Chương 52: Đánh lén
Theo lẽ thường, xinh đẹp cùng tàn nhẫn hung ác không thể nào ở cùng nhau. Giống như người xưa thường nói, những chiêu thức đẹp mắt chỉ là phủi ruồi, mà chiêu thức thực sự mạnh mẽ nhất định sẽ ra đòn một cách hung ác.
Nhưng Tạ Cảnh Hành lại chứng minh những câu nói đó vô nghĩa. Hắn sinh ra vốn đã tuấn tú phong lưu, nhưng khi hắn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, hắn lại giống như chiến thần oai hùng. Loại khí chất chỉ có khi lăn lộn trong chiến trường đẫm máu mà rèn ra, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi người hắn. Mỹ lệ cùng mạnh mẽ, anh tuấn cùng tàn nhẫn, hắn như con sói đầu đàn xinh đẹp, có một loại quỷ khí cùng dũng cảm khiến người khác rung động.
Tử y thiếu niên như một tia chớp, tuấn mã dưới thân lao nhanh như bay, mọi người có mặt đều phấn khích trước màn này.
Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ ánh mắt theo sát tử y thiếu niên, bọn họ cũng theo đó mà tách ra, một trái một phải kèm chặt Tạ Cảnh Hành, muốn bao vây tiêu diệt hắn. Thực sự không biết xấu hổ, rõ ràng là hai người đánh một.
Dưới đài, mọi người kinh hô liên tục, Phó Tu Nghi nói:
"Tạ Cảnh Hành quả là người kế thừa hoàn hảo của Tạ gia."
"Sao ngươi có thể ăn nói hàm hồ như vậy?"
Chu vương cười, nói.
"Hắn cố chấp như vậy, ngay cả Tạ Đỉnh cũng không nói được. Chỉ sợ hắn là một Hỗn thế ma vương."
Phó Tu Nghi cười mà không nói. Tạ Cảnh Hành này tuy rằng có chút ngoan cố, nhưng hắn tuyệt đối không phải người đơn giản. Thực lực Tạ Cảnh Hành có thừa, khi đối phó với âm mưu hiểm độc hắn cũng không buồn chớp mắt. Sở dĩ Tạ Cảnh Hành ngoài mặt luôn lộ ra vẻ giễu cợt như vậy là bởi vì hắn không có gì phải e ngại. Mà thứ làm hắn không sợ hãi, đó chính là sự tự tin tuyệt đối.
Không giống Chu vương cuồng vọng tự đại, cũng khác hẳn với Tĩnh vương cẩn thận, Phó Tu Nghi đánh giá một người một cách toàn diện. Hắn từng thuyết phục nhiều người tài phụ tá cho mình, người thì có tài ăn nói, cũng có người nhìn qua lại rất tầm thường, hoặc là cựu quan lớn từng làm trong triều, cũng không thiếu người đã từng làm việc ác tày trời. Chỉ cần có tài, hắn chắc chắn sẽ trọng dụng, nhân phẩm, khí độ hoặc thái độ ra sao, đối với Phó Tu Nghi mà nói đều không quan trọng.
Tạ Cảnh Hành xuất sắc như vậy, Phó Tu Nghi thật sự muốn đem hắn thu về dưới trướng của mình mà sử dụng. Đáng tiếc, đó lại là tiểu hầu gia của Lâm An hầu phủ. Mà Lâm An hầu phủ sao cũng không thể tồn tại lâu cùng giang sơn Minh Tề.
Buông lòng tiếc hận, Phó Tu Nghi tiếp tục giương mắt nhìn thiếu niên trên đài. Tạ Cảnh Hành khéo léo linh hoạt tránh trái tránh phải, thoát khỏi sự tấn công của hai thứ đệ, hắn di chuyển như đuôi rắn. Cho dù vòng vây do Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều có bao nhiêu kín kẽ, Tạ Cảnh Hành cũng có thể nhẹ nhàng thoát ra. Hai huynh đệ Tạ gia vốn dĩ phối hợp rất ăn ý với nhau, nhưng Tạ Cảnh Hành chỉ cần dùng ba chiêu liền có thể phá trận, làm lộ ra vô số điểm yếu của Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều, nhìn vào vô cùng buồn cười.
Có tỷ thí mới có thể phân ra cao thấp, từ lúc bắt đầu trận đấu, chỉ cần liếc qua cũng có thể biết được kẻ mạnh là ai. Hai huynh đệ Tạ gia ở trước mặt Tạ Cảnh Hành, thật sự là không chịu nổi một kích.
"Trời ạ,"
Bạch Vi che miệng kinh hô.
"Tạ tiểu hầu gia giống như đang chơi đùa với hai thứ đệ của mình vậy."
"Đúng vậy, nếu so sánh..."
Dịch Bội Lan cũng sợ hãi mà kêu lên.
"Bộ dạng của hai huynh đệ Tạ gia lúc này trông như con lật đật mặc cho người khác chơi đùa vậy."
Đến cả nữ tử còn có thể nhìn ra, bên nhóm nam quyến làm sao lại không? Tạ Cảnh hành có thể một đòn giết ngay, hắn lại cố ý từng chút một dồn Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều vào bước đường cùng. Giống như sư tử bắt được một con thỏ, nhưng nó không vội vã ăn con thỏ ngay, ngược lại còn bỡn cợt tra tấn.
"Tạ tiểu hầu gia thật đúng là rất giỏi,"
Phùng An Ninh nói.
"Chiêu thức của hai huynh đệ Tạ gia vô cùng kiêu ngạo, nhưng hôm nay tỷ thí, thật sự là khác nhau một trời một vực. Chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ thua thật thê thảm."
Thẩm Diệu cúi đầu nhìn ván cờ trước mặt.
Không, chỉ có như vậy sao có thể gọi là thất bại thê thảm? Ván cờ này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nàng từ từ hạ quân trắng xuống, trong nháy mắt hai quân đen bị ăn mất. Trên bàn cờ xuất hiện một chỗ trống nhỏ.
Trên đài, hai người Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều rốt cuộc bị chọc giận. Bọn họ giống như khỉ bị Tạ Cảnh Hành trêu chọc nửa ngày, trong lòng căm tức lại cảm thấy bị sỉ nhục. Hôm nay Tạ Cảnh Hành rõ ràng cố ý làm cho hai huynh đệ bọn họ không có cách nào từ chối tỷ thí, lúc chiến đấu bọn họ cũng biết biểu hiện của mình có bao nhiêu không tốt. Trong lòng Tạ Trường Võ đột nhiên sinh ra một cỗ sát tâm. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn tử y thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên trên lưng ngựa anh tuấn một cách lạ thường, bộ dáng tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) vô cùng bắt mắt. Từ khi sinh ra hắn đã là thiên chi kiêu tử (con cưng) của Lâm An hầu phủ. Mặc dù như vậy, hắn vẫn khinh thường Lâm An hầu phủ, dù là chức vị Thế tử, hay Tạ Đỉnh có thiên vị hắn đến đâu... Tạ Cảnh Hành tựa như vua trong rừng rậm vạn thọ, một lão hổ kiêu hùng, bá đạo chặn đường sống của mọi người! Làm cho người ta không thể không hận!
Trong tình cảnh vô cùng chật vật, lớp mặt nạ hoàn hảo mà Tạ Trường Võ vẫn luôn duy trì cho tới bây giờ rốt cuộc chống không nổi mà vỡ tan, hắn rống lớn một tiếng, hắn nắm trường thương phóng về hướng Tạ Cảnh Hành, trong nháy mắt, trường thương hung tợn đâm vào mông hắc mã dưới thân Tạ Cảnh Hành!
(Hắc mã: T_T em vô tội mà... sao lại đâm em...*khóc*)
Mọi người đều bất ngờ!
Trong tỷ thí mã thương, chưa từng có người tấn công ngựa của đối phương. Bởi vì ngựa là vật cưỡi, làm tổn thương ngựa cũng có khả năng thương tổn được đối phương. Nếu ngã xuống từ lưng ngựa, nhẹ thì tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, nặng thì gãy tay gãy chân, thậm chí gãy cổ mà đi đời nhà ma, đây đều là chuyện thường tình. Nhưng dù sao khảo nghiệm chỉ là đánh giá đệ tử, không cần thiết phải thấy máu, cho nên tình huống như vậy chưa bao giờ xảy ra.
Tạ Trường Võ hành động như vậy thật sự là có chút tiểu nhân.
Tạ Trường Triều cũng bị động tác của Tạ Trường Võ làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được. Không chút do dự, hắn thúc ngựa vọt tới chỗ của Tạ Cảnh Hành.
Đây đúng là muốn khiến Tạ Cảnh Hành té xuống rồi bị ngựa giẫm lên mà chết!
Hai huynh đệ này chẳng lẽ điên rồi! Mọi người chỉ có một ý nghĩ như vậy trong đầu. Cứ coi như chuyện này ở Minh Tề quốc có phạm pháp hay không, nhưng nếu Lâm An hầu biết được Tạ Cảnh Hành xảy ra chuyện, hai huynh đệ kia có thể trốn tội được hay sao?
Nhóm nữ quyến kinh hô, nhóm nam quyến dường như nuốt một ngụm khí lạnh, kẻ nhát gan đã sớm nhắm chặt hai mắt. Phùng An Ninh được nuông chiều từ nhỏ, nào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, nàng sợ tới mức hét ầm lên.
Động tác của Thẩm Diệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo thiếu niên trên đài.
Quả nhiên, hai huynh đệ Tạ gia không phải đối thủ thông minh, nước cờ này định sẵn là sẽ thua, mà Tạ Cảnh Hành cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ nghe hắc mã kia rống dài một tiếng, hai vó trước lập tức dương cao, cơ hồ muốn đứng thẳng cả cơ thể lên cao, sau đó nó điên cuồng giãy dụa. Thiếu niên áo tím cầm trường thương trong tay giống như một đóa hoa xinh đẹp, hắn đạp yên ngựa, trường thương kia gập ngang lại, đem hai vó ngựa hung hăng đè xuống, tuấn mã lập tức khụy xuống đất, rốt cuộc không đứng lên nổi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, mũi chân Tạ Cảnh Hành điểm nhẹ, không nói hai lời liền phi thân nhảy, dáng người hắn xuất trần, tiêu sái giống như tiên nhân. Trường thương vừa thẳng ra, Tạ Trường Võ cũng bị hắn đạp rớt ngựa. Tay còn lại tùy ý cầm một phiến đá nhỏ, bắn một cái khiến đầu gối con ngựa Tạ Trường Triều cưỡi khụy xuống, Tạ Trường Triều tránh không kịp, lập tức ngã sấp xuống dưới.
Hai huynh đệ đều bị ngã xuống ngựa, tất cả sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tạ Cảnh Hành một chân lười biếng dẫm vai Tạ Trường Triều, tay kia cầm trường thương chỉ vào đầu Tạ Trường Võ, giễu cợt nói:
"Ngay cả ca ca cũng dám đánh lén, thật đúng là không biết lượng sức."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com