Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần II: Ánh trăng - 15| Nguy hiểm

Khung cảnh xoay chuyển như thoi đưa, nhưng cậu vẫn đứng ở đó.

■■■□□□■■■

Hình như Dazai Osamu đang trốn tránh cậu.

Khi phát hiện chuyện này, Odasaku tăng ca vài ngày khó có thể về nhà gặp bọn nhỏ, Dazai Osamu, lúc nào cũng đi theo sau cậu đến chơi như theo đuôi, cũng rất lâu không thấy xuất hiện.

Chẳng lẽ là y sợ bị cậu đánh do vụ Nơ bướm?! —— Không, Dazai Osamu chưa bao giờ là người ngừng việc đi tìm chết chỉ vì sợ bị đánh.

Không phải chết thật vì tự tử ở dòng sông nào đó đâu nhỉ... Tuy rằng loại người này cho dù chết cũng chẳng hết tội, nhưng cậu vẫn nhịn không được có hơi lo lắng sốt ruột.

Thấy tầm mắt Kaneki Ken nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt Odasaku nhu hòa, sắc xanh đen dưới đáy mắt nhạt đi vài phần, "Gần đây Port Mafia xảy ra chút vấn đề, Dazai còn đang làm việc."

"Phải tăng ca nữa à?" Kaneki Ken tri kỉ không hỏi nhiều, chỉ cảm thán, "Dạo gần đây không được yên bình."

"Đúng vậy, thế nên cậu và bọn nhỏ đều phải chú ý an toàn." Oda Sakunosuke vỗ vỗ vai của cậu, "Tốt nhất không cần ra..."

Nụ cười trên khóe miệng hắn chưa tắt, nhưng ngay sau đó thân hình lại cứng đờ.

"Odasaku?" Tay Kaneki Ken vẫy vẫy trước mặt Odasaku đang đứng yên, sau đó đỡ được thân thể hắn ngay lập tức ngã xuống.

"Odasaku!!!!"

......

Bệnh viện Nhân dân 1 thành phố Yokohama ——

Kaneki Ken ngồi bên cạnh giường, cả người bị bóng ma vô hình bao phủ. Đầu cậu cúi xuống, mái tóc mềm mại che gần hết khuôn mặt, chỉ thấy được cằm thanh tú và đôi môi đang mím chặt.

"Cộp cộp ——"

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa "rầm ——" một tiếng mở ra một cách bạo lực, lộ ra thân hình mảnh khảnh thẳng tắp.

"Odasaku sao rồi?" Y hỏi bằng giọng bình tĩnh.

Người tới đúng là Dazai Osamu, giờ phút này sắc mặt của y âm trầm đến mức có thể nhỏ ra mực, quầng thăm dưới đáy mắt càng khiến người thêm tối tăm. Không biết có phải mới hoàn thành xong nhiệm vụ hay không, trên áo khoác màu đen vẫn còn nồng mùi máu tươi.

Đúng là hiện tại y vì nguyên nhân nào đó trốn tránh Kaneki Ken —— nhưng tăng ca ở Port Mafia cũng là thật.

"Bác sĩ mới vừa làm kiểm tra xong, chưa có kết quả." Kaneki Ken hơi mệt mỏi nhéo mày.

"Tôi cảm thấy... Tình trạng hình như không tốt lắm."

Nghe vậy, Dazai Osamu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Y cởi áo khoác rồi treo nó lên khuỷu tay, tựa hồ lơ đãng hỏi,

"Ken-kun... Dạo gần đây cơ thể cậu thế nào?"

"Tôi à? Khá tốt." Kaneki Ken có hơi khó hiểu với câu hỏi đột ngột của y, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời, "Cơ thể không có vấn đề gì."

"Vậy hả? Thật tốt."

Y đến bên cạnh Kaneki Ken, phủ chiếc áo khoác lên người cậu, ngón tay chạm vào băng vải trên gáy, giọng điệu vẫn như thường lệ,

"Không có gì, Ken-kun chăm sóc tốt cho Odasaku là được rồi!"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Sắc mặt Kaneki Ken nghiêm túc, ngồi thẳng dậy.

Cậu ngửi được hương vị phong ba bão táp sắp đến.

"Là cơ mật, cho dù là Ken-kun cũng không thể tiết lộ được đâu." Dazai Osamu cúi người liếc nhìn Odasaku trên giường, vươn tay chọc chọc râu của hắn, nói:

"Ừm, Ken-kun, gần đây nếu gặp người nào kỳ quái nhất định phải đề cao cảnh giác nha ~ Dạo gần đây Yokohama không yên bình lắm đâu."

Y quay đầu, giơ ngón trỏ lắc nhẹ nhàng trước mắt Kaneki Ken,

"Gặp được bác sĩ nhìn qua kỳ kỳ quái quái mời chào cũng không nên đồng ý."

"Bác sĩ kỳ quái?" Cảm thấy những lời này có chút quen tai, vì thế cậu gật gật đầu, "Tôi sẽ chú ý..."

"Cậu nói vậy thật quá đáng, Dazai-kun." Lời Kaneki Ken còn chưa dứt, có một giọng nói vang lên ngoài cửa.

Kaneki Ken nhìn về phía cửa, giật mình với người mới đến, không chú ý đến gương mặt nháy mắt âm trầm xuống của Dazai Osamu.

Kaneki Ken nói: "Mori-san? Ngài cũng làm việc ở bệnh viện này à?"

"Kaneki-kun, ở nơi này gặp được cậu quả thật rất trùng hợp." Người mặc áo blouse trắng đi đến, ngoài miệng thì nói kinh ngạc, đáy mắt lại không hề dao động. Gã cười tủm tỉm chào Kaneki Ken.

"Tôi tới thăm nhân viên ở công ty bị bệnh."

"Nhân viên?" Kaneki Ken theo bản năng nhìn về phía Oda Sakunosuke nằm trên giường bệnh, nghĩ đến công việc của Oda Sakunosuke, "Không ngờ ngài là..."

"Đúng vậy." Mori Ougai không phủ nhận, thậm chí sắc mặt có thể nói là vô cùng vui vẻ. Gã gật gật đầu. "Kaneki-kun có muốn biết nguyên nhân Oda-kun đột nhiên biến thành như vậy không?"

"Không phải không thể nói cho cậu."

Thì ra là đợi cậu ở đây à? Kaneki Ken xốc xốc mí mắt, đang muốn nói.

"Boss, ở đây không tiện nói chuyện đó." Lúc này, Dazai Osamu sâu kín ngắt lời của gã, rõ ràng khóe miệng mang ý cười, đáy mắt lại không có độ ấm.

"Quả thật không thể tưởng tượng được, Boss, ngài quen Kaneki-kun?"

"Ồ, là như thế này." Mori Ougai trả lời, sau đó vỗ trán, ra vẻ ảo não, gã nói với Kaneki Ken, "Đúng là ở đây không tiện nói về những việc này. Kaneki-kun muốn biết những điều đó thì tìm đến nơi tôi làm việc đi."

Gã quay đầu nhìn về phía Dazai Osamu, "Dazai-kun, sờ cá (1) cũng phải có giới hạn, cậu vẫn phải đi hoàn thành công tác của cậu đấy."

"Đó là đương nhiên." Dazai Osamu đứng dậy, làm động tác "mời", "Boss, ngài cũng có chuyện quan trọng cần xử lý nhỉ."

"Đương nhiên." Mori Ougai cũng cười, hai người hai mặt nhìn nhau, độ cong nơi khóe miệng y hệt thế nhưng có vẻ đối chọi gay gắt.

"Cùng nhau đi thôi, Dazai-kun."

"Rõ, Boss."

Nhất thời, không khí trong phòng đông cứng lại.

Bởi vì hai người đều chậm chạp không chịu cất bước.

Kaneki Ken: "......"

Hai người có thể đi, thật sự có thể.

"Ken-kun, tôi đi trước." Dazai Osamu cười tủm tỉm nói, nhưng chân như mọc rễ dưới nền đất, không di chuyển dù chỉ một chút.

"Kaneki-kun, tôi cũng không thể làm phiền." Biểu cảm Mori Ougai khiêm tốn, nhưng vẫn không có ý định rời đi.

Kaneki Ken: "...Được, hai người đi đi."

"Dazai-kun, đã nói lời tạm biệt, chúng ta nên đi thôi." Mori Ougai nheo đôi mắt tím đậm, giọng nói đều đều.

"Làm phiền người bệnh nghỉ ngơi, quả thực là hành vi không lễ phép?"

"Tôi đi trước."

Dazai Osamu dẫn đầu nhấc chân, Mori Ougai đuổi kịp y, tri kỉ đóng cửa lại.

......

"Dazai-kun, cậu không cần làm việc thừa thãi." Mori Ougai chậm rãi đi phía trước, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Sao có thể vậy được, tôi rất hy vọng có thể được làm việc với Ken-kun, nhất định cậu ấy thích hợp làm cộng sự hơn con sên nào đó."

"Có thể nghĩ như vậy, thật sự rất tốt, Dazai-kun."

"Đương nhiên là thế." Dazai Osamu nói, "Boss, lẽ ra ngài đang trong văn phòng nhận được sự bảo vệ, không ngờ còn mạo hiểm mạng sống đến thăm một nhân viên nho nhỏ ở tầng dưới chót, thật đúng là khiến cấp dưới cảm động! Lần sau không nên như vậy đâu."

Giọng điệu của y có hơi mang ý sâu xa, "Hiện tại không an toàn lắm, ngài nhất định phải chú ý đến sức khỏe."

"Tôi sẽ làm vậy, Dazai-kun."

Mori Ougai quay đầu lại, cùng Dazai Osamu nhìn nhau cười.

Cảnh tượng vị sếp tốt tính nhân viên thân thiện, trông thật là hòa thuận vui vẻ.

......

Mori-san đang mời chào cậu.

Nhớ đến lời nói của Dazai Osamu và Edogawa Ranpo, nụ cười Kaneki Ken có chút cay đắng. Bạn bè đều nhắc nhở cậu rõ ràng như thế, cậu vẫn như cũ đâm vào vòng vây lớn của Port Mafia.

Ngu xuẩn lại không có tính cảnh giác, kết giao với kẻ nguy hiểm.

Sau khi nghe bọn họ nói, có thể từ chối à?

Im lặng chờ mọi chuyện được giải quyết thì tốt rồi.

Trong phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ, cho dù là tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Một tia nắng chiều chiếu vào, phủ lên khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh.

Kaneki Ken nhìn chăm chú Oda Sakunosuke nhắm chặt hai mắt, nghe tiếng hít thở mỏng manh của hắn, cũng nhắm mắt lại.

Vốn dĩ điều này cậu không có quyền lựa chọn.

Khi móng tay ghim sauu vào lòng bàn tay, cậu mới phát hiện bản thân nắm tay đến mức trắng bệch.

Chỉ cần một bước chân, liền không thể quay đầu.

Cậu bình tĩnh nghĩ.

Cậu nhớ tới Jason dữ tợn ở một thế giới khác, Anteiku bị diệt sạch, đồng đội ngã trên mặt đất, mái tóc trắng nhuốm máu, và bóng tối sâu thẳm.

Những ngày tháng ấy, tựa như đã qua rất lâu.

Lâu đến mức ký ức dần không còn rõ ràng.

Nhưng cậu vẫn nhớ Kirishima Touka giữ lại tay, cô nói: "Sau khi trở về thì cắt tóc đi."

Cậu nhớ tới nụ cười vạn năm không đổi của Dazai Osamu, y nói, "Không có gì, Ken-kun, cậu chăm sóc Odasaku là được rồi."

Nhưng cậu nghe thấy Oda Sakunosuke khi vừa mới tỉnh lại, nói rằng: "Cứ ở lại đây đi."

Cậu tìm về ký ức vào buổi tối hôm đó, ánh trăng sáng và lời hứa thầm lặng.

Trở về?

Khi đó mình trả lời thế nào?

Cậu thấy bóng lưng cố chấp của bản thân, từng bước đi vào bóng tối, cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh như lãnh đạm của mình:

"Touka, tôi không có ý định trở lại Anteiku."

Sau khi những ngày tháng an nhàn bị phá vỡ, cậu từng lựa chọn việc không trốn tránh.

"Tôi muốn, gia nhập Cây Aogiri."

Khung cảnh xoay chuyển như thoi đưa, nhưng cậu vẫn đứng ở đó.

Bạn bè ở thế giới khác nhau, vươn đôi tay tương tự từ những thế giới khác biệt đến cậu.

Lúc này cậu sẽ làm gì?

......

Tất cả bất hạnh trên đời, đều do người kém cỏi gây ra.

Cậu nghe thấy giọng nói vang lên trong phòng bệnh, vừa kiên định vừa rõ ràng.

Cậu nói:

"Tôi muốn gia nhập Port Mafia."

......

Con đường phía trước vẫn mênh mông hỗn loạn.

Mà cậu sớm quen với việc khoác lên mình bóng tối.

......

Tác giả có lời muốn nói: Mori và Dazai đều muốn ở lại nói chuyện với Ken, cuối cùng đều lùi một bước.

Bọn họ thật sự rất hòa thuận vui vẻ.

.

.

.

(1) Sờ cá: một thuật ngữ bên Trung, ý chỉ sự lơ là, không chú tâm, tập trung khi làm việc.

Số từ (không tính chú thích và lời editor): 1805 từ

Ngày đăng: 13/04/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com