Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 468: thú thế kỳ duyên, công lược kiệt ngạo Lang Vương (9)

Nói đến cũng thật kỳ lạ.

Câu nói này tuy không lớn tiếng nhưng lại vô cùng xuyên thấu, rõ ràng ngay lập tức truyền đến các thú nhân.

Mọi người nhìn quanh thì thấy một “bà già” lưng còng, mặt khoác áo choàng che mặt, chống nạng bước đi chậm rãi.

"Này," Hạ Miên Miên nhìn rõ vị khách, sửng sốt một chút, sau đó nói: "Bà già... Bà đang làm gì vậy, bà già? Bà còn đợi gì nữa?"

Cô ta nói, rõ ràng là đang cố gắng để ngăn Vân Khuynh lại, rõ ràng đối với việc ngăn cản để cô ta bắt sủng vật vô cùng bất mãn.

Vân Khuynh giả vờ già, nhưng vẫn cố tình lắc lư về phía trước một cách chậm rãi.

Tuy nhiên, coi thân phận của cô là một “bà già” nên lũ thú nhân không dám bỏ bê cô.

Thậm chí có nam thanh niên muốn tiến tới giúp đỡ nhưng lại bị Vân Thanh xua tay từ chối.

Và đằng sau Hùng Phàn, "con chó con" bị trói bằng dây xích nhìn cô, nhưng đôi mắt đen của hắn lại lóe lên một chút kinh ngạc.

Có điều gì đó ...không ổn ở giống cái này.

Bánh bao lông trắng nhỏ nghĩ ngợi, nghiêng đầu đào đất theo thói quen.

Thật bất ngờ.

Lúc này, Vân Khuynh đưa mắt nhìn sang, tựa hồ cảm nhận được điều gì.

Từ xa, hai ánh mắt chạm nhau.

Đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu lộ ra một chút xảo quyệt không phù hợp với vẻ ngoài của cô.

Nhưng khi một con sói con nào đó đội lốt “chó con” nhìn thấy điều này, trong lòng hắn không khỏi rung động.

Vì vậy, thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm của hắn lắc lư, đôi chân ngắn bám đất, không khỏi ngồi xổm xuống.

Toàn bộ ngoại hình nhỏ bé giống như một biểu tượng cảm xúc dễ thương: Ngoan Ngoãn.JPG

Khi Vân Khuynh nhìn thấy điều này, cô không thể không nhìn đi chỗ khác.

Làm ra vẻ dễ thương hay gì đó...quá phạm quy!

Cô  nói một cách ngu ngốc trong im lặng, nhưng bề ngoài, cô nắm chặt tay và ho khó chịu.

Cùng lúc đó, Vân Khuynh cuối cùng cũng đi tới trước mặt mọi người.

"Lão nhân, ngươi có lời khuyên gì?" Hùng Phàn trầm giọng hỏi.

"Chính là ngươi..." Hạ Miên Miên lại hét lên.

Tuy nhiên, Vân Khuynh lúc này lại lên tiếng, bóp nghẹt cô ta-

Mọi người chỉ nhìn thấy "lão bà" này cười lớn, sau đó chậm rãi nói: "Con chó nhỏ này, lão phu nhân ta nhìn cũng rất thích, không biết hay không chàng trai trẻ này nhường ta?"

Nói xong, mọi người đều sửng sốt.

Bên kia, cục bột trắng đang bị "tranh đoạt " vung cái đuôi, vẫy cái đầu nhỏ đầy lông như thể rất tự hào.

Một lúc sau, Hạ Miên Miên là người phá vỡ sự im lặng.

“Bà già này!” Lần này cô ta không nói gì nữa mà bắt đầu mắng mỏ.

"Bà có biết ai đến trước được trước có nghĩa là gì không? Đây là giao dịch giữa tôi và Hùng Phàn! Liên quan gì đến bà?"

Vân Khuynh thở dài: "...Là lão bà ta chặn ngang,nhưng chú chó con này, ta nhìn nó thực sự thích...khụ khụ...Ta chỉ muốn...khụ...có một chú chó con làm bạn đồng hành..."

Vừa nói cô vừa không khỏi ho,và cơ thể ọp ẹp của cô khẽ run lên

Nhìn qua đáng thương tới cực điểm

Một chút liền đánh tới lòng trắc ẩn của không ít thú nhân

“Ai,bà lão giống cái chỉ sợ là một người độc thân?”

“Khả năng thật là đúng. Bên cạnh thế nhưng không có giống đực.”

……

Trong lúc nhất thời,những câu đồng tình vang lên.

Hạ Miên Miên sắc mặt ngày càng trầm xuống.

Hùng Phàn chau mày, trong mắt hiện lên tia không kiên nhẫn, trên mặt lại là lời lẽ chính đáng: “Lão phu nhân, ta cùng nàng sớm có giao dịch,người……”

"Ta biết.” Vân Khuynh “Gian nan mà” đỡ lấy quải trượng, vội run giọng nói.

“Ngươi cùng đứa bé này đã định ra giao dịch…… Nhưng phu nhân ta cũng không phải muốn ngươi cho không…… Nàng cho ngươi chính là băng nhu loại hạt dẻ hoàng, ta, ta…… Lấy này khối nguyên thạch cùng ngươi đổi, ngươi sẽ không lỗ vốn.”

Nói xong, cô giơ lên tay áo hạ nguyên thạch

Đúng là khối nguyên thạch xấu xí kia

!?

Thấy thế, chúng thú nhân sửng sốt.

Chỉ có người quản lý cửa hàng trưởng tiến lên vài bước, vừa thấy nhãn trên nguyên thạch, lại là dở khóc dở cười: “Lão phu nhân, ngươi…… Đây là từ khu một trăm thú tệ lấy đi?”

“Ha ha ha!” Lời cửa hàng trưởng vừa dứt, Hạ Miên Miên nghe rõ liền đột nhiên cười to ra tiếng: "Ngươi là một bà lão ngốc sao? Quả thực cười chết người! Ha ha ha ha ha……”

Cô ta thẳng thắn mà chế nhạo.

Nghe vậy các thú nhân cũng tỉnh lại,cũng không khỏi liên tục lắc đầu, trong lòng đều cảm thấy này “Lão giống cái” đáng thương đúng là đáng thương, nhưng thật sự là…… Không đáng tin cậy.

Mà chính người đang giao dịch với Hạ Miên Miên Hùng Phàn, càng là nhịn không được.

“Lão phu nhân, người đừng thêm phiền.” Hắn nói, lại hướng tùy tùng phía ra hiệu.

Giây tiếp theo.

Mấy cái giống đục tộc Gấu đi ra, đang muốn đem người “quấy rối” Vân Khuynh lôi đi ——

Vân Khuynh trước một bước móc ra “Một trăm thú tệ”, nói giọng khàn khàn: “Nếu như thế, lão phu nhân liền trước chính mình mua, tiểu tử, vẫn là nhìn giải thạch rồi nói sau.”

Này……

Này bà lão giống cái cũng quá càn quấy đi!

Khi đó mấy cái giống đực tộc Gấu thấy thế, đều bất đắc dĩ mà ngừng bước chân.

Còn lại quần chúng vây xem, càng là không ngừng lắc đầu

“Lão phu nhân……”

Cửa hàng trưởng hảo tâm lại nhịn không được khuyên nhủ: "Khối nguyên thạch trên tay ngài tôi đã giám định qua, chính là khối phế liệu……” Hơn nữa bởi vì quá xấu, mới bị bà để ở khu đó.

Vân Khuynh nghe vậy, lại lắc lắc đầu, rõ ràng vẫn là “Chấp mê bất ngộ”.

“Ngài……” Cửa hàng trưởng đều bất đắc dĩ: “Ngài thật muốn mua, ta cũng không có biện pháp cắt cho ngài.” Một là vấn đề, hai là loại này là phế phẩm, bà cũng sẽ không ra tay.

Kia không phải tự hạ giá trị con người sao.

“Được, lão phu nhân, ngươi vẫn là thối lui đi?” Nghe được câu này của cửa hàng trưởn, Hạ Miên Miên ngữ khí càng thêm trào phúng.

Mọi nơi một mảnh ầm ĩ.

Lại không ai xem trọng Vân Khuynh……

Khụ

Không, ngoại trừ một sinh vật nhỏ dễ thương nào đó với đôi mắt đen trợn ngược.

Như thể đang chờ đợi một màn kịch hay, hắn nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

Vân Khuynh khóe mắt nhìn thấy quả bóng nhung trắng này, cố nhịn không muốn rời mắt, chỉ liếc nhìn toàn bộ nơi này như không có chuyện gì xảy ra, sau đó kiên quyết nói.

“Bà già tôi có thể tự mình tháo hòn đá này ra!”

  ...

Vậy là cuối cùng lũ thú nhân vẫn không thể đánh bại được bà.

Ngay cả Hạ Miên Miên và Hùng Phàm cũng không muốn giải quyết vấn đề này chút nào.

Tuy nhiên, do địa vị cao của phụ nữ ở lục địa Thú nhân và việc Vân Khuynn trông già… bà ấy đã nói đến chuyện này rồi, và việc kéo bà ấy ra trước công chúng thực sự là không thể.

Chỉ có thể sốt ruột chờ đợi “bà già” này giải quyết xong rắc rối nhưng trong lòng lại đang thầm chửi rủa.

Đặc biệt là Hạ Miên Miên, người đã bị cắt ngang, khinh thường đứng nhìn, thậm chí còn lên kế hoạch dạy cho bà già chết tiệt này một bài học sau khi sự việc xảy ra ...

Tuy nhiên,Vân Khuynh không quan tâm họ nghĩ gì, sau khi trả hết số tiền đó , cô dựa vào đôi nạng, run rẩy bước đến máy cắt đá

Cô gian nan dựng máy cắt, bắt tay và bắt đầu chà xát...

Gần như cắt được một đường đều phải dừng lại nghỉ chút.

Động tác vô cùng trì trệ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lũ thú nhân đang quan sát xung quanh đều không nói nên lời.

"Lão phu nhân này vậy mà còn cố gắng tỏ ra dũng cảm."

"Đúng vậy, nhìn bà ấy có vẻ mệt mỏi. Than ôi, bà già cô đơn tính tình không tốt."

  ...

Giữa bao lo lắng, chỉ có bánh bao nhỏ trắng như tuyết nhìn không chớp mắt mà ngìn Vân Khuynh.

Mệt?

Một lũ ngốc.

Hắn có thể thấy cô không hề mệt mỏi chút nào.

Giống như... để che đậy những động tác trúc trắc?

Có ý tứ.

Một con sói con đội lốt cún con, nghĩ đến đây, tai không khỏi co giật.

Giữa sân, Vân Khuynh, người lần đầu tiên tự tay dỡ đá, di chuyển chậm rãi, lại không biết suy nghĩ của hắn

Tuy nhiên, nếu có biết suy nghĩ của hắn

Tất nhiên sẽ cảm thán: ánh mắt của người yêu cô đúng là độc...

Khụ khụ.

Tóm lại, lúc này Vân Khuynh dựa vào trí nhớ nhìn thấu tảng đá trước đó, kết hợp với kinh nghiệm của nguyên chủ kiếp trước để cắt tảng đá, cắt từ từ, không vội vàng.

Âm thanh "chi chi” vang lên ngắt quãng.

Những thú nhân đang xem đều không có bất kỳ kỳ vọng nào, họ chỉ thản nhiên nhìn mà thôi.

Cho đến khi— một mảnh màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện dưới dao cắt của Vân Khuynh!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com