Chương 116
Editor: Gấu Gầy
[Điện Trong Bụng]
Lạc Tư hỏi: "Chúng là ai?"
Tiểu Minh Trạc đáp: "Là mẹ."
Chiếc áo choàng đột nhiên phồng lên, như bị nhét một đoạn tay chân vào, nền áo đỏ tươi lập tức bung ra, từng bông bạch vi căng phồng dị dạng. Tiểu Minh Trạc lảo đảo, bị chiếc áo kéo treo lên, khi sắp bị cuốn đi thì "xoẹt" một tiếng, áo choàng rách toạc.
Lạc Tư đỡ lấy Tiểu Minh Trạc, nói: "Ngươi đã rơi xuống rồi, vậy ta ôm ngươi lại cũng không vi phạm thỏa thuận vừa rồi của chúng ta."
Tiểu Minh Trạc sợ hãi tột độ, giọng run run: "Sao ngươi dám xé áo? Mẹ sắp tức giận rồi!"
Lạc Tư siết chặt cánh tay, ôm đứa trẻ vào lòng. Mí mắt hắn mỏng, khi nhướn lên nhìn người khác có vẻ bất cần đời, như cố ý cho chiếc áo choàng kia thấy hắn to gan thế nào. Hắn nói: "Mẹ muốn chiếc áo này, ta có thể đền, nhưng ta muốn Minh Trạc, mẹ có chịu cho không?"
Chiếc áo choàng há miệng rách, lắc lư vài cái, như nghe phải lời đại nghịch bất đạo, đột nhiên nổi giận lao về phía hai người. Lạc Tư lùi lại, chân va vào cái rương, bèn kéo nó lại đá thẳng vào chiếc áo. Cú đá này nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu đối phương là người thông thần, trúng một đòn này chắc chắn rách thịt gãy xương. Nhưng chiếc áo chỉ hơi khựng lại rồi nhét rương vào khe rách ăn ngay tại chỗ!
Tiểu Minh Trạc che chú Huyết Gia trên má, nói: "Trên rương có phù văn, ngươi ném qua như vậy, mẹ ăn vào chỉ càng giận hơn!"
Dưới áo choàng vang lên tiếng nhai ngấu nghiến, rương vỡ tan, thoáng chốc chỉ còn mảnh vàng ngọc vỡ rơi lạo xạo từ khe rách, giống như bên trong có một con mãnh thú đói khát. Ăn xong rương, bạch vi trên áo căng đến mức sắp nứt.
Lạc Tư nói: "Chỉ nghe nói Điện hạ giỏi âm luật, chưa từng nghe nói Điện hạ còn ham ăn."
Chiếc áo choàng không hiểu tiếng người, không đáp lời hắn, lại lao tới. Lạc Tư vội vàng lùi lại, Tiểu Minh Trạc chịu đựng cơn đau từ chú pháp, chỉ về hướng khác hét lên: "Cẩn thận, bên này còn nữa!"
Lạc Tư búng tay, lửa bạc "phừng" một tiếng bùng lên, thiêu đốt tấm màn đang định quấn lấy hắn, khiến nó quằn quại. Hóa ra không chỉ chiếc áo choàng kia, những tấm màn này cũng sống. Chúng như thủy quỷ rình mồi, vỗ sóng bơi lội xung quanh. Nếu không biết đây là tẩm điện, còn tưởng mình đã lạc vào ổ rắn.
Lạc Tư hỏi: "Ngươi vừa nói 'chúng', ngoài mẹ ra, còn ai nữa?"
"Còn bà cô, ông cố và rất nhiều trưởng bối," Tiểu Minh Trạc một tay túm tay áo Lạc Tư, một tay chỉ vào bóng tối, "Ngươi không thấy sao? Đây, đây, còn cả đây nữa, đều chật kín người."
Toàn bộ cửa sổ của tẩm điện này đều bị phong kín. Nhờ ánh lửa bạc le lói, Lạc Tư nhìn thấy phía sau lớp lớp màn che là cả trăm bài vị. Những tấm bài vị này được đặt lộn xộn, cái ngã cái gãy, nhưng đều nền vàng chữ đỏ, viết Minh Dương, Minh Diệu, Minh Chiêu, Minh Hi... toàn là người của Minh thị!
Lạc Tư không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Minh Hàm không đến từ đường làm cháu con hiếu thảo, lại mời hết bài vị vào tẩm điện, thật chẳng biết lễ nghĩa."
Tiểu Minh Trạc bảo: "Đây không phải bài vị để cúng bái."
Lạc Tư hỏi: "Vậy là gì?"
Tiểu Minh Trạc buông tay hắn ra, u ám nói: "Là để ăn ta."
Lời này như thể kinh động đối phương, mấy tấm bài vị đột nhiên rung loạn, tựa như hàm răng run lập cập. Màn che xung quanh siết chặt lại, như những chiếc túi vải bị kéo căng, điên cuồng ép về phía hai người. Cảnh tượng này thật kỳ quái, cứ như họ không phải đang ở trong tẩm điện mà đã vào bụng một thứ khổng lồ.
Dịch lỏng theo màn che chảy xuống, giống như mưa rơi tí tách. Mùi tanh nồng nặc hoà lẫn với mùi hương kỳ lạ, Lạc Tư ngẩng đầu, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng. Dịch lỏng chảy xuống càng lúc càng nhiều, tụ dưới chân thành một vũng máu.
"Rạo rạo."
Tiểu Minh Trạc ôm đầu, mắt đỏ ngầu: "Bắt đầu rồi, đầu trước rồi đến tay! Nhai nát xương, nuốt xuống cả da lẫn gân. Tóc xé không ra, mắc nghẹn ở cổ họng, muốn ói, ọe—"
Cậu nôn khan dữ dội, chú Huyết Gia trên mặt như máu bắn ra. Đứa trẻ đan chéo cổ tay, hành động vô thức, cậu đã quen bị trói thế này. Vết thương mưng mủ trên cổ tay không quá đau, vì nó chẳng là gì so với chú Huyết Gia trên người cậu. Cậu lại phát tác, như thể kẻ ăn thịt người không phải đám quái vật kia mà là cậu.
Lạc Tư tách hai tay Tiểu Minh Trạc ra. Tiểu Minh Trạc trừng hắn, hoặc là đang xuyên qua hắn trừng những kẻ khác. Màn che siết chặt hơn, dịch lỏng kia, không, máu tươi như thác đổ xuống, sắp nhuộm đỏ cả hai người. Lạc Tư chưa bao giờ bẩn đến vậy, hắn không thi triển chú pháp vì muốn biết nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu Minh Trạc vẫn nôn khan, Lạc Tư bảo: "Không phải ngươi ăn."
"Tóc," Tiểu Minh Trạc nghẹn ngào, "Tóc gỡ không ra..."
Lạc Tư dùng ngón cái lau sạch vết bẩn trên mặt Tiểu Minh Trạc. Máu vẫn đang chảy xuống, hắn không ngại phiền lau đi lau lại cho Tiểu Minh Trạc. So với sự dịu dàng ban nãy, giọng hắn lúc này lại có phần hung dữ, mang theo sức mạnh không cho phép phản bác: "Không phải ngươi ăn, Minh Trạc. Ta biết ngươi mà."
Tiểu Minh Trạc thở gấp như gặp ác mộng, Lạc Tư nhìn cậu chằm chằm, dường như quên mất cơn đau ở ngực. Ngự Quân quá lớn, không thể nắm tay Tiểu Minh Trạc, giả vờ như họ là hai đứa trẻ vô tư. Lúc này, chiếc áo choàng hung thần ác sát kia xẹp xuống một góc, trở nên nhẹ bẫng, phủ lên người và trùm lên đầu họ, như bàn tay nữ nhân rũ xuống.
"... Thiên Hải trôi nổi trên vách đá, có cá cưỡi mây sóng..."
Giữa tiếng nhai nuốt, có tiếng nữ nhân ngân nga khe khẽ.
"... Con này, con nghịch ngợm thật đấy... sao cũng nhìn con, trăng cũng nhìn con... nhân gian chỉ có mình con..."
Giọng hát dịu dàng như gió xuân, thổi tan mùi hương lạ. Tiểu Minh Trạc nắm chặt áo choàng, đây là của mẹ để lại, đầy vết máu loang lổ. Nhưng nó không hề bẩn, ngược lại khiến cậu yên tâm. Trước đây cậu luôn một mình trong "vòng tay" mẹ, giờ có thêm một người lại không thấy chật.
Lạc Tư nói: "Đây không phải tẩm điện."
Tiểu Minh Trạc nhìn chằm chằm hắn trong bóng tối, gật đầu.
Lạc Tư chập hai ngón tay, làm động tác bắt giữ: "Giờ ngươi và mẹ bắt được ta rồi, có thể nói cho ta biết đây là đâu không?"
Tiểu Minh Trạc đáp: "Trong bụng."
Lạc Tư buông tay xuống, hỏi: "Là bụng của Hối Mang sao?"
Tiếng nhai nuốt vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng vài mảnh thi thể rơi xuống từ phía trên. Tiểu Minh Trạc nói: "Hễ ông ấy phát cuồng là phải ăn, Minh Hàm nói sớm muộn gì ông ấy cũng no căng đến vỡ bụng, nên đã nhét mọi thứ mà ông ấy ăn vào đây."
Lạc Tư bảo: "Ta hiểu rồi, đây là một trận pháp dịch chuyển, tất cả những thứ Hối Mang ăn vào đều sẽ chuyển đến đây."
Tiểu Minh Trạc rũ mắt hổ phách, nhìn mép áo choàng, một lúc sau lại nhìn Lạc Tư, ngây thơ hỏi: "Ngươi cũng bị ăn sao?"
"Phải, ta mắc một căn bệnh, không thể rời xa một người, lúc nào cũng phải thấy hắn mới được. Hắn nói đưa ta về nhà thăm người thân, ai ngờ bị phục kích, giờ tim ta rất loạn," Lạc Tư mở miệng chẳng chút ngại ngần, "Nếu không gặp lại hắn, ta sẽ ngất xỉu mất."
------
Gấu Gầy: Rất xin lỗi vì đã tạm dừng cập nhật chương trong khoảng thời gian khá dài, lý do là tui mới sinh em bé nên không có thời gian. Mấy bà thông cảm cho tui nhé. Giờ tui sẽ đăng dần các chương còn lại. Cám ơn mấy bà đã đợi !!!
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com