🥥Chương 9: Màn kịch "Mỹ nhân cứu anh hùng" tệ hại
TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN
Tác giả: Bổng Bổng Băng.
Edit + beta: Dung phi nương nương
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
🍱🍢🍝
Chương 9: Màn kịch "Mỹ nhân cứu anh hùng" tệ hại
Sau một lát, tại Giáo Phường Ti.
Trần Thiên Thiên cùng Tử Duệ đi đến trước cửa Giáo Phường Ti, theo sau là đám người hầu cùng Hàn Thước.
Hàn Thước ánh mắt có chút thâm trầm nhìn Trần Thiên Thiên, hiển nhiên là không rõ nàng đưa hắn tới đây để làm gì.
Trần Thiên Thiên lại hoàn toàn không để ý đến bộ dạng của Hàn Thước, chỉ quay đầu nhìn Tử Duệ, hỏi: "Ngươi có chắc là Sở Sở sẽ đi ngang qua Giáo Phường Ti không?"
Tử Duệ nghiêm túc gật đầu, nói: "Chắc chắn ạ."
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên lúc này mới yên tâm gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Thước, lại nhìn về phía Giáo Phường Ti đang thập phần náo nhiệt, vẻ mặt như chuẩn bị hy sinh vì đại sự.
Hôm nay, nàng muốn đem Hàn Thước gọn gàng đẩy qua cho Sở Sở, đem tất cả các tình tiết trở về quỹ đạo ban đầu của nó!
Bên trong Giáo Phường Ti, đầy rẫy những khách nhân cùng nhạc công ăn mặc hoa mỹ đang bận rộn lui tới.
Trần Thiên Thiên vừa bước chân vào Giáo Phường Ti, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng.
"Tam quận chúa đến đây ư?"
"Đúng là tam quận chúa rồi!"
"Cái gì mà quận chúa? Là công chúa!"
Tiếng bàn tán huyên náo nháy mắt truyền khắp ba bốn tầng lầu của Giáo Phường Ti.
Lục Bằng dẫn đầu đám nhạc công từ khắp tầng hội tụ tại tầng trệt mà đi tới, nghênh đón Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên nhìn cả đám nhạc công trước mặt, bắt đầu bình phẩm: "Ngươi béo quá đi... Còn ngươi thì quá gầy... lại còn cao như vậy, khác nào cây sậy đâu..."
Nghe được những lời này, chúng nhạc công đặc biệt mất hứng.
Lục Bằng tỏ vẻ giận dỗi liếc mắt nhìn Trần Thiên Thiên, làm nũng nói: "Tam công chúa thời điểm nghe tiểu nhân đánh đàn tấu nhạc cũng không phải nói như vậy!"
Trần Thiên Thiên nhất thời bị ngữ khí quỷ dị lả lơi của hắn làm cho toàn thân nổi da gà, vội vàng muốn tìm cách thoát khỏi Lục Bằng, nhưng lại càng bị mấy nhạc công khác quấn lấy.
Hàn Thước vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trần Thiên Thiên cùng mấy tên nhạc công.
Đúng lúc này, Trần Thiên Thiên liếc thấy một thân ảnh mặc y phục lam sắc trên lầu hai, liền trực tiếp đẩy đám nhạc công ra, khiêu khích kêu gào nói: "Cũng chỉ có chủ nhân của Giáo Phường Ti này, nha đầu Lâm Thất chết tiệt, mới coi trọng các ngươi thôi!"
Nói xong, Trần Thiên Thiên tiêu sái hất vạt áo, trực tiếp đi qua.
Thấy thế, Bạch Cập nhịn không được nói: "Thiếu quân?"
Ánh mắt Hàn Thước tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc nàng ta định bày ra trò gì."
Thân ảnh lam sắc đơ người ra một lúc, Lâm Thất mặt lộ vẻ tức giận, lập tức xuống lầu.
Lâm Thất nhìn Trần Thiên Thiên, không hờn không giận nói: "Trần Thiên Thiên, cô đừng quá phận! Lâm gia ta thân là thủ phủ của thành Hoa Viên, nhiều đời hầu hạ Thành chủ, chu cấp quân lương, đến Nhị quận chúa cũng phải nể ta vài phần, cô thế nhưng lại ỷ vào bản thân là con gái Thành chủ, dám ở đây giương oai giễu võ."
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên nhìn roi trong tay của Lâm Thất đang chỉ về phía mình, rất nhanh dời đi ánh mắt, hừ nhẹ nói: "Sao? Người của cô chất lượng không được tốt, còn không cho ta phê bình à?"
Lâm Thất đang giận dữ ngược lại tươi cười, "Người của ta không tốt? Chẳng lẽ cô gần đây gặp được mặt hàng nào xuất chúng? Muốn đem ra so với ta sao?"
Trần Thiên Thiên đảo mắt một vòng, mỹ mãn nói: "Đây là chuyện ai ai cũng biết, dạo gần đây phủ của ta mới thu nạp được một mỹ nam tuyệt sắc."
Nói tới đây, Trần Thiên Thiên không có ý tốt nhìn thoáng qua Hàn Thước đang đứng ở một bên.
Lâm thất nhíu nhíu đầu mày, khó hiểu hỏi: "Cô có ý gì?"
Vẻ mặt Trần Thiên Thiên xấu xa, cười nói: "Có muốn cược với ta không, xem thử ở thành Hoa Viên này, nam nhân tuyệt sắc nhất, dáng người tuyệt mỹ nhất, tài nghệ giỏi nhất, là thuộc về ai?"
"Thắng thì như thế nào, thua sẽ ra sao?" Sắc mặt Lâm thất không hờn không giận nói.
Trần Thiên Thiên bật cười ra tiếng, không chút để ý nói: "Nếu ta thắng, ta đem người của cô đi. Còn nếu ta thua, cô có thể đem người của ta đi."
Lâm Thất từ nhỏ đến lớn độc nhất chỉ không phục Trần Thiên Thiên, nghe được Trần Thiên Thiên nói vậy, một chút do dự cũng không có, trực tiếp lớn tiếng nói: "Cược thì cược! Ta mà sợ thua cô à?!"
Sau một trận huyên náo ầm ĩ, giáo chúng nhạc công được huấn luyện bài bản, đứng xếp thành hàng xung quanh Lâm Thất.
Lâm Thất vừa lòng nhìn một hàng nhạc công chung quanh mình, khinh miệt nhìn Trần Thiên Thiên, nói: "Bên cô ra ai?"
Trần Thiên Thiên vung tay ra phía sau, mọi người đều sợ hãi lui ra sau, chỉ còn mỗi Hàn Thước vẫn không hiểu chuyện gì đứng tại chỗ.
"Rất là tự giác đấy." Mày Trần Thiên Thiên nhíu lại, thân thủ trực tiếp chỉ Hàn Thước, đắc ý giương giọng nói: "Ta ra Hàn Thước!"
Mọi người vây xem thập phần kinh ngạc, dùng bộ dạng như nhìn quái vật nhìn Trần Thiên Thiên, nhịn không được cảm thán.
"Trời ạ, Tam công chúa thế nhưng lại đem cả Hàn thiếu quân ra đặt cược."
Lâm thất nhìn thoáng qua Hàn Thước, trong mắt có chút tham lam, vì thế vội vàng nói: "Đi, mau gọi Tô Mộc đến đây."
Mọi người đồng loạt ồ lên, một tên hạ nhân vội vàng chạy đi mời Tô Mộc.
Người qua đường Giáp: "Người người đều đổ xô tới đây để ngắm Tô Mộc! Thiếu quân thành Huyền Hổ này chỉ sợ phải chịu thua thôi."
Lục Bằng coi thường hừ lạnh một tiếng.
Người qua đường Ất: "Có phải nếu Hàn thiếu quân thua sẽ đến Giáo Phường Ti làm nhạc công hay không! Tuy nói là ở rể, nhưng như vậy thì không khỏi quá nhục nhã đi...?"
Trần Thiên Thiên không thèm để ý cười, vênh váo tự đắc nhìn Hàn Thước, khinh miệt nói: "Huynh nên nhớ đây là thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, huynh nếu dám trái ý ta, ta sẽ viết giấy bỏ huynh, đuổi huynh về thành Huyền Hổ, không được bước vào Hoa Viên nửa bước! Thiếu quân hãy suy nghĩ kĩ đi."
Lời nói vừa dứt, trên mặt Hàn Thước lửa giận công tâm, bàn tay ẩn trong áo đều nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Bạch Cập mắt thấy nếu không phải nơi này không thích hợp, Thiếu quân phỏng chừng đã nhịn không được dùng một chưởng đánh chết vị Tam công chúa này rồi, vì thế hắn vội vàng tiến đến bên cạnh Hàn Thước, nhỏ giọng thầm thì: "Thiếu quân, Long Cốt, việc nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng đại sự!"
Hàn Thước nỗ lực cưỡng chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Trần Thiên Thiên, cô là đang ép ta?"
Trần Thiên Thiên bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thước nhìn đến tim đều run lên, nhưng vẫn như cũ cậy mạnh, ra vẻ xấu xa nói: "Hàn Thước, huynh cũng không vô dụng đến nỗi bại dưới tay một tên nhạc công chứ? !"
"Cô!" Hàn Thước bị Trần Thiên Thiên chọc tức đến nói không ra lời.
Bạch Cập vội vàng hoà giải, "Thiếu quân oai phong dũng mãnh, tuyệt thế vô song, so với ai cũng chỉ hơn chứ không kém!"
Đường đường là Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ lại bị Tam công chúa dẫn đến Giáo Phường Ti tỉ thí với một tên nhạc công, tin tức vừa được truyền ra, liền kéo thêm một đám người qua đường đến góp vui.
Hàn Thước mắt sắc như dao nhìn một màn này, một lát sau mới hướng Bạch Cập ra hiệu, Bạch Cập liền biến mất trong đám người.
Bạch Cập tiến đến trên ngã tư đường, lạnh lùng vẫy tay một cái.
Trên nóc nhà, vài tên ảnh vệ Huyền Hổ thân thủ nhanh nhẹn vào vị trí.
Trên đường bắt đầu có vài tiểu thương qua lại, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hướng Giáo Phường Ti, trong tay âm thầm cất giấu vũ khí.
Bạch Cập sau khi cùng gián điệp Huyền Hổ trao đổi tín hiệu xong, liền nhanh chóng chạy trở về Giáo Phường Ti.
Bên kia, mọi người vây xem nhanh chóng tập trung ngay vũ đài trước cửa Giáo Phường Ti.
Một gã sai vặt khua chiêng gõ trống, cao giọng xướng: "Mời Tô Mộc!"
Mọi người vây xem nháy mắt một mảnh yên tĩnh, đồng loạt nhướn cổ nhìn về phía cầu thang của Giáo Phường Ti.
Tô Mộc là nhạc công luôn đứng đầu bảng của Giáo Phường Ti, chỉ tính dung mạo xuất chúng nổi tiếng tại thành Hoa Viên của hắn, người bình thường đều khó mà gặp được, hôm nay hắn vừa xuất hiện, mọi người đều nhất thời nín thở mà chiêm ngưỡng.
Hàn Thước cũng khẽ nhíu mày nhìn qua.
Chỉ thấy thang lầu phía trên người chưa xuất hiện, đã thấy một làn hoa được phun ra, tung tăng đung đưa theo chiều gió.
Mọi người vây xem hít sâu một hơi, không hẹn mà cùng cảm thán nói: "Thơm quá!"
Một bàn tay thon dài "xoạt" một tiếng tinh tế mở quạt ra, Tô Mộc tư thái mỹ nam kiều mị lãnh diễm vỗ vỗ quạt, khoan thai bước xuống lầu, mắt không buồn nhìn ai, chỉ nhanh nhẹn lách qua người Lục Bằng, lập tức đi đến trước mặt Trần Thiên Thiên, dùng quạt che nửa mặt đối diện Trần Thiên Thiên, không khí giữa hai người thập phần ái muội.
Lục Bằng oán hận trừng mắt nhìn Tô Mộc, trên mặt lộ rõ vẻ ghen tị cùng coi thường, trong miệng tức giận bất bình nói: "Quen thói khoe khoang phóng đãng!"
Mắt thấy Tô Mộc ghé sát vào bên người Trần Thiên Thiên, mọi người khó tránh khỏi thất vọng bàn tán.
"Thấy chưa, lại đến chỗ Tam công chúa rồi..."
"Cũng chỉ có mỗi Tam công chúa mới có thể thu hút được huynh ấy..."
Tô Mộc hoàn toàn không để ý đến tiếng mọi người đang nghị luận, thanh âm mị hoặc nói: "Tam công chúa đã nhiều ngày không gặp, thế nào vừa thành thân lại có nhã hứng đến nơi này, chẳng lẽ nam nhân Huyền Hổ băng lãnh không thú vị?"
Hàn Thước nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mộc, nhưng hắn là nam tử cao cao tại thượng, há lại cùng kẻ tiểu nhân so đo, mà Tô Mộc này, cũng chẳng đem hắn để vào mắt.
Tô Mộc không buồn nhìn Hàn Thước, chỉ chăm chăm nhìn Trần Thiên Thiên, vẻ mặt nũng nịu nói: "Mong Tam công chúa về sau sẽ đến Giáo Phường Ti thường xuyên hơn."
Nói xong câu đó, Tô Mộc cầm quạt đặt vào tay Trần Thiên Thiên, ở trong lòng bàn tay gãi gãi vài cái, sau đó đi lên vũ đài Giáo Phường Ti tỷ thí.
Chìm đắm trong mỹ sắc của Tô Mộc, mặt Trần Thiên Thiên hơi ửng đỏ, nhịn không được cảm thán: "Tô Mộc đúng là rất đẹp..."
Quả nhiên là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành...
Thời điểm Trần Thiên Thiên viết kịch bản, đúng là nàng đã tạo nên nhân vật Tô Mộc rất đẹp, là một mỹ nam hiếm gặp, nhưng cảm giác vẫn khác xa so với bây giờ khi được tận mắt chứng kiến đến rõ ràng như vậy.
Hàn Thước khinh miệt bật cười một tiếng, trên mặt lại càng thêm vài phần tức giận, trực tiếp phi thân lên đài cao.
Gã sai vặt Giáo Phường Ti gõ chiêng trong tay, cao giọng xướng: "Vòng thứ nhất, so dung mạo! Hai vị trên đài, ai tuyệt sắc hơn?"
Vừa dứt lời, toàn thể giáo chúng như mất trí, nhịn không được hét to: "Tô Mộc!"
"Tô Mộc là mỹ nam hiếm có, tất nhiên là Tô Mộc đẹp hơn."
"Tránh ra, ta muốn nhìn Tô Mộc..."
Mọi người dưới đài đều cầm hoa trong tay ném về phía Tô Mộc, chỉ có vài đoá hoa rải rác dưới chân Hàn Thước, Hàn Thước thấy thế ghét bỏ lui ra sau vài bước.
Gã sai vặt lại gõ, "Vòng thứ nhất, Tô Mộc thắng!"
Bạch Cập một lần nữa trở lại bên người Hàn Thước, thấp giọng nói: "Thiếu quân, đã an bài thoả đáng."
Không chờ Hàn Thước lên tiếng, Bạch Cập nhìn xuống chân Hàn Thước rải rác vài đoá hoa, vẻ mặt kinh sợ kêu lên: "Thiếu quân, người vậy mà lại thua!"
Không đợi Hàn Thước trả lời, gã sai vặt lại bắt đầu khua chiêng gõ trống.
"Vòng thứ hai, so tài nghệ!"
Trần Thiên Thiên trợn to mắt nhìn một màn này, có chút bất an hỏi: "Sở Sở sao giờ này còn chưa tới?"
Tử Duệ lau lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Rõ ràng là tiểu nhân thám thính được hôm nay Nhị quận chúa nhất định sẽ đi ngang qua chỗ này, bây giờ... chắc là cũng sắp tới rồi..."
Một lát sau, Tô Mộc bắt đầu đánh đàn, quần chúng vây xem hoàn toàn chìm đắm trong mỹ sắc cùng tiếng đàn du dương của Tô Mộc.
Nghe được tiếng đàn của Tô Mộc, một vài quần chúng vây xem tâm sinh bất mãn.
"Đây là khúc nhạc Tam công chúa thích nghe nhất, đúng là tà âm, nghe thật thô tục."
"Hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy được Tô Mộc không phải cũng nhờ phúc của Tam công chúa sao, đừng mắng nàng ấy nữa."
Trong lúc đàn ca diễn tấu, ánh mắt Tô Mộc vẫn chăm chú nhìn Trần Thiên Thiên tràn đầy tình ý.
Quần chúng vây xem lại coi thường: "Nhìn đi, trong mắt huynh ấy chỉ có mỗi Tam công chúa thôi."
Trần Thiên Thiên nghe được trong lòng mừng thầm, đắc ý vỗ vỗ quạt, không tự giác cảm khái nói: "Trần Thiên Thiên quả thật là diễm phúc không nhỏ."
Nghe vậy, Hàn Thước hừ lạnh một tiếng.
Trần Thiên Thiên nháy mắt tỉnh táo lại, "xoạt" một tiếng khép lại cây quạt trong tay, vẻ mặt nghiêm túc cảm thán: "Nhưng đáng tiếc Trần Thiên Thiên nàng lại vô phúc hưởng thụ!"
Hàn Thước quay mặt qua chỗ khác, không buồn nhìn Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên xấu hổ nhìn Hàn Thước, vuốt mũi cười cười.
Bạch Cập vẻ mặt lo lắng nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, chúng ta không thể thua nữa, thua nữa là không còn mặt mũi nào đâu."
Hàn Thước liếc mắt, rút ra bội kiếm bên hông Bạch Cập, sau đó chậm rãi nhìn quét một vòng xung quanh, ánh mắt bễ nghễ nhìn từ trên xuống dưới, "So tài nghệ ư?"
Vừa nói xong, Hàn Thước rút kiếm phi thân lên, một pha kiếm pháp tiêu sái anh tuấn làm khiếp sợ toàn thể giáo chúng.
Quần chúng từng trận trầm trồ khen ngợi, Trần Thiên Thiên cũng xem đến ngây cả người.
Ta nhổ vào!
Thân là tác giả của kịch bản, Trần Thiên Thiên vậy mà cũng không biết Hàn Thước còn có một mặt này!
Kiếm phing của Hàn Thước quét đến đâu, hoa bay lả lướt rơi xuống tới đó, số lượng còn nhiều hơn cả Tô Mộc.
Quần chúng vây xem thấy thế, nhịn không được từng đợt kinh hô.
Quần chúng giáp: "Thiếu quân Huyền Hổ này tài nghệ quả nhiên là xuất chúng, nếu như vào Giáo Phường Ti, khẳng định sẽ chiếm vị trí đầu bảng."
Quần chúng ất: "Đáng tiếc, nghe nói bị bệnh tim, thỉnh thoảng lại phát tác..."
Hàn Thước nghiêng người nhìn về phía Trần Thiên Thiên, mắt lộ ra sát ý.
Nhưng chính là trong nháy mắt, Hàn Thước đột nhiên che ngực mình, cố ý áp chế cảm giác muốn ho khan.
Trần Thiên Thiên co rúm lại lui về phía sau từng bước, mờ mịt nhìn chung quanh, vuốt vuốt trái tim bé bỏng của mình không ngừng lẩm bẩm: "Sở Sở đâu rồi? Màn kịch lớn của ta, chỉ đợi mỗi nàng ấy, nàng ấy sao bây giờ còn chưa xuất hiện? Nàng ấy nếu không ra mặt giúp Hàn Thước, thì đại ma vương này có thể bị ta chọc cho tức chết..."
Hoa bay tràn lan bên trong, ánh mắt Hàn Thước lạnh đi nhìn Trần Thiên Thiên đang muốn bỏ chạy, lập tức hướng kiếm lao tới về phía Trần Thiên Thiên.
Mọi người kinh hô, mắt thấy Trần Thiên Thiên sắp bỏ mạng dưới kiếm Hàn Thước.
Nhưng ngay ở phía sau, Trần Sở Sở đột nhiên xuất hiện,vung chân một cước liền đem kiếm của Hàn Thước đá văng, bảo hộ Trần Thiên Thiên ở sau người.
Trần Sở Sở quanh thân khí chất lạnh nhạt như sương, nhìn về phía Hàn Thước lớn tiếng nói: "Làm càn! Dám chĩa kiếm vào Thiên Thiên?!"
Trần Sở Sở cùng Hàn Thước lập trường đối nghịch, còn không đợi Trần Thiên Thiên phản ứng, hai người liền ra tay giao đấu, đánh đến một mất một còn, Trần Thiên Thiên nhìn mà hoa cả mắt.
Sau một lát, Trần Thiên Thiên vội vàng hô: "Nhị tỷ! Tỷ hiểu lầm rồi! Là muội ép huynh ấy! Muội ép huynh ấy đường đường là Thiếu thành chủ của một thành lại phải tỉ thí cùng một tên nhạc công, nếu thua còn phải ở lại Giáo Phường Ti làm nhạc công mua vui, tỷ đáng lẽ là đến giúp huynh ấy giải vây, phải trách phạt muội mới đúng!"
Nói xong, liền lẩm bẩm: "Trời ạ, không phải là mỹ nhân cứu anh hùng sao, sao lại càng đánh càng hăng thế này!"
Bạch Cập cũng ở bên cạnh cường điệu hô: "Thiếu quân, kiếm hạ lưu nhân, vị này là Nhị quận chúa thành Hoa Viên! Là Nhị quận chúa đó!"
Hàn Thước cùng Sở Sở giằng co, nghe được ba chữ "Nhị quận chúa", khí thế nhất thời buông lỏng, đường kiếm sắc bén cũng thu liễm lại, ánh mắt dần trở nên ôn nhu hơn.
Trần Sở Sở thấy thế, cũng dừng tay lại.
Hàn Thước thuận tay vơ lấy quạt trong tay Trần Thiên Thiên, tiêu sái mở ra, bắt chước bộ dáng che nửa mặt của Tô Mộc, ghé sát vào Sở Sở, ngữ khí ái muội nói: "Từ lâu đã nghe danh Nhị quận chúa thành Hoa Viên tài nghệ vô song, khí khái bất phàm, hôm nay được diện kiến, quả là danh bất hư truyền."
Trần Sở Sở sửng sốt.
Trần Thiên Thiên cũng sửng sốt.
Tô Mộc nhíu mày.
Trần Thiên Thiên chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng âm thầm nghĩ: hiện học hiện mại...*
*Hiện học hiện mại: Thành ngữ tiếng trung, chỉ việc học xong là áp dụng liền ngay và luôn => Hàn Thước học bộ dạng Tô Mộc câu dẫn Thiên Thiên, áp dụng ngay và luôn để câu dẫn Sở Sở.
Nhìn Hàn Thước tựa hồ là bộ dạng cố ý muốn câu dẫn, Trần Sở Sở ánh mắt ghét bỏ, sau đó lui về phía sau vài bước, thanh âm băng lãnh nói: "Thiếu quân, xin tự trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com