3
11
Rời giường vào sáng thứ hai luôn là chuyện khó khăn nhất. Sáu giờ rưỡi sáng, Kim Minjeong mắt vẫn còn đang lờ mờ buồn ngủ bị Yu Jimin gọi dậy, ngẩn người một lát mới chầm chậm từ giường đứng lên. Mệt thật, vẫn còn đang muốn ngủ tiếp, nhưng Yu Jimin lại đứng ở cửa không có ý định rời đi. Đến trường nằm ngủ cũng được, cô ngáp một hơi dài rồi bước ra khỏi phòng.
Rửa mặt xong đi ra ngoài chỉ thấy có cô và Yu Jimin hai người cùng ăn sáng, Kim Minjeong chớp mắt, sau khi ngồi xuống tùy tiện hỏi: "Mẹ với dượng đâu?"
Yu Jimin uống một ngụm sữa, mỉm cười nhìn cô: "Đã đi bắt máy bay rồi, sau này sẽ là cuộc sống riêng của chị cùng Minjeong."
Sao sáng sớm vừa thức dậy đã phải nghe tin dữ truyền đến vậy, chuyện này còn đáng sợ hơn lời đồn Kim Jaejoong đánh nhau với Im Yoona trước cửa tiệm net. Kim Minjeong cắn một miếng sandwich, tức giận thầm nghĩ.
*
Sau khi dọn dẹp xong chén dĩa, bước ra khỏi nhà cũng trước bảy giờ, không ngờ vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một nam sinh xa lạ đứng trước mặt. Kim Minjeong cảnh giác lùi về sau một bước, đúng lúc thấy được gương mặt đột nhiên tối sầm của Yu Jimin.
Chợt nhớ tới cuộc gọi tối hôm qua cô vô tình nghe được, Kim Minjeong nhìn sắc mặt của hai người đối diện, lập tức đoán được mối quan hệ của bọn họ. Được rồi, xem ra bây giờ chắc là cảnh tượng người yêu cũ âm hồn bất tán không muốn từ bỏ, đến đây chặn cửa nhà cầu xin quay lại. Kim Minjeong nhàn rỗi không có việc gì làm cũng không muốn đứng để xem mấy tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình này đâu.
Nam sinh kia mặc đồng phục giống hai người, khuôn mặt không tệ, dáng người cũng được lắm. Hóa ra Yu Jimin thích loại con trai nhìn khỏe mạnh như này, Kim Minjeong cũng không biết tại sao bản thân có chút mắc cười. Cô thích thú đứng bên cạnh nhìn bọn họ giằng co, chỉ thiếu vỗ tay hò hét kêu hai người đánh nhau đi.
Yu Jimin cau mày, giọng nói đặc biệt thẳng thừng: "Anh tránh ra một chút đi, chúng tôi còn phải đến trường."
Nam sinh kia ngập ngừng hơn nửa ngày, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô: "Jimin, anh thật sự thích em, em có thể cho anh... cho anh một cơ hội nữa không? Anh......"
Hắn chưa kịp nói xong, Yu Jimin đã giơ tay lên nhìn đồng hồ, thật sự không còn kiên nhẫn để đứng đây mất thời gian nghe hắn nói chuyện, cô kéo tay Kim Minjeong, vừa đi vừa trả lời hắn: "Tôi nói không thích là không thích, không thể chính là không thể, mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa."
Nam sinh kia không nói nữa, chỉ là ở phía xa đi theo sau lưng hai người. Kim Minjeong đi được nửa đường liền gạt tay Yu Jimin ra, quay đầu liếc một cái lại thấy người lúc nãy đang lấp ló đằng xa, nhịn không được mở miệng cười nhạo Yu Jimin.
"Sức hấp dẫn của unnie ghê gớm thật, đi đâu cũng có người theo đuôi."
Yu Jimin im lặng một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười. Cô lấy tay sờ sờ đầu Kim Minjeong, dùng giọng điệu hết sức đáng thương nói mấy lời kỳ quái với Kim Minjeong.
"Nhưng chị lại là người theo đuôi Minjeong, sức hấp dẫn của Minjeong không phải còn lớn hơn sao?"
"Đừng làm tôi buồn nôn." Kim Minjeong hất tay cô ra, nhanh chóng bỏ đi.
12
Bởi vì có một tên nam sinh bộ dạng cũng không tệ đi theo phía sau, nên khi hai người đến trường đã thu hút không ít sự chú ý của học sinh khác. Mặc dù thường ngày Yu Jimin luôn là trung tâm bàn tán của người khác, nhưng hiển nhiên hôm nay càng náo nhiệt hơn.
Kim Minjeong vẫn chưa thể quen được cảm giác khó chịu lúc hai người đi cạnh nhau, cô có thể mơ hồ nghe thấy đám người ở sau lưng đang nhiều chuyện chỉ trỏ, Kim Minjeong trong lòng cảm thấy chán nản hừ một tiếng.
Cuộc sống nhàm chán của học sinh trung học dường như ngoại trừ buôn chuyện thì chính là tình yêu, hằng ngày ngoài những chuyện giống như vậy cũng không có thứ gì khác bổ dưỡng giá trị hơn nữa. Sao mọi người luôn thích để mắt đến việc riêng tư của người khác vậy chứ, công lý đều từ miệng mà ra, Kim Minjeong đối với chuyện này thật không hiểu gì cả. Tin đồn về Yu Jimin trong trường học cô đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy không ý nghĩa bằng việc mỗi ngày lên lớp nằm ngủ.
Trước khi bước vào lớp, Kim Minjeong kéo kéo tay áo của Yu Jimin, Yu Jimin quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.
"Chị không khó chịu sao?" Cô hỏi, "Mấy người đó lúc nào cũng nhìn chị như vậy."
Yu Jimin vén tóc ra sau tai, tựa như không có việc gì nói: "Đã quen rồi."
*
Đã quen rồi.
Sau khi ngủ hết tiết buổi sáng, vừa mở mắt ra trong đầu Kim Minjeong đột nhiên lại nhớ đến câu nói này. Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói rằng thói quen sẽ trở thành điều hiển nhiên. Kim Minjeong cho rằng làm quen với chuyện như vậy trong thời điểm này không tốt chút nào, thói quen mà người khác nói gì về mình cũng không thèm cãi lại, Kim Minjeong không đồng ý với suy nghĩ của Yu Jimin.
Nếu như có người ở sau lưng cô nói bậy, cô sẽ cho người đó biết rằng miệng không phải chỉ dùng để buôn chuyện, mà còn có thể đi mắng người.
Nhưng trước hết, phải đi xuống căn tin lấp đầy bụng đã.
13
"Căn tin ở Hàn Quốc thật sự kinh khủng quá."
"Còn không phải lần nào em cũng ăn sạch sẽ sao?"
Lần thứ 384 nghe được câu nói phàn nàn này của Ninh Nghệ Trác, Kim Minjeong cũng không còn xa lạ gì. Đem khoai tây nhét vào miệng để chặn lại lời nói của cô, Kim Minjeong thì cúi đầu uống canh.
Ninh Nghệ Trác vừa nhai khoai tây trong miệng, vừa xoa cằm suy nghĩ đến chuyện đám học sinh bàn tán lúc sáng.
"Hồi sáng chị đến trường với Yu Jimin đúng không? Nghe mọi người nói học trưởng Lee đi theo hai người hoài mà."
Trong thời đại thông tin, đâu đâu cũng có người buôn chuyện. Kim Minjeong buông cái muỗng trong tay ra thầm nghĩ.
Ninh Nghệ Trác ngập ngừng hơn nửa ngày, Kim Minjeong liếc mắt nhìn cô một cái, ý bảo muốn nói gì cứ nói.
"......Em cũng nghe được mấy lời nói không tốt về chị ấy, nhưng em cảm thấy tất cả đều là giả, cho nên em đã lôi đám bạn cùng lớp ra dạy dỗ một lần rồi. Mấy người này ngày nào cũng như cái loa phường vậy, lắm mồm lắm miệng."
Người ta nói người Đông Bắc lúc nói chuyện thường có khiếu hài hước, Kim Minjeong nhịn không được cười thành tiếng. Cô lau miệng, đem khay đồ đã ăn xong cùng Ninh Nghệ Trác đi đến chỗ thu gom chén dĩa.
"Hình như là bạn trai cũ của chị ta, đến gặp để xin quay lại, buổi sáng vừa ra khỏi cửa liền bị chặn đường, làm chị sợ đến giật hết cả mình."
"Chắc là anh ta đã chọc Yu Jimin tức giận rồi. Nói thật, loại con trai như vậy phiền chết được."
Sau khi đến căn tin mua chai nước, Kim Minjeong cùng Ninh Nghệ Trác đi quanh trường hai vòng sau đó chuẩn bị về lớp, vừa đi lên lầu đột nhiên nghe thấy tiếng của mấy nữ sinh học chung truyền đến.
"Các cậu đều nghe nói chuyện sáng hôm nay Lee Jihyuk theo đuôi Yu Jimin đến trường học đúng không?"
"Hai người bọn họ không phải lúc trước đã chia tay sao? Làm hòa rồi?"
"Có quỷ mới biết, dù sao sáng này lúc đi ngang qua cửa nhà Yu Jimin mình có thấy anh ta, nói không chừng ngày hôm qua ngủ ở nhà Yu Jimin."
"Chậc chậc, vậy không phải cậu ta cũng giống với người đàn bà sinh cậu ta ra rồi bỏ đi sao."
Giọng nói chồng chất lên nhau của mấy nữ sinh tụ lại một chỗ, nói xong mấy lời nói ác ý cay độc đó còn tưởng là hài hước mà cười thành tiếng. Ninh Nghệ Trác nhìn Kim Minjeong vốn đang định rời đi đột nhiên dừng lại.
14
"Có người tuy rằng từ nhỏ đã thiếu mất tình thương của mẹ, nhưng chị ấy vẫn sống tốt, vậy mà có người mặc dù thứ gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu đạo đức. Có ba mẹ lại cứ sống như một cô nhi, đây là tuyệt kỹ gia truyền của cậu sao Jung Miyoung?"
Kim Minjeong xoay người, từ góc cầu thang đi ra. Tay trái cô cho vào túi áo đồng phục, tay phải gãi gãi đầu có chút nghi hoặc nhìn đám nữ sinh trước mặt.
"Có đôi khi tôi thật sự nghi ngờ không biết cậu có bệnh về đầu óc không. Có phải lúc mẹ cậu sinh ra cậu vì thiếu oxy nên bây giờ cậu mới suy sản tiểu não hay không? Hoặc cũng có thể do gen của ba cậu kém quá mới cho cậu thừa hưởng cái tính xấu xa này. Nếu đúng như tôi nói thì thật đáng tiếc, nhưng có suy sản tiểu não thì cũng không có nghĩa là cậu có thể ở bên ngoài diễu võ dương oai. Sinh ra có cái miệng là để cậu ăn cơm, chứ không phải dùng để đánh rắm. Có bao nhiêu người thích Yu Jimin sẽ quan tâm đến cái rắm của cậu, muốn cậu ở sau lưng họ lắm mồm lắm miệng? Có thời gian ở sau lưng người khác nhai đi nhai lại, sao không sửa lại cái nết của bản thân mình trước đi. Tưởng tượng cả đời này cậu luôn phải đi theo sau lưng Yu Jimin để nhặt lấy một người mà chị ấy đã bỏ đi, tôi thật sự thấy đau lòng thay cho cậu."
Cô nói vì cô ta mà thấy đau lòng, nhưng trên mặt rõ ràng không có một chút khổ sở nào cả. Kim Minjeong khoanh tay mặt không chút biểu cảm tốc độ nói cực nhanh chế giễu cô ta, rõ ràng một chữ thô tục cũng không có nói ra, ngay cả giọng điệu cũng không chút gợn sóng, nhưng người lúc nãy còn đang cao giọng nói xấu sau lưng người khác là Jung Miyoung, bây giờ lại héo úa giống như một quả cà tím bị sương giá đánh gục. Cô ta tức giận đến mức mặt tai đỏ bừng, tức giận nửa ngày rốt cuộc cũng không nói được cái gì, xám xịt mặt mũi bỏ lại một câu liền chạy đi.
Hai cô gái còn lại đưa mắt nhìn nhau, Kim Minjeong từ trên cao liếc xuống nhìn bọn họ, tò mò hỏi: "Sao còn không đi theo, đang chờ tôi đem tất cả các cậu ra nói một lần à?"
Không ít học sinh vây quanh xem náo nhiệt, hai nữ sinh kia nhanh chân chạy trốn, dáng chạy còn chật vật hơn lúc Ninh Nghệ Trác phải chạy 800 mét, cô đứng ở bên cạnh Kim Minjeong trợn mắt há mồm.
Kim Minjeong nhíu mày, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Nhìn chị như vậy làm gì?"
Ninh Nghệ Trác quay sang giơ ngón cái lên với cô, vẻ mặt ngưỡng mộ hô: "Nữ vương."
15
Một ngày tốt đẹp. Buổi tối trước khi về đến nhà Kim Minjeong đã nghĩ vậy. Vừa vào cửa liền thấy Yu Jimin ngồi trên sofa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, giống hệt như tiết học lúc chiều, làm Kim Minjeong cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Cô buông balo xuống, rót cho mình một ly nước, sau đó liếc mắt nhìn Yu Jimin một cái: "Đừng có dùng cái ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn tôi."
Yu Jimin mím môi không nói, ngược lại cô ngồi trên sofa cúi mặt xuống, vươn tay kéo lấy cổ tay của Kim Minjeong.
"Chuyện lúc chiều có chút lớn, nhiều người cũng quay video lại, chị đã xem rồi." Yu Jimin vẻ mặt chân thành ngẩng đầu nhìn cô, "Cảm ơn em, Minjeong. Unnie thật sự cảm động lắm."
"Thật ra unnie từ trước đến giờ vẫn luôn rất thích em, ngay từ lần đầu tiền nhìn thấy em đã như vậy, cho nên lúc nào cũng nghĩ cách gần gũi hơn với em. Mặc dù không biết vì sao em lại không thích chị, có đôi lúc cũng tự hỏi có phải Minjeong thật sự không thích chị hay không, nhưng từ chuyện xảy ra hôm nay chị có thể cảm nhận được tình cảm của Minjeong đối với chị. Chị......"
Càng nói càng buồn nôn, thật sự hết chịu nổi rồi. Khóe miệng Kim Minjeong giật giật, quay người dùng tay bịt miệng Yu Jimin lại, thật sự cạn lời mà nhắc nhở cô: "Đừng có tự kỷ nữa, tôi chỉ là......"
Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên cảm giác có thứ gì đó mềm mềm ướt ướt đang liếm tay mình. Giống như bị con chó nhỏ dùng đầu lưỡi ướt sũng của nó liếm láp, làm cho tóc gáy của Kim Minjeong đều dựng hết lên, rút tay lại liền thấy trên đó vẫn còn dính một chút nước, cô vừa xoa tay vừa hét lên: "Yu Jimin! Chị bị biến thái à, sao lại đột nhiên liếm tay người khác làm gì hả?"
Yu Jimin dùng đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm cô: "Tay Minjeong có mùi thơm lắm, chị chỉ muốn nếm thử xem nó có mùi vị như thế nào thôi mà." Thực ra do mấy lời nói đáng ghét của người kia nên Yu Jimin mới nhịn không được mà muốn cắt ngang lời cô, nhưng Yu Jimin cũng không có nói ra.
Kim Minjeong mặt mày đỏ bừng, hai tai giấu dưới tóc cũng như bị thiêu đốt, cô co co ngón tay lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều đang nóng lên. Đồ điên, Yu Jimin tâm thần. Hôm nay đáng lẽ không nên nói giúp chị ta. Cô ở trong lòng trăm lần mắng chửi, thề phải triệt để rửa tay thật sạch bằng nước khử trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com