Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

Lần nữa mở mắt thì Triết Thế Khanh đã trở về sơn động lúc đầu, chẳng qua là so với lần đầu nhẹ nhàng khác nhau, lần này toàn thân hắn đều ướt đẫm, như là mới bị vớt ra từ trong nước ấm, còn bốc hơi nữa.

Hơn nữa càng khiến hắn rối rắm hơn chính là, hắn đang dính chặt trên người Hiên Viên Lẫm, bị y ôm chặt.

Tóc đen dài của hai người bị mồ hôi dính ướt, dây dưa quấn cùng nhau, quần áo trên người cũng bị cởi hơn nửa, tóm lại, cảnh tượng này thấy như thế nào cũng có chút mờ ám.

Triết Thế Khanh co rút khóe miệng, nâng tay đè khuôn ngực đang xích lõa của Hiên Viên Lẫm, muốn khởi động thân thể, lại không nghĩ đến thân thể mềm mại không lực, động vài lần cũng không được.

“… Sư huynh…?” Bị động tác của Triết Thế Khanh làm tỉnh, Hiên Viên Lẫm chậm rãi mở to mắt, đáy mắt là nồng đậm mệt mỏi, tiếng nói có hơi trầm thấp, khác với bình thường một trời một vực.

“Ta… làm sao vậy?” Triết Thế Khanh đương nhiên sẽ không hoài nghi quan hệ của mình và Hiên Viên Lẫm có gì không rõ ràng, hắn nâng tay xoa đầu mình, nhíu mày suy nghĩ, “Ta nhớ rõ… trong thân thể ta như bị cháy lên, rất khó chịu, sau đó… liền hôn mê…?”

“Ân, ta nghe được âm thanh của ngươi, phát hiện xảy ra vấn đề, nhưng khi ta chạy đến thì ngươi đã hôn mê.” Hiên Viên Lẫm ngồi dậy, để cho Triết Thế Khanh dựa vào trong lòng mình, sau đó nâng tay lên để trên bụng hắn, Triết Thế Khanh cảm giác như có một dòng nước ấm từ bàn tay Hiên Viên Lẫm truyền vào thân thể mình, sau đó chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, “Sư huynh, ngươi không phải là… ăn phải loại trái cây linh tinh màu đỏ gì đó?”

“Ách… Ân, phải… ăn một trái… trái cây kia có vấn đề gì sao?” Triết Thế Khanh có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu như cũ, ngoan ngoãn thừa nhận.

“… Sư huynh, trái cây sinh trưởng ở đất hoang không thể tùy tiện ăn bậy, nói không chừng sẽ có độc…” Ánh mắt không biết nên làm thế nào mà nhìn về phía Triết Thế Khanh, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tiểu hài tử ba tuổi không hiểu thường thức.

Triết Thế Khanh muốn phản bác nhưng vừa qua đại nạn nên suy nghĩ vẫn có chút trì độn, làm cho hắn trong chốc lát tìm không ra cái gì để không bại lộ bí mật của mình và bác bỏ quan điểm của Hiên Viên Lẫm, sau khi trừng mắt nhìn y một lúc lâu thì cúi đầu, buồn bã mở miệng, “Ta chính là… thấy màu sắc của nó không tệ, hẳn là ăn rất ngon… trái cây kia có độc?”

Chẳng lẽ… hắn ăn sai rồi? Ăn nhầm một loại trái cây có độc có bộ dạng giống nhau?!

“Trái cây kia không có độc, ngược lại, có chỗ dùng.” Hiên Viên Lẫm đem nội lực từ trong cơ thể của Triết Thế Khanh thu hồi, rốt cuộc nhịn không được mà lau mồ hôi trên đầu, “Ta từng nghe Tiêu tiền bối nói qua, chu quả có thể tăng cường hơn mười năm nội lực cho người luyện võ, là dị quả quý hiếm chỉ có thể ngộ không thể cầu, không nghĩ đến chúng lại sinh trưởng ở trong sơn cốc này.

“Vậy, đó không phải là thứ tốt sao?” Triết Thế Khanh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau đó thử vận khởi nội lực của mình, cảm giác nội lực trong cơ thể căn bản không hề tăng trưởng, ngược lại, nội lực mà mình khổ cực tu luyện tựa hồ đã thiếu một ít…

Lúc trước hắn có thể cảm nhận được trong đan điền của mình có một dòng nước ấm lớn như một con chuột béo, hiện tại đã trở thành một con chuột trắng nhỏ trong phòng thí nghiệm! Nhỏ đi một vòng lớn đó! Một vòng cực lớn a!

Sắc mặt của Triết Thế Khanh lập tức thay đổi, vô cùng rung động nhìn Hiên Viên Lẫm, nghĩ muốn nát óc cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, đó vốn là thứ tốt, nhưng nó giống như là thuốc bổ vậy, nếu bổ quá mức thì sẽ có hại cho thân thể.” Hiên Viên Lẫm đồng tình nhìn Triết Thế Khanh, nâng tay đặt lên vai của hắn, vỗ nhẹ nhàng an ủi, “Nước đầy sẽ tràn, nội lực trong thân thể ngươi không cách nào thừa nhận cũng như chuyển hóa sự nâng cao của chu quả cho bản thân nên mới xuất hiện tình huống như vậy, nếu không thể khai thông cho cỗ nội lực kia, sẽ nổ tan xác mà chết.”

Lúc nghe được mấy chữ ‘nổ tan xác mà chết’ thì Triết Thế Khanh rùng mình, tuy rằng trước kia lúc chơi game online hắn thích nhất đem nhân vật tự bạo, nhưng bảo bản thân hắn trở thành một cái bom, hắn thật không thể thừa nhận.

“Vậy… vậy… ngươi giúp ta khai thông cổ nội lực kia thế nào?”

“Ân, may mắn Tiêu tiền bối đã từng dạy ta phương pháp hấp thụ nội lực của người khác, tuy rằng ta lúc đầu cũng không thích loại công phu đoạt vật của người khác nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng may mắn là mình đã học kỹ khẩu quyết, nếu không… nếu không…”Hiên Viên Lẫm nhẹ nhàng hít vào, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi mỗi khi nghĩ lại.

“Cám, cám ơn.” Đây là lần đầu tiên Triết Thế Khanh thật lòng nói cảm ơn với Hiên Viên Lẫm, hắn quyết định từ nay về sau sẽ đối với người này tốt một chút, dù sao thì y cũng đã phí sức cứu hắn… khoan, từ từ… phương pháp hấp thu nội lực của người khác…?

Trán của đặt đặt tại cổ của Hiên Viên Lẫm, biểu tình của Triết Thế Khanh nháy mắt từ cảm động trở thành không còn biểu tình, “Như vậy tức là, nội lực hơn mười năm do chu quả mang đến hiện đang ở trong cơ thể ngươi?”

“Ân, đúng vậy, hơn nữa, lúc ta sờ bụng của sư huynh thì thấy ngươi tự nhiên lại có thêm hơn mười năm nội lực.” Hiên Viên Lẫm gật đầu, không chút giấu diếm thừa nhận.

“…Ân, ta cảm giác… nội lực của ta so với trước đây còn thiếu một ít…” Biểu tình của Triết Thế Khanh đã thật sự không có thay đổi được nữa.

“Là, là như vậy sao? Xem ra lúc đó là ta qua nôn nóng, không ngờ đã hấp thu luôn nội lực của sư huynh…” Ngữ khí của Hiên Viên Lẫm nhất thời trở nên bất an, nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình của Triết Thế Khanh, lại chỉ có thể nhìn mái tóc dài của hắn, “Chờ ta trở về sẽ thỉnh giáo Tiêu tiền bối, để xem tiền bối có cách nào đem nội lực trả về không… sư huynh, ta nhất định sẽ đem nội lực trả lại cho ngươi…”

“Quên đi, dù sao cũng không có bao nhiêu… ta luyện lại lần nữa là được…” Triết Thế Khanh vô lực khoát tay, cọ lên cổ Hiên Viên Lẫm mà lắc đầu, khịt mũi thương tiếc cho nội lực đã cống hiến cho nhân vật chính.

Triết Thế Khanh đương nhiên biết Hiên Viên Lẫm không có khả năng trả nội lực lại cho hắn, vởi vì về sau cũng có một tình trạng tương tự như vậy, Hiên Viên Lẫm không cẩn thận hút khô nội lực của một em gái, vì tìm cách trả nội lực mà bắt đầu tìm khắp mọi nơi, đương nhiên em gái kia cũng ở cùng một chỗ với y, sau đó hai người tốt đến mức… dù sao thì đến lúc hắn bị tiểu thuyết của mình hố thì phương pháp trả lại nội lực vẫn chưa có thấy đâu…

“Sư huynh…” Hiên Viên Lẫm nhẹ giọng gọi, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó thì bị Triết Thế Khanh cắt ngang.

Khởi động thân thể nhìn Hiên Viên Lẫm, Triết Thế Khanh không có khí lực khoát tay, “Ta đã nói là quên đi, hai ta với nhau, so đo cái này để làm chi, dù sao thì ngươi cũng vì cứu ta, nếu không có ngươi ta đã sớm chết, nói như thế nào thì ta cũng phải cảm ơn ngươi.”

Triết Thế Khanh hiện tại xem như là hiểu, nhân vật chính đúng là nhân vật chính, có ánh sáng nhân vật chính bảo phủ nên không thể để cho người khác đường sống a! Cho dù là trái cây kia bị hắn ăn trước thì cũng phát sinh trường hợp ‘nổ tan xác mà chết’ để nhân vật chính có thể thuận lý thành chương mà đem nội lực này hấp thu vào trong thân thể y, mà hắn ngoại trừ cảm ơn thì đúng là không biết nên làm cái gì nữa!

Mẹ nó! Có phải quá bất công rồi không?! Bất công mẹ ngươi á! Cẩn thận lão tử tạo phản a hỗn đản!

“…Ân.” Hiên Viên Lẫm cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, ánh mắt cũng ấm xuống, cả người đều tản ra cảm giác sung sướng, “Sư huynh, trên người đều là mồ hôi, hẳn rất khó chịu đi? Ta thấy cách đó không xa có một hồ nước, chúng ta đi tắm một chút được không?”

“Được.” Triết Thế Khanh gật đầu, hắn cũng cảm thấy trên người khó chịu, nên vui vẻ tùy ý để Hiên Viên Lẫm đỡ hắn đứng dậy, cùng nhau đi đến hồ nước.

Triết Thế Khanh lúc đầu còn vui vẻ vì có thể rửa sạch mồ hôi trên người nhưng sau khi nhìn thấy hồ nước thì đều cảm thấy không ổn chút nào. Hắn có một cái thói quen, lúc miêu tả đều có thói quen dùng ‘hàn đàm’, vì thế hồ nước này, đúng thật là ‘hàn đàm’.

Hiên Viên Lẫm đột nhiên có thêm mười năm nội lực nên đương nhiên sẽ không sợ hồ nước lạnh này, lập tức cởi áo đi vào trong nước tắm rửa, mà Triết Thế Khanh ngồi xổm ở cạnh hồ, phiền muộn vươn một ngón trỏ để thử độ nóng lạnh của nước.

Lạnh quá! Thực mẹ nó lạnh đến tận xương luôn đó!

Hàn đàm! Hàn đàm mẹ ngươi a! Lần sau lão tử nhất định sẽ viết là ôn tuyền! Ôn tuyền!

Nhìn Triết Thế Khanh ngồi xổm ở bên cạnh hồ nước lộ ra khuôn mặt căm thù nhìn xuống hồ, Hiên Viên Lẫm buồn cười, bước đi đến trước người hắn.

Triết Thế Khanh ngẩng đầu nhìn y, tầm mắt yên lặng nhìn dáng người khiến cho cả thế giới đố kỵ một chút liền nhanh chóng rời đi, tiếp tục cúi đầu đâm hồ nước.

Ai bảo ngươi lạnh như thế! Đâm chết ngươi!

Hiên Viên Lẫm đem quần áo của mình cởi ra, sau đó giặt sạch ở trong nước, sau đó chuyển hướng về Triết Thế Khanh, “Sư huynh, đem quần áo cởi ra, ta giúp ngươi lau người.”

Triết Thế Khanh sửng sốt một chút, sau đó nhìn quần áo đã ướt trong tay Hiên Viên Lẫm, lập tức hiểu ra.

Thằng nhãi này dùng nội lực làm ấm nước!

Vừa thấy mình có hy vọng được tắm rửa, ánh mắt Triết Thế Khanh nháy mắt sáng ngời, sau đó lại trở nên u oán – nội lực có ích biết bao nhiêu a, so với việc Hiên Viên Lẫm lau mình cho hắn thì hắn càng thích tự tắm hơn…

Nhưng, Triết Thế Khanh chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ này, hai ba cái cởi quần áo ra, yên tâm thoải mái nhận sự phục vụ của Hiên Viên Lẫm.

“Từ từ, khụ, phía dưới để ta tự mình lau…”

“A… Sư huynh, ngươi thẹn thùng sao? Chúng ta trước đây không phải đều cùng nhau tắm rửa sao?”

“Thẹn, thẹn thùng con khỉ a! Đó là nơi quan trọng của lão tử, không thể để cho người ta sờ bậy được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com