Chương 22
Một luồng khí ấm áp chậm rãi chảy vào kinh mạch bế tắc, dẫn dắt nội lực rối loạn yếu ớt trong cơ thể, từng chút khơi thông, đẩy về vị trí cũ, thẳng đến hai người trên trán đều lấm tấm mồ hôi. Vô Hồi phun ra một ngụm máu ứ lớn, rốt cuộc cảm thấy dễ chịu một ít.
Mạc Thành Ngọc lại không để ý việc Vô Hồi sẽ phản đối, bồi thêm một ít nội lực cho Vô Hồi.
"Ngươi xem, tuy rằng nội lực của chúng ta đường đi bất đồng, cũng có thể dung hợp lẫn nhau." Mạc Thành Ngọc lau đi mồ hôi trên trán Vô Hồi, lại dò xét mạch tượng y, rất vừa lòng.
"... Đa tạ." Rốt cuộc lại nợ người này, Vô Hồi trong lòng thở dài một hơi, không nói rõ được là có cảm giác gì.
"Ngươi nếu muốn cảm ơn, ta liền yêu cầu một ít lễ tạ ơn, không quá phận đi?" Nói xong, cũng không chờ Vô Hồi đáp ứng, nghiêng người hôn lên.
Cánh môi kia vừa rồi dính máu tươi, giữa ấm nóng mang theo một tia ngai ngái, Mạc Thành Ngọc tinh tế liếm sạch sẽ tất cả, lại cạy khớp hàm y.
Vô Hồi hơi cứng người một chút, thở dài một tiếng, cuối cùng yên lặng cho hắn tiến nhập.
Miệng như cũ là một mảnh ngai ngái, Mạc Thành Ngọc nghĩ đến tình cảnh y mới vừa rồi từ giữa không trung hộc máu rớt xuống, đau lòng vạn phần, động tác liền phá lệ ôn nhu lưu luyến, hôn đến khi Vô Hồi toàn thân vô lực, chậm rãi nằm ở trên người của hắn.
Lần này Mạc Thành Ngọc không có uống say, hoàn toàn biết mình nói gì, làm gì, lại một chút cũng không hối hận.
Vô Hồi như vậy, cường đại cũng tốt, yếu ớt cũng tốt, vô tình cũng tốt, vì hắn phá lệ thay đổi sắc mặt cũng tốt. Tất cả nhất cử nhất động của Vô Hồi đều khiến tim hắn rung động, khiến cho hắn không thể bỏ mặc, không thể buông ra.
Yêu hay là không yêu, sớm không quan trọng đến vậy.
Mạc Thành Ngọc nghĩ đến Vô Hồi bị trọng thương, quý trọng thân thể của y, chỉ hôn một lát liền buông tha y.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt như ngọc của người lạnh lùng trong lòng, lúc này khó khăn lắm mới thể hiện ra yếu ớt cùng xấu hổ đỏ ửng, trong lòng khẽ động, lại dâng lên vô vàn yêu thương, không kiềm chế được hôn lên cả khóe mắt đuôi mày y.
Vô Hồi đẩy mặt hắn ra, hơi thở gấp gáp, đợi thể lực đã khôi phục một ít, liền đẩy thân mình Mạc Thành Ngọc, đứng lên: "Ta phải đi."
"Ân, là nên trở về hảo hảo dưỡng thương." Mạc Thành Ngọc theo y đứng lên, như cũ nắm bờ vai của y, "Ta tiễn ngươi."
"Không cần, buông tay."
"... Ít nhất cũng cho ta tiễn ngươi ra khỏi nơi này. Ngươi hiện tại không tiện dùng khinh công."
"... Vậy được rồi." Không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa về vấn đề này, dù sao dây dưa đến cuối cùng, hơn phân nửa cũng vẫn là chính mình nhượng bộ.
Từ khi nào, mình đã quen đối với người này thỏa hiệp.
Vô Hồi trong lòng phiền não, đột nhiên cảm giác được thân mình chợt nhẹ, ngưng thần nhìn, người nọ lại có thể ngồi xuống đem chính mình bế lên.
"Ngươi làm gì! Mau thả xuống!" Vô Hồi lúng túng, khí huyết giữa ngực sôi trào, nháy mắt tuôn ra một cỗ nhiệt khí, lại kích thích y ho ra vài búng máu.
Mạc Thành Ngọc đem y bế chặt hơn chút nữa: "Ôm lấy cổ của ta, nắm chắc." Liền vận khởi khinh công, hai ba phát đã theo nóc nhà Tri Phủ nhảy ra ngoài.
Nhờ phúc Vô Hồi, gần đây khinh công của hắn quả thật tiến bộ không ít.
Nhếch khóe miệng cười cười, Mạc Thành Ngọc ôm Vô Hồi rơi xuống một con đường mòn phía sau nhà Tri Phủ, trời còn mờ tối, trên đường không một bóng người.
"Có thể buông ra rồi." Vô Hồi lau vết máu bên môi, lạnh lùng nói.
Xem ra người trong lòng là thật sự nổi giận, Mạc Thành Ngọc liền vôi vàng thả người xuống, nhưng vẫn không yên tâm ôm thắt lưng của y: "Ta tiếp tục cùng ngươi đi thêm một đoạn đường."
"Không cần."
"Hay là, theo ở phía sau được không?"
"Không được."
"Ngươi nếu không đáp ứng, ta liền không buông tay."
"..."
"Chỉ theo ở phía sau, đưa một đoạn đường, còn không được sao? Vô Hồi, ngươi giết qua người nhiều như vậy, lại bị trọng thương, ta lo lắng cho ngươi."
"Ngươi nếu không nói, không ai biết ta giết nhiều người, cũng không có người biết ta bị thương."
"Chính là ta biết."
"... Nếu muốn đưa, còn không buông tay." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, "Đã nói chỉ tiễn một đoạn đường. Người như ngươi, có thể không nuốt lời chứ?"
"Đó là đương nhiên." Mạc Thành Ngọc nhịn không được lại cấp Vô Hồi thêm chút nội lực, sau đó mới buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com