TG3: Đích Nữ Trọng Sinh (10)
Edit: Hy
Beta: nhai
"Chàng nhìn cái gì?"
Hạ Noãn Noãn thấy Ninh Vũ Tiêu nhìn mình, cơ hồ nhìn tới ngây người, tức khắc bật cười. Nụ cười yêu kiều của nàng làm Ninh Vũ Tiêu lập tức phục hồi tinh thần, có chút ngượng ngùng.
Bất quá cũng chỉ là sự tình trong chốc lát, Ninh Vũ Tiêu xác định được tâm ý bản thân, ánh mắt nhìn Hạ Noãn Noãn càng thêm nóng rực. Hạ Noãn Noãn xoay người lên ngựa, hắn cũng không bị bỏ lại sau, ngồi trên lưng ngựa.
"Chúng ta bắt đầu đi!"
Thi đấu bắt đầu, tuy Hạ Noãn Noãn đã luyện tốt kỹ thuật cưỡi ngựa trong ba năm ở đây, cộng thêm nàng có 【 hiệp khách hành 】 , nhưng so ra vẫn kém Ninh Vũ Tiêu.
Nàng sao có thể là đối thủ của Ninh Vũ Tiêu đâu?
Ninh Vũ Tiêu trên chiến trường rong ruổi sa trường mấy chục năm, đối với ngựa rất hiểu biết, thuật cưỡi ngựa cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, có thể nói không có nổi vài người có thể so được với hắn.
Hơn nữa Ninh Vũ Tiêu tập võ từ nhỏ, võ công của hắn có lẽ không lợi hại như hệ thống Hạ Noãn Noãn, nhưng tố chất thân thể hắn so ra lại khá hơn Hạ Noãn Noãn nhiều!
"Chàng thắng, nói đi, có chuyện gì muốn ta làm?"
Hạ Noãn Noãn thua cũng rất bình tĩnh, không có bộ dáng thất vọng. Kỳ thật ngay từ đầu nàng đã nhìn ra Ninh Vũ Tiêu kỹ thuật khẳng định tốt hơn nàng, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn.
Thua cũng không có việc gì!
"Ta muốn nàng nghiêm túc lắng nghe, không ngắt lời ta, hơn nữa ta nói xong nghiêm túc suy nghĩ một chút."
Ninh Vũ Tiêu nhìn Hạ Noãn Noãn, trong ánh mắt thập phần ôn nhu.
"Ta thích nàng, mặc dù đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, nhưng ở trong lòng ta, nàng là đặc biệt nhất, nhà ta không thê thiếp, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Ninh Vũ Tiêu trực tiếp xem nhẹ hai cái thị thiếp Hoàng Thượng ban cho hắn. Hắn chưa từng thị tẩm các nàng, đến lúc đó trực tiếp ném đến trong viện hẻo lánh, hoặc trực tiếp đuổi đi là được.
Nói như vậy, hắn thật đúng là không có thê thiếp, hơn nữa giữ mình trong sạch, vẫn là một lão xử nam sạch sẽ, ở cổ đại, này thực rất ít!
Hạ Noãn Noãn cũng rất kích động.
Ninh Vũ Tiêu không nói cái gì lời nói âu yếm buồn nôn, hắn rất trực tiếp, trực tiếp vừa mở miệng liền hỏi Hạ Noãn Noãn có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Nhưng ở cổ đại này, liền nói là không có yêu đương, chỉ coi trọng sự đính hôn trực tiếp do nhà quyết định, yêu đương gì đó, là lén lút định tình.
"Biết chúng ta mới gặp hai lần, vừa mở miệng liền trực tiếp như vậy, cũng không sợ làm ta sợ?"
Hạ Noãn Noãn trêu chọc nhìn Ninh Vũ Tiêu, không có thẹn thùng, giống như không phải đàm luận việc hôn sự của bản thân.
Nhìn Hạ Noãn Noãn bình tĩnh như vậy, Ninh Vũ Tiêu trong lòng có chút thất vọng.
Nàng nhìn qua...... Giống như đối chính mình không có cái loại này ý tứ.
Ninh Vũ Tiêu mặc dù thất vọng nhưng cũng không từ bỏ. Thật vất vả gặp được nữ tử mình thích, hắn khẳng định muốn kiên trì đến cùng. Chỉ cần đối phương chưa thành thân, hắn còn có cơ hội không phải sao?
"Nhưng...... Ta nguyện ý ở chung với chàng nhiều một chút, nhưng kết hôn là chuyện đại sự, chàng là Trấn Quốc tướng quân, hôn sự có thể tự mình làm chủ sao?"
Hạ Noãn Noãn nói đến sự tình hiện thực, hôn sự của hắn, có lẽ Hoàng Thượng sẽ không ngăn cản. Bởi vì đối với một một người tay cầm quân quyền mà nói, cưới một nữ tử không có thế lực, đối với Hoàng Thượng là một chuyện tốt.
Nhưng là người trong nhà hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Mẫu thân hắn là công chúa, về sau nếu là nàng gả cho hắn, trong nhà không đồng ý, chẳng lẽ nàng còn phải chịu ủy khuất?
Không có khả năng!
Ai cũng không thể cho nàng chịu ủy khuất. Nàng sống ở trên thế giới này có sinh mệnh vô hạn, muốn tùy ý một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bằng không sinh mệnh vĩnh hằng có cái gì thú vị?
Nàng tuyệt đối sẽ không vì một người nam nhân mà đi ép bản thân chấp nhận, nếu đến lúc đó Ninh Vũ Tiêu còn ở bên nàng còn tốt. Còn nếu người nam nhân này không được, vậy trực tiếp đổi người khác đi!
"Bọn họ quản không đến ta, ta xin ý Hoàng Thượng, người sẽ đồng ý."
Tuy rằng là người thân hắn, nhưng Ninh Vũ Tiêu đối với người trong nhà cũng không có cái gì cảm tình. Người nhà cũng quản không tới hắn, hắn nếu thích Hạ Noãn Noãn, đương nhiên sẽ cho nàng một cuộc sống sinh hoạt tốt nhất!
"Được, chúng ta tạm thời cứ như vậy ở chung đi."
Hạ Noãn Noãn hướng tới Ninh Vũ Tiêu cười cười, bộ dáng tiêu sái làm trong lòng Ninh Vũ Tiêu chua xót.
Hắn trong lòng để ý Hạ Noãn Noãn như vậy, vì cái gì đối phương lại giống như đối hắn bộ dáng này?
Ninh Vũ Tiêu chưa ái mộ ai bao giờ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Kế tiếp hai người ở vùng ngoại ô tản bộ chơi thuyền. Thời gian trôi qua thật nhanh, Ninh Vũ Tiêu còn mang theo nhiều điểm tâm ngon, tuy đã qua thật lâu, nhưng là Hạ Noãn Noãn một chút cũng không đói bụng. Ông trời lại giống như giúp đỡ nàng công lược, ở thời điểm bọn họ chuẩn bị trở về, đột nhiên mưa.
"A, tại sao lại mưa lớn như vậy, chúng ta làm sao trở về."
Mới bắt đầu mưa nhỏ, kết quả đột nhiên lại mưa lớn, đường lầy lội, thời tiết hiện tại trở về không tiện, nơi này cách nội thành ít nhất cũng 30 km!
Hạ Noãn Noãn mặc y phục màu trắng, lần này mưa, trên người ướt đẫm khó tránh khỏi có chút chật vật, đều dán ở trên người. Mà tình huống của Ninh Vũ Tiêu cũng là không khác Noãn Noãn cho lắm.
"Ở gần đây có thôn trang, chúng ta đi đến nơi đó trước, đợi cho đến khi mưa tạnh đi. Nếu trời vẫn chưa tạnh mưa, chỉ có thể ở chỗ đó nghỉ ngơi."
Ninh Vũ Tiêu trong lòng kỳ thật vẫn là có chút vui mừng, tuy rằng mưa lớn, nhưng là hắn có thể cùng Hạ Noãn Noãn tiếp tục ở chung một chỗ, không cần đưa nàng trở về, thậm chí còn có thể ở thôn trang qua đêm.
Trận mưa này tới thật đúng lúc!
"Được, chúng ta qua thôi, mắt thấy mưa càng lúc càng lớn."
Đối với qua đêm ở bên ngoài, Hạ Noãn Noãn không phải tiểu thư khuê các cổ đại, không có nhiều yêu cầu.
Nàng cũng muốn cùng Ninh Vũ Tiêu ở chung nhiều hơn, rốt cuộc nếu không có vấn đề lớn gì thì đây chính là phu quân của nàng sau này, hai người bồi dưỡng cảm tình rất quan trọng!
Thôn trang chỉ có một quản gia và hai gã sai vặt, chờ Ninh Vũ Tiêu cùng Hạ Noãn Noãn tới thôn trang, hai người đều ướt đẫm.
Bị mưa xối Hạ Noãn Noãn dáng người hoàn toàn lộ ra. Ninh Vũ Tiêu không muốn để cho người khác thấy Hạ Noãn Noãn như này, vội vàng đem nàng vào trong phòng.
"Nơi này không có y phục dành cho của nàng, cho nên......chỉ có thể miễn cưỡng nàng mặc y phục của ta."
Nhìn Hạ Noãn Noãn, mặt Ninh Vũ Tiêu ửng đỏ. Nhìn Hạ Noãn Noãn dáng người lả lướt, hắn cảm giác thân thể có chút nóng, cho dù là bị mưa ướt, cũng không thể dập tắt lửa của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com