Chương 3+4
Chương 3:
Thấy Yến Tư Không mất tự nhiên hiếm thấy, khác hẳn với vẻ lãnh tĩnh trầm ổn bất biến xưa nay quả thật thú vị, Trần Mộc nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn, song trong lòng hắn cũng không tránh được khẩn trương. Hắn hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, con..."
Yến Tư Không bất ngờ đứng lên, chắp tay nói: "Điện hạ, Trần Xuân đã nạp ái nữ của Ninh quốc công làm phi, điện hạ cũng nên lập chính thê để liên hiệp chư hầu, nó sẽ giúp đỡ cho điện hạ rất nhiều."
Trần Mộc nhíu mày: "Tiên sinh cảm thấy con nên nạp ai thì tốt?"
"Chuyện hệ trọng thế này, thần cần phải suy xét cẩn thận trước. Thần sẽ cho điện hạ câu trả lời thuyết phục sau."
"Lấy ai cũng được." Giọng điệu Trần Mộc lạnh lẽo: "Dù sao phụ hoàng cũng sẽ không tứ hôn cho con, con liền nghe tiên sinh vậy."
"Thần chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của điện hạ, chọn cho điện hạ một nữ tử hiền lương thục đức, dù sao..." Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, mỉm cười: "Tương lai nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Trần Mộc lẳng lặng nhìn Yến Tư Không, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, miệng chỉ đáp 'ừ' bâng quơ.
"Còn về Tề phu nhân, mạo mỹ thông tuệ, được điện hạ sủng ái vô vàn. Không bằng cứ để nàng khai chi tán diệp* cho điện hạ như bây giờ, điện hạ con đàn cháu đống mới đảm bảo giang sơn ta dài lâu."
*Khai chi tán diệp: Sinh con để nối dõi tông đường
Trần Mộc nâng má, nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp: "Có lý."
Yến Tư Không vẫn còn muốn nói tiếp thì Trần Mộc ngắt lời y: "Trước đây tiên sinh giảng bài cho con, thỉnh thoảng sẽ thêm chút dã sử thú văn vào để tạo sự hấp dẫn. Không cứng nhắc như Thẩm tiên sinh, giờ học của người luôn vô cùng hài hước và lôi cuốn."
"Điện hạ quá khen." Yến Tư Không không biết Trần Mộc đề cập đến chuyện này là có ý gì.
"Tiên sinh còn nhớ không, người từng kể với con Trần Văn Đế muốn lập Hàn Tử Cao làm Hoàng hậu, đáng tiếc lại bị chúng thần phản đối, đành phải thôi."
Yến Tư Không hơi biến sắc.
Trần Mộc vờ nghi ngờ nói: "Giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể thâm tình như vậy sao?"
"...Thần chỉ biết là, đế vương, không nên có thâm tình như vậy."
Trần Mộc híp mắt lại, hắn đứng lên, đi về phía Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhịn không được lui về sau vài bước. Trong lòng y thầm than, cái dung mạo này gần như chẳng mang lại cái gì tốt đẹp, chỉ toàn gây phiền phức, có nó làm quái gì trời?
Trần Mộc nắm cánh tay Yến Tư Không, kéo y tới trước mặt, để y nhìn thẳng vào mắt mình: "Thế nhân đều cho rằng Trần Văn Đế hoang đường, ngay cả tiên sinh lúc giảng bài cho con cũng không giấu ý cười nhạo, nhưng con hiểu ngài ấy." Lồng ngực của hắn phập phồng: "Vì tiên sinh, con cũng dám coi trời bằng vung..."
"Hoang đường!" Yến Tư Không quát.
Trần Mộc biến sắc, cất cao âm lượng: "Con cũng động lòng với tiên sinh từ lâu. Tại sao Phong Dã có thể mà con thì không thể?"
Yến Tư Không gầm nhẹ: "Điện hạ và Tuệ phi nương nương từng ở trong cung chịu hết ghẻ lạnh và khổ sở. Nương nương chết oan trong ngục, điện hạ bị phế ngôi Thái tử. Trải qua thâm cừu đại hận như thế, nhục nhã khôn cùng đến vậy, điện hạ không nghĩ tới cướp ngôi rồi báo thù rửa nhục, mà còn sinh ra cái tâm tư nhàm chán vô dụng bực này. Thực sự khiến ta quá thất vọng!"
Vẻ mặt và giọng nói Yến Tư Không nghiêm trang, ngôn từ nghĩa chính. Dẫu sao y cũng là lão sư của Trần Mộc. Thuở nhỏ Trần Mộc vô cùng tin tưởng y, gần như là nói gì nghe nấy, nay đã thành thói quen, bị răn dạy như vậy, thậm chí còn mang cả Huệ phi ra, nhất thời mặt Trần Mộc đỏ bừng đến mang tai, trong lòng xấu hổ và giận dữ. Tuy vậy, hắn vẫn không chịu phục, chỉ biết nhìn Yến Tư Không, bộ dáng hờn mà không dám nói ra.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, tiến lên mấy bước, nhìn thẳng Trần Mộc nói: "Điện hạ còn trẻ, khó tránh bị bạn bè xung quanh ảnh hưởng, muốn nếm vài món mới mẻ. Nếu thật sự là vậy thì điện hạ cứ nạp một nam thiếp vào phủ hầu hạ, tránh để những cái thú vui không quan trọng làm hỏng chuyện lớn của chúng ta."
Những lời này nửa là trấn an, nửa là cảnh cáo, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. Trần Mộc không phải Phong Dã, y cũng không phải Yến Tư Không năm đó, với tình cảnh Trần Mộc hôm nay nó không dám đắc tội với y. Còn về Trần Mộc nổi hứng nhất thời hay thổ lộ thật lòng đã nhớ nhung mình nhiều năm, y sẽ không để bụng.
Trần Mộc cắn môi, con ngươi rưng rưng như nhuốm mưa bụi, hắn nói khẽ: "Con không phải hứng thú nhất thời. Con thật sự thích tiên sinh. Năm đó ở trong cung đã thích rồi, chỉ là không dám nói ra mà thôi."
"Hiện tại cũng không nên nói." Yến Tư Không lạnh lùng đáp: "Điện hạ, giờ mà người còn đi ham muốn thứ tình cảm vô dụng ư?"
Trần Mộc nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn bị thái độ nghiêm khắc của Yến Tư Không làm cho xấu hổ vô cùng.
Yến Tư Không thở dài, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, y chắp tay nói: "Thần chỉ coi đây là một hồi say rượu nói bậy, tỉnh rượu là quên! Điện hạ nghỉ sớm một chút. Thần xin cáo lui." Nói xong liền quay người rời đi.
Tay Yến Tư Không vừa mở cửa ra thì một trận gió lạnh từ khe cửa ập tới trút vào phòng, cóng đến mức làm y giật mình, đầu óc nhờ vậy mà tỉnh táo hơn. Đúng lúc này, một bàn tay to lớn dùng sức đẩy cửa. Chớp mắt tiếp theo, vòng eo mảnh khảnh của Yến Tư Không bị ôm trọn bởi một cánh tay lực lưỡng, kéo mạnh y vào cái ôm ấm áp đằng sau.
Yến Tư Không sững người.
Hành động âm thầm, cánh tay rắn rỏi, lồng ngực dày rộng, đó là lần đầu tiên y phải thừa nhận thẳng thắn, Trần Mộc đã lớn thật rồi.
Sau một hồi sững sờ, Yến Tư Không xoay người muốn đẩy Trần Mộc ra. Trần Mộc lại áp người dồn y vào cánh cửa, hắn cúi đầu ngắm nhìn con ngươi y, trầm giọng nói: "Tiên sinh, mặc dù hiện tại con không thể muốn, cũng không thể nghĩ, nhưng con không cho phép người coi tấm lòng con là hứng thú nhất thời hay say rượu nói bậy."
Yến Tư Không lạnh mặt: "Điện hạ đã trưởng thành, có vài lời thần không tiện nói ra, lẽ nào điện hạ vẫn không hiểu sao?"
"Con hiểu." Trần Mộc hơi cúi đầu, khuôn mặt gần như dán lên mặt Yến Tư Không: "Tiên sinh yên tâm, con chưa từng thôi chấp nhất với ngôi vị hoàng đế, nó vốn là của con. Con cũng hiểu, hiện tại con không xứng nói với tiên sinh những lời này. Nếu con có thể lên làm hoàng đế, tất cả của tiên sinh sẽ là của con, đúng không?"
Yến Tư Không căng thẳng.
"Đúng không?" Trần Mộc nhìn chòng chọc vào mắt Yến Tư Không, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén, ẩn chứa sức mạnh kinh hãi lòng người.
"...Đúng."
Trần Mộc nở nụ cười nhạt: "Tiên sinh còn bằng lòng giúp con quân lâm thiên hạ không?"
"Đây là sứ mệnh của ta."
"Tốt." Tay Trần Mộc khẽ vuốt gò má như bạch ngọc của Yến Tư Không: "Con vâng lời tiên sinh. Tiên sinh muốn con hợp tác với Lang vương, con sẽ hợp tác với Lang vương. Dù cho con đố kị đến mức muốn giết gã..." Trên mặt hắn thoáng hiện sát khí: "Nhưng tiên sinh phải ở bên cạnh con. Con sẽ không dâng tiên sinh cho bất kỳ kẻ nào."
Yến Tư Không đẩy Trần Mộc ra, sửa sang lại vạt áo: "Điện hạ cần ta, ta sẽ ở lại phò tá bên điện hạ."
Trần Mộc nheo mắt lại: "Tiên sinh bảo rằng mình với Lang vương là gặp dịp thì chơi, cho nên tiên sinh sẽ không hành động theo cảm tính phải không?"
"Sẽ không."
"Vậy là con an tâm rồi." Trần Mộc kéo tay Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Một ngày nào đó con sẽ bước lên kim loan bảo tọa, con muốn tiên sinh cùng con chia đều thiên hạ, con muốn tên hai chúng ta được sánh đôi truyền đời."
"Thần không dám phân quyền với điện hạ, chỉ mong phụ tá minh quân, phục hưng thái bình thịnh thế Đại Thịnh ta." Nói xong câu đó, Yến Tư Không dứt khoát đẩy cửa đi ra.
Y bước nhanh trong đêm đông giá rét. Một sự cô độc đối lập với đất trời bao la. Thân hình y hiện lên thật nhỏ bé. Sắc mặt y âm trầm, trong lồng ngực sôi trào lửa giận và phẫn nộ ngút trời.
Y vốn tưởng rằng Trần Mộc sẽ là quân cờ dễ nắm trong tay, bây giờ xem ra tình cảm Trần Mộc dành cho y là một phiền toái lớn. Đời này y không bao giờ muốn sa vào nữ nhi tình trường vô dụng, lại bất ngờ bị hụt một chân sau, song chỉ đành để mình vùi trong đó. Một Phong Dã đã cho y ăn đủ giáo huấn rồi, y tuyệt đối sẽ không để một Trần Mộc nữa làm hỏng đại sự của y.
Đáng tiếc bây giờ ngoài Trần Mộc ra không còn ai tốt hơn...
Y chỉ cảm thấy trong ngực bực bội bí bách, nhịn không được đá lan can.
Chương 4:
Chuyện bất đắc dĩ nhất trên đời này có lẽ là không muốn làm mà không biết làm sao. Vô luận là Phong Dã hay Trần Mộc, Yến Tư Không bây giờ đều không muốn cộng sự cùng, nhưng nếu từ bỏ vì trắc trở thì đó không phải chuyện Yến Tư Không y cần làm. Yến Tư Không y đã phải làm chuyện gì thì cho dù núi cao nước hiểm, gai góc đầy đường cũng sẽ không khuất phục.
Một đứa trẻ mười chín tuổi, y vẫn lo được.
Ngày hôm sau, Yến Tư Không coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Y dịch dung sơ qua bằng cách dán bộ râu giả mà Nguyên Nam Duật chuẩn bị cho y đến gặp Trần Mộc.
Sau khi tỉnh rượu, Trần Mộc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hai người gặp mặt vẫn lễ nghĩa chu toàn như trước, chỉ là trong lòng đều thầm tính toán riêng.
"Đêm qua tiên sinh có ngủ ngon không?" Trần Mộc vừa nói, vừa lén quan sát vẻ mặt Yến Tư Không.
"Rất ngon, rượu điện hạ cho không chỉ ngọt mà còn an thần."
"Vậy là tốt, mười hai thị vệ tiên sinh mang tới đều đã được con sắp xếp ổn thỏa ở dịch quán, hai gã thiếp thân thì được an bài trong vương phủ lân cận."
"Điện hạ đúng là chu đáo, thần cảm kích khôn cùng." Mặc dù miệng nói vậy nhưng từ lúc vào phòng đến khi ngồi xuống Yến Tư Không chưa từng đưa mắt nhìn Trần Mộc, giọng điệu có phần lạnh nhạt, y muốn cho Trần Mộc biết rằng y không vui.
Quả nhiên Trần Mộc lo lắng.
Yến Tư Không chủ động nói: "Đêm qua Tề phu nhân đã biết thân phận thật của ta, liệu có vấn đề gì không?"
"Tiên sinh yên tâm, nàng biết nặng nhẹ, mà con cũng đã đặc biệt nhắc nhở, nàng không dám nói lung tung đâu."
"Vậy thì tốt."
Trần Mộc lại ân cần nói: "Nghe nói trên đường đến Trung Khánh tiên sinh gặp phải sơn phỉ, có phải bọn man di Đô Chưởng không?"
"Nghe dân bản xứ miêu tả, chắc là chúng."
"Đô Chưởng cực kỳ hung bạo và giảo hoạt, tiên sinh trở ra được toàn thân thực là vạn hạnh." Trần Mộc nói: "Nếu tiên sinh thông báo trước, con đã phái người đi đón tiên sinh."
"Làm phiền điện hạ, chuyến này ta lén tới đây cũng là hành động bất đắc dĩ." Yến Tư Không nói: "Điện hạ có thể nói rõ tình hình Vân Nam cho ta được không?"
Trần Mộc gật đầu, không hề nghĩ lâu mà nói thẳng, hắn kể tường tận tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ của quân dân Vân Nam và các phủ đạo xung quanh. Sở dĩ hắn nói cẩn thận như vậy, một là muốn cho Yến Tư Không hiểu rõ tình hình trợ giúp hắn cho dễ, hai là thể hiện với Yến Tư Không hắn chưa từng lơ là việc học, cũng chưa từng ăn chơi hưởng lạc, mà vẫn luôn âm thầm chuẩn bị lực lượng chiến đấu.
Yến Tư Không thấy Trần Mộc nắm rõ tình hình như lòng bàn tay thì trong lòng rất vui mừng. Y vẫn luôn cho rằng Trần Mộc là đế tài, điều này có liên quan đến thiên phú của Trần Mộc và được dạy dỗ từ y, thật sự không còn ai thích hợp hơn nó. Nhưng chính bởi nó là người thực hiện lý tưởng cho y nên y mới tức giận khi nó sinh ra cái suy nghĩ hoang đường như thế.
Trần Mộc nói xong liền lẳng lặng nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không thuận miệng khen, nịnh bợ Trần Mộc, Trần Mộc rất lấy làm vui vẻ.
"Vô luận là tài lực hay binh lực, điện hạ chuẩn bị vẫn còn yếu kém, nếu lúc này để lộ ý đồ thực sự của chúng ta, triều đình chỉ cần điều một nhánh binh mã từ phủ đạo nào đó xung quanh là có thể dễ dàng diệt gọn."
"Quả thực là vậy, hiện tại con chỉ dám thầm trưng binh*, nếu không nhờ trước đó đã giải quyết quan viên Trung Khánh thì chuyện này nhất định không lừa được."
*Trưng binh: kêu gọi nhập ngũ
"Theo luật, hộ vệ trong phủ phiên vương không được vượt quá hai trăm, điện hạ có cẩn thận thế nào đi nữa cũng không lừa được lâu."
"Vậy phải làm sao?"
"Tìm một lý do để Tiền tổng đốc và Hầu tổng binh tới trưng binh."
"Tiền Phi Đồng và Hầu Danh sớm đã là người của con, chuyện này không thành vấn đề, nhưng trưng binh phải có sự chấp thuận và phát bạc của triều đình nữa."
"Chỉ cần không yêu cầu bạc từ triều đình và có một cái danh thích hợp là ta có thể tiền trảm hậu tấu*. Vùng đất hoang sơ nghèo nàn này nằm ngoài tay với của triều đình, hơn nữa hiện tại mắc loạn Lang vương và nước Kim, triều đình đang sứt đầu mẻ trán không quản được ta đâu."
*Tiền trảm hậu tấu: hành động trước, báo cáo sau.
"Cái danh thích hợp?"
"Đúng, chúng ta phải tiêu diệt Đô Chưởng."
Trần Mộc nhíu mày: "Tiên sinh mới đến có thể không biết sự lợi hại của tộc Đô Chưởng. Bộ lạc này ẩn náu trong núi lớn, tổ tiên chúng có thể là người của triều đại trước, tuy Thái tổ hoàng đế thống nhất thiên hạ nhưng Đô Chưởng vẫn mãi không quy thuận triều đình, đã thế còn ngang tàn bạo ngược, không sao đàm phán nổi. Bọn chúng đều là những kẻ giỏi bắn tên, giỏi leo trèo, linh hoạt như khỉ, lại quen với địa thế núi non, không nơi ở cố định, rất khó tróc nã. Triều đình cử binh tiêu diệt bảy lần đều tổn thất nặng nề, dần dần không còn ai quan tâm nữa."
"Đô Chưởng rất hay xuống núi quấy nhiễu, cướp bóc bách tính, hung tàn bạo ngược, lòng tham không đáy, há lại bỏ mặc không quan tâm. Chính bởi không trừ hết đám khỉ hoang hung tàn này, bách tính mới khổ không tả xiết, phải bỏ ruộng, chuyển nhà, có kẻ dứt khoát làm thổ phỉ, để rồi nạn trộm cướp Vân Nam mới hoành hành như thế. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt Đô Chưởng là có thể giết gà dọa khỉ những sơn phỉ khác, đồng thời cũng đem lại cho bách tính ấm no. Hơn nữa, lấy nó làm lý do, trưng binh cũng danh chính ngôn thuận."
Trần Mộc thở dài: "Nói thì dễ, nhưng với binh lực trước mắt...Không, trước đây còn phái nhiều binh lực hơn mà vẫn diệt không hết."
"Đó là bởi vì ta không tới đây." Yến Tư Không bình tĩnh nói: "Ta tới rồi, ngày chết của đám man phỉ này đã đến."
"Tiên sinh định diệt Đô Chưởng thế nào?"
"Đô Chưởng hoạt động chính ở núi Áp Chủy, giờ ta cứ dời toàn bộ bách tích ở chân núi Áp Chủy đi trước."
Trần Mộc kinh ngạc: "Nhưng hơn vạn người ở đó đấy."
"Hơn vạn người này ngày nào cũng sống trong sự sợ hãi cướp bóc và sát hại của Đô Chưởng, chỉ cần địa phương động viện, sau khi dời bọn họ đi thì triệu tập tất cả nam giới đủ tuổi nhập ngũ, giảm thuế cho người nhà, lấy bổng ngân để nuôi dưỡng."
"...Sau đó thì sao? Hầu Danh chỉ có thể triệu tập nhiều nhất hai vạn binh mã."
"Không cần nhiều như thế, chúng ta trưng binh để tranh giành thiên hạ, chứ không phải diệt một đám khỉ hoang."
"Lão sư có tính toán gì không?"
"Chờ đến đầu xuân, khi trời khô vật hanh." Ánh mắt Yến Tư Không lạnh lùng: "Ta muốn đốt núi."
"Ngoài diệt Đô Chưởng ra, ta làm vậy một là để trưng binh, hai là bảo vệ thái bình cho bách tính, ba là chấn nhiếp những sơn phỉ tản mạn khác. Khi ấy ta chỉ cần phái người đi thuyết hàng, bọn chúng không dám chống đối, từ đó tăng thêm binh lực cho chúng ta. Nếu kế này thành, thần dự tính trong tay điện hạ phải có ít nhất sáu vạn binh mã."
Trần Mộc rầu rĩ: "Tiên sinh, trước đây cũng từng dùng hỏa công diệt Đô Chưởng rồi, nhưng đầu tiên là Đô Chưởng không nơi ở cố định, đốt rất khó đúng chỗ, trái lại còn uổng những tướng sĩ vô tội ra đi trong biển lửa. Chết một nhóm man phỉ, gió xuân thổi tới lại tái sinh. Thứ hai, nếu muốn đốt núi, phạm vi lớn nhất định sẽ liên lụy đến bách tính dưới chân núi."
"Cho nên mới phải dời bách tính đi, muốn đốt phải đốt toàn bộ núi Áp Chủy, tiêu diệt Đô Chưởng trong một lần."
Trần Mộc bị con ngươi lãnh khốc và ngôn từ lớn mật của Yến Tư Không làm kinh hãi.
Yến Tư Không nhìn Trần Mộc, nói tiếp: "Đối phó với đám khỉ hoang này đương nhiên tấn công phải tổn thất nặng nề, hơn nữa không có khả năng nhổ cỏ tận gốc, chỉ cần có cá lọt lưới là nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, chỉ hỏa công mới có thể nhất lao vĩnh dật*."
*Nhất lao vĩnh dật: Làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Trần Mộc trầm mặc không đáp. Bốn năm nay hắn tai nghe mắt thấy vô số Đô Chưởng hung tàn bạo ngược, nó đã gieo trong lòng hắn một sự kiêng kỵ với bộ lạc này. Mặc dù Yến Tư Không dự định như thế nhưng trong lòng hắn vẫn không nắm chắc.
"Dùng thủ đoạn bình thường thì không được. Như lời điện hạ nói, Đô Chưởng không nơi ở cố định, phái sĩ tốt đi đốt khả năng đốt chưa sạch man phỉ đã đốt chết chính mình. Muốn đốt phải đốt cả núi, chân núi thì đặt binh canh gác diệt sạch cá lọt lưới, khiến Đô Chưởng không còn nơi để trốn, đuổi tận giết tuyệt!"
Không phải bởi vì bị Đô Chưởng cướp bóc, suýt bị giết chết mà Yến Tư Không hận đám man phỉ này. Y biết rõ muốn thay đổi vùng đất Vân Nam nghèo đói phải xóa bỏ nạn trộm cướp, muốn xóa bỏ nạn trộm cướp phải tế sống cường đạo mạnh mẽ nhất, hung tàn nhất đất này.
Trần Mộc nói: "Tiên sinh định đốt thế nào?"
Yến Tư Không cười lạnh: "Điện hạ biết đèn Khổng Minh không?"
Trần Mộc ngẩn người.
"Mặc dù điện hạ chưa từng đi tuần bao giờ, nhưng tết trung thu chắc cũng đã thấy trên trời. Triều đình có lệnh trong thành không được phép thả đèn Khổng Minh cũng là bởi dễ gây hỏa hoạn."
"...Đèn trời." Trần Mộc lẩm bẩm nói, mưu kế của Yến Tư Không khiến hắn dựng lông tơ.
"Năm nay Vân Nam không có tuyết nên mùa xuân sẽ hanh khô cực kỳ, chỉ cần chờ một ngọn gió Nam thả hơn mấy ngàn đèn trời lên núi Áp Chủy, hỏa hoạn tất lan nhanh như cỏ mọc, đốt trụi núi Áp Chủy không còn một ngọn cỏ non."
Trần Mộc hít sâu: "Kế này của tiên sinh, rất điên cuồng."
"Có thể sống trong sự tiêu diệt của hai triều đại, tộc Đô Chưởng này quả thực phi thường. Đối phó với địch phi thường như vậy, điện hạ cảm thấy có gì không ổn sao?"
"...Không có." Ánh mắt Trần Mộc trở lạnh: "Vậy nghe tiên sinh, con lập tức đi tìm Tiền Phi Đồng và Hầu Danh."
"Điện hạ hẵng khoan." Yến Tư Không nói: "Cứ coi như chúng ta đã giải quyết xong nạn trộm cướp, có được binh mã, nhưng hiện thiếu ngân thiếu lương chẳng khác nào trứng chọi đá. Vân Nam giàu mũ giáp, nhưng ít nhất phải 'cống' năm mươi vạn lượng bạc trắng mới đủ cho chúng ta xuất binh vùng Trung Nguyên, hợp binh với Lang vương."
Trần Mộc gật đầu: "Con hiểu."
"Những thứ này còn thiếu nhiều lắm, chúng ta vẫn cần gom góp nhiều quân lương hơn." Yến Tư Không nhìn Trần Mộc: "Phủ đạo xung quanh Vân Nam tổng cộng có năm vị thân vương, trong đó có Lễ vương, Thành vương, Ngô vương trong nhà có quận chúa đang tuần cập kê. Nếu điện hạ có thể kết thông gia với một vị trong đó, thì binh mã, lương thực sẽ sung túc."
Trần Mộc sầm mặt: "Tiên sinh bảo con lấy người nào thì con lấy người đó, chỉ sợ bọn họ không muốn gả nữ nhi cho con."
"Điện hạ yên tâm, khi nào điện hạ dấy binh ở Vân Nam, phối hợp với Lang vương, thanh thế rung trời, bọn họ tất phải ra quyết định. Chỉ cần là người thông minh, thức thời, nhất định sẽ chọn điện hạ."
Trần Mộc đứng lên, lạnh lùng nói: "Vậy nghe tiên sinh!"
Yến Tư Không thầm thở dài.
Trần Mộc đi tới cửa rồi, lại xoay người lại: "Tiên sinh, con chỉ mới chuẩn bị bốn năm, lực lượng yếu kém, một khi khởi binh sẽ không còn đường quay đầu nữa, tiên sinh thật sự tin tưởng Lang vương có thể giúp con nhập chủ kinh sư sao?"
Yến Tư Không đứng dậy, chắp tay nói: "Trông thiên hạ này chỉ có Lang vương mới có thể giúp điện hạ đoạt lại ngôi vị vốn phải thuộc về người. Ngày Lang vương chinh phục Đại Đồng cũng chính là ngày chúng ta dấy binh."
Trần Mộc thấp giọng nói: "Tiên sinh đã từng nghĩ, nếu Lang vương giúp con lên ngai vàng thì con nên đặt Lang vương ở đâu chưa?"
Yến Tư Không biết Trần Mộc không dễ lừa nên chỉ có thể đáp cẩn thận mà không rõ ý: "Đến ngày điện hạ quân lâm thiên hạ, điện hạ muốn đặt hắn ở đâu thì đặt ở đó, còn không, điện hạ chỉ có thể ở cái vùng thôn quê nghèo đói này suốt phần đời còn lại."
Trần Mộc thầm nắm chặt tay: "Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com