Q1 - Chương 14: Thị trấn Siren (14)
Có ngày nghỉ tuyệt vời
Tài xế hài lòng nói: "Ăn ngon quá, chỉ ở thị trấn Siren mới có cá ngon như thế này."
Lucy cũng khen ngợi: "Đúng thế, tôi cũng chưa từng ăn qua món cá nào ngon như vậy, quá tươi luôn."
"Không, không phải tươi đâu, bí quyết để cá trở nên ngon miệng ở thị trấn Siren chưa bao giờ ở chỗ nó tươi, thậm chí loại cá tươi như này ăn cũng không ngon bằng, cần phải để hư thối rồi qua các giai đoạn ướp muối và xử lý đặc thù mới ngon được." Nụ cười trên mặt tài xế dần trở nên quái dị: "Mọi người đang ăn một loại cá đặc sản ở đây, ở nơi khác không có đâu, duy nhất chỉ có ở thị trấn Siren mới có thôi."
Lucy tò mò hỏi: "Cá gì vậy?"
Tài xế: "Người cá."
Không khí trên xe rơi vào trầm mặc, nét mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Lucy lúng túng ha ha hai tiếng, Andrew khẽ cười nhạo, hai người rõ ràng đều không tin lời tài xế.
Tài xế thoải mái cười to: "Đùa thôi mà, chúng tôi làm sao ăn người cá được? Là cá đặc sản ở chỗ này thôi."
Tài xế lái xe vững vàng tới trước cửa một tòa nhà: "Đến bảo tàng tượng sáp rồi, xuống xe đi."
Sau khi tất cả mọi người đều xuống hết, tài xế lại nói tiếp: "Mọi người vào tham quan trước đi, đợi đến tối rồi gọi tôi, tôi tới đón mọi người đi xem hoạt động đánh bắt người cá."
Nói xong gã ta lái xe đi mất.
Bạch Liễu xuống xe rồi nhìn xung quanh, trước mặt hắn là một tòa nhà cao đến mức phải ngửa đầu ra sau ngang tầm với mặt đất mới có thể thấy nóc của nó, trên đó có mấy chữ tiếng Anh viết hoa, là tên tiếng Anh của 'Bảo tàng tượng sáp Siren'.
[Hệ thống thông báo: Mở khóa khung cảnh Bảo tàng tượng sáp Siren.]
Toàn bộ bảo tàng tượng sáp đều được xây dựng dựa theo phong cách sâu thẳm như ở dưới đáy biển, được mấy trụ tròn to dày làm bằng đá hoa cương chống đỡ, mái nhà cao vút. Bạch Liễu đứng ở cửa có thể nhìn thấy rất nhiều tượng sáp người cá với muôn kiểu hình dáng được trưng bày bên trong.
Bên trong bảo tàng tượng sáp Siren trông rất mới, nhưng bức tường bên ngoài lại có phần hơi cũ kĩ, là loại gạch đỏ thông thường chồng lên nhau.
Trên tường còn dán rất nhiều những tờ giấy thông báo tìm người, bị gió thổi qua đập trúng mặt Bạch Liễu.
Bạch Liểu lấy tờ báo ra khỏi mặt mình, trước mắt hắn là dòng thông báo in đậm.
[Thông báo của cảnh sát: Mười hai người mất tích ở thị trấn Siren trong tháng này, mong các bạn xem hình ảnh những người mất tích dưới đây, kịp thời thông báo cho cảnh sát khi có thông tin. Những du khách tới thị trấn Siren du lịch ngắm cảnh vui lòng chú ý an toàn, không đùa giỡn với các loại cá lớn, đề phòng bị ngã xuống nước.]
Dưới thông báo là mười hai tấm ảnh đen trắng, những người trong ảnh đều mang vẻ mặt vui vẻ như mới đến thăm thị trấn Siren, nhưng nụ cười của bọn họ trên tờ thông báo ố vàng này qua mắt nhìn của Bạch Liễu, lại có chút quái dị không nói nên lời.
Bạch Liễu đọc kỹ toàn bộ xong, chuẩn bị gấp lại cất vào túi. Khi gập lại, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình không dễ dàng gấp như bình thường, cảm giác có chút cứng so với một tờ báo.
Làm một tờ thông báo mà nói, cho dù có bị gió biển thổi đến khô đến giòn, nó vẫn không nên có cảm giác cứng như vậy... Cảm giác này giống như không chỉ là một tờ giấy.
Bạch Liễu nhìn vào mặt cắt của tờ thông báo.
Mặt cắt ngang trông khá dày, nhưng lại không hề có dấu vết của nhiều tờ giấy, hẳn là do bị gió thổi đến khô cứng rồi cứ thế dính chặt lại, có bao nhiêu lớp cũng không dễ dàng nhìn ra.
Bạch Liễu cất tờ thông báo vào trong áo, quyết định vào trong bảo tàng sẽ tìm chút nước ấm, thử xem tờ thông báo này có phải có nhiều lớp dính lại với nhau không, có thể tách ra hay không.
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Tìm hồ nước nóng trong bảo tàng tượng sáp, tách những tờ thông báo bị dính vào nhau, phần thưởng 10 điểm.]
Người trông coi bảo tàng tượng sáp Siren là một ông lão bị đục thủy tinh thể, mắt ông mờ đục, nhưng kỳ lạ là hình như ông không gặp vấn đề gì khi nhìn người khác.
Khi nhóm Bạch Liễu vừa đi vào, ông lão nhanh chóng quay đầu nhìn sang. Đôi mắt tuy vô hồn, nhưng khuôn mặt già nua lại nở một nụ cười lịch sự như đã được lập trình sẵn, cách ông lão nhanh chóng tiến lại gần khiến Lucy không nhịn được mà khẽ thốt lên.
Người trông coi bảo tàng có vẻ thổn thức đến lạ lùng: "Đã lâu lắm rồi không có ai tới nơi này... Bắt đầu từ tháng trước không ngừng có người xảy ra chuyện, chả còn du khách nào đến tham quan bảo tàng tượng sáp Siren nữa, cũng lâu rồi không có tượng sáp người cá mới mào được đưa vào đây."
Bạch Liễu nghe đến đó, bèn hỏi: "Vì sao lâu rồi không có tượng người cá mới được đưa đến? Chuyện này có liên quan đến việc không có khách du lịch chăng?"
"Tất nhiên là có." Giọng người trông coi trở nên phấn khích, ông lão thậm chí còn khua tay chân cứng nhắc già cỗi của mình: "Không có du khách tham quan, chúng tôi rất ít khi tổ chức hoạt động đánh bắt người cá tốn thời gian lẫn công sức như vậy. Nếu không đánh bắt người cá, chúng tôi làm sao có thể làm được..."
Nói tới đây ông đột nhiên dừng lại, sau đó có hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa ông lão cũng không chịu hé miệng lấy một câu.
"Bảo tàng Siren này luôn có tượng sáp liên tục được đưa vào à?" Bạch Liễu nhanh chóng đổi sang câu hỏi khác: "Sức chứa của bảo tàng này có hạn đúng không? Nếu như luôn có tượng mới đưa đến thì cũng không thể chứa được bao nhiêu tượng."
"Không!" Người trông coi nở nụ cười kỳ quái, đôi mắt đục ngầu của ông chuyển động nhìn thẳng vào Bạch Liễu, giọng nói đầy bí ẩn: "Có bao nhiêu tượng mới được đưa đến, thì sẽ có bấy nhiêu tượng cũ bị đưa ra khỏi đây."
"Bảo tàng Siren sẽ không bao giờ đầy được."
Bạch Liễu khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy những tượng sáp người cá cũ bị đưa ra khỏi bảo tàng sẽ được đưa đi đâu? Chúng sẽ bị ném lại vào biển sao?"
Người trông coi im lặng, dường như cảm thấy mình đã nói ra lời gì không nên nói.
Bạch Liễu lại nhạy bén tiếp tục truy hỏi: "Sau khi du khách đến đây, sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng có gì sẽ xảy ra cả." Người trông coi lẩm bẩm: "Mọi người sẽ trải qua những ngày nghỉ tốt đẹp ở thị trấn Siren, sau đó rời khỏi đây."
Lại hỏi tiếp, ông lão trông coi dù thế nào cũng không chịu mở miệng thêm nữa.
Sau đó Bạch Liễu hỏi hồ nước nóng trong bảo tàng ở đâu, từ bỏ việc hỏi thêm gì. Hắn cầm phiếu dẫn đoàn người vào bảo tàng tượng sáp Siren.
Vừa đi vào, Bạch Liễu liền thấy một bức tượng sáp màu của một người đàn ông trung niên uy nghiêm đứng ngay cửa. Đó là bức tượng sáp hình người đội mũ mực vest, hoàn toàn khác biệt với những bức tượng sáp người cá mà Bạch Liễu nhìn thấy trước đây, không có đuôi cá, toàn thân màu vàng rực, gương mặt mang đậm ý cười, giơ tay chào hỏi các vị du khách ghé thăm.
Ánh sáng trong bảo tàng tượng sáp khá mờ, tia sáng từ trần nhà chiếuxuống bức tượng khiến cho khuôn mặt của tượng sáp có phần mơ hồ, cũng làm cho nụ cười lịch sự trên mặt bức tượng trở nên thật quái dị.
Trên bệ đá màu đen có khắc thông tin vắn tắt về bức tượng sáp này, Bạch Liễu bước tới nhìn, đây là tượng sáp của thị trưởng thị trấn Siren, cũng là người đã cắt băng khai trương bảo tàng tượng sáp Siren.
Trên bệ đá còn viết mấy lời lẽ phóng đại để ca ngợi những cống hiến đóng góp mà vị thị trường trưởng này đã làm cho thị trấn Siren, nào là sự phát triển của ngành du lịch sau khi vớt được hài cốt của người cá, nào là hỗ trợ xây dựng viện bảo tàng tượng sáp Siren đầy tính thẩm mỹ, giúp cho thị trấn ven biển Siren vốn rất lạc hậu trở nên phồn vinh.
Trên bệ đá còn khắc dòng chữ: Thị trưởng Harris luôn dành cho những người dân thị trấn Siren tình cảm vô bờ bến như cách ông yêu thương những đứa trẻ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com