy người thật, Trần Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim vạn năm không xoay chuyển của mình, lại bắt đầu rung rinh.

So với Trần Thiên Thiên còn đang ngượng ngùng, Bùi Hằng lại lộ vẻ nghiêm túc nổi giận nói: "Ta trước giờ không thích cô, chính vì cô điêu ngoa tuỳ hứng, hay làm xằng làm bậy, không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Cô nếu đã không để ý đến hôn ước giữa chúng ta, cướp Thiếu quân Huyền Hổ về phủ mình, thì nên đối tốt với huynh ấy. Không nghĩ tới cô lại tuỳ hứng đến vậy, đem cuộc hôn nhân của mình xem không ra gì mà chà đạp như thế!"

Trần Thiên Thiên nghe vậy, trong lòng quả thực uỷ khuất không thôi, "Không phải..."

Bùi Hằng còn không đợi Trần Thiên Thiên nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Hàn thiếu quân ở rể thành Hoa Viên, cô đơn lẻ loi một thân một mình, cha mẹ đều không ở bên cạnh, ngay cả người bầu bạn cũng không có, như đang đi trên phiến băng mỏng, nguy hiểm khôn lường. Cô... quá mức kiêu căng. Ngày mai ta sẽ bẩm báo thành chủ, chính thức huỷ bỏ hôn ước giữa chúng ta, cô cùng Hàn thiếu quân..."

Bùi Hằng vừa quay đầu lại, ngoài dự đoán chứng kiến Trần Thiên Thiên khóc.

Thấy thế, trong lòng Bùi Hằng nhất thời chấn động, không khỏi hỏi: "Cô khóc cái gì?"

Trần Thiên Thiên nắm chặt trái tim nhỏ bé của mình, thương tâm nói: "Muội cũng vậy, cô đơn lẻ loi một thân một mình, cha mẹ đều không ở bên cạnh, ngay cả người bầu bạn cũng không có, như đang đi trên phiến băng mỏng, nguy hiểm khôn lường... Muội cũng chỉ vì quá muốn về nhà nên mới nghĩ ra hạ sách này... Muội rất thích huynh, huynh đừng mắng muội, muội còn chưa đủ khó chịu hay sao..."

Bùi Hằng sửng sốt, "Cô, cô nói cái gì?"

Trần Thiên Thiên bình tĩnh trong chốc lát, lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vàng hướng Bùi Hằng giải thích nói: "Muội, muội vốn không có ý muốn sỉ nhục Hàn Thước..."

Bùi Hằng khó hiểu nhíu mày, "Đưa hắn đến Giáo Phường Ti tỉ thí cùng nhạc công, không phải muốn sỉ nhục hắn thì là gì?"

Trần Thiên Thiên tự biết mình đuối lý, chậm rãi cúi đầu, một bộ dáng đã biết sai.

"Thực xin lỗi..."

Bùi Hằng lại sửng sốt, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Cô nói cái gì?"

Trần Thiên Thiên vội vàng nói: "Đều là lỗi của muội."

"Cô... Nhận sai ư?" Bùi Hằng khiếp sợ nhìn Trần Thiên Thiên, "Cô vậy mà có thể cúi đầu nhận sai?"

Biểu tình Bùi Hằng có chút bối rối, không biết làm sao.

Trần Thiên Thiên trong lòng áy náy, chỉ biết thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Muội hiểu rất rõ cảm giác của Hàn Thước, ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, ngơ ngác nhìn quanh đến một người quen biết cũng không có, ngày nào cũng thấy mệt mỏi vì phải giao tiếp với những người xung quanh, ngay cả khi ăn cơm cũng chẳng ăn được một bữa yên lành, luôn nơm nớp lo sợ có người sẽ hại mình."

"Cô..." Bùi Hằng nhất thời nghẹn lời.

Trần Thiên Thiên lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, tiếp tục nói: "Còn lo sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng chuyện, lúc đó đừng nói là về nhà, nói không chừng còn không giữ được mạng, bị vạn tiễn xuyên tâm..."

Một cánh hoa theo một tiếng thở dài của Trần Thiên Thiên chậm rãi rơi xuống, đọng trên vai trái của nàng.

Bùi Hằng thấy thế, chỉ chỉ vai trái Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên quay đầu nhìn cánh hoa trên vai trái, nâng tay vội phủi đi.

Nhưng ngay lúc này, Trần Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Vậy được rồi, muội đi tìm Hàn Thước thỉnh tội đây!"

Nếu không cho Hàn Thước một lời công đạo về việc này, lấy tính khí của Hàn Thước, nàng sau khi hồi phủ thế nào cũng tránh không được cảnh máu tươi nhuộm đỏ người!

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Thiên Thiên yên lặng bi thương than một tiếng.

Không hay tí nào...

Bùi Hằng cũng không biết trong lòng Trần Thiên Thiên đang suy nghĩ cái gì, vì thế lại càng thêm kinh ngạc.

Trần Thiên Thiên vừa mới xoay người định rời khỏi, đột nhiên lại bẻ ngược trở về, một tư thái mơ màng vô cùng bất an dặn dò Bùi Hằng: "Bùi Hằng, muội biết huynh chán ghét muội của trước đây. Nhưng muội của hiện tại đã khác rồi, huynh đừng thất vọng về muội nữa, có được không?"

Bùi Hằng bất đắc dĩ nói: "... Được."

Trần Thiên Thiên khúc này mới yên tâm tươi cười rời đi.

Đợi đến khi Trần Thiên Thiên đi rồi, gã sai vặt của Bùi Hằng mới chậm rãi đi tới nói: "Công tử, người vừa nói từ hôn, Tam công chúa liền lo lắng buồn bã như vậy, đúng là mới lạ, nhiều năm qua Tam công chúa có bao giờ nhận sai đâu, không ngờ hôm nay lại vì người, nguyện ý đi xin lỗi Hàn thiếu quân. Xem ra, trong lòng Tam công chúa vẫn có người. Người đừng xin Thành chủ huỷ bỏ hôn ước nữa..."

Bùi Hằng sửng sốt, sau liền nở nụ cười khổ.

******

Cửa biệt viện, phủ Nguyệt Ly.

Dưới ánh trăng, trên nóc biệt viện, Bạch Cập một thân y phục dạ hành dẫn dắt đám cung thủ giương cung chuẩn bị, nhắm ngay cửa biệt viện.

Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến.

Bạch Cập đè thấp thanh âm, nhỏ giọng phân phó cung thủ được bố trí xung quanh: "Giương cung chuẩn bị, xem hành động của ta."

Mà lúc này Trần Thiên Thiên đang đứng ở trước cửa biệt viện, cước bộ chần chừ, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Trần Thiên Thiên nhịn không được chà xát tay, trong lòng lặng lẽ chảy dài hai dòng nước mắt.

Phải làm sao bây giờ?

Hàn Thước sẽ không giết mình chứ...

Trên nóc nhà đám cung thủ giương tên lấy Trần Thiên Thiên làm hồng tâm mà nhắm, tên di chuyển tới tới lui lui theo từng chuyển động của Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên bơm hơi tự cổ vũ chính mình: "Trần Tiểu Thiên cố lên, Hàn Thước vẫn chỉ là Hàn Thước, mày vẫn có thể cùng hắn chung sống hoà bình, mày có thể làm được."

Nói xong, Trần Thiên Thiên nhìn gian phòng ngập tràn ánh nến của Hàn Thước, lấy hết can đảm, đi đến trước cửa, nâng tay gõ gõ cửa.

Sau một lát, thanh âm lãnh đạm của Hàn Thước vang lên: "Vào đi!"

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên thân thủ đẩy cửa, vẻ mặt tà mị của Hàn Thước đang ngồi trước ánh nến nhìn Trần Thiên Thiên.

Trong lòng Trần Thiên Thiên bất an không yên tiêu sái bước vào.

"Cô đến đây làm gì?" Sắc mặt Hàn Thước cơ hồ đã muốn lạnh đến cực hạn.

Trần Thiên Thiên không biết mở miệng như thế nào, vô cùng khó xử.

Hàn Thước thản nhiên nói: "Tam công chúa đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ chuyện hôm nay tại Giáo Phường Ti vẫn chưa đủ sao?"

Trần Thiên Thiên lấy hết can đảm, đầy mặt lấy lòng nói với Hàn Thước: "Hàn Thước, Hàn thiếu quân, hôm nay là ta sai, là ta không biết suy nghĩ, làm việc lỗ mãng, huynh đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho ta đi."

Hàn Thước trực tiếp cười lạnh một tiếng, "Xin lỗi ư? Cô cho rằng ta sẽ tin sao?"

Trần Thiên Thiên vội vàng nói: "Huynh nếu không tin lời ta nói, ta đây chỉ còn một cách, huynh hôm nay tỷ thí tại Giáo Phường Ti, còn bị lột y phục trước mặt nhiều người như vậy, ta đền lại cho huynh."

Nói là làm, Trần Thiên Thiên lúc này bắt đầu cởi quần áo, chỉ còn chừa lại trung y, đứng trước mặt Hàn Thước.

Hàn Thước ngàn vạn lần không ngờ tới Trần Thiên Thiên lại bày ra chiêu này, lúc này cả giận nói: "Cô... mặc dù nữ nhân thành Hoa Viên cường hãn phóng túng, nhưng cũng ít có ai mặt dày vô liêm sỉ như cô!"

Trần Thiên Thiên nghiêm mặt đi tới, một chút cũng không thèm để ý nói: "Ta làm như vậy, hai ta coi như huề nhau chưa?"

Hàn Thước chán nản, tức giận vỗ bàn: "Làm sao mà giống nhau được?"

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên đầu tiên là ngẩn người, sau lập tức phản ứng lại, liền vội gật đầu nói: "Cũng đúng, huynh hôm nay còn bị nhiều người vây xem như vậy, được, ta hiện tại sẽ ra ngoài đi một vòng trên phố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com