Chương 21 + 22: Nhãn tuyến
Tô Dư cất bước đi vào, hành lễ như thường lệ:" Bệ hạ thánh an."
" Đứng lên đi."_ Hoàng đế miễn lễ cho nàng. Tô Dư thế nhưng cũng không đi đến chỗ ghế phía trước ngồi xuống, chỉ đứng nhìn Lục Nhuận Nghi không nói.
Trong một chút ngắn ngủi, Lục Nhuận Nghi có chút khinh khi nâng cằm nhìn Tô Tiệp Dư ngày xưa từng bị chán ghét. Nàng ta rất muốn phát hỏa nhưng lại ngại hoàng đế nên cũng không dám làm gì, cùng Tô Dư đối đầu chốc lát, cuối cùng Lục Nhuận Nghi đành phải đứng lên, cúi đầu khẽ chào:" Tiệp Dư nương nương thánh an."
" Miễn."_ Thần sắc Tô Dư lúc này mới lộ ý cười, định đi sang chỗ ghế bên cạnh ngồi xuống. Nhưng hoàng đế bỗng vẫy tay với nàng: " Đi bên này ngồi."
Ở hai bên án kỷ, Lục Nhuận Nghi đã ngồi ở bên trái, bỏ trống vị trí bên phải. Tô Dư liếc nhanh nàng một cái rồi không từ chối mà đi đến ngồi, nàng vừa ngồi xuống, Lục Nhuận Nghi đã thâm ý mở miệng:" Tiệp Dư nương nương quả thật tin tức linh thông, thần thiếp mới đến Thành Thư điện chưa bao lâu, nương nương ngài đã vội đến nơi này giải thích với thần thiếp."
Ý chỉ Tô Dư hoặc có dụng tâm dò hỏi, hoặc căn bản không phải đến vì nàng mà là để 'Mê hoặc thánh tâm'.
Tô Dư tràn đầy ý cười mím môi, áy náy cúi đầu:" Nhuận Nghi nương tử quả thật thông minh, không thể gạt được cái gì. Bản cung quả thật không biết ngươi ở đây, chỉ là thuận miệng nói thôi. Huồng hồ trong cung nhiều tần phi như vậy, bản cung dù có bãn lĩnh thông thiên cũng không rãnh đi xem mỗi người đang làm gì."
Chính là muốn nói Lục Nhuận Nghi căn bản không đáng để nàng phí tâm tư dò hỏi.
Lục Nhuận Nghi nghe vậy nổi cáu một hồi, bất giác liếc nàng một cái, chỉ thấy nàng đang rũ mắt châm trà cho hoàng đế. Ở giữa ống tay áo, có đeo một đôi vòng ngọc thượng hạng. Nhìn thật mê hoặc, sắc nước đều đặn, mang một màu vàng cam khoác lên cổ tay thon dài của nàng. Trong lúc châm trà, hai chiếc vòng khẽ chạm nhau nhẹ vang một tiếng mà nàng cũng không hay, chỉ cười nói:" Cố ý tìm Nhuận Nghi nương tử là giả, bất quá muốn giải thích với Lục Nhuận Nghi vì sao bản cung không ban chết cho cung nữ kia lại là thật."
Lục Nhuận Nghi nhìn lạnh nàng, chỉ nghe nàng nói:" Nương tử, ngươi vừa rồi nói bị nhục như vậy không bằng chết đi. Lời này quả không sai, nhưng nàng chỉ là một cung nữ chứ không phải một phi tần, chờ đến sang năm liền có thể được thả ra ngoài cung, một khi ra khỏi hoàng cung thì sẽ không còn ai biết đến nàng. Cho nên lưu lại cho nàng một mạng thì sẽ tốt hơn, nương tử đã hiểu chưa?"
Lời nói này chẳng khác nào đem Lục Nhuận Nghi thuyết giáo một phen, nàng ta nghe xong liền cười lạnh:" Cung nữ kia phạm tội nặng như vậy, thiếu chút nữa còn liên lụy nương nương, nương nương thế nhưng có thể dung thứ sao?"
Thấy nàng mới đó mà đã muốn nghe thuyết giáo lần hai, Tô Dư chỉ cười 1 tiếng:" Thiếu chút nữa liên lụy bản cung? Sao bản cung lại không cảm thấy nhỉ?"
Từ đầu đến cuối, hoàng đế nắm trong tay quyền sinh sát đều không hề nghi ngờ nàng nửa câu, thậm chí còn giải vây giúp Tô Dư. Lục Nhuận Nghi tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, hơi trệ một chút mới nói tiếp:" Tuy chưa dính líu tới nương nương, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là tội nhân, nương nương làm vậy không phải quá mức che chở sao."
"Nhuận Nghi."_ Tô Dư ánh mắt sắc lạnh, nhẹ giơ mi mắt khiến Lục Nhuận Nghi cảm thấy một luồng lãnh khí đánh úp tới. Tô Dư chỉ nhìn nàng giây lát, sau đó lại rũ mắt xuống _" Bản cung không rõ khi ngươi ăn điểm tâm kia có biết là bản cung tặng hay không, nếu ngươi không biết, bản cung đành dặn ngươi một câu người đang có thai sau này nên cẩn thận mọi thứ, đồ ăn do cung khác đưa tới tốt nhất đừng nên ăn; còn nếu ngươi đã biết...."_ Khẩu khí Tô Dư chậm lại _" Nhuận Nghi nương tử, ngươi mặc dù biết là đồ bản cung đưa đến, thế nhưng vẫn dám ăn ư?"
Câu nói này nhất thời làm Lục Nhuận Nghi nghẹn lại. Điểm tâm do người hậu cung đưa tới đều được đặt trên bàn, nàng ta thật sự chưa từng hỏi qua. Chỉ sau khi ăn cảm thấy khó chịu, lúc đó mới biết là Tô Dư đưa tới.
Trệ lại giây lát, Lục Nhuận Nghi bỗng nghĩ đến việc lần trước mình đến bái phỏng Tô Dư liền bị phạt cấm túc một tháng....bây giờ bất luận thế nào, cũng nên trả thù việc này trước đã. Lục Nhuận Nghi vì vậy cười một tiếng:" Đúng vậy, thần thiếp biết rõ là điểm tâm nương nương tặng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới nương nương sẽ hại thần thiếp a."
"...."_ Tô Dư im lặng trong chớp mắt, cơ hồ muốn bật cười. Vừa định nói tiếp, hoàng đế đã đặt bút xuống nói trước nàng:" Chưa từng nghĩ đến nàng sẽ hại ngươi? Không phải ngươi cùng nàng đã sớm không vừa mắt sao?"
Lục Nhuận Nghi đã sớm nghĩ đến sẽ bị hỏi như vậy, chỉ không ngờ người hỏi lại là hoàng đế. Chần chừ một chút mới đáp:" Bệ hạ cớ gì nói như vậy? Thần thiếp và Tiệp Dư nương nương chưa bao giờ không vừa mắt nhau cả. Nàng tuy từng trách phạt thần thiếp, nhưng cũng là do thần thiếp sai trước, nào dám ghi hận."
Nàng nói rất bình đạm, khiến người nghe cảm thấy nàng thật rộng lượng. Hoàng đế im lặng một hồi, đạm bạc nói:" A, vậy còn vòng tay Tiệp Dư cho ngươi?"
Vòng tay? Lục Nhuận Nghi hơi kinh ngạc, định nhanh chóng giải thích, nhưng vừa nhìn thần sắc hoàng đế, câu 'Đã thu vào khố' liền nuốt trở vào. Chỉ e hoàng đế đã sớm biết sự thật, nếu nói như vậy chính là phạm tội khi quân.
Thấy nàng ta không nói gì, hoàng đế cười một tiếng:" Có thể ở trước mặt người khác đập bể lễ vật của nàng, ngươi còn nói là chưa bao giờ không vừa mắt? Nàng tặng ngươi đôi vòng tay ngươi không chịu giữ lại, thế nhưng nàng tặng ngươi điểm tâm ngươi ngược lại dám ăn a?"
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, khiến nàng ta cơ hồ cảm thấy, nếu không phải trong bụng mình đang mang hài tử, hắn đã sớm trị tội nàng rồi rồi.
" Lui ra đi."_ Hoàng đế lại tiếp tục xem sớ, một bộ hoàn toàn mặc kệ nàng _" Trẫm còn có việc."
Lục Nhuận Nghi không còn lời nào, khẽ cắn răng đứng dậy hành lễ:" Thần thiếp cáo lui."
Thấy nàng ta đi ra ngoài, Tô Dư cũng đứng lên, hướng hoàng đế khẽ chào: " Thần thiếp cũng cáo lui."
Cổ tay liền bị nắm lại, hoàng đế đầu cũng không ngẩng lên nói:" Ngồi đi."
Dư quang của Tô Dư thoáng nhìn thân ảnh Lục Nhuận Nghi khựng lại trước cửa, cười nhẹ một tiếng ngồi xuống vị trí lúc nãy, hỏi hắn:" Bệ hạ có việc?"
" Lát nữa sẽ biết."_ Hoàng đế cười một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, hoạn quan đã vào bẩm:" Bệ hạ, Thẩm đại nhân cầu kiến."
Thẩm đại nhân? Tô Dư hơi ngẩn ra, lập tức nói:" Có đại thần cầu kiến, thần thiếp cáo lui trước."
" Không cần."_ Hoàng đế thần sắc bình thản, Tô Dư không nhận ra có gì nghiêm nghị trong đó. Nhưng từ hai năm trước, hắn chưa từng cho phép nàng cùng triều thần có bất kỳ tiếp xúc nào -- tuy việc hậu cung tiếp xúc bên ngoài quả thật vô cùng khó khăn, nhưng hắn đối với nàng lại càng thêm hà khắc, ngay cả người của Tô gia cũng không thể gặp.
Hôm nay vị Thẩm đại nhân này....
Tô Dư im lặng một hồi:"Bệ hạ.."
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Diệp đã vào điện. Toàn thân Tô Dư run một cái rồi nhanh chóng cúi đầu làm như không nhìn thấy hắn.
Một thân phi ngư phục đã làm nàng nhận ra...đó là cấm quân Đô Úy phủ.
Trực tiếp nghe lệnh đế vương Đại Yến, phụ trách quản lý hình ngục đồng thời có quyền tra xét và bắt giữ theo lệnh vua.
Hắn hiện tại đang tra Tô gia -- đó là ý niệm đầu tiên của Tô Dư.
Thân thể nhịn không được run một cái, sẽ không tin lầm hắn chứ? Hắn đột nhiên đối tốt với mình...chỉ vì muốn cho nàng nhìn xem Tô gia lại phạm phải tội lớn gì sao?
Nàng gắt gao theo dõi hắn, trong mắt tràn đầy không tín nhiệm cùng hối hận.
" Ngươi nói đi."_ Hoàng đế nhất thời chưa nhận ra được đáy lòng Tô Dư tràn đầy kinh ý, tựa lưng hỏi Thẩm Diệp.
Tầm mắt Thẩm Diệp lúc này đang bị tần phi mang sắc mặt đại biến bên cạnh hoàng đế hấp dẫn, sững sỡ trong chốc lát mới định thần lại. Cảm thấy ngày hôm nay thật kỳ quái, đầu tiên hoàng đế kêu hắn đi tra xét một cung nữ -- làm cho cấm quân Đô Úy phủ Chỉ Huy Sứ hắn phải đích thân đi tra một cung nữ, sau đó lúc hắn đến cầu kiến hoàng đế lại phá lệ gặp được một tần phi -- vốn từ trước đến nay lúc hoàng đế tiếp đại thần đều chưa bao giờ cho tần phi ở lại chỗ này.
Thẩm Diệp trầm xuống, hướng hoàng đế vái chào, bẩm:" Cung nữ Tôn thị, không ai nuôi dưỡng, Dụ Khải năm 15 tiến cung...."
" Thứ trẫm muốn nghe không phải cái này."_ Hoàng đế chau mày, hỏi thẳng _" Là người của ai?"
Thẩm Diệp hơi khựng lại, bẩm sự thật:" Vào năm Dụ Khải 13 ở Cẩm Đô, cùng Sở gia lui tới rất thân."
Sở gia? Lúc này Tô Dư mới nghe hiểu một chút, lấy làm lạ hỏi hoàng đế:" Bệ hạ, Tôn thị kia là....?"
" Là cung nữ bên cạnh ngươi."_ Hoàng đế liếc nhanh nàng, bộ dáng buồn cười. Thật không ngờ nàng xảy ra chuyện như vậy cũng không đi thăm dò lai lịch của cung nữ kia.
Tô Dư bối rối chốc lát, tiện đà cũng bình tĩnh lại. Thì ra không phải tra Tô gia nàng, mà là vì nàng đi tra chuyện kia.
Trầm ngâm một chút, hoàng đế cười thêm 2 phần sắc bén, hướng Thẩm Diệp hỏi:" Lần trước ngươi có nói Sở gia đang đại tu mộ địa?"
Thẩm Diệp cúi đầu:" Đúng vậy. Nhưng bệ hạ ngài không phải đã nói...."
Đã nói không cần quản.
" Đi thăm dò, phàm là ngân lượng dùng cho việc sửa mộ có nửa điểm bất chính, lập tức bẩm lên cho trẫm."
Thẩm Diệp kinh ngạc, thử hỏi:" Bệ hạ nói 'bất chính' là...."
" Không phải bổng lộc."_ Hoàng đế cười.
Thẩm Diệp thi lễ cáo lui, đến khi ra khỏi điện vẫn chưa nghĩ ra đến tột cùng vì cái gì hoàng đế lại muốn động lớn như vậy. Nếu nói muốn tra tham quan thì cũng không có gì đáng nói, nhưng hoàng đế lại đem từ 'bất chính' định nghĩa là 'không phải bổng lộc' -- Sở gia ở trong triều nhiều năm như vậy, giữa các quan viên với nhau khó tránh việc tặng lễ, nếu tra như vậy....
Chẳng lẽ hoàng đế thật sự muốn nhổ bỏ vài đại thế gia?
Thẩm Diệp một bụng nghi vấn lại không thể nói ra, chỉ đành thở dài phục mệnh.
_______________________________________
Trong Thành Thư điện, Tô Dư không biết gì nhìn hoàng đế. Lặng yên nửa ngày, hoàng đế bị nàng nhìn đến không thể không giải thích, đặt tấu sớ xuống, bất đắc dĩ nói:" Rất khó hiểu sao? Nếu trẫm đột nhiên muốn tra Sở gia, Sở gia nhất định hoảng loạn chột dạ, sẽ tự biết chính mình làm sai chuyện gì."
" Nhưng Sở đại nhân...."_ Tô Dư nói một nửa rồi ngừng lại, sắp xếp lời nói một lần mới nói tiếp:" Sở đại nhân ở trong triều tận trung nhiều năm nay, nếu bệ hạ chỉ vì chuyện này mà tra hắn...."
Thật không thích hợp.
" Vì vậy trẫm mới không tra lỗi lớn gì của hắn. Tội danh này muốn lớn liền lớn muốn nhỏ liền nhỏ, hắn đương nhiên cũng biết điều này."_ Hoàng đế vân đạm phong khinh, cười một tiếng _" Trẫm tự có chừng mực, ngươi không cần lo ngại."
" Ân...."_ Tô Dư đáp một tiếng, cúi đầu do dự _" Thần thiếp không nên hỏi...."
" Ngươi không có hỏi...."_ Hoàng đế thản nhiên _" Không phải trẫm chủ động nói cho ngươi biết sao?"
Quả thật là vậy....
Tô Dư cười ngượng ngùng cắn môi dưới, trên mặt khẽ phiến hồng. Hoàng đế tường tận nhìn thần sắc ít khi có được của nàng, chậm rãi nói:" Biết ngươi không tin trẫm, cũng không thể trách ngươi đối với mọi chuyện đều dè chừng."_ Trầm ngâm một lát, hắn lại nói _" Cung nữ kia, ở lại bên cạnh ngươi cũng phiền toái. Nếu ngươi không để ý, trẫm sẽ ban chết cho nàng; nếu ngươi không đánh lòng trẫm liền hạ chỉ cho nàng xuất cung."
Tô Dư nhẹ gật đầu, nói:" Vậy...thỉnh bệ hạ cho nàng xuất cung."
_______________________________________
Sau khi Tô Dư cáo lui, hoàng đế tựa lưng vào ghế cười lạnh một tiếng. Tội danh muốn lớn liền lớn muốn nhỏ liền nhỏ? Tô Dư dường như đã quên, cung nữ kia chính là người hắn ban thưởng đến, Sở gia đây là cố tình sắp xếp nhãn tuyến ở chỗ hắn.
Nếu là như vậy....đời trước sẽ cũng thế sao?
Chú thích: (Lời của Lệ Tiêu)
Về 'cấm quân Đô Úy phủ': cấm quân Đô Úy phủ thật ra chính là Cẩm y vệ. Nhưng truyện này là do ta viết....thỉnh cho phép ta khiến họ có quyền lực hơn Cẩm y vệ. _(:3"<)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com