Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 - Chương 10: Thị trấn Siren (10)

Sale sập sàn

Liên quan tới âm mưu này, căn cứ vào lượng thông tin hiện có, Bạch Liễu suy đoán rằng Jeff đưa tiền cho tài xế từng có tiền án phạm tội, hẳn là muốn nhờ cậy gã ta làm giúp chuyện gì đó. Chuyện gì thì chưa biết, nhưng khả năng cao có lẽ là trả thù Andrew.

Lúc vừa mới đến thị trấn, tài xế đã từng nói người dân ở đây độ này hầu như đều bị mất đi thu nhập một thời gian khá dài, bảo bọn họ nên cẩn thận một chút.

Trước đó Bạch Liễu còn tưởng rằng đây là một lời nhắc nhở thiện chí, hiện giờ nghĩ lại, nó giống như một lời cảnh báo vừa đắc ý lại vừa phách lối hơn, như là việc phân chia khu vực con mồi.

Gã ta đang cảnh cáo Jeff: Nếu không chịu hợp tác thì còn lâu mới được gã ta bảo vệ, không may còn bị bay màu trong tức khắc.

Đương nhiên, gã ta cũng là một người dân trong thị trấn Siren này, gã ta cũng rất thiếu tiền, cũng có thể là vì thiếu tiền nên mới đi bóc lột Jeff.

Tài xế này hẳn cũng đã không ít lần làm những việc "có tiền tài giúp tránh tai nạn" cho người khác, nhìn qua cũng chẳng phải kiểu người hiền lành thiện lương gì, ngược lại có vẻ muốn tiền đến phát điên hơn. Khi vừa tới nơi đã nói bóng nói gió đe dọa bọn họ, cũng khó trách Jeff hơn nửa đêm không ngủ mà đi xuống đưa tiền cho tài xế này.

Nếu như đưa tiền chậm, ai biết tài xế này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Trước khi bị phát hiện, Bạch Liễu nhanh chân chuồn về phòng, còn tiện tay giúp Jeff đóng lại cánh cửa ban nãy bị mở ra.

Lúc Jess đi qua phòng Andrew, cậu ta có vẻ hơi do dự, lát sau cúi thấp người vứt xuống một thứ gì đó đen sì, Bạch Liễu nhìn trộm qua mắt mèo thấy nó có hơi giống một miếng thịt cá lớn.

Rất nhanh sau đó, Bạch Liễu đã thấy trước cửa phòng Andrew tụ tập một đống tượng sáp người cá trắng bệch, u ám.

Một chuỗi tiếng động kêu cọt kẹt từ những tượng sáp lại vang lên trong hành lang.

Vì lý do an toàn, Bạch Liễu dùng vải trắng bịt kín mắt mèo nơi cửa phòng, đề phòng có người cá tới nhìn trộm, rồi đẩy thêm một cái tủ ra chặn ngang ở cửa, hi vọng nếu có người cá nào quay sang phá cửa phòng hắn, tiếng động tạo ra làm hắn tỉnh giấc.

Thể lực của Bạch Liễu hoàn toàn cạn kiệt. Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, hắn quay trở lại giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

...

Ngày hôm sau, Bạch Liễu tỉnh lại, phát hiện cửa phòng lẫn tủ quần áo tối qua đẩy ra chặn cửa vẫn còn nguyên, nhưng cửa phòng vệ sinh lại gần như mở ra.

Bạch Liễu bước tới mở cửa xem xét, thấy mấy tượng sáp người cá bị bao kín lại bằng vải trắng đã thoát ra tự lúc nào, đang chồng chất vào nhau trong những tư thế quái dị và uốn cong, di chuyển về phía cửa phòng tắm. Có vài tượng sáp người cá sắp chạm được đến tay nắm cửa, thiếu chút nữa là có thể mở được cửa.

Tư thế của mấy bức tượng sáp này làm Bạch Liễu nhớ lại trước kia lúc hắn chơi trò em bé tập đi, khi đột ngột xoay người lại, nhìn thấy những người phía sau không kịp khống chế biểu cảm lẫn cử chỉ.

Lúc đó hắn quả thực cười rất vui, nhưng hiện tại nhìn mấy bức tượng lạnh lẽo, trắng toát này đang cố gắng ra ngoài, rồi cảnh tượng chúng đuổi theo, tràn ra sau cửa, thật sự có một cảm giác rùng rợn không thể tả khiến Bạch Liễu cười không nổi.

Những tượng sáp bằng đá cẩm thạch trông y như người thật xếp chồng lên nhau thế này tạo áp lực rất lớn, bởi ánh mắt bọn chúng đang nhìn chằm chằm Bạch Liễu với mật độ dày đặc trong một không gian hẹp, khiến cả người hắn cứ bứt rứt khó chịu, hoặc cũng có thể nói, người bình thường bị nhiều ánh mắt như người chết nhìn vào đều sẽ thấy không thoải mái.

Bạch Liễu đóng cửa phòng vệ sinh lại, chẳng thèm quan tâm tượng với chả tiếc gì sất, cũng không buộc chúng lại nữa.

Chẳng có nghĩa lý gì.

Mấy thứ này giãy ra càng lúc càng nhanh, nếu như không tìm được thêm điểm yếu để khống chế chúng, việc buộc vải che không ngừng thật sự là một cách vừa tốn công mà hiệu quả lại còn thấp, nói không chừng còn có thể sẽ rèn cho bọn nó năng lực nhanh chóng thoái được khi bị buộc lại.

Ngay lúc Bạch Liễu vừa mở cửa phòng, một thông báo xuất hiện trên màn hình:

[Game thủ Bạch Liễu hoàn thành nhiệm vụ chính: Không bị dị hoá vào đêm qua, thưởng 20 điểm.]

[Số dư hiện tại: 23 Điểm, có thể mua vật phẩm, game thủ có muốn mua không?]

Bạch Liễu mở giao diện cửa hàng, hắn hiện tại nghèo đến đáng thương, số vật phẩm có thể mua ít ỏi đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Bạch Liễu chọn mua một cái đèn pin có giá 15 điểm, còn lại 8 điểm, hừm, suy nghĩ một chút.

... Không biết có loại dụng cụ nào dùng chiếu hologram 3D không nhỉ.

[Có, 4 điểm/cái, hiện tại đang có chương trình khuyến mãi giảm giá, 8 điểm cho 3 cái, xin hỏi người chơi có muốn mua 3 cái luôn không?]

Bạch Liễu không chút nghĩ ngợi gật đầu: Muốn!

Là một tên đỗ nghèo khỉ thứ thiệt, đời này hắn hận nhất là không thể nghe mấy từ như 'sale sập sàn' và 'giá rẻ giật mình' mọi lúc mọi nơi.

Đồ vừa đến tay là phải thử ngay cho nóng.

Chất lượng của chiếc chiếu khuyến mãi giảm giá này cũng khá được. Bạch Liễu lưu hình bản thân vào, ảnh ngược khi chiếu lên thực sự rất tốt, chẳng có vẻ gì là hàng chất lượng kém cả, màu sắc chân thật, cảnh quan sống động, từ góc tối hay ánh sáng đều không khác gì người thật.

Bạch Liễu cực kì hài lòng món đồ mới tậu này.

Nhưng khán giả đang xem lại không hài lòng. Trò chơi này có truyền thống là một khi người mới nào đó nhận được lượt thích, theo dõi và lượt xem của bọn họ, khán giả sẽ có những yêu cầu nhất định với game thủ này.

Một đám người vây quanh TV nhỏ khoa tay múa chân, thở dài liên tục.

"Ê cái tên này chắc không phải muốn dùng hình chiếu thay mắt người để đối phó tượng sáp người cá đấy chứ? Điểm yếu của quái vật là nhìn trực diện bằng mắt người, cái thứ đồ chơi này cầm chân chúng nó cùng lắm vài giây, không kéo dài được đâu."

"Thế mà lại đi mua máy chiếu giảm giá, nhìn thì sang đấy nhưng thực tế chả làm được cái quần què gì sất! Nếu không thì đã chả là hàng tồn kho giá rẻ như cho! Đầu tên tân binh này nghĩ gì không biết!

"... Nó lại chuẩn quá, cái máy chiếu này từ khi tui đến đã sale rồi, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn đang sale..."

"Đù má! 23 điểm, rõ ràng là điểm cao nhất trong khu tân binh, nghĩ gì mà thẳng tay tiêu hết, tiêu thì thôi đi, còn chả mua lấy được một món hữu ích! Đầu bị nước vào à?"

Bỗng có tiếng hét lên từ đám người đang đứng trước một cái TV khác: "Mau qua đây mà coi! Bên này có lính mới mua bó đuốc nè! Thứ này khắc người cá, chà, người này ok đấy!"

Đám người lập tức tán loạn rời khỏi TV nhỏ của Bạch Liễu, vây xung quanh TV của người mới được cho là mua đúng vật phẩm, không ít người gật gù kêu phải.

"Được đấy, này mới gọi là vật phẩm chứ, tư duy tốt nha."

"Bó đuốc cháy mạnh có thể dùng ba lần, nếu biết nắm bắt cơ hội, anh ta có thể sẽ là người duy nhất qua cửa bên khu tân binh này."

...

Trước TV nhỏ của Bạch Liễu chỉ còn lại rải rác vài người.

[34 người đang xem TV nhỏ của Bạch Liễu, 167 người đã rời đi.]

[50 người hủy like TV nhỏ của Bạch Liễu, 44 người hủy lưu trữ TV nhỏ của Bạch Liễu, 17 nhấn dislike cho TV nhỏ của Bạch Liễu, không người donate cho TV nhỏ của Bạch Liễu.]

...

Sau khi thử thí nghiệm một lượt với vật phẩm mới, Bạch Liễu đi ra ngoài, bước đến trước cửa phòng Jeff cất tiếng gọi.

Tối qua có vẻ Jeff ngủ không được ngon giấc, sắc mặt tái nhợt, dưới gọng kính tròn có hai quầng thâm lớn như gấu trúc.

Mà số lượng tượng sáp người cá trong phòng Jeff, Bạch Liễu nhìn qua một lượt, so với bên phòng hắn hẳn là như nhau.

Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khang khác so với mấy con bị hắn nhốt trong phòng vệ sinh, những bức tượng trong phòng Jeff đều ở yên tại chỗ. Cũng không biết có phải là ảo giác của Bạch Liễu hay không, nhưng hắn cảm thấy tượng sáp trong phòng Jeff trông thật hơn tượng bên phòng hắn, diện mạo còn có hơi giống Jeff một cách kỳ lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com