Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đá quý

Sở Từ đang chọn đá quý trong kho báu của hùng chủ thượng tướng Alvin.

Anh kỳ thực không hứng thú với những thứ sặc sỡ này, chỉ là không tiện từ chối. Phó quan ở bên Sở Từ, quản gia robot của thượng tướng Alvin đi phía trước, đang dùng giọng điện tử lạnh lùng dặn dò báu vật của trùng đực.

"Đây là đá quý khoáng phương tinh từ hành tinh 3-8371, màu sắc đậm, điêu khắc hoàn mỹ, nặng 33.76 cara..."

Họ đã đi qua hơn nửa tủ trưng bày. Trùng đực thỉnh thoảng dừng chân chiêm ngưỡng, trầm trồ trước vẻ rực rỡ của những viên đá, nhưng không có ý định chọn bất kỳ viên đá nào, giống như một du khách đến tham quan bảo tàng.

Ita đứng sau trùng đực nửa bước: "Các hạ, xin hỏi ngài thích loại đá quý nào?"

Nhỡ may trùng đực xem quá lâu mà không tìm thấy thứ gì ưng ý rồi vì thế nổi giận, Ita không thể đỡ nổi hùng chủ của thiếu tướng.

Sở Từ nghĩ nghĩ: "Có màu xanh biếc không?"

Như màu sắc núi non sau cơn mưa. Màu mắt của Norville.

Anh không có sở thích đặc biệt với ngọc quý, nhưng đôi mắt của Norville quá đẹp. Khi cậu yên lặng nhìn Sở Từ, màu sắc trong mắt lộng lẫy hơn bất kỳ loại đá nào.

"Có." Robot lăn bánh: "Trong kho có một viên thiên thanh thạch nặng 19 cara, chính là màu xanh biếc."

Nó dẫn Sở Từ đến trước tủ trưng bày: "Xin mời ngài nhìn, chính là viên này."

Sở Từ ngồi xổm một nửa, cách kính nhìn viên ngọc lấp lánh này, sau đó gật đầu: "Chính là nó."

Robot nhanh chóng lấy đá ra từ tủ trưng bày, bọc nó bằng lụa mềm mại đưa cho con côn trùng đực rồi dẫn mọi người trở lại sảnh tiệc.

Thượng tướng Alvin đã xác nhận tình trạng của trùng cái, Norville hơi suy yếu, nhưng tình hình tổng thể tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, cánh của cậu bình thường, vết thương sau lưng cũng lành gần như không thấy dấu vết, trời biết Alvin còn chuẩn bị buồng trị liệu, thậm chí mua lại với giá cao dung dịch tu bổ đặc chế hoàng gia cao cấp nhất, định nhân lúc trùng đực chọn ngọc, đưa trùng cái vào đó giúp cậu chữa trị.

Ông vỗ nhẹ vai trùng cái: "Hùng chủ của cháu còn khá khoan dung, việc quan trọng tiếp theo là thời gian truy cứu bảy ngày và tinh thần bạo động của cháu, hai việc này đều liên quan đến hùng chủ của cháu, Norville, bất kể cậu dùng cách nào, trong bảy ngày phải để anh ta chạm vào cháu, hiểu chứ?"

Norville mím môi: "Cháu hiểu."

Vào lúc chín giờ tối, bữa tối tuyên bố kết thúc, do sự khách khí và phối hợp của trùng đực, các tình huống khẩn cấp Alvin diễn tập trước đều không xảy ra. Anh không những không mở miệng trên bàn ăn xúc phạm thượng tướng đế quốc, cũng không như trùng đực khác yêu cầu thư quân quỳ liếm đĩa ăn. Ngược lại, lễ nghi dùng bữa của anh có thể nói hoàn mỹ, so với trùng cái quý tộc không hề thua kém.

Trăng đã lên giữa trời, Alvin tự đưa họ lên phi thuyền.

Sở Từ rất không vui.

Theo Sở Từ, Alvin là chú của Norville dù có một nửa bố vợ của mình thì để bố vợ nhìn thấy phi thuyền lòe loẹt quá xấu hổ. May Alvin đã chứng kiến ​​đủ nhiều nên đối mặt phi thuyền màu vàng như phân mặt không đổi sắc. Thậm chí chân thành khen: "Thẩm mỹ của ngài rất khác thường."

Trùng đực nghe không ra ý ngoài lời, với bọn họ, 'khác thường' là khen ngợi phẩm vị cao, Sở Từ khóe miệng run rẩy: "Ngài quá khen rồi."

Anh và Norville cùng nhau lên phi thuyền, có tai nạn trên đường, Sở Từ không dám nhắc đến chuyện xe tự lái nữa mà chỉ ngoan ngoãn co mình trên ghế chơi quang não.

Sau khi thức tỉnh, đế quốc tặng Sở Từ một căn nhà phúc lợi. Nhưng căn đó không ở khu vực trung tâm đế quốc, trang bị cũng không đủ đầy đủ. Căn nhà hiện tại anh ở là Norville mua, biệt thự nhỏ ba tầng có vườn.

Norville đỗ phi thuyền trong sân, xuống trước, sau đó mở cửa buồng lái phụ, đưa tay định đỡ hùng chủ.

Nhưng Sở Từ không cho cậu cơ hội, khoảnh khắc cửa mở, anh khuỵu gối, nhảy xuống.

Tay Norville đưa ra dừng giữa không trung.

Cậu hơi giật giật ngón tay, rũ mắt thu tay, theo sau Sở Từ một bước: "Hùng chủ, xin ngài cẩn thận."

Sở Từ không muốn làm con trùng vô dụng xuống xe cũng cần người đỡ, anh phủi bụi trên đầu gối: "Đi thôi."

Khi họ bước vào nhà, Norville quỳ gối ở hiên, lấy dép mềm từ tủ giày, sau đó cúi người chạm vào chân trùng đực.

"Này này, đừng."

Ngón tay Norville chạm qua mắt cá, Sở Từ nổi da gà, anh lùi hai bước, gạt tay trùng cái: "Cậu tự thay cho mình đi, tôi không cần."

Norville lại dừng một lúc, mới nói: "Vâng."

Sở Từ đã chìm vào ghế sofa, được bao bọc bởi lông mềm, anh khẩn thiết muốn biết rốt cuộc đã mua bao nhiêu phi thuyền, nên vẫy tay với quản gia robot: "Tam tam, lại đây."

Công nghệ trùng tộc phát triển, hầu như nhà nhà đều có quản gia robot, hơi giống hệ thống trung tâm nhà thông minh của con người, có quyền hạn của toàn bộ căn nhà.

Quản gia của thượng tướng Alvin là chiếc hộp sắt vuông lạnh lẽo, của Sở Từ dễ thương hơn, toàn thân tròn trịa, hơi giống BB-8 trong Chiến tranh giữa các vì sao, sơn màu kem. Robot nghe thấy tiếng gọi, lộc cộc lăn đến: "Gia chủ, ngài có chỉ thị gì?"

Sở Từ nói: "Mở hình chiếu gara lên."

Đầu trùng đực chậm chạp, anh nhớ không rõ đã mua bao nhiêu phi thuyền chói mắt.

Tam tam treo hình chiếu nhà để xe trước mặt trùng đực: "Xin chào, đây là gara xe của ngài."

Bộ sưu tập của trùng đực thật là hoành tráng , thẩm mỹ cũng khác thường. Sở Từ kéo từ đầu đến cuối, lại từ cuối lên đầu, cuối cùng tìm thấy một chiếc có thể nhìn trong đám đỏ vàng xanh có độ bão hòa cao.

Chiếc phi thuyền đó đỗ ở góc nhà để xe, thân xe màu bạc trắng kiểu dáng khí động học, cửa xe cánh quay, còn ngầu hơn siêu xe đắt nhất Trái đất.

Sở Từ đổi góc nhìn, kéo phi thuyền lại xem.

Norville đứng sau ghế sofa, kịp thời lên tiếng: "Đây là mẫu cũ S-915 của dòng Ngân Hà, hiện đã có mẫu mới ra mắt. Nếu ngài thích, có thể mua một chiếc."

Sở Từ sờ mũi: "Không cần."

Nhà đã có hơn mười mấy chiếc phi thuyền, Sở Từ không phá gia đến vậy.

Đây là lần từ chối thứ ba từ trùng đực.

Norville cúi đầu không nói, đứng tại chỗ như pho tượng.

Trùng đực không rời mắt khỏi màn hình, ánh mắt luôn dính vào S-915, nhìn chiếc phi thuyền từ đầu đến cuối lại từ cuối lên đầu. Nhìn đủ ba phút, rõ ràng là thích, lần trước trùng đực chọn phi thuyền chỉ mất 30s, vậy tại sao anh ta từ chối mua mẫu mới?

Sở Từ quay đầu nhìn Norville, thấy thiếu tướng như khúc gỗ đứng phía sau, nghi hoặc hỏi: "Cậu đứng đó làm gì vậy? Lại đây ngồi đi."

Trong khoảnh khắc, trùng cái suýt buột miệng: "Có thể nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì không?"

Trùng đực đã tha thứ hình phạt không thể bảo vệ được. Tha thứ tội không chịu hợp tác, vậy hôm nay rốt cuộc cậu đã làm gì, khiến thái độ của trùng đực đột nhiên lạnh nhạt?

Nhưng câu hỏi này quá giống chất vấn, Norville cuối cùng vẫn kìm lại. Cậu thuận theo đứng thẳng người, tránh câu hỏi của trùng đực, đổi chủ đề mới: "Hùng chủ, ngày mai tôi có thể trở lại quân đội làm việc không?"

Thượng tướng Alvin tặng một viên đá quý, yêu cầu cốt lõi là muốn Norville trở lại quân ngũ.

Cậu là một trong những thiên tài sáng giá nhất của thế hệ trẻ đế quốc. Sau này có thể tiếp nhận vị trí của thượng tướng Alvin, tiếp quản toàn bộ quân đoàn. Nếu nhốt cậu trong việc nhà, là tổn thất của cả đế quốc.

Sở Từ: "Đương nhiên."

Không có viên đá đó, anh cũng sẽ đồng ý Norville tiếp tục làm việc.

Norville nói: "Cảm ơn sự hào phóng của ngài."

Cậu mở quang não gửi một văn kiện cho Sở Từ: "Nếu ngài không có ý kiến với việc tôi phục chức, xin hãy ký tên ở cuối văn kiện."

Sở Từ nhìn cũng không thèm, tùy tiện kéo xuống cuối, múa bút ký tên. Nhấp tải lên, gần như đồng thời, văn kiện hồi âm của quân đội gửi đến quang não Norville.

Làm xong, Sở Từ ngáp: "Tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây."

Tối qua anh và Norville ép một giường, dù giường bệnh trùng đực rộng rãi, nhưng dù sao cũng chỉ là giường đơn, ép hai người đàn ông vẫn hơi khó, thêm mỹ nhân trong lòng, Sở Từ lại không phải Liễu Hạ Huệ. Đêm đó anh ngủ cực kỳ khó chịu, cơ thể và tinh thần chịu tra tấn kép, giờ vừa qua mười giờ Sở Từ đã héo rồi.

Norville nói: "Vâng."

Nói xong, cậu liền quỳ nửa người bên ghế sofa, một tay đặt lên đầu gối Sở Từ, tay kia vòng ra sau lưng anh ta, cố gắng bế anh ta dậy.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột làm Sở Từ tỉnh cả ngủ, anh đưa tay đẩy cánh tay Norville, vật lộn: "Cậu làm gì thế?"

Trùng đực phần lớn không cao bằng trùng cái, đây cũng là lý do bọn họ thích bắt trùng cái quỳ. Nhưng Sở Từ là ngoại lệ, anh và Norville chiều cao không khắc lắm, cũng là người thon dài, bị Norville bế lên, mặt Sở Từ không còn chỗ để giấu.

Norville sững sờ, rụt tay như bị điện giật, quỳ xuống trong tư thế nửa quỳ.: "Rất xin lỗi, hiểu lầm ý ngài, xin ngài trừng phạt."

Trùng đực của trùng tộc lười biếng đến mức leo cầu thang cũng không thèm. Phòng Sở Từ ở tầng hai, anh nói muốn ngủ, Norville tự nhiên nghĩ anh cần bế.

Sở Từ hơi nóng mặt, một người đàn ông như anh chưa bế vợ thì thôi lại suýt bị vợ bế trong lòng, anh vội vẫy tay: "Không cần, tôi tự đi được."

Nói xong, Sở Từ đứng dậy từ ghế sofa, nhanh chóng lên lầu, bước vào phòng tách một tiếng đóng cửa.

Trùng đực đi rồi, phòng khách lập tức lạnh lẽo.

Norville xuất thân quân ngũ, trước khi gả cho trùng đực luôn ở ký túc xá quân đội, không thường ở nhà. Biệt thự của cậu phong cách trang trí đơn giản lạnh lùng, có không gian trống lớn. Nhưng trùng đực dọn vào, dùng nhiều thứ lòe loẹt lấp đầy, như đồ ăn vặt bừa bộn trên bàn, hay ghế sofa lông màu kẹo ở chính giữa.

Cậu đứng ngốc một lúc trong phòng khách, nhớ lời dặn Alvin, theo sổ tay thư quân từng chữ một làm sạch cơ thể. Sau đó đến tầng hai, gõ cửa phòng trùng đực.

"Hùng chủ, ngài có cần dùng tôi không?"

Sở Từ ngủ mơ màng, căn bản nghe không rõ thư quân nói gì, anh kéo chăn trùm đầu: "Không cần."

Quả nhiên.

Tâm tình trùng đực như trăng ảo trong nước, thật khó nắm bắt. Hôm nay anh còn có thể trước đám đông không chút kiêng kéo tay trùng cái, chỉ một bữa tối, mọi thứ lại thay đổi.

Norville quay người xuống lầu, bắt đầu công việc dọn dẹp thường ngày. Trước tiên thiết lập quản gia robot, sau đó khởi động hệ thống thông gió. Cuối cùng cậu lấy áo khoác của trùng đực trên giá treo, trải phẳng lên bàn giặt.

Công nghệ trùng tộc phát triển, phần lớn quần áo có thể ném vào máy giặt Chỉ một số ít, như chiếc áo vest đắt tiền của trùng đực cần dùng nước xả vải đặc biệt trước khi giặt.

Norville thuần thục trải phẳng áo khoác, đổ nước xả vải, khi ngón tay vuốt qua túi, đột nhiên sờ thấy một tấm card cứng, cậu lấy nó ra, đó là một danh thiếp, từ Kyle Eno, tốt nghiệp Học viện Y khoa Trường Quân sự Đế quốc số 1, hiện là bác sĩ chủ trị khoa não Bệnh viện Trung tâm Đế quốc.

Kyle trên danh thiếp văn nhã ưa nhìn, đang mỉm cười yên tĩnh với ống kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com