Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12| Phù thủy thứ nguyên

Đây là... Sao lại thế này...

Mình nhớ là... Nhà bên cạnh... Không phải là một khoản đất trống à? Nhìn cửa hàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh tiệm cà ri, Kaneki Ken có chút nghi ngờ.

"Ông chủ, đây là cửa hàng vừa khai trương bên cạnh ạ?" Kaneki Ken chào chủ tiệm cà ri dưới lầu, hỏi.

"Hả? Cửa hàng vừa khai trương?" Ông chủ nhìn bên ngoài với vẻ thăm dò, "Đâu có đâu, Kaneki-kun. Cậu muốn mua gì à? Cậu đi xe đạp của tôi nhé. Cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng phải mất một khoảng thời gian mới đến."

"A... Không cần đâu, ông chủ, tôi chỉ hỏi một chút." Kaneki Ken cười mỉm hai tiếng, "Tôi về trước."

Mới mở cửa của tiệm ra, sắc mặt Kaneki Ken trầm xuống. Thì ra là thế, ông chủ không nhìn thấy à. Nghĩ đến lúc trước Odasaku nhắc tới dị năng giả, cậu thoáng nhíu mày... Không ổn rồi, gần bọn nhỏ quá, tốt nhất vẫn đi xem.

Nghĩ như vậy, cậu đã chạy đến cửa hàng.

"Cạch ——" Cửa đột nhiên đẩy ra, Kaneki Ken kinh ngạc lui về phía sau một bước, ánh vào mắt là một thiếu niên mang mắt kính.

Thiếu niên nhìn thấy Kaneki Ken, cũng ngẩn ra, "Là anh ——"

Tiếp theo hắn nói với vào phòng: "Tiểu thư Yuuko —— đừng uống nữa, có khách đến!"

Vị tiểu thư Yuuko này, hẳn chính là chủ cửa hàng nhỉ.

"Ara, tôi biết rồi mà." Một cô gái mặt kimono đỏ tươi đi ra, dựa vào khung cửa hít một hơi từ tẩu thuốc, tay phải còn cầm bầu rượu.

Nàng nhấc bầu rượu lên quơ quơ, nở nụ cười rung động lòng người với Kaneki Ken: "Vị khách này, cậu muốn uống một chút không?"

Đợi Kaneki Ken phản ứng lại, cậu đã ngồi trước bàn, cầm chén rượu.

"Cái đó... Làm phiền." Cậu đặt ly rượu lên bàn, "Xin hỏi... Nơi này bán gì?"

"Người có thể vào đây, đều là người có nguyện vọng trong lòng." Tiểu thư chủ cửa hàng uống rượu, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa lòng, "Thế nên, nơi đây bán —— nguyện vọng nha."

"Thế, cậu đi vào đây, có nguyện vọng gì?" Nàng nâng má, vuốt tóc để sau vành tai.

"Nguyện vọng ư ——" Kaneki Ken nghĩ, không tỏ vẻ nghi ngờ với lời nói của nàng, cậu nở nụ cười chua xót, nói, "Nhất định phải trả một cái giá rất lớn nhỉ."

"Nếu cậu muốn trở về thế giới ban đầu ——" Tiểu thư chủ cửa hàng kéo dài âm cuối, làm lơ ánh mắt khiếp sợ của Kaneki Ken, nở nụ cười ác liệt, "Cậu cũng không trả nổi cái giá này."

"Tại sao cô ——!" Kaneki Ken kinh ngạc đứng lên, "Tại sao cô biết tôi không trả nổi?"

"Ồ?" Biểu cảm tiểu thư chủ cửa hàng không thay đổi, nàng thậm chí nhẹ nhàng cười hai tiếng, vẻ mặt ý vị thâm trường, "Trả giá gì mới được chứ? Bước đầu tiên chính là cắt đứt nhân duyên của cậu với nơi này, giết những người liên quan đến cậu thì sao? Ví dụ như —— mấy đứa trẻ trên lầu nhà bên?"

Điều này đương nhiên không thể! Kaneki Ken thay đổi, lộ ra ánh mắt đề phòng, nhìn chằm chằm nàng, chỉ cần nàng có hành động dư thừa nào, Kagune lập tức phát động.

Tiểu thư chủ cửa hàng —— Ichihara Yuuko cho cậu một ánh mắt lại uống xong một chén rượu, chậm rãi nói, "Cho nên, gần đây cậu có phiền não nho nhỏ nào không? Nói cho tôi nghe chút đi."

Phiền não nho nhỏ? Kaneki Ken trầm ngâm một tiếng, "Nếu nói là phiền não nho nhỏ, điều gì đó khiến tôi hơi khó chịu... Đại khái là hình như tôi mắc bệnh kén ăn."

"Bệnh kén ăn?" Vẻ mặt Ichihara Yuuko cổ quái, sau đó phụt một tiếng, "Quả thực làm khó người khác."

Nàng lấy một chiếc hộp ra, đẩy cho Kaneki Ken. "Lúc một số trị số nào đó trên người cậu vượt quá giới hạn thì nếm thử xem."

Kaneki Ken mở hộp, hình như nháy mắt, Kakugan của cậu đỏ lên dưới băng vải —— trong hộp tản ra mùi thương quá thơm. Cậu tập trung nhìn vào, bên trong là một miếng "thịt" màu đen, cậu nghĩ đến thực đơn của Ghoul, sắc mặt thay đổi: "Cái này không phải thịt người đúng không."

"Không phải nha." Ichihara Yuuko cười tủm tỉm nói, đột nhiên chuyển đề tài, "Không ngại nếm thử rượu của tôi, hương vị không tồi."

Kaneki Ken do dự một chút, cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng quá cay ở lưỡi.

Quá cay ở lưỡi?!!

Kaneki Ken mở to hai mắt nhìn, đồng tử màu xám bỗng nhiên co rụt lại, thế nhưng muốn khóc.

"Rượu này... Hương vị này... Tôi có thể..." Cậu nói năng lộn xộn.

"Ồ, đương nhiên rượu của tôi không phải bình thường." Nàng nhìn vẻ mặt "Quả nhiên là thế" của Kaneki Ken, thay đổi lời nói,

"Nhưng mà, khi cậu không hóa Ghoul, cậu có thể ăn thức ăn của con người."

Sao có thể. Kaneki Ken mím môi, có chút không muốn tin.

"Ai nha, quả nhiên là vậy, cậu đi đến nơi này chưa từng ăn đồ ăn nhân loại nhỉ." Nàng nói, "Khi về ăn thử đi."

Không, kỳ thật cậu đã ăn qua súp gà sức sống của Dazai Osamu... Ăn ở trong miệng đúng là có vị giống như xà phòng chảy qua cống thoát nước...

"Nếu hương vị không tốt, không ngại đoán thử có phải người làm đồ ăn cho thêm thứ gì." Vị phù thủy thứ nguyên này lập tức đoán được ngọn nguồn sự tình, "Ara, thật là một con người ác liệt."

Chẳng lẽ là Dazai Osamu ——

Không, nhất định là tên ma quỷ Dazai Osamu kia.

Kaneki Ken căng thẳng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn này ——

"Tôi biết rồi, cảm ơn ngài, chủ cửa hàng." Kaneki Ken nghiến răng nói, cậu cầm hộp trong tay, "Thứ này, tôi cần trả giá gì?"

"Hả? Không cần." Vị tiểu thư chủ cửa hàng này thong thả ung dung nâng váy, đứng lên, giúp Kaneki Ken đẩy cửa phòng, nói, "Cậu trả tiền rồi."

"Bây giờ, mời cậu đi."

Nhìn biểu cảm hoảng hốt của Kaneki Ken khi đi khỏi cửa, thiếu niên đeo kính mở cửa lúc trước đi đến, hắn bưng một mâm cá nướng, ngồi trước mặt Ichihara Yuuko.

"Thật là không thể tưởng tượng được, vị tiên sinh kia lại biến thành bộ dạng này."

"Nhưng mà, ngài cũng quá ác liệt, tiểu thư Yuuko. Chỉ cần cắt đứt quan hệ thôi, vốn dĩ đâu cần giết người."

"Chậc chậc, kiến thức của cậu cũng khá phong phú đấy, Watanuki." Phù thủy thứ nguyên cười nói, "Trêu đùa cậu ta rất là thú vị đó. Hơn nữa ——"

Vị phù thủy này méo miệng nói:

"Lúc trước ai nói cho cậu ta nơi này là nhà nghỉ."

......

Những ngôi sao điểm xuyết trên màn đêm xanh thẫm, gió thổi qua ngọn cây, tạo nên những chiếc bóng đung đưa trên mặt đất. Ánh trăng như nước, chậm rãi chảy xuôi, không ngừng gợn sóng.

"Ôi ôi ~ tự tử đôi ~ một người không có cách nào làm được ~ hai người là có thể làm ~ tự tử đôi....tự tử đôi...."

Giọng hát lạc nhịp hòa cùng tiếng ve kêu vang trên đường phố, người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng trước cửa tiệm cà ri, ngẩng đầu nhìn ánh vàng ấm áp phát ra từ cửa sổ lầu hai.

Y rũ mắt nhìn điện thoại trong tay, bên trên đang phát những hình ảnh không biết tên. Khi xem được một ảnh trong đó, y cong môi cười, ánh trăng xuyên qua hàng mi tạo thành chiếc bóng nhẹ nhàng nơi đáy mắt.

Bước chân y nhẹ nhàng mà đi đến khu đất trống bên cạnh, vươn tay sờ soạng trong không khí.

"Đâu rồi nhỉ ~ ...A! Tìm được rồi!"

Y vỗ vỗ tay, biến mất ở nơi đó.

Đêm nay không phải trăng tròn, ánh sáng ban đêm cũng không được rõ ràng. Một con dế mèn trong bụi cỏ ra sức kêu, không thấy một bức tường nháy mắt xuất hiện trên mặt đất.

......

Tác giả có lời muốn nói: Canh gà thêm xà phòng để thử nghiệm.

Được rồi, tiếp theo là đếm ngược khi Osamu-chan bị đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com