Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta ( 4 )
Lâm Khanh mờ mịt phương hướng mà nhìn về phía khu dạy học, hỏi: "Thống ca, ngươi có cảm giác có người đang nhìn ta không?"
[ có người nhìn ngươi, không phải bình thường sao? Toàn trường ngươi là người đến muộn nhất. Các tiểu khả ái ngồi bên cửa sổ, có người nào là không nhìn ngươi? ] hệ thống 333 buồn bã nói.
"Thống ca, ngươi thật ác." Lâm Khanh nhìn nhìn, quả nhiên các bạn nhỏ ngồi bên của sổ đều đang nhìn về phía hắn, mặt già đỏ lên, chạy trốn càng nhanh.
Sớm biết như vậy, buổi sáng liền không tới, chờ buổi chiều lại tính, bất quá hiện tại tới cũng tới rồi, lại trở về, càng kỳ lạ.
Lâm Khanh chạy một đường, đi vào cửa lớp.
Quả nhiên đã bắt đầu học. Lâm Khanh chạy nhanh điều chỉnh một chút biểu tình chính mình, lúc này mới gõ gõ cửa phòng học, mắt thấy bên trong thầy giáo cùng học sinh đều bị tiếng đập cửa của hắn nhìn lại đây, vội vàng đối với thầy giáo xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, thầy, em đến muộn."
Thầy giáo dạy toán là nam nhân trung niên mang kính mắt, tên là Tiêu Minh, cũng là nhất ban chủ nhiệm lớp, nghe lời nói của Lâm Khanh, lại suy nghĩ một hồi, liền biết người đến là ai.
Chỉ là, nhìn đến trước mắt người này sạch sẽ, khuôn mặt ngoan ngoãn, thật sự rất khó cùng Lâm tiểu thiếu gia có tiếng cả ngày trốn học đánh nhau liên hệ với nhau.
Đặc biệt là thiếu niên trước mắt này còn mặc 1 thân đồng phục, mà Lâm gia tiểu thiếu gia từ trước đến nay đều mặc áo quần lố lăng, có khi còn đánh mắt, to son môi đen gì đó, thật là cách biệt một trời.
Bất quá thiếu niên cũng thật sự không cần phải nói dối, đặc biệt là hắn từng xem qua giấy chứng nhận thiếu niên nhập học, thật là chính xác không thể nghi ngờ.
"Nguyên lai là học sinh Lâm Khanh sao? Vậy vào đi, lần sau không được đến muộn." Tiêu Minh đỡ đỡ chính mình mắt kính, bàn tay chỉ về phương hướng Cố Ngôn đang ngồi, nói: "Chỗ ngồi của em ở nơi đó."
Lâm phụ sớm đã cùng Tiêu Minh chào hỏi qua, Tiêu Minh tự nhiên sẽ cho Lâm phụ mặt mũi.
"Vâng, cảm ơn thầy." Lâm Khanh một đường đi đến phương hướng của Cố Ngôn.
Một đường đều là ánh mắt tò mò của các bạn học cùng tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Đây là Lâm Khanh? Là Lâm gia tiểu thiếu gia? Như thế nào hôm nay mặc đồng phục?"
"Lại nói, mặt Lâm Khanh không trang điểm lung tung, thật đúng là đẹp nha."
"Đúng vậy, thật là đẹp mắt."
"Đẹp thì thế nào? Còn không phải đội sổ?"
"Đừng nói thế, người ta chính là Lâm gia tiểu công tử, liền kể cả đội sổ, ngươi tin hay không cũng có thể đỗ vào một đại học hạng nhất?"
......
Lâm Khanh đối những lời này không quan tâm, ngược lại nhìn chằm chằm dung nhan Cố Ngôn, ánh mắt hơi đảo.
Cố Ngôn đôi mắt lưu trầm, thân mặc đồng phục sơ mi trắng, dung nhan tuấn mỹ, giờ phút này ngồi ở bên cửa sổ, khiến người khác có một cảm giác quân tử như ngọc.
Đặc biệt là hắn lúc này ánh mắt nhìn lại đây, cặp mắt kia nâu nhạt, đón ánh mặt trời, có ánh sáng ôn nhuận nhàn nhạt, phảng phất thâm nhập vào lòng người.
"Ô, tiểu khả ái Cố Ngôn nhan sắc thật đẹp, đặc biệt là kia hai mắt kia thật hợp khẩu vị của ta." Lâm Khanh nhịn không được dưới đáy lòng đối với hệ thống 333 kinh ngạc cảm thán.
Lâm Khanh là cái nhan khống, cũng là cái mắt khống.
Đương nhiên vô luận là nhan hay là mắt, Lâm Khanh đều là thích sạch sẽ, mỹ lệ, thuần túy.
Mà Cố Ngôn chính là hợp khẩu vị hắn. Mặt Cố Ngôn làm hắn nhớ tới bạch ngọc thuần tịnh, mà hai mắt kia, lại làm hắn nghĩ đến hổ phách đạm sắc.
Bất quá, Lâm Khanh còn nhớ rõ Cố Ngôn là người không thích người khác chủ động, cho nên tận lực thu liễm cảm xúc chính mình.
Đi đến bên người Cố Ngôn ngồi xuống, Lâm Khanh nở một nụ cười cực tươi, tự nhiên hào phóng mà vươn tay nói: "Xin chào, tớ là bạn ngồi cùng bàn của cậu, về sau mong cậu chỉ bảo nhiều hơn."
Cố Ngôn nhìn về phía Lâm Khanh, đối với khuôn mặt đang mỉm cười xán lạn với hắn, ánh mắt lóe lóe.
Từ khi bắt đầu nhìn thấy thiếu niên, hắn liền quan sát, thiếu niên tuy rằng lớn lên đẹp, lại không có đẹp đến trình độ siêu việt phàm nhân.
Nhưng tim hắn lại cố tình theo bước chân thiếu niên tới gần mà nhanh chóng nhảy lên.
Quan trọng nhất chính là, cảm giác muốn dùng hộp giấu thiếu niên đi, không cho người khác nhìn trộm càng mãnh liệt.
Chỉ là vô luận ý niệm trong đầu mãnh liệt như thế nào, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Ngôn vẫn như cũ vô đạm phong kinh, duỗi tay ra bắt tay cùng Lâm Khanh, không mặn không nhạt nói: "Cũng mong cậu chỉ giáo nhiều hơn."
Thấy hắn như thế, Lâm Khanh đang tươi tươi cười liền cứng đờ, nhịn không được ở trong lòng đối hệ thống 333 oán giận nói: "Thống ca, Cố Ngôn không hổ là đến nữ chủ đều cự tuyệt, giáo thảo cao lãnh, ta cười đến xinh đẹp xán lạn như vậy, hắn cư nhiên liền mặt mày đều không một chút cử động. em ra muốn Cố Ngôn chủ động theo đuổi ta, thật là gánh thì nặng mà đường thì xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com