Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21+22


Chương 21:

Hai người chè chén no say đến tận nửa đêm, cũng tán gẫu một vài chuyện trong triều. Sau khi từ sơn trang Lăng Vũ trở về, quan hệ bọn họ đã thân thiết hơn. Trong cơn say, dưới sự dẫn dắt khôn khéo của Yến Tư Không, những chuyện Phong Dã không dễ kể trước kia cuối cùng cũng chịu nói một hai.

Tỷ như chuyện Yến Tư Không muốn biết nhất chính là mạng lưới thế lực của Phong Kiếm Bình trong triều. Ngoài mặt Phong Kiếm Bình không kết giao với văn thần trong kinh bởi vì quan kinh cấu kết với võ tướng là đại kỵ, lại thêm tay ông vốn nắm binh quyền khiến hoàng đế phải kiêng dè, thế nên ông hành động cực kỳ cẩn thận, không để mình thành tâm điểm nhạo báng. Nhưng nếu nói Phong Kiếm Bình chỉ lo mỗi thân mình thì chẳng mấy người tin, Yến Tư Không đã tra được một chút nhưng y muốn kiểm chứng nhiều hơn.

Phong Kiếm Bình có thể cách chức ba tổng đốc Đại Đồng để rồi mình lên điều hành quân đội, không thể không liên quan chặt chẽ với thế lực ngầm của ông trong triều đình.

Quả nhiên, trong lời nói, Yến Tư Không hỏi ra được Phong Kiếm Bình có tư giao với thượng thư Lại bộ Lưu Ngạn, một vài quan viên ở Nam Trực Lệ, và cả quan hệ mật thiết với thế gia vọng tộc Giang Nam.

Yến Tư Không thầm nghĩ, nếu Phong Kiếm Bình nâng đỡ cho Trần Mộc thì Trần Mộc ngồi vững trên ghế Thái tử rồi.

Mặc dù Tạ Trung Nhân làm xằng làm bậy hai mươi năm nhưng đều nhờ lão bồi bạn với Chiêu Vũ đế, trợ giúp Chiêu Vũ đế lên ngôi hồi nhỏ, mới được sự tín nhiệm sâu sắc. Nếu để mất hoàng ân thì đảng hoạn quan sẽ nhanh chóng tan rã.

Muốn Tạ Trung Nhân mất sự sủng ái của thánh thượng, vậy hoặc là ly gián lão với hoàng đế, hoặc là...thay một hoàng đế khác.

Vô luận là con đường nào thì y cũng đều muốn thử, tính toán cho sớm đạt được mưu đồ.

Hai người thỏa thích đến nửa đêm, rồi Phong Dã ngủ ở phòng cho khách.

Yến Tư Không ngồi bên giường, y quan sát Phong Dã hồi lâu liền không nhịn được vươn tay ra mà nhẹ nhàng mơn trơn đầu ngón tay trên đường cong hoàn mỹ như mài giũa đó.

Kỳ thực hắn vẫn là thiếu niên không hiểu chuyện đời thôi, trong lòng Yến Tư Không cảm khái vạn phần.

--------------------------------------------

Ngày kế, Yến Tư Không dậy rất sớm, đích thân đi chuẩn bị điểm tâm.

Rồi y đến phòng khách gọi Phong Dã dậy, gọi hai tiếng mà không thấy ai thưa.

"Phong Dã?" Yến Tư Không đi tới: "Dậy dùng cơm đi."

Phong Dã không động, cũng không lên tiếng.

"Phong Dã?" Yến Tư Không đi tới, tay vươn về phía bả vai hắn.

Bất chợt, cổ tay bị một bàn tay có lực bắt lấy, chớp mắt tiếp theo, cả người y liền bị kéo lên giường nhỏ, ngã nhào vào cái ôm cứng rắn mà ôn nhu của Phong Dã.

"Ha ha!" Phong Dã dùng cả tay chân quấn lấy y, cười to vì được như ý.

Yến Tư Không bất lực: "Ngươi chẳng khác gì một thằng nhóc bướng bỉnh cả."

Phong Dã vùi mặt vào ngực y: "Đêm qua ta bảo ngươi ngủ với ta, ngươi chạy đi đâu hả?"

"Tất nhiên là về phòng mình rồi." Yến Tư Không muốn đẩy hắn ra: "Mau dậy đi, ta nấu cơm xong rồi."

"Ngươi?" Phong Dã kinh ngạc: "Ngươi còn biết nấu cơm?"

"Vậy thì sao chứ?"

"Tên người làm của ngươi đâu?"

"Hắn bị sởi mấy ngày nay, vẫn luôn dưỡng bệnh trong phòng."

Phong Dã oán giận: "Không bảo sớm để ta đón ngươi vào phủ ta ở, dầu gì ngươi cũng là Hàn Lâm, không dùng xe ngựa thì thôi mà trong phủ cũng chỉ có một người hầu, sao lại giản dị như thế chứ."

"Bổng lộc ta ít ỏi, lại nói nó cũng chẳng ảnh hưởng gì, không sao cả đâu." Yến Tư Không bị Phong Dã áp sát mà tim đập thình thịch: "Ngươi mau buông ta ra."

"Không buông, trừ phi ngươi đến phủ ta ở."

"Càn quấy, ta ở đây là được rồi, mau dậy đi." Yến Tư Không giãy giụa kịch liệt.

Y dùng sức cũng không thể khinh thường, hai người cứ thế vật lộn trên giường gỗ, mà giường vốn không phải gỗ tốt gì nên liền kêu ken két theo động tác bọn họ, Phong Dã bị thân thể uốn tới ẹo lui của Yến Tư Không làm khô nóng, một tay hắn nắm lấy hai cổ tay y, thấp giọng nói: "Đừng động."

Yến Tư Không quả thật không dám động nữa, bởi vì y cảm giác được bên dưới có cái gì đó cứng rắn nóng hổi đặt ở chân y.

Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, nhất thời bầu không khí không còn bình thường nữa.

Phong Dã chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm chóp mũi vào chóp mũi Yến Tư Không, nhỏ giọng: "Ta muốn hôn ngươi."

Yến Tư Không gấp đến độ bụng cũng quặn đau, yết hầu liên tục lên xuống, nghiêm túc nói: "Phong Dã, buông ta ra."

Con ngươi thâm sâu mà sáng ngời của Phong Dã nhìn Yến Tư Không chằm chằm không chớp, hàng mi hắn khẽ run, cuối cùng bày ra vẻ mặt vô tội.

Yến Tư Không nhấn mạnh: "Buông ta ra."

Phong Dã bĩu môi, thất vọng buông y ra, rồi ngồi dậy khỏi giường.

Yến Tư Không lộn mèo xuống, sửa sang lại vạt áo, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Tới dùng cơm thôi."

Yến phủ giản dị, điểm tâm tất nhiên không phong phú mấy. Hai chén cháo trắng, ba đĩa thức ăn, bốn cái bánh bao đã là tất cả trên bàn.

Phong Dã chẳng hề để ý mà cao hứng đứng dậy, vừa ngửi vừa nói: "Ưm, rất thơm nha."

"Ăn nhanh đi, nếu không lạnh mất."

Phong Dã cầm một cái bánh bao trắng mập còn nóng lên rồi cắn một miếng lớn: "Chà, bánh bao này ngon thật, hơi giống với...bánh bao người mù ngươi dẫn ta ăn hồi nhỏ."

Trước mắt Yến Tư Không sáng lên: "Ngươi còn nhớ sao?"

"Tất nhiên là nhớ rồi, ngươi nói rằng cả nhà ngươi đều thích ăn nên mới có lòng dẫn ta đi ăn."

Yến Tư Không nở nụ cười rạng rỡ: "Đúng vậy, hồi nhỏ có lần rảnh rỗi, ta còn đặc biệt tìm cách làm bánh bao người mù, thế mà cũng bắt chước được vài phần, giờ thì đã đủ hương vị rồi."

"Ta không nhớ rõ mùi vị lắm, chỉ nhớ nó cực kỳ thơm ngon." Phong Dã cắn mấy miếng bánh bao vào trong bụng: "Có lẽ một ngày nào đó có thể trở về tìm lại hương vị xưa kia."

Trên mặt Yến Tư Không thoáng qua chút ảm đạm: "Sợ rằng, sớm không còn đó nữa."

Phong Dã liền vội vàng rẽ sang chuyện khác: "Còn nữa không? Mấy cái này ta ăn không đủ."

"Cứ ăn đi, trong bếp còn nhiều lắm."

---------------------------------------

Dùng bữa sáng xong, Phong Dã định mời đại phu tốt cho A Lực nhưng lại bị Yến Tư Không từ chối, hắn cũng ngỏ lời muốn Yến Tư Không đến phủ của hắn nhưng cũng bị cự tuyệt, đổi lại y đồng ý ngày mai sẽ đến lầu Xuân Vũ nghe nhạc với hắn.

Phong Dã ở kinh hai ba ngày, ngày nào hai người cũng gặp mặt nhau. Dần dần, rất nhiều người biết bọn họ qua lại thân thiết, mà Yến Tư Không thì không lạnh nhạt như đám Chu Mịch Tinh và Lương Tùy, y quen biết rất rộng, thế nên người ngoài chỉ cho rằng y thích kết giao với công tử danh sĩ, sẽ không nghĩ rằng quan hệ giữa y và Phong Dã quá thân mật.

Sau khi Phong Dã về đại doanh Cảnh Sơn thì A Lực cũng trở lại.

Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, vẻ mặt ung dung, Yến Tư Không biết nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, nhưng y lại không thể thở dài vì trận mưa gió này mới chỉ bắt đầu thôi.

Sinh nhật Chiêu Vũ đế qua hơn tháng, kinh thành liền bước vào thu. Trên Cảnh Sơn đã nhuốm màu áo mới, sắc xanh đan cài màu vàng tươi, cam vàng quất xanh phủ đầy núi, mùa nào cũng thay nhau khoe sắc rực rỡ khiến người ta cảm thán, Phong Dã liền mời y đến sơn trang Lăng Vũ để thưởng thu.

Vốn Yến Tư Không đã đồng ý nhưng trước một ngày đó, y lại nhận được tin tức chờ đã lâu.

Hôm đó, y đến viện Hàn Lâm như thường lệ, lại bị Nhan Tử Liêm mặt mày âm trầm kéo vào trong. Trong phòng, Thẩm Hạc Hiên đã sớm hầu bên cạnh, sắc mặt nặng nề.

Yến Tư Không ý thức được cái gì liền tỉnh bơ hỏi: "Lão sư có gì căn dặn?"

Nhan Tử Liêm sắc bén nhìn y: "Quyển mười một Tân Biên Sử do ai chấp bút?"

Yến Tư Không hơi nghĩ ngợi: "Lưu Chiêu Lâm."

"Thẩm tra, xét duyệt theo thứ tự là ai?"

"Thẩm tra là học sinh, xét duyệt là..." Yến Tư Không nhìn sang Thẩm Hạc Hiên.

Đợt soạn sử này do Vương Sinh Thanh chủ trì, hắn chọn Đại học sĩ các Văn Uyên Hoắc Lễ học sâu biết rộng làm quản lý, Hoắc Lễ liền chia chúng Hàn Lâm thành bốn tổ, trong đó tổ tân Hàn Lâm do Thẩm Hạc Hiên đứng đầu. Hoắc Lễ quyết định gân cốt của Tân Biên Sử và chia cho mỗi tổ phụ trách một niên đại, việc còn lại của chúng Hàn Lâm là bổ sung máu thịt cho nó. Kỳ thực xét duyệt chủ yếu là đám Yến Tư Không, bọn họ sẽ chéo bài xét duyệt cho nhau, đừng nói chi nội dung của tổ, một mình Thẩm Hạc Hiên không thể nào đọc nhiều cuốn như vậy nên chỉ kiểm tra vài phần.

Thế nhưng, một khi nội dung gặp phải vấn đề gì thì từ trên xuống dưới chẳng ai có thể chối bỏ trách nhiệm.

Thẩm Hạc Hiên trầm giọng: "Lão sư, học sinh có thể đọc sơ tấu của Thái đại nhân không?"

Yến Tư Không vội la lên: "Lão sư, xảy ra chuyện gì?"

"Đây là tấu chương của Ngự sử Tuần án Khánh Dương Thái Trung Phồn, hôm nay mới được đưa đến các, vốn phải nộp bệ hạ luôn nhưng ta đã giữ lại, song cũng chỉ có thể giữ được một ngày, tự các ngươi xem đi." Nhan Tử Liêm ném phong sơ tấu cho bọn họ.

Yến Tư Không mở sơ tấu ra, Thẩm Hạc Hiên cũng sáp lại. Lướt đọc xong rồi, sắc mặt hai người đều thay đổi.

"Chuyện này..." Trên trán Thẩm Hạc Hiên đã rịn mồ hôi, hắn quỳ trên đất, sắc mặt xám xanh: "Học sinh tắc trách."

Phong sơ tấu kia do Thái Trung Phồn phê bình sai lầm lớn xuất hiện ở quyển mười một Tân Biên Sử, viết nhầm Chiêu Vũ thành "Vũ Chiêu", không rõ ý đồ, mặc dù tấu chương này không phải tấu chương vạch tội nhưng mũi dùi nhắm thẳng Vương Sinh Thanh lại vô cùng sắc bén.

Thế nhân đều biết, Vũ Chiêu chỉ hai đế Hán Vũ và Hán Chiêu. Vốn Hán Vũ đế anh minh thần vũ, cũng được coi là đế vương thiên cổ, nhưng lại cực kỳ hiếu chiến, gây chiến nhiều năm khiến dân chúng lầm than triền miên, là một đế vương có cả tốt lẫn xấu. Ấy thế mà, chỗ viết sai kia lại đúng đoạn Chiêu Vũ đế bỏ bảy châu Liêu Bắc, trong văn không tiếc lời thổi phồng Chiêu Vũ đế đình chiến vì võ, rủ áo trị vì để đổi lấy thái bình cho thiên hạ, đổi lấy vui mừng cho chúng sinh mới đưa ra sách lược nhìn xa trông rộng này, khác một trời một vực với Hán Vũ đế binh mã cường thịnh, mở mang bờ cõi, há chẳng phải đang châm chọc Chiêu Vũ đế mềm yếu hay sao?

Còn về Hán Chiêu đế, đó là một hoàng đế đoản mệnh, mà lão lên ngồi lại cùng tuổi với Chiêu Vũ đế, đều vào năm tám tuổi. Dưới cán bút tràn đầy sát khí của Thái Trung Phồn liền thành một lời nguyền rủa.

Chỉ đảo lộn hai chữ mà lại bị mượn đề phát triển đến nhường này, âm độc trong sơ tấu khiến người ta dựng cả lông tơ.

Yến Tư Không cũng quỳ xuống theo: "Lão sư, này...chuyện này chỉ là viết nhầm thôi, có cho Lưu Chiêu Lâm trăm lá gan, hắn cũng không dám cố tình viết sai đâu."

Nhan Tử Liêm vỗ mạnh bàn: "Viết sai chính là viết sai, còn cả các ngươi nữa, không soát ra lỗi, còn mượn cớ cái gì!"

Hai người cúi đầu, không dám thở mạnh.

Khóe miệng Yến Tư Không khẽ nhếch thành nụ cười nhạt không ai phát giác ra.

Yên lặng hồi lâu, Nhan Tử Liêm mới nói: "Tư oán giữa Thái Trung Phồn và Vương Sinh Thanh cực sâu, hắn vốn là chủ sự của Công Khảo ti Lại bộ, bởi vì không cho quan viên thân thiết với Vương Sinh Thanh qua kỳ sát hạch nên bị Vương Sinh Thanh hãm hại, trước thì bị cách chức làm Ngự sử, sau lại bị phái đến nơi khỉ ho cò gáy như Khánh Dương tuần án, con đường làm quan bị hủy sạch."

Yến Tư Không đã sớm tra rõ ân oán giữa hai người. Lại bộ Công Khảo ti có thể nói là một trong sáu bộ quyền lực nhất, chủ quản được quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên trong thiên hạ, được trở thành chủ quản của Công Khảo ti có thể nói là nắm thực quyền, hô phong hoán vũ. Đảng hoạn quan đã sớm mơ ước vị trí này, lại thêm Thái Trung Phồn không chịu theo bọn chúng nên liền dứt khoát bày kế "lưu đày" hắn ở Khánh Dương.

Thái Trung Phồn rất có tài, tính tình lại cương trực, nếu hắn có cơ hội sẽ nhất định cá chết lưới rách với Vương Sinh Thanh, đây cũng không phải lần đầu hắn trình sớ nhắm vào Vương Sinh Thanh.

Cái Yến Tư Không cần là một người như vậy, hơn nữa y đoán không lầm, phong sơ tấu này mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo phải thêm sơ tấu vạch tội Vương Sinh Thanh để thêm dầu vào lửa.

Thẩm Hạc Hiên nói: "Lão sư, chúng học sinh có sai nhưng vô tội, tuyệt không cố tình châm chọc, nguyền rủa bệ hạ."

Yến Tư Không cũng nói: "Cầu lão sư mau cứu chúng học sinh đi."

Nhan Tử Liêm đáp: "Thái đại nhân nhắm vào Vương Sinh Thanh, nhưng ba người các con, còn cả Hoắc đại học sĩ nữa, sẽ không tránh được bị ảnh hưởng, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ." Lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài: "Các con đấy, làm khó lão sư rồi."

Yến Tư Không hiểu suy nghĩ của Nhan Tử Liêm. Mặc dù Chiêu Vũ đế không màng triều chính, chỉ một lòng hưởng lạc, nhưng đặc điểm lớn nhất của kẻ này là sĩ diện hão cực kỳ, nếu đổi thành quân vương khoan dung độ lượng thì có lẽ sẽ không so đo một chữ sai, nhưng lão thì chưa chắc. Lúc này là cơ hội tốt để vạch trần Vương Sinh Thanh, lúc nào Nhan Tử Liêm chẳng nghĩ đến diệt trừ cái đinh trong mắt này để nắm mọi quyền hành Nội các, nhưng trong lòng lão nhất định không bỏ được hai học sinh mới bồi dưỡng này đâu.

Y tin tưởng Nhan Tử Liêm sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ Vương Sinh Thanh, y cũng tin tưởng Nhan Tử Liêm sẽ không dễ gì bỏ qua hai người bọn họ, vậy xem đám triều thần đa mưu túc trí này sẽ giải quyết như thế nào.

Yến Tư Không biết bước này mình đi có hơi vội vàng, to gan, nhưng kiếm đi chệch hướng mới hại mà không hiểm*!

*Kiếm đi chệch hướng: Chỉ cách giải quyết vấn đề một cách khác người, mới mẻ; đánh thắng trong bất ngờ, chính vì bất ngờ mới có hại, đánh bất ngờ mới không nguy hiểm.

Chương 22:

Nhan Tử Liêm muốn bọn họ tạm thời giữ kín như bưng, nhất là không để phái Vương Sinh Thanh biết được. Tấu này đưa lên, hoàng thượng không thể nào đáp lại ngay, vừa vặn cho đường sống để thương nghị đối sách.

Hai người nhận lệnh rồi, Thẩm Hạc Hiên liền chần chừ nói: "Vậy Lưu Chiêu Lâm..."

Nhan Tử Liêm lạnh nhạt đáp: "Hắn sơ suất, trách được ai."

Hai người khom lưng, lui ra ngoài.

Thẩm Hạc Hiên cúi đầu, khuôn mặt xưa nay luôn tĩnh lặng như nước lại không giấu nổi cơn sóng dữ. Hắn hành động luôn theo khuôn phép, cực kỳ cẩn thận, dù vào triều đã hơn một năm nhưng chưa từng xảy ra bất kỳ sơ suất nào, hôm nay lại bởi vì người khác phạm sai mà bị ảnh hưởng, trong lòng tất nhiên bất bình.

Yến Tư Không trầm giọng: "Thẩm huynh, ta có lỗi với huynh."

"Sao lại nói lời này, ngươi ta đều bị liên lụy song không phải vô tội, viết sai là Lưu Chiêu Lâm nhưng không soát ra là ngươi và ta." Thẩm Hạc Hiên thở dài một tiếng, sắc mặt như đưa đám.

"Thẩm huynh đừng bi quan quá, lão sư sẽ không thấy chết mà không cứu đâu, hơn nữa, bệ hạ là quân vương nhân hậu, có lẽ sẽ phạt nhẹ chúng ta thôi."Lời này không phải đang tâng bốc Chiêu Vũ đế mà là người này yếu đuối bẩm sinh, không dễ giết ai thế nên Yến Tư Không mới dám mạo hiểm như vậy, y không thể đặt cược mạng nhỏ mình vào một trận lật đổ Vương Sinh Thanh được.

"Ngươi ta làm quan đã một năm, hoạn lộ* bằng phẳng. Tuy tính cách khác xa nhưng ta tin ngươi cũng có chí lớn lấy thân báo quốc như ta, nếu chỉ vì chuyện này mà phá hủy tiền đồ..." Thẩm Hạc Hiên khẽ lắc đầu, cười khổ: "Coi như là số mệnh đi, ta cáo từ trước."

*Hoạn lộ: đường làm quan

Yến Tư Không chắp tay: "Thẩm huynh đi thong thả."

Từ lúc hai người quen nhau đến giờ đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạc Hiên thẳng thắn tỏ bày tâm sự với y. Dẫu sao Thẩm Hạc Hiên mới chỉ hai sáu hai bảy, bình thường chững chạc cẩn trọng nhưng đến lúc gặp nạn, hiển nhiên vẫn phải hoảng hốt, trái lại như vậy mới giống người có tình cảm*.

*Nguyên văn: người có máu có thịt.

Yến Tư Không đứng chôn chân một hồi, trước trước sau sau nghĩ về chuyện này, cho đến khi gót chân tê dại, y mới hoàn hồn rời đi.

------------------------------------------

Buổi tối về nhà, xe ngựa Phong phủ đã chờ ở cửa sau, Tiểu Lục thấy y liền nhảy xuống xe, cười nói: "Yến đại nhân, tiểu nhân đợi ngài đã lâu, ngài tạm nghỉ ngơi rồi..."

"Tiểu Lục." Yến Tư Không sầm mặt, bộ dáng uể oải: "Thỉnh bẩm với thế tử nhà ngươi, ta không đi thưởng thu được rồi."

"Hả, Yến đại nhân, ngài sao vậy?"

"Gần đây viện Hàn Lâm lại bộn bề công vụ, ta không thoát thân nổi." Yến Tư Không tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Tóm lại, ta không thể đi, chuyến thưởng thu...để ngày khác vậy."

"Yến đại nhân, có phải ngài cảm thấy thân thể không thoải mái không, sắc mặt như vậy..." Tiểu Lục muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không không muốn nói nhiều: "Về đi." Vừa nói vừa xoay người vào nhà.

Bên trong phủ, A Lực đã chuẩn bị thức ăn xong, đang chờ y trở lại.

Yến Tư Không vào phòng ngủ thay triều phục thành y phục thường ngày, rồi ngồi trước bàn ăn cơm, cũng chỉ vào ghế đối diện: "A Lực, ngồi đi, không có người ngoài."

Lúc này A Lực mới ngồi xuống, trầm mặc ăn cơm cùng.

"Chuyến đến Khánh Dương có gặp trở ngại gì không?"

A Lực lắc đầu.

"Ta không biết lần này sẽ bị phạt như thế nào, nhưng nếu ta bị cách chức rời kinh thì ngươi không cần theo ta nữa, cầm ngân lượng này về quê mua một mảnh ruộng, cưới một cô vợ trẻ, sống bình yên qua ngày đi."

A Lực lại lắc đầu lần nữa.

Yến Tư Không chẳng biết làm sao, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, A Lực liền rút một bức thư mật từ trong ngực ra, đưa cho Yến Tư Không.

Yến Tư Không từng bảo A Lực tìm người điều tra hoa khôi các Đinh Lan Dạ Ly, thư này chính là liên quan tới nàng. Nữ nhân kia quả nhiên không đơn giản, nàng là gian tế Tạ Trung Nhân cài vào các Đinh Lan, kỹ viện mồm năm miệng mười, thích hợp nhất để thám thính tình báo.

Hai trăm lượng bạc tiêu cũng đáng.

Yến Tư Không xé nát thư mật, ném sang bên cạnh: "Hai chuyện này, ngươi làm rất khá, tự đến lĩnh thưởng đi."

A Lực khoa tay múa chân cảm ơn, rồi hắn dừng lại, hỏi: "Công tử sẽ gặp chuyện sao?"

Yến Tư Không lạnh nhạt đáp: "Khó nói lắm."

Trên mặt A Lực ánh lên nỗi lo âu.

"Đừng lo cho ta."

A Lực vội vàng nói: "Công tử cẩn thận, tiểu nhân hy vọng có thể hầu hạ công tử cả đời."

Yến Tư Không cười: "Ngươi có lòng nhưng ta không cần ngươi như vậy, ta đã nói rất nhiều lần rồi, nếu có một ngày ta gặp chuyện thì ngươi cứ đi, ngươi ở lại cũng chẳng làm được gì."

Vẻ mặt A Lực đau thương, ghép lên khuôn mặt xấu xí kia thật khiến người ta thấy sợ hãi. Nhưng Yến Tư Không lại cảm thấy rất thuận mắt, bởi vì hắn là người duy nhất y tin được bây giờ.

---------------------------------------------

Yến Tư Không thức trắng cả đêm. Ngày hôm sau, y vẫn vào cung giảng bài cho Trần Mộc như thường lệ.

Một bài ca tụng trên thọ yến không chỉ khiến Trần Mộc được hoàng đế tán dương mà ngay cả quà sinh nhật mượn cớ khất nợ hơn nửa năm cũng được đưa đến Đông Cung ngay ngày hôm sau. Giờ đây, ở chốn quan trường đã là người người nịnh hót, người người tập mãi thành thói quen.

Trần Mộc sùng kính và cảm kích Yến Tư Không gấp bội, cũng càng thêm tin nhiệm y. Thấy y lo lắng, buồn bã liền định quan tâm hỏi han vài câu nhưng y lại né tránh nói không sao cả.

Bây giờ Trần Mộc chưa cần phải biết, nhất là không thể biết từ trong miệng y. Đứa trẻ này thông minh sắc sảo, biết y là người hữu dụng, nếu y gặp chuyện sẽ không chịu ngồi yên.

Lúc y rời cung về phủ liền thấy Phong Dã không ngoài dự đoán đang chờ y.

Hai người vừa gặp, Phong Dã đã nhìn ra y không thoải mái, bèn cau mày hỏi: "Tư Không, ngươi sao vậy?"

"Ngươi không phải đang ở Cảnh Sơn à, trở về làm chi?"

"Nghe bảo ngươi không đi thưởng thu, Tiểu Lục còn nói sắc mặt ngươi khác thường." Phong Dã kéo Yến Tư Không vào trong nhà: "Ngươi sao vậy, bị bệnh à, hay gặp chuyện gì rồi?"

Yến Tư Không cười khổ đáp: "Không sao cả, chỉ là công vụ nhiều, không thể thoát thân thôi."

"Người đừng hòng lừa ta." Phong Dã nắm lấy cằm y rồi ép y phải nhìn mình: "Nói thật đi, rốt cuộc là sao, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của ngươi kìa."

Đôi mày tựa núi xa của Yến Tư Không khẽ nhíu lại, ánh mắt toát lên vẻ buồn rầu, y không nhìn đối diện mà chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao thật mà."

Phong Dã giữ cằm y, không cho y tránh: "Rõ ràng ngươi có chuyện, sao lại bướng bỉnh như thế chứ, ta không đáng tin sao?"

Yến Tư Không rầu rĩ nhìn Phong Dã: "Chẳng lẽ chuyện gì ta cũng phải nói với ngươi à?"

"Ngươi!" Phong Dã phát cáu, mắt hắn híp lại: "Được, ngươi không nói là ta hôn ngươi đấy."

Yến Tư Không bình tĩnh không động đậy.

Phong Dã nâng cao âm lượng: "Ngươi nghĩ ta nói đùa à?"

Sắc mặt Yến Tư Không vẫn bình tĩnh như cũ.

Trong mắt Phong Dã bùng lên lửa giận, ngón tay hắn cong lại, nâng cằm Yến Tư Không lên mà dùng sức hôn lên môi mỏng hồng phấn đó.

Yến Tư Không không nén nổi trái tim đập cuồng loạn, thân thể hơi run rẩy.

Phong Dã không ngừng mút môi y, động tác thô lỗ mà bá đạo, tựa như muốn ăn y vào trong bụng, song cỗ nhiệt tình cháy hừng hực trong hàm răng sắp va vào nhau của hai người lại rưới ngược vào thân thể y, khiến toàn thân y trở nên khô nóng.

Phong Dã ôm eo Yến Tư Không mà tham luyến thưởng thức ấm áp cùng mềm mại đó, nước miếng hòa nhau lại mang theo cái ngọt lịm, sợ hãi trong lòng biến thành tốt đẹp khó mà hình dung.

Khi hai người thở hổn hển tách ra thì mặt Phong Dã đã ửng hồng, môi đỏ như nhỏ máu, vẻ mặt hắn ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, còn càng thêm như lang như hổ nhìn chằm chằm Yến Tư Không, giống như đang rình con mồi của mình.

Yến Tư Không không dám nhìn vào mắt Phong Dã, y thấp giọng nói: "Có thể buông ra chưa?"

"Ngươi không nói thì vẫn không thể." Vừa nói, Phong Dã vừa vùi mặt vào lõm cổ Yến Tư Không, nhẹ gặm cắn cổ y: "Nói."

Yến Tư Không đè xuống tâm trạng khó bình tĩnh mà trầm giọng đáp: "Ta không thể nói."

"Sao không thể nói?" Phong Dã lại cắn xương quai xanh y: "Nếu ngươi thật sự vì chuyện công vụ thì ta không ép ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại khiến ta lo lắng." Môi hắn men theo cổ đi lên, đầu lưỡi khẽ liếm rái tai y.

Yến Tư Không dùng sức đẩy Phong Dã: "Đủ rồi, buông ta ra."

"Nói!"Phong Dã ra lệnh, không cho y từ chối.

"Ta làm sai!" Yến Tư Không bị ép cho không biết làm sao, nói to: "Ngươi vừa lòng chưa!"

Lúc này Phong Dã mới buông y ra, hắn ôn nhu vuốt tóc y, hiền hòa hỏi: "Làm sai gì? Đừng sợ, nói với ta."

Một tay Yến Tư Không che mắt, y run giọng nói: "Phong Dã, lão sư lệnh ta tạm thời không được tiết lộ với ai."

"Ngươi yên tâm đi."

"Ta..." Yến Tư Không thả tay xuống, do dự hồi lâu mới ảm đạm đáp: "Tân Biên Sử gặp vấn đề, ta sợ rằng...Khó thoát tội."

Dưới sự thúc giục của Phong Dã, Yến Tư Không liền tường thuật lại chuyện kia.

Phong Dã nghe xong bèn cau mày: "Tân Biên Sử dài mười sáu quyển, xuất hiện một hai chỗ sai cũng là chuyện thường tình, không biết Thái Trung Phồn kia biết thế nào, sao mắt lại tinh như vậy chứ?"

Yến Tư Không lắc đầu: "Hắn có tư oán với Vương đại nhân, có lẽ vẫn luôn soi mói Vương đại nhân mắc sai lầm."

"Nhan các lão nói gì?"

"Ông ấy nói sẽ thương nghị đối sách với đồng liêu." Yến Tư Không lắc đầu cười khổ: "Lão sư luôn muốn diệt trừ Vương Sinh Thanh, lần này quả là cơ hội tốt, chỉ sợ ta..." Y ngắm nhìn Phong Dã: "Phong Dã, vô luận ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân."

"Đừng nói bậy bạ, ta không để ngươi gặp chuyện đâu." Phong Dã hôn lên cái trán sáng bóng của y: "Mục tiêu Thái Trung Phồn không phải tiểu Hàn Lâm các ngươi, ta sẽ nghĩ cách để giảm tội cho ngươi."

Yến Tư Không cười nhạt: "Phong Dã, ta biết Tĩnh Viễn vương điện hạ luôn giữ mình, không muốn tham gia bất kỳ tranh đấu gì trong triều cục cuồn cuộn sóng ngầm này, ta cũng không hy vọng ngươi bị ta ảnh hưởng."

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi không mắc lỗi lại bị phạt sao?"

"Ta không hề vô tội, quyển kia đúng là do ta thẩm tra." Yến Tư Không rủ mi mắt: "Ngươi ta...Chỉ là bạn quen nhau từ nhỏ, ngươi không cần phải làm vậy vì ta đâu."

Tức khắc Phong Dã liền nổi giận: "Trong mắt ngươi, chúng ta chỉ là bạn quen nhau từ nhỏ thôi sao? Mấy tháng chung sống coi thành cái gì? Cả mới vừa rồi nữa, ta không tin ngươi không động tâm chút nào!"

"Ta..." Trên mặt Yến Tư Không lộ vẻ khó xử nhưng lại ẩn nhẫn không muốn nói ra.

Phong Dã kéo y vào trong ngực: "Tư Không, ta thích ngươi, càng thân thiết ngươi lại càng thích ngươi, ngươi có thích ta chút nào không?"

Con ngươi Yến Tư Không trống rỗng nhìn về phía trước, chỉ có khóe miệng run rẩy mím chặt như cũ là tiết lộ cảm xúc của y. Y do dự, y chần chờ diễn một màn kịch này, theo đó nội tâm cũng đấu tranh không ngừng, nhưng cuối cùng, y vẫn chậm rãi nâng tay lên, dè dặt đặt trên lưng Phong Dã, nhỏ giọng: "Ta...không nói được."

Phong Dã vậy mà mừng như điên, hắn tự phụ: "Ngươi thích ta, ngươi chắc chắn thích ta rồi."

Chân mày Yến Tư Không nhíu vào nhau, bị ôm chặt thế vẫn khiến y cảm thấy cả người phát rét như cũ, y không nói gì.

Phong Dã à, đứa ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com