Chương 22+23
Chương 22:
Kế Yến Tư Không khá hợp ý Triệu Phó Nghĩa, nhưng hắn giàu kinh nghiệm lãnh binh hơn y nên cũng đưa ra rất nhiều băn khoăn.
"Quỳ Châu dưới Nhạc Dương nên phải đi qua Kinh Châu, mà Lương vương lại giữ vùng đường thủy quan trọng ở Kinh Châu nên chúng ta không thể đi bằng đường thủy được, nếu đi đường bộ mà vòng qua Kinh Châu thì..." Triệu Phó Nghĩa nhìn chằm chằm địa đồ nhíu mày một cái: "Chẳng lẽ phải trèo qua Nam Nhạc à?"
"Không sai, chỉ có đường trèo núi mới vòng qua được Kinh Châu đến Nhạc Dương."
Lương Quảng nói: "Không thể, nếu trèo qua Nam Nhạc, tướng sĩ quân ta tất phải bỏ lại đồ quân dụng, binh ngắn giáp nhẹ, chỉ có thể mang theo khẩu phần lương thực vài ngày, mà Nam Nhạc núi thẳm khe sâu, ngay cả trèo lên đỉnh thôi đã là cực kỳ khó khăn rồi, nếu Lương vương mai phục ở trong núi, quân ta chính là tự chui đầu vào lưới."
"Trường Sử đại nhân nói có lý." Tham tướng Tôn Phượng nói: "Từ xưa chỉ có vòng thành tập kích bất ngờ địch thủ thành, chưa từng nghe vòng thành tập kích bất ngờ để thủ, huống chi qua núi là chuyện hung hiểm cỡ nào, đó là còn chưa nói đến chuyến này dài hơn bốn trăm dặm, trèo qua Nam Nhạc cần bao nhiêu ngày giờ, cho dù quân ta có thật sự đến Nhạc Dương đi chăng nữa, lỡ như Lương vương không xuất binh thì làm sao? Chẳng lẽ uổng công hết à?"
"Nếu Lương vương không muốn bị vây trong Kinh Châu thì chỉ có xuôi nam, mà muốn xuôi nam, tất phải chiếm Nhạc Dương." Phong Dã dùng sức chắp tay với Triệu Phó Nghĩa: "Đại tướng quân có thể tấu lên bệ hạ để điều binh phủ Nam Xương hợp nhất với quân ta ở Nhạc Dương, đến lúc đó Lương vương nghe được chiều hướng này chắc chắn sẽ chó cùng đường quay lại cắn, tấn công Nhạc Dương trước khi quân Nam Xương đến, hoặc là, nếu Lương vương nhìn xa trông rộng, hắn thậm chí có thể không chờ quân ta đến đã xuất binh đến Nhạc Dương, khi ấy đại quân ta sẽ công thành đằng sau, cắt đứt đường rút quân của chúng, đại quân Lương vương đối đầu trực tiếp với chúng ta, Lương vương tiến thoái lưỡng nan, tất bị đánh bại."
Lương Quảng trầm giọng: "Trèo Nam Nhạc, dụ Lương vương, sợ rằng có đi mà không có về. Ý thế tử là, tách binh ta ra làm hai?"
"Có gì không thể?" Yến Tư Không thản nhiên nói: "Chỉ có dụ bằng quân đội hùng hậu, Lương vương mới tin chúng ta quyết tâm đến Nhạc Dương, vậy mới ép được hắn xuất binh sớm, bỏ thành kiên để chạm trán với ta."
"Ai dẫn binh dụ địch lần này!"
"Mạt tướng nguyện đi."
"Hạ quan nguyện đi."
Phong Dã và Yến Tư Không cùng kêu lên.
Hai người đều ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương, nhưng đều thấy được kiên nghị và can đảm y đúc trong mắt nhau. Phong Dã ngớ người, mặt mày vừa nhuốm lửa giận đã bị hắn cố gắng kiềm nén xuống.
Lương Quảng và Tôn Phượng đều trố mắt nhìn nhau, mấy tướng lĩnh khác cũng không nói gì.
Triệu Phó Nghĩa trầm mặc nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Phong Dã lại nói thêm: "Đại tướng quân, lương thảo quân ta đang dần cạn kiệt, thời gian sẽ không chờ chúng ta, nếu không mạnh tay đánh một trận, thật sự chỉ có thể lui binh."
Lương Quảng thở dài nặng nề: "Quân ta thu phục được Quỳ Châu, bình định được loạn giặc, không tính là không công trở về, lương thảo không đủ cũng không phải lỗi của chúng ta, thế tử thích làm lớn thích công to như thế chỉ đẩy quân ta vào đường cùng thôi."
Phong Dã ngạo nghễ nói: "Không ngăn Lương vương lại, ngồi nhìn bọn chúng nổi dậy, một khi bị hắn chiếm được Nhạc Dương sẽ gieo rắc mối họa khôn cùng, giờ ta lui binh thì lấy mặt mũi nào đối mặt với bệ hạ, đối mặt với chư thành Giang Nam?"
Lương Quảng còn muốn nói gì đó, Triệu Phó Nghĩa đã phất tay ngăn lại, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trầm giọng nói: "Ý ta đã quyết, ai nguyện phân binh đến Nam Nhạc theo thế tử?"
Sau một hồi trầm mặc,Vương Mạch Tu ngay ngắn bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: "Mạt tướng nguyện đi!"
"Được, phong Phong Dã làm tướng quân du kích, Vương Mạch Tu làm phó tướng, lãnh binh năm ngàn, qua núi Nam Nhạc, nhanh chóng đến Nhạc Dương."
"Rõ!"
Triệu Phó Nghĩa nhìn sang Yến Tư Không: "Phong Yến Tư Không làm quân sư, tùy cơ ứng biến!"
"Rõ!"
"Lương đại nhân." Triệu Phó Nghĩa nói với Lương Quảng: "Thỉnh Lương đại nhân nghĩ văn thư, gửi một phong đến kinh thành, xin bệ hạ điều quân Nam Xương tới phối hợp tác chiến với ta, đồng thời thúc giục thêm lương thảo, còn một phong khác thì gửi đến Nam Xương, muốn Hứa tổng đốc chỉnh đốn trang bị để lên đường." Mắt hắn híp lại: "Những tin tức này, nhất định phải lợi dụng gian tế tiết lộ cho Lương vương."
Lương Quảng chắp tay: "Hạ quan nhận lệnh."
Triệu Phó Nghĩa nhìn về phía Phong Dã: "Phong Dã, ngày đại quân Lương vương xuất chinh cũng là lúc ta công thành, một khi chiếm được Kinh Châu rồi, ta sẽ lập tức viện trợ ngươi, nhưng nếu không chiếm được Kinh Châu...Thì trông cậy vào ngươi tiêu diệt đại quân Lương vương."
Phong Dã chỉ lĩnh năm ngàn binh mà muốn tiêu diệt đại quân Lương vương, nói thì dễ nhưng làm thì khó, sứ mệnh quan trọng nhất của năm ngàn binh mã này là dụ được Lương vương rời Kinh Châu, phân binh rồi phá, nhưng cho dù Lương vương có phân binh thì vẫn chiếm ưu thế như trước, bởi vì Lương vương phân, bọn họ cũng phân, chẳng ai biết hạ chiêu này sẽ cho ra kết quả thế nào, nhưng bọn họ vẫn không chùn bước, chỉ có thề đánh một trận.
-------------------------------------
"Phong Dã, Phong Dã." Yến Tư Không đi nhanh mấy bước, đuổi theo, bắt lấy tay Phong Dã: "Phong Dã!"
Phong Dã hất tay y ra, dùng ngón tay hung hăng chỉ y, nhưng không nói lời nào.
Yến Tư Không kéo hắn đến góc tường, thấp giọng nói: "Giờ không phải lúc ngươi ta tranh chấp."
"Tranh chấp?" Phong Dã nghiến răng: "Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi rồi, vậy mà ngươi vừa quay đầu đã quên sạch sành sanh, ngươi cho rằng ta chỉ tranh chấp với ngươi hả?"
"Phong Dã." Yến Tư Không nắm cánh tay Phong Dã, nhìn thật sâu vào con ngươi hắn, nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi lo cho an nguy của ta, nhưng ta cũng lo lắng cho ngươi. Ngươi xin xông vào nơi nguy hiểm để dụ địch, chẳng lẽ ta cũng nên ngăn cản ngươi à?"
"Ngươi ta không giống nhau."
"Không giống nhau chỗ nào?" Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Bởi vì ta là quan văn, ngươi là võ tướng? Ngươi ta cùng làm quan, cùng là nam nhi, cùng có chí cưu dân báo quốc, tại sao ngươi được lên sa trường mà ta lại không được?"
"Ngươi...ngươi già mồm cãi lý."
"Rõ ràng là ngươi coi thường ta."
"Ta chưa từng đánh giá thấp ngươi! Giới quan văn nhà ngươi, võ công bình thường, nên ngồi trong trướng bày kế trù tính mới phải, tại sao cứ phải đi mạo hiểm với ta, ta muốn bảo vệ ngươi thì có gì sai chứ?" Vẻ mặt Phong Dã tràn đầy giận dữ.
"Ta cũng muốn bảo vệ ngươi!" Yến Tư Không lớn tiếng nói.
Phong Dã ngẩn người.
Con ngươi sáng ngời của Yến Tư Không run run, y nhìn chằm chằm Phong Dã không chớp mắt: "Cho nên ta mới muốn đi cùng ngươi. Chuyến qua Nam Nhạc này cực kỳ hung hiểm, tuy rằng ngươi là tướng tài hiếm thế nhưng tuổi còn trẻ vẫn chưa biết suy xét, vẫn sẽ cả gan làm loạn. Ta sớm biết ngươi có lòng kiến công, kế sách là do ta đề ra thì ta nhất định phải giúp ngươi bình an trở về."
Phong Dã rủ mắt, hàng mi dày đậm che đi con ngươi, khiến người ta không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Yến Tư Không trầm mặc nhìn hắn.
Phong Dã đột nhiên ôm y vào lòng.
"Phong, Phong Dã." Yến Tư Không căng thẳng nhìn xung quanh, đồng thời cũng dùng sức giãy giụa: "Cẩn thận người khác nhìn thấy."
"Cứ để nhìn thấy đi." Hai tay Phong Dã như kìm sắt, giam chắc người trong ngực, hắn rầu rĩ: "Không nhi, càng ở bên ngươi, ta lại càng thích ngươi, nên làm gì bây giờ."
Trong lòng Yến Tư Không mềm nhũn, chan hòa đủ mọi vị, trong chốc lát lại không phân biệt nổi đây là chua hay ngọt, đây là mừng hay lo.
Phong Dã say mê y vốn là chuyện tốt, sợ rằng cũng chỉ có thiếu niên mười tám mười chín tuổi mới dám bất chấp, dốc hết tình cảm vào như vậy, mà y, phải kiềm chế ở mọi nơi. Đối mặt với Phong Dã, y thường xuyên không đặt ngang hàng nổi giữa cái hổ thẹn và sự hy sinh, nhưng y tỉnh táo để sáng suốt hiểu rằng, y tuyệt không thể giữ chân mình lại, y chỉ có thể cho nhiều như vậy thôi.
---------------------------------------------
Trước khi xuất binh, Triệu Phó Nghĩa sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa, cũng thương nghị xong đại kế công thành với Địch Vanh.
Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh đều là danh tướng đời này. Bây giờ Đại Thịnh đang dần suy thoái, bọn họ đã là đội hình tốt nhất Chiêu Võ đế có thể điều phái đi rồi, cũng bởi vì đây mà Yến Tư Không và Phong Dã mới dám mạo hiểm, cho rằng chỉ cần bọn họ dẫn đại quân tới Kinh Châu thì hai người có thể chiếm được thành trì. Dầu gì, bọn họ đối đầu trực tiếp với Lương vương cũng có thể làm suy yếu binh lực chúng, vẫn nắm nhiều phần thắng hơn là tiến công vào thành mạnh.
Đêm trước khi xuất binh, bọn họ tìm hai thợ săn vùng Nam Nhạc nhờ chỉ đường, đồng thời, Phong Dã và Yến Tư Không cũng sắp nhìn nát địa đồ rồi. Phong Dã có một tài lẻ là có khả năng phân tích và nhớ địa hình cực tốt, chỉ cần quan sát địa hình một lần là có thể vẽ ở trong đầu, cũng như vậy, hắn chỉ cần ngắm bản đồ vài lần là nhập được hết địa hình địa thế địa mạo* vào trong đầu, chờ đến lúc áp dụng sẽ chênh không quá trăm thước.
*Địa mạo: Hình dạng mặt đất.
Cho nên Yến Tư Không nói Phong Dã là tướng tài hiếm thế tuyệt không phải lời tâng bốc, y quan sát Phong Dã đã lâu nên biết tài năng trời cho của Phong Dã, hắn lại có xuất thân và bối cảnh được trời ưu ái nữa, chỉ cần qua cái thời niên thiếu dễ kích động không chịu bó buộc là ắt giương cánh bay cao.
Bây giờ còn chưa cả xuất chinh, Phong Dã đã gần như nắm Nam Nhạc trong lòng bàn tay. Dựa vào binh pháp và kinh nghiệm thực chiến, cuối cùng hắn chọn ra hai đường hành quân, một đường chính một đường dự bị.
Dù vậy, trong núi vẫn có nơi hiểm yếu phải tránh, không bàn đến nguy hiểm khi hành quân, cái bọn họ lo lắng nhất chính là trúng mai phục, nhưng trước mắt cũng chỉ đành to gan đánh cược một lần.
Trước hôm xuất chinh, Yến Tư Không cầu kiến Triệu Phó Nghĩa, nói thẳng vào vấn đề: "Đại tướng quân, hạ quan đến để nhắc nhở Đại tướng quân, nếu như có ngày phá thành cũng đừng ăn mừng vội, nhất định phải đến giải cứu quan Lưỡng Hồ bị Lương vương nhốt trước."
"Đó là đương nhiên, chỉ là, không biết Lương vương còn giữ họ không."
"Từ sau khi Lương vương mưu phản chỉ nghe nói đám Cát tổng đốc bị nhốt, cũng không có tin Lương vương giết bọn họ, cho nên, hạ quan cho rằng bọn họ còn sống."
Nghe tên Cát Chung, trong mắt Triệu Phó Nghĩa lóe lên tia khác thường, hắn nói: "Hy vọng là vậy."
Yến Tư Không tựa như tùy tiện nói: "Kỳ thực, trong lòng hạ quan có chút nghi ngờ về chuyện này."
"Hửm?"
"Lương vương nắm được binh quyền rồi còn giữ bọn họ lại làm gì?"
Triệu Phó Nghĩa nhíu mày: "Đúng là kỳ quặc thật, có lẽ, hắn muốn giữ cho mình đường lui."
Yến Tư Không nói giọng khàn khàn: "Đại tướng quân nói có lý lắm, nghe nói tổng đốc Lưỡng Hồ Cát đại nhân Cát Chung là người Tạ công công cực kỳ đề bạt."
Triệu Phó Nghĩa trợn mắt: "Yến đại nhân, ta nói đường lui không phải chỉ chuyện này, ta đang chỉ Lương vương không muốn chịu nhiều tội chướng, một khi chiến bại có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng trước mặt bệ hạ. Ngươi, ngươi đang chỉ cái gì?"
Yến Tư Không vội vàng đứng dậy: "Trời ạ, hạ quan không chỉ gì cả, không chỉ gì cả."
Chân mày Triệu Phó Nghĩa càng xô vào nhau, hắn nói: "Chuyện này không quan trọng, khi ta đoạt được Kinh Châu rồi hẵng nói."
"Vâng..."
Chương 23:
Ban đêm, Phong Dã dẫn năm ngàn tướng sĩ rời thành Quỳ Châu.
Bọn họ bỏ những đồ quân dụng không cần thiết, mang khẩu phần lương thực cho mười ngày, trang bị gọn nhẹ ra trận, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để qua chân núi Nam Nhạc.
Trận chiến này đánh ở tốc độ, chỉ cần bọn họ cướp nhanh thì Lương vương sẽ không kịp mai phục.
Từ Quỳ Châu tới Nhạc Dương dài bốn trăm dặm, bình thường hành quân đi được bốn mươi dặm một ngày, giờ đi cũng phải mất mười ngày, mà bọn họ còn phải leo núi qua đường, nếu gặp nạn trên đường hay gặp phải gió mạnh mưa rét gì đó thì lương thực mười ngày sợ rằng không đủ ăn. Nhưng Phong Dã lại hạ lệnh chỉ mang lương thực cho mười ngày, quyết sống mái một trận, lấy đó để cổ vũ tinh thần.
Yến Tư Không cũng đổi thành khoác giáp trên mình . Khí chất y vốn đã tiêu sái, nay còn thêm binh giáp, liền tôn lên cái hơn người, anh dũng oai phong của y.
Phong Dã mỉm cười nhìn y lên ngựa, hai người đối mặt nhìn nhau, cũng đáp lại đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh.
Phong Dã thở dài một hơi, nói: "Lên đường."
Quan truyền lệnh hô lớn: "Lên đường---"
Để tránh tai vách mạch rừng, bọn họ không dám đánh trống. Kẻ ngậm tăm, ngựa bọc vó, yên lặng bước về phía Nam.
Đường từ Quỳ Châu qua Thi Châu đều bằng phẳng, Phong Dã yêu cầu mỗi ngày hành quân trăm dặm, bởi vì một khi vào núi rồi, tốc độ chắc chắn sẽ chậm đi rất nhiều.
Hai ngày sau đó, nhờ có người địa phương chỉ đường cho, bọn họ tiến vào núi Nam Nhạc.
Khe núi chật hẹp, đại quân bị kéo ra rất dài, kéo thành bốn năm dặm còn dư, đầu đuôi không thể phối hợp nhau, Phong Dã liền ra lệnh chia đại quân thành ba đoạn, mỗi đoạn cách nhau ba bốn dặm để ngừa trúng mai phục còn có thể cứu viện nhau.
Buổi chiều, bọn họ chọn vùng đất cao, gần nước, có hướng mặt trời, nằm ở lưng sườn núi để hạ trại. Dọc đường đi họ cẩn thận dè dặt, đã là đất tiện cho việc mai phục thì dễ vào khó ra nên phải đi vòng để tránh đường như vậy, mặc dù tốc độ hành quân chậm đi không ít nhưng mấy ngày trước đấy đều vượt qua bình yên.
Ngày vào núi thứ tư, trời mưa.
Mưa rơi cũng không lớn nhưng lại cứ miên man, đường núi bùn lầy, vó ngựa dễ hụt, họ đội mưa đi về trước, áo ướt lạnh cả người, tướng sĩ khổ không thể tả, tốc độ hành quân lập tức chậm hơn rất nhiều.
Yến Tư Không ngồi trong doanh trại sưởi ấm, khẽ thở dài: "Phong Dã, ta thấy vẫn nên nghỉ ngơi một ngày thôi, mưa như vậy, lỡ như gặp địa hình núi trơn dốc, hậu quả không thể lường được."
Phong Dã nghiêm túc nhìn chằm chằm mưa rơi liên tục như những viên trân châu ngoài trướng: "Chúng ta nào có ngày nghỉ ngơi, nếu nay để lỡ ngày giờ thì chúng ta chỉ có thể đến khe Thanh Tu thôi."
"Mấy ngày trước quân ta đã đi gấp đôi dự tính rồi, vội đi ít nhất cũng phải ba ngày trời, giờ nghỉ ngơi một ngày còn cho các tướng sĩ hồi phục thể lực, nếu không lỡ gặp mai phục, quân địch dùng khỏe ứng mệt, quân ta tất bại."
"Cho dù vùng núi hoang đường dã này có sáng sủa quang đãng đi chăng nữa, Lương vương cũng chưa chắc tìm được chúng ta, huống chi còn gặp cái thời tiết quái quỷ này." Phong Dã nói: "Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xem thời tiết thế nào rồi quyết định tiếp."
"Ngày mai sợ vẫn không ngớt mưa đâu." Yến Tư Không đáp: "Ta nhìn khí tượng mấy ngày rồi, mây tích* không tan, không khí ẩm ướt lắng đọng trong núi, trong ba ngày này có lẽ sẽ không dừng mưa."
*Mây tích: Mây tích (Cumulus) là một thuật ngữ trong phân loại mây của khí tượng học để chỉ các đám mây thuộc về một lớp được đặc trưng bởi sự tích tụ các thành phần riêng rẽ trong dạng các đám mây bồng bềnh, đống hay tháp, với phần đáy phẳng và phần đỉnh thông thường có hình tương tự như cây súp lơ.
Phong Dã trầm giọng: "Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quyết định."
"Phong Dã."
"Gọi tướng quân!" Phong Dã trừng y: "Yến Tư Không, trong quân không có tôn ti nhưng có trên dưới, ngươi khỏi nói thừa đi."
Yến Tư Không chắp tay: "Dạ, tướng quân."
Phong Dã thở một hơi ảo não, phất tay với thị vệ: "Lui xuống hết đi, ta với quân sư phải nghỉ ngơi rồi."
Mấy ngày nay Phong Dã và Yến Tư Không luôn ngủ cùng trướng, lại không có lòng gió trăng, chẳng qua là vì cắt giảm vật liệu để bớt sức vác nặng thôi.
Phong Dã ngoắc tay với Yến Tư Không: "Tới đây."
Yến Tư Không đi tới.
Phong Dã kề vào y: "Ta hơi lo lắng, ngươi đừng giận ta."
Yến Tư Không không để ý đáp: "Ngươi biết tại sao Triệu Phó Nghĩa lại giao binh quyền cho một thiếu niên mới mười chín tuổi như ngươi không?"
Phong Dã hừ nhẹ đáp: "Bởi vì ta xứng với binh quyền này."
"Đúng, bởi vì mười một tuổi ngươi ra trận giết địch, mười bốn tuổi đi sâu vào trận địch, mười sáu tuổi tự lãnh binh, bởi vì ngươi trí dũng song toàn, cũng bởi ngươi kỷ luật nghiêm minh." Yến Tư Không thúc thúc bả vai vào Phong Dã, cười nói: "Cho nên mới vừa rồi ngươi nói đúng, trong quân đội ta không nên gọi thẳng tên húy ngươi, là ta nhất thời nóng lòng nên quên luôn cả chuyện gọi thế tử, quả thực không nên."
"Chậc." Phong Dã chế nhạo: "Sao ta nghe lại thấy ngươi đang châm chọc ta nhỉ?"
"Sao dám chứ."
Phong Dã cười ha ha, nói: "Ngươi là người ta thương yêu nhất, còn gì ngươi không dám đây." Một tay hắn ôm vai Yến Tư Không, nhẹ nhàng lắc lắc: "Không nhi, ta hiểu nỗi băn khoăn của ngươi, nhưng ngươi chưa từng lãnh binh, đánh giặc, không thể hiểu được cảm giác gấp rút khi vội hành quân. Thời cơ chiến đấu thường chỉ xuất hiện trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hơi biếng nhác thôi cũng có thể gây ra họa lớn. Nếu bởi vì hành quân chậm chạp mà không còn cách nào khác phải đến khe Thanh Tu, sợ rằng toàn quân sẽ gặp nguy bị diệt. Lần này chúng ta tranh là tranh ở thời gian, chúng ta không có ngày nào được nghỉ cả, ngày mai xem thời tiết ra sao, nghỉ nhiều nhất nửa ngày thôi."
Yến Tư Không gật đầu: "Nghe ngươi." Y nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Phong Dã, ánh mắt kiên nghị kia sáng như sao, chiếu thẳng về phương xa, y thấy mà lòng rung động. Phong Dã cứ khoác giáp đội mũ, đứng ở trong quân là không còn dáng vẻ thiếu niên tùy tiện lông bông, thích cười đùa mắng giận như ngày thường nữa. Kỷ luật nghiêm minh, nói một không hai, mới là dáng vẻ của hắn khi làm tướng.
-----------------------
Như lời Yến Tư Không, ngày hôm sau mưa vẫn tí tách không ngừng như trước, Phong Dã liền cho đại quân nghỉ nửa ngày rồi mới chỉnh đốn quân lên đường.
Trong núi ướt lạnh, cái lạnh xâm nhập vào thân thể khiến không ít tướng sĩ bị bệnh, ngay cả ngựa cũng liên tục bệnh mất mấy con, tốc độ hành quân càng chậm lại, khẩu phần lương thực cũng ít đi. Ai cũng như bị quỷ đòi mạng nên chẳng kẻ nào dám than phiền, chỉ đành phải nhắm mắt đi về phía trước.
Khi Phong Dã hạ lệnh chỉ mang lương thực cho mười ngày, mặc dù cực mạo hiểm nhưng nếu không có kế này để khích lệ lòng quân thì bọn họ tất đã bị vây trong núi thẳm.
Đi ba ngày trong nguy hiểm, rốt cuộc bọn họ cũng được thấy trời trong. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn chậm mất bốn ngày so với kế hoạch, bây giờ liền rơi vào tình cảnh lưỡng nan, bởi vì bọn họ chỉ còn lương thực cho một ngày.
Nếu hành quân theo đường cũ thì bọn họ đã sớm hết đạn cạn lương rồi, muốn đua cùng thời gian chắc chắn phải chọn đường tắt khác, cũng chính là khe Thanh Tu chẳng ai muốn đi kia.
Khe Thanh Tu, núi kẹp hai bên, đất giữa hẹp dài, vào dễ khó ra, là nơi cực tốt để mai phục. Một khi tiến vào khe Thanh Tu thì chỉ cần thủ ở hai đầu cửa khe, chẳng khác nào đang bắt ba ba trong hũ. Nhưng qua được khe Thanh Tu rồi, đường còn lại đều là đường bằng phẳng, hành quân nhanh có thể đến Nhạc Dương trong vòng hai ngày.
Nếu như Lương vương dò ra được bọn họ vào núi thì chỉ có mai phục ở đây mới dễ bắt hết bọn họ trong một mẻ nhất.
"Khe hẹp thế này, hung hiểm đây." Yến Tư Không khẽ nói, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bản đồ.
"Cũng không phải không có cách phá địch." Phong Dã nói: "Trước khi tới, chúng ta đã đoán chỗ này có thể có mai phục. Muốn phá khe hẹp phải phá một trong các cửa khe."
"Muốn một trong các cửa khe thì dễ, nếu ta là Lương vương, ta sẽ bỏ cửa vào, thủ cửa ra là được. Chiều rộng cửa ra khe Thanh Tu chỉ dài năm sáu trượng, bày chồng các trận, thủ ở cửa khe, làm vậy mới có khả năng nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai*. Ta sợ rằng cho dù sau lưng không có binh mai phục nhưng đầu lại có, hay coi như đầu cũng không binh mai phục thì vẫn rất khó xông vào."
*Trích từ thơ <<Thục Đạo Nan>> của Lý Bạch, Trần Đông Phong dịch:
Một người trông giữ cửa quan
Vạn người phá cửa vẫn bền như không
Vương Mạch Tu thở dài nặng nề: "Mưa to làm hại ta!"
"Lúc này có than phiền cũng vô dụng." Yến Tư Không nhìn Phong Dã: "Tướng quân, hạ quan đề nghị hành quân theo đường cũ, chúng ta có thể no bụng bằng cỏ lúa, tăng tốc độ, đi cả ngày lẫn đêm."
Phong Dã nheo mắt lại, lắc đầu: "Người có thể nhịn đói nhưng ngựa có thể chịu đói à? Chỉ ăn vài ngọn cỏ chứa hàm lượng nước lớn, ngựa vốn không nhịn đói nổi, đến lúc ấy người mệt ngựa mỏi, nếu gặp phải Lương vương truy binh, chúng ta sợ rằng có chạy cũng chạy không thoát."
"Nhưng khe Thanh Tu có đất chết." Yến Tư Không nói: "Binh pháp bảo rằng, nhược địch tiên cư chi, doanh nhi vật tòng*."
*Trích trong binh pháp Tôn Tử, dịch: Nếu địch chiếm trước ta mà dùng nhiều quân giữ cửa thì ta không nên đánh.
"Nhưng đằng sau còn một câu 'bất doanh nhi tòng chi*'."Ánh mắt sáng quắc của Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Có đi khe Thanh Tu không thì chúng ta vẫn mười phần chết chín, sao không đánh cược một lần?"
*Trích trong binh pháp Tôn Tử, dịch: nếu địch không nhiều binh phòng thì ta có thể tiến đánh.
Yến Tư Không thở dài, không tiếp lời.
Vương Mạch Tu nói: "Quân sư, thực ra tướng quân nói có lý, một là Lương vương chưa chắc đã mai phục, hai là Lương vương có mai phục cũng chưa chắc sẽ bố binh ở cửa khe. Năm đó Hàn Tín đến cửa Tỉnh Hình, quân Triệu không chặn ở cửa khe đã để ông ấy mang đại quân nghênh ngang tiến vào, sau đó đánh một trận quyết tử, đại phá quân Triệu, giống với tình hình chúng ta biết bao..."
Yến Tư Không trợn trừng mắt nhìn Vương Mạch Tu: "Hành quân đánh giặc há lại ngóng trông quân địch phạm sai lầm để mình may mắn giành thắng lợi?"
Vương Mạch Tư đờ người, hắn nuốt nước miếng mà trong lòng nhất thời thầm thán phục, thư sinh yếu đuối sao lại có ánh mắt sắc như đao thế này?
Yến Tư Không lại khuyên nhủ lần nữa: "Tướng quân, địa hình hiểm yếu, không thể để địch nhân khống chế*."
*Nguyên văn trích trong binh pháp Tôn Tử: vưu bất khả trí vu nhân
Phong Dã nhìn Yến Tư Không, trầm giọng nói: "Yến quân sư, ngươi ta đã từng chung ý kiến về cách lãnh binh chưa?"
Yến Tư Không ngẩn người: "...Chắc không ít lần rồi."
"Thật không?" Phong Dã nheo mắt lại, bước gần một bước: "Sao ta lại nhớ lần nào ngươi ta cũng trái ý, ngươi cho rằng ta còn trẻ nên không an tâm chuyện gì sao?"
Yến Tư Không khom người: "Hạ quan không dám."
"Ta hiểu hết nỗi băn khoăn của ngươi, nhưng băn khoăn của ta, ngươi có hiểu không?"
"Hạ quan hiểu, vô luận là đi đường cũ hay đi khe Thanh Tu đều có lợi hại riêng, tính cách tướng quân và hạ quan khác hẳn nhau, hạ quan bảo thủ nên đưa ra kế cũng bảo thủ, ít nhất về chuyện này không bàn được đúng sai. Nếu tướng quân khăng khăng vào khe Thanh Tu thì hạ quan sẽ hiến kế khe Thanh Tu." Yến Tư Không thầm thở dài, trong tối y và Phong Dã rất hợp nhau, Phong Dã quả thực coi y như nữ nhân mà nhường nhịn, yêu thương, che chở có thừa, nhưng trên chuyện lãnh binh đánh giặc thì như lời Phong Dã nói, hai người khác nhau rất nhiều, chả chỗ nào hợp ý nhau, bọn họ một kẻ to gan muốn tiến, một kẻ bảo thủ thận trọng, đã không biết tranh cãi bao nhiêu lần.
Nhưng bây giờ Phong Dã làm chủ soái nên y chỉ có thể khuyên can, không khuyên can được thì phải nghe theo. Vả lại, vùng khe hẹp cũng không phải là chỗ chết hoàn toàn, nếu trở ra từ đây cũng tức bọn họ đã thoát khỏi biển lửa.
"Rất tốt, ngươi có kế gì, nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com