37. "Bảo bối, tôi muốn bắn vào trong."
(Sau khi sinh lần đầu tiên bắn vào trong, xe chấn H hoàn, cuối cùng cũng gặp được em trai mình! ~) Trứng phục sinh H lúc bánh bao nhìn
"Hôm nay nhanh vậy?" Nụ cười trên mặt Nghiêm Sở từ nãy đến giờ vẫn chưa phai nhạt, thực ra hắn biết Khương Từ đã sớm đến bên bờ cao trào, chẳng qua là không chơi bướm nhỏ nên nước không thể phun ra, cho nên bây giờ mình cắm một cái liền dễ dàng đưa y lên đỉnh. Nghiêm Sở đưa tay xoa nắn hòn le Khương Từ, người dưới thân bị kích thích mà lắc đầu nguầy nguậy, trông có chút đáng yêu!
"Đừng xoa ... A ..."
Lúc cực khoái nước phun ra nhiều cực kỳ, tưới Nghiêm Sở thoải mái vô cùng, vì vậy hắn không nhẫn nại thêm hung hãn địt y, đụ Khương Từ đến khóc lóc cầu xin tha thứ, thịt bướm sưng đỏ tràn ra nước nhờn, sữa cũng chảy tới sau lưng, cả người trên dưới chỗ nào cũng ướt.
Nghiêm Sở tiến sâu mấy chục lần, dương vật dưới thân lại cứng thêm mấy phần, biết mình cũng sắp bắn rồi, hắn cúi đầu hôn lên môi Khương Từ, thanh âm trầm thấp gợi cảm khiến toàn thân người bên dưới tê dại:"Bảo bối, tôi muốn bắn vào trong."
"Ừm..."
Được Khương Từ cho phép, Nghiêm Sở cắm thẳng vào tử cung một cái, tinh dịch nóng bỏng đánh trên vách tử cung, Khương Từ co người lại, nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm bị Nghiêm Sở bắn tinh. Đây là lần đầu tiên bị bắn tinh vào trong không phải khi mang thai trừ đêm đầu tiên, cảm giác bị Nghiêm Sở bắn bên trong có chút kỳ diệu, khoái cảm tâm lý mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chờ kết thúc xong Khương Từ mềm nhũn nằm trên ghế, ánh mắt mông lung không tìm được tiêu cự, tinh dịch trắng đục chậm rãi từ miệng lồn sưng đỏ chảy ra ngoài.
"Trong xe có khăn lông không?" Nghiêm Sở nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khương Từ, "Giúp em lau người cho sạch sẽ."
"Không có."
"Vậy chỉ có thể dùng khăn ướt của bảo bảo lau cho em thôi." Nghiêm Sở vừa nói vừa lấy khăn giấy trong hộp ra xếp chồng lên nhau, lau cho Khương Từ từ đầu đến cuối, sau đó giúp y mặc quần áo vào, chỗ ngồi cũng điều chỉnh trở lại.
Vị trí kế bên tài xe bị bẩn, Khương Từ ngồi phía sau, nhìn thấy ba, tên nhóc kia nhổ núm vú giả từ trong miệng ra, khuôn mặt hơi nhăn lại, dường như muốn khóc nhưng lại không khóc. Khương Từ không thể giải thích được cảm thấy rằng đứa nhỏ vừa mới coi thường mình đang hướng về mình làm nũng.
Khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Khương Từ mới dám hơi mở cửa sổ ra để thông thoáng, hai người vừa làm một màn xe chấn kịch liệt như vậy, cũng không biết bên ngoài có ai để ý không, Khương Từ càng nghĩ càng xấu hổ.
Lúc đến nhà Lý Duy Xu đã bảy giờ tối, đêm đông đã sớm biến thành màu đen, mặc dù gọi điện trước nói có chút chuyện chậm trễ, nhưng lần đầu tiên đến thăm đã đến trễ, Khương Từ vô cùng xấu hổ.
"Ở đây có bị nhăn không?"
Khi hai người xuống xe, Khương Từ chỉ chỉ quần áo mình, nhìn dáng vẻ căng thẳng của y, Nghiêm Sở không nhịn được "Phì" một tiếng, sau đó một tay ôm đứa nhỏ một tay giúp y chỉnh lại quần áo, thuận tiện dựa vào thổi một hơi bên tai y:"Yên tâm, rất đẹp trai."
Hai má Khương Từ nóng bừng vội vàng đẩy hắn ra:"Cẩn thận bị người nhìn thấy."
Lúc đứng ở cửa bấm chuông, Khương Từ lại trở nên căng thẳng, bàn tay đang vươn ra của y lại rụt trở lại.
"Em không biết phải nói gì khi nhìn thấy em trai mình..."
Trái tim Nghiêm Sở run lên trước dáng vẻ dễ thương của Khương Từ, lại khó hiểu có chút đau lòng, hắn biết Khương Từ là một đứa trẻ mồ côi, từ trước tới nay y luôn sống một mình. Thật không dễ dàng để mới thi đậu học viện cảnh sát, sau đó đứng ở vị trí này, thời điểm biết y có một người em trai Nghiêm Sở cũng rất ngạc nhiên nên mới mặt dày đòi đi theo, bởi vì hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện về Khương Từ.
"Không sao, muốn nói cái gì liền nói, nói không tốt còn có tôi, tôi sẽ giúp em giảng hòa."
Lúc này Khương Từ mới có chút tự tin, sau đó nhấn chuông cửa. Lý Duy Xu sau khi lui về ca hát ít nên việc trang trí dinh thự cũng kém sang trọng, nhưng điều khiến Khương Từ kinh ngạc là, đúng như lời Đường Cận Nghiêu nói, Lý Duy Xu là đồng tính nam. Hắn và người yêu Hoàng Giai Thanh là trúc mã trúc mã, đến bây giờ đã ở bên nhau mấy chục năm, điều này khiến trong lòng Khương Từ mơ hồ có chút hâm mộ.
Trên bàn ăn.
Vừa lúc Khương Từ đến Hoàng Giai Thanh đã chuẩn bị xong bữa tối, ở cửa đơn giản thăm hỏi nhau một tiếng liền trực tiếp mời mọi người đến cùng ăn cơm. Bởi vì bọn họ tới nên Hoàng Giai Thanh đã tự mình xuống bếp, Lý Duy Xu cố ý chuẩn bị rượu ngon, thấy bọn họ để ý mình như vậy, trong lòng Khương Từ vô cùng ấm áp, hơn nữa cảm giác ngồi chung với nhau như một gia đình đối với y vừa xa lạ vừa ấm cúng.
Quan trọng nhất, cuối cùng y cũng nhìn thấy em trai mình. Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Triệt, hốc mũi của Khương Từ đột nhiên đau xót, trừ lúc trên giường bị Nghiêm Sở làm khóc, y hầu như chưa từng khóc, lúc này y phải liều mạng cố nén mới không để nước mắt trào ra.
"Tiểu Triệt." Khương Từ khẽ gọi một tiếng, hốc mắt Khương Triệt liền ửng đỏ. Mặc dù không còn nhớ chuyện khi còn nhỏ nhưng thỉnh thoảng Khương Triệt cũng mơ thấy một ít cảnh tượng, ví dụ như cậu bé trai ngồi trên ngưỡng cửa, giọng sữa của mình hô một tiếng anh, nhưng tất cả lại giống như ảo giác, không phân rõ thực hư. Rất nhiều chuyện khi còn bé nhớ tới giống như một giấc mộng bị mình làm thật, giống như cha mẹ cùng mất, bởi vì thời gian quá lâu, ngay cả dung mạo đều đã mơ hồ. Cho nên khi ba và cha nói với mình rằng, cậu có một người anh trai, Khương Triệt đã sửng sốt rất lâu. Khi nhìn thấy Khương Từ, cậu cũng vừa vui vẻ vừa căng thẳng.
Vốn dĩ Khương Từ lo lắng Khương Triệt sẽ không nhận mình là anh trai của cậu, nhưng bây giờ nhìn thấy em trai trái tim liền từ từ để xuống, bởi vì Khương Triệt không hề thay đổi, cậu vẫn tốt bụng và đơn thuần như khi còn nhỏ, còn có chút nhút nhát.
Hai anh em đều không giỏi ăn nói, cho nên rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại ngại nói, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn cơm trước.
"Triệt Triệt, đừng ngẩn người, ăn nhiều chút." Cậu bé ngồi bên cạnh Khương Triệt là con trai lớn của Lý Duy Xu và Hoàng Giai Thanh – Hoàng Duẫn Trừng, là người Khương Từ thấy chụp chung tấm hình với em trai mình, hắn thấy Khương Triệt len lén liếc Khương Từ ngẩn người liền gắp chút thịt thả vào trong bát của cậu.
Khi Hoàng Duẫn Trừng vừa mở miệng, những người trong bàn ăn đều nhìn sang, Khương Triệt lập tức đỏ mặt, thanh âm cũng có chút xấu hổ:"Bởi vì anh trai... Mặc cảnh phục, rất đẹp trai."
Không nghĩ Khương Triệt lại đột nhiên nói như vậy, Khương Từ cũng hơi ngượng ngùng:"Cảm ơn."
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng lại hữu hảo của hai người, Lý Duy Xu cũng không nhịn được cười.
"Ngốc quá." Hoàng Duẫn Trừng cưng chiều xoa xoa đầu Khương Triệt, thật ra nếu như nghe được Khương Triệt nói người đàn ông khác đẹp trai hắn nhất định sẽ ghen, nhưng Khương Từ thì lại khác. Có lẽ bởi vì y rất giống Khương Triệt, cho nên Hoàng Duẫn Trừng có ấn tượng rất tốt với y, hơn nữa y là anh trai của Khương Triệt, cũng tự nhiên là anh trai của mình.
Khương Từ ở một bên nhìn gia đình Lý Duy Xu đối xử tốt với em trai mình như vậy, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm. Vì đang cho con bú nên Khương Từ không thể uống rượu, đều là Nghiêm Sở ở bên cạnh uống thay, sau đó y dùng trà thay rượu kính Lý Duy Xu cùng Hoàng Giai Thanh. Nhìn như khách sáo nhưng từ sâu trong nội tâm Khương Từ vô cùng cảm kích họ nhiều năm đã nuôi dưỡng cùng dạy dỗ Khương Triệt nên người.
Một tay Nghiêm Sở còn ôm đứa nhỏ, có lẽ là do nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, bảo bảo không biết có phải là đói bụng hay sao đột nhiên khóc lên. Nhìn thấy con trai khóc, sợ nếu nó đói Khương Từ lại không thể ôm đi cho bú, hắn không khỏi có chút luống cuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com