Chương 4: Bất kiến!
"Miao!"
Mục Tinh ngồi trên ghế sô pha, một cái đầu nhỏ đen tuyền ngoi lên, là môi môi vừa rồi nghe được tiếng mở cửa đã đem chính mình dấu bên dưới gôi ôm.
Mục Tinh còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng Hứa Vấn mở ra, hắn đầy nôn nóng hỏi Mục Tinh: "Anh có nhìn thấy môi môi không?"
Mục Tinh duỗi tay, chỉ chỉ ngay bên cạnh mình: nho nhỏ than cục bông ở dưới cái gối ôm ló mặt ra, thò ra cái đầu tròn vo.
Hứa Vấn thở phào nhẹ nhõm, đi tới khom lưng ôm môi môi: "Con thế nào lại chạy ra ngoài này, dọa baba sợ quá." tay hắn vừa đưa qua đã bị môi môi không chút nào lưu tình đánh cho.
Hứa Vấn không chút ngạc nhiên nào, tiểu tổ tông này trước nay chẳng thân cận ai bao giờ.
Hắn vừa định mở miếng dỗ, đã thấy nữ nhi của mình mới vài giây trước còn cào chính mình, quay đầu chui ra từ dưới gối ôm, nhún một chút nhảy lên đầu gối Mục Tinh, ngửa bụng, nũng nịu cầu vuốt ve.
Tiếng kêu muốn mềm mại bao nhiêu có mềm mại bấy nhiêu. Như là hai con mèo khác nhau!
Hứa Vấn quay đầu nhìn Mục Tinh: "Anh đã làm gì con gái của tôi?"
Mục Tinh vô tội buông tay.
Hứa Vấn quay đầu lại nhìn môi môi, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh: "môi môi, là baba, đến, để baba ôm một cái?"
Nhưng lời mời gọi của cha già không nhận được bất kỳ phản ứng nào, con mèo ý chí sắt đá mang theo nhiệt tình sa vào sự ấm áp của một người đàn ông khác.
Môi môi không chờ được đến Mục Tinh xoa nhẹ, bất mãn kêu rầm rì hai tiếng, lại ở trên đùi Mục Tinh lăn qua hai lần.
Làm cho Hứa Vấn xem đố kỵ đến đỏ mắt!
"Anh chắc chắn là mình không hề làm gì sao? Thế tại sao tự dưng môi môi lại thân thiết với anh như thế?" Hắn không thể nào hiểu được.
Mục Tinh hoàn toàn không biết gì, anh cúi đầu nhìn cục miêu nho nhỏ mềm như bông trên đầu gối, nhịn không được duỗi tay vuốt nhẹ, xúc cảm mười phần.
Anh trầm ngâm: "Chẳng lẽ do tôi lớn lên tương đối đẹp?"
Hứa Vấn: ".." Hắn nhìn Mục Tinh đầy phức tạp: "Tôi nhận ra, anh không giống như trong tưởng tượng của tôi."
Mục Tinh "Nga" một tiếng, ngữ khí thực tùy ý: "Anh trước kia còn không nhìn tôi bằng cả con mắt a."
Hứa Vấn: "..."
Hắn khụ một tiếng: "Tôi hiện tại mới phát hiện, con người anh cũng rất thú vị. Nếu anh trước kia cũng như thế này, chúng ta có khi đã là bạn bè."
Mục Tinh lắc đầu: "Không đâu."
"Không cái gì?" Hứa Vấn nghi hoặc.
Mục Tinh cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi môi môi, nhìn Hứa Vấn: "Nếu trước kia chúng ta nói chuyện như thế này, chúng ta không có khả năng thành bạn bè."
Hứa Vấn: "..Tại sao?"
Mục Tinh nói: "Tôi không ưa anh mà."
Hứa Vấn ngây người, dường như lời Mục Tinh vừa nói rất khó hiểu.
Mục Tinh nhìn hắn: "Ai cho anh tự tin khiến anh cảm thấy, các người đối xửa với tôi quá đángđến vậy, tôi sẽ không chán ghét anh?"
Thấy Hứa Vấn im lặng, anh cúi đầu, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của môi môi, hừ nhẹ: "Xem ở mặt mũi con mèo, bây giờ tôi mới cùng anh nói chuyện nhẹ nhàng. Nếu không, chúng ta đều đã nói chuyện rõ ràng, các anh ba người, tôi đều không muốn nhìn nhiều thêm một chút."
Anh đứng dậy, đem com mèo vạn phần không tình nguyện ném trả lại cho Hứa Vấn đang ngồi xổm trên mặt sàn. Rõ ràng như lời anh nói, nhìn đều không muốn nhìn nhiều thêm một lần.
*
Không hề để ý lời mình nói đối với Hứa Vấn có sự tác động lớn đến thế nào, anh trở lại phòng, sau khi rửa mặt thì lên giường suy tư."
Suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Không biết nguyên trụ cư dân của thân thể này đã đi về đâu, nhưng chính mình nếu đã đến rồi, phải thay thế hắn tiếp tục tồn tại.
Anh ngồi ngay ngắn trên giường, sửa sang lại ký ức của Mục Tinh.
Mục Tinh cũng không muốn trở thành minh tinh nổi tiếng đến đâu, đối với tiền tài cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Mục Tinh thực chán ghét hoàn cảnh bây giờ.
Hắn ta không hận ai, thậm chí còn cảm kích Lý Hâm đã dẫn theo hắn ta xem sự phồn hoa của thế giới bên ngoài là như thế nào. Nhưng nhìn qua phồn hoa rồi, hắn ta lại càng hoài niệm cuộc sống tự tại tùy ý ở quê nhà.
Ngoại trừ điều này, sau khi bị quá nhiều antifans làm tổn thương, Mục Tinh lại càng quý trọng - một chút fans còn tồn tại - như cũ vẫn yêu thích chính mình.
Sửa sang lại xong, Mục Tinh nghĩ: người ngày là đơn giản đồ ngốc, khiến người ta thấy vừa đáng thương lại vừa yêu thích. Chúng Tinh thật sự không xứng đáng có hắn.
Di động anh bỗng nhiên phát ra tiếng rung, là Lý Hâm đang gọi điện thoại đến.
Mục Tinh vừa mới nhìn lại những ký ức cũ mà "Mục Tinh" đi qua, cũng đang tức giận Lý Hâm đến vô cùng, mặc kệ hắn, tát máy.
Di động yên lặng mấy giây, tiếng chuông lại vang lên điên cuồng. Mục Tinh nhíu mày nghe máy: "Có việc gì?"
Di đông truyền lại thanh âm của Lý Hâm: "Video kia đã phát trên mạng, sự chú ý đang rất cao, anh đăng Weibo giải thích một chút đi."
Video? Mục Tinh phản ứng lại, là ở hậu đài lúc trước, hai nữ fans quay lại video ghi cảnh Lý Hâm răn dạy mình a.
"Anh muốn tôi giải thích thế nào?"
Lý Hâm nói một cách đương nhiên rằng: "Anh đăng nhập, nói là chính mình cảm thất vì đêm nay sai lầm cảm thấy có lỗi. Còn cái video kia thì do có người ác ý bôi đen công ty chúng ta."
Mục Tinh nghi ngờ: "Nhưng mà nội dung video là sự thật, cư dân mạng sẽ tin tưởng sao?"
Không hề có chút kiên nhẫn nào Lý Hâm nói: "Chỉ cần anh nói là giả, những chuyện khác tôi đều có sắp xếp."
"Nga" Mục Tinh nói " Tôi từ chối."
Anh dứt khoát lưu loát ngắt điện thoại, trước khi người đại diện gọi lại lần nữa thì kéo đen đối phương. Không bao lâu, có người gõ cửa phòng anh.
Mở cửa phòng, ngoài cửa đứng chính là đội trưởng Thường Nhất Minh. Hắn nói: "Anh chắc chắn biết tôi tới vì điều gì đúng không? Hâm ca muốn anh phát weibo là sáng tỏ một chút hiểu lầm."
Mục Tinh không nói câu nào giơ tay đóng cửa. Thường Nhất Minh nói: "Anh phải nghĩ kỹ, Mục Tinh. Hôm nay anh cự tuyệt chính là đắc tội công ty hoàn toàn. Anh không nghĩ ở giới giải trí tồn tại nữa sao?"
Mục Tinh nói: "Gần đây tôi thường xuyên mơ thấy cùng một giấy mơ."
Thường Nhất Minh: "?"
Mục Tinh chân thành nói: "Sau khi tỉnh dậy, tôi liền hoàn toàn ngộ ra, cảm thấy về quê làm ruộng càng thích hợp với tôi."
Thường Nhất Minh: "??"
Mục Tinh: "Không sai, tôi chính là không muốn tiếp tục tồn tại trong giới."
Thường Nhất Minh: "..."
*
Lý Hâm sắc tức chết rồi. Hắn chính xác có rất nhiều cách kiểm soát nghệ sĩ, nhưng đó là đối với những người còn tưởng sống trong giới nghệ sĩ. Lời đe dọa tàn nhẫn nhất của hắn bất quá chỉ là phong sát. Đối mặt với Mục Tinh không còn giấc mơ, hắn hoàn toàn bó tay rồi.
Hắn lấy việc không cho tham gia hoạt động tập thể của nhóm để uy hiếm Mục Tinh, phát hiện Mục Tinh căn bẳn không thèm để ý, thậm chí hắn tự mình gọi cho các thành viên khác, lại biết rằng, thời gian gần đây Mục Tinh đi sớm về trễ, mấy người bọn họ cũng không nắm rõ biết lịch trình.
Mục Tinh bây giờ đang làm gì? Anh đang rèn luyện thân thể.
Việc bị Lý Hâm xóa khỏi các hoạt động nhóm vô cùng đúng ý anh. Thời gian gần đây anh tìm thấy một cái vị trí có chút hẻo lánh công viên, buổi sáng mỗi ngày có rất nhiều các dì ở đó rèn luyện thân thể.
Anh trẻ tuổi lại lớn lên đẹp, miệng lại ngọt, nhanh chóng lấy được niềm vui của một nhóm các dì các cô, mỗi ngày cùng nhau nhảy Bát đoạn cẩm Ngũ Cầm Hý, ngày ăn ba bữa cơm.
Trong một tuần ngắn ngủi,trên gương mặt có thêm chút thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Lý Hâm không có cách nào kiểm soát anh, đình chỉ hết mọi hoạt động, hoàn toàn bỏ qua anh. Lại hợp ý Mục Tinh.
Bốn tháng sau.
Mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, Mục Tinh đội mũ lưỡi trai đi vào Chúng Tinh giải trí. Anh thuận lợi lấy được hợp đồng giải ước.
Ánh mắt Lý Hâm thâm trầm nhìn Mục Tinh, thời gian bốn tháng, người trước mặt thay đổi thật lớn, dường như lại trở về làm Mục Tinh mà lần đầu tiên mà hắn gặp. Kể cả Lý Hâm ánh mắt quen nhìn trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, cũng lấy làm kinh ngạc.
"Anh tốt nhất là thực sự rời khỏi giới này, bằng không, mặc kệ anh tìm đến công ty nào, tôi chắc chắn sẽ khiến anh không thể tiếp tục tồn tại." Hắn hừ lạnh nói.
Mục Tinh không đáp lại lời nói uy hiếp của hắn, mà là đưa cho hắn một lời mời: "Tôi đã mua vé tàu ngày mai. Trước khi về nhà, muốn mời anh cùng ba người trong nhóm ăn bữa cơm."
Lý Hâm cười lạnh: "Đến lúc này, cũng không cần giả vờ như thế nữa."
"Sẽ rất tiếc nuối nếu các anh không đến" anh nhìn Lý Hàm chờ mong "Lý ca, xem tại chúng ta có hai năm tình cảm, cùng nhau ăn bữa cơm?"
Hôm nay mặc bộ đồ thể thao màu trắng khiến cho anh nhìn càng nhỏ tuổi, khuôn mặt nổi bật đến cực điểm, đôi mắt hắc bạch phân minh như ẩn chứa luồng thanh thủy. Lý Hâm nhất thời có chút ngây người, thầm nghĩ đúng là giống như đám người hâm mộ kia mô tả: mắt nai. Hắn ma xui quỷ khiến đồng ý tham gia.
Mục Tinh mời thêm Thường Nhất Minh ba người, đặt một gian phòng riêng tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, cực kỳ đảm bảo tính riêng tư.
Sau đó, dứt khoát đánh cả bốn người.
"Tôi nói rồi, tất các các người đều thiếu tôi một lời xin lỗi". Anh nhìn mấy người mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, nói: "Tính xong nợ đã mới đi được. Bây giờ thì hòa nhau rồi. Bất kiến!"
Hết chương 4./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com