Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Lãng mạn trong khuôn viên trường (2)


Mộc Hi Thần nhìn bóng dáng anh rời đi, không hề thấy không cam lòng, ngược lại có chút hứng thú mà liếm môi, đầu lưỡi liếm đôi môi mềm mại, mang theo sự gợi cảm khó tả.

Cậu tuy rằng không có OOC [1], nhưng sự thay đổi về vẻ bề ngoài, đặc biệt là khí chất của cậu biến hóa rất rõ ràng, Giang Trầm Tức hiện tại hẳn là đã bắt đầu nghi ngờ đi? Cậu ở trong lòng yên lặng xem lại tính cách của nam nhị, sau đó quyết định phương án xoát hảo cảm, liền vô cùng yên tâm mà đi ngủ.

Rốt cuộc, so với nhân vật chính nhiều lần đem cậu tra tấn vô cùng bi thảm mà nói, vẫn là vai phụ pháo hôi nhìn càng thuận mắt chút.

Khi cậu thức dậy vào ngày hôm sau, biệt thự đã không còn bóng người. Giang phụ là một người phi thường ích kỷ, sau khi bồi dưỡng Giang Trầm Tức xong, liền đem công ty giao cho anh xử lý, chính mình mang theo không biết bao nhiêu tình nhân khắp nơi du ngoạn, dù sao trên tay ông ta còn nắm 45% cổ phần của tập đoàn Giang thị, nhi tử với ông ta mà nói bất quá chỉ là con rối, không làm ra nổi phiền toái gì.

Mà Giang Trầm Tức tuy rằng vẫn còn đang học năm cuối, nhưng kỳ thật đã sớm hoàn thành tất cả các môn, hiện tại ở lại trường học chỉ là để thư giãn sau khi xử lý mấy công việc kinh doanh nhàm chán mà thôi, sau cùng thì trong trường học, đôi khi vẫn có nhiều điều thú vị mà.

Mộc Hi Thần thập phần thoải mái, dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm được phòng học cùng chỗ ngồi của chính mình. Trên đường đi, cậu đều nhắm mắt làm ngơ trước sự phấn khích hoặc kích động hoặc ghen tị của mọi người, chỉ với những người quen biết cậu mới có thể cảm thấy cậu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, đến nỗi những người khác, chỉ nghĩ rằng sẽ có thêm một giáo thảo mà thôi.

Cậu bình tĩnh ngồi xuống vị trí của mình, phớt lờ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xung quanh. Đến lúc tan học, rốt cuộc có một số tên hồ bằng cẩu hữu [2] trước kia của nguyên chủ nhịn không được chạy tới, "Giang Lê?"

Mộc Hi Thần đạm mạc liếc nhìn, trong đầu lại hiện ra tin tức của mấy người trước mắt, thật đúng là...... oan gia ngõ hẹp mà.

Trong nguyên văn, Giang Lê chính là bị đám 'bạn tốt' này xúi giục sử dụng ma túy, buôn lậu ma túy, thậm chí trộm tài liệu của công ty Giang Trầm Tức bán cho đối thủ là tập đoàn Hoàn Vũ, khiến cho Giang phụ tức giận đuổi ra khỏi gia môn.

Sau đó những tên 'bạn tốt' này liền lộ nguyên hình, không chỉ bỏ đá xuống giếng, còn lấy ma túy để đe dọa, muốn đem cậu đưa cho mấy lão nhân cổ quái sử dụng, cậu nhờ vận may mà chạy trốn, cuối cùng hoàn toàn nản lòng thoái chí, mới cam tâm tình nguyện mà vì bạch nguyệt quang [3] trong lòng mình chắn thương, muốn chuộc lại tội lỗi, đại khái cũng là vì mệt mỏi với cuộc sống này, cam tâm chịu chết.

Nhưng trên thực tế, bọn họ đều là người của nam chủ. Đặc biệt là cái tên dẫn đầu kêu Tề Triết, là  thủ hạ làm việc cho nam chủ từ rất lâu trước kia, bọn họ làm hết thảy những điều này, tất cả đều do Tiêu Dật Trần bày mưu tính kế.

Tập đoàn Hoàn Vũ của Tiêu Dật Trần và tập đoàn Giang thị là đối thủ một mất một còn, nhưng cố tình Giang Trầm Tức người nam nhân này lại cực kỳ khôn khéo cẩn thận, đem công ty quản lý gọn gàng ngăn nắp không nói, cũng không có quan hệ nam nữ rối loạn, làm cho nam chủ không thể nào xuống tay. Nhưng là hiện tại có Giang Lê kéo chân sau, châm ngòi hai câu liền đem Giang Trầm Tức trở thành kẻ thù, chạy như điên trên con đường tìm chết một đi không trở lại, đúng là ngu xuẩn.

Tề Triết nhìn thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo trước mắt, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ, cái này khiến hắn có chút khó chịu, đây vẫn là tên Giang Lê kia sao?

Không, Giang Lê không phải cái dạng này, hắn chỉ là một con chuột dơ bẩn hèn mọn sống trong cống rãnh, yếu đuối lại tự ti, mà không phải chói lóa giống như thế này. Một thiếu niên rực rỡ như vậy, quả thực giống như châm chọc sự âm u của bọn họ, thật là một tồn tại chói mắt.

Hắn mím môi, nỗ lực áp xuống cảm xúc điên loạn trong lòng, trêu đùa, "Giang Lê a, anh em mà cuối tuần cũng không thấy, làm sao lại khiến chính mình trở nên lố bịch như thế kia, thân thể này cũng thật không xứng, giống như một tiểu bạch kiểm vậy."

Mộc Hi Thần cười như không cười mà nhìn hắn, khả năng trợn mắt nói dối thật giỏi, bất quá nếu các ngươi đưa tới cửa, ta đây liền không khách khí mà tiếp nhận, vốn dĩ không định động thủ với bọn họ nhanh như vậy, nhưng là hiện tại, cậu không ngại đem kế hoạch sắp xếp lại một chút.

Cậu dùng tay vuốt lại tóc mái, một vài lọn tóc xoăn rối tung, mang theo sự ngây ngốc cùng đáng yêu không thể tả, nhưng đôi mắt cậu lại vô cùng bình tĩnh mà nhìn mấy tên ăn chơi trác táng trước mắt, mặt không biểu tình hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Tề Triết bất mãn với thái độ lãnh đạm của cậu, trước kia Giang Lê chính là vẫn luôn sợ bọn họ, thậm chí còn luôn lấy lòng bọn họ, rốt cuộc Giang Lê chính là một thằng ngốc mà thôi, mà hiện tại cư nhiên dám coi thường bọn họ? Này như thế nào có thể chịu đựng!

Hắn hít vào vài hơi, mỉm cười, nhưng sự hung ác trong mắt đều sắp phun trào ra, làm cả khuôn mặt hắn đều có vẻ dữ tợn, "Như thế nào? Lúc này mới mấy ngày không thấy, liền không nhận ra huynh đệ? Chẳng lẽ thật đúng là sinh khí từ lần đó? Ai nha, ta kia cũng là không có biện pháp, lại nói cuối cùng ngươi không phải cũng không có việc gì sao?"

Tề Triết nói là muốn mang theo nguyên chủ đi đua xe, chờ tới rồi đỉnh núi lại nói có việc, bảo cậu chờ một lát, sau đó đem nguyên chủ ném ở nơi đó, kết quả tên Giang Lê ngu ngốc kia suốt ba ngày mới trở về được, lúc sau sinh bệnh nặng, sau khi tỉnh lại chính là Mộc Hi Thần.

Trên thực tế lần đó bọn họ thật sự muốn giết chết cậu. Bọn họ chọn một ngọn núi vô cùng hẻo lánh, xa xôi không nói, còn rất nguy hiểm, ngẫu nhiên còn có những con dã thú lui tới, càng ít có xe cộ qua lại. Trên cơ bản nếu là một người, lại không có phương tiện vận chuyển, rất có khả năng liền bỏ mạng ở đó, bất quá lấy chỉ số thông minh kia của nguyên chủ, nếu mà chiếc xe của Tề Triết không cẩn thận bị hỏng, cậu nói không chừng còn có khả năng tin.

Mộc Hi Thần có chút khinh miệt mà cười nhạo một tiếng. Cậu ghét nhất chính là người quá mức đơn thuần như vậy, đơn thuần đến một cảnh giới nhất định, đó chính là ngu xuẩn, bởi vì khả năng rất lớn chính bọn họ ngu xuẩn thì không nói, còn sẽ liên lụy người khác, cho nên trên thế giới này, người như vậy thường là chết nhanh nhất.

Cậu nhìn nụ cười đạo đức giả của và đôi mắt đầy ác ý của Tề Triết, trong lòng cười lạnh, nguyên chủ đến tột cùng ánh mắt kém đến mức nào, mới có thể cho rằng những tên này là bằng hữu tốt? Cậu nhún vai, ngữ khí vô cùng bình đạm, giống như là đối với người xa lạ, thậm chí ẩn ẩn mang theo một tia không kiên nhẫn, "Cho nên nói, ngươi có chuyện gì?"

Liên tiếp bị làm lơ, sắc mặt Tề Triết không tốt, liền mặt ngoài hữu hảo cũng lười duy trì, cúi người tiến đến trước mặt cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi mà uy hiếp, "Giang Lê, đừng mẹ nó không biết xấu hổ, lão tử còn nguyện ý ăn nói khép nép cho ngươi xin lỗi chính là còn xem ngươi là bằng hữu, nếu không có ta, ở trong trường này, ngươi con mẹ nó một bước khó đi!"

Mộc Hi Thần lùi lại, miễn cho bị nước bọt phun đến, sau đó liền lạnh lùng mà nhìn hắn, phảng phất như đang nhìn một tên hề, chờ hắn nói xong, mới cười nhạt một tiếng, "Nói xong? Vậy đừng chặn đường." Sau đó tùy ý đẩy hắn ra, hướng ngoài cửa đi đến.

Phía sau "Oanh ——" một tiếng, Mộc Hi Thần không quay đầu lại, trên mặt lại nở một nụ cười quỷ dị, cậu chính là cố ý chọc giận Tề Triết, tên này cùng phú nhị đại tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu đấy, như vậy hiện tại, để ta nhìn xem, ngươi sẽ làm gì?

Tề Triết hung hăng đem toàn bộ bàn ghế đá bay, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, "Giang Lê! Ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi! Xem ngươi đến lúc đó như thế nào!"

Đi bộ trong khuôn viên trường, Mộc Hi Thần dùng 233 tra xét cốt truyện một chút, hiện tại nữ chủ đã đi đến nhà nam chủ làm người hầu, bất quá hai người vẫn ở trong giai đoạn ái muội, mà nữ chủ cũng chưa cùng Giang Trầm Tức chính thức quen biết, ngược lại cùng Giang Lê càng quen thuộc hơn, dù gì thì nàng cũng đã từng giúp cậu vài lần.

Nhìn hai người đang đi tới, Mộc Hi Thần mỉm cười, a, quả nhiên là "duyên phận" [4] mà, bất cứ nơi nào cũng có thể đụng mặt nam nữ chính, rốt cuộc thì, toàn bộ thế giới này đều là xoay quanh vai chính mà.

Nam nhân đi ở phía trước có khuôn mặt đầy tính xâm lược, một sự xâm lược tuấn mỹ, thật là đem mấy từ tà mị cuồng quyến [5] phát huy tới cực hạn, thân cao chân dài, giống như người mẫu, đi đến nơi nào cũng là tâm điểm. Giờ phút này trong tay hắn đang túm một nữ tử dáng người gầy yếu, khuôn mặt của nàng  không son phấn tuy rằng không tính là đẹp lắm, nhưng cũng thực dễ nhìn, trông lại ngoan ngoãn, làm người thực dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Hiện tại, đôi hoan hỉ oan gia đang bắt đầu cuộc trò chuyện vô nghĩa mà ngày nào cũng diễn ra, tỷ như, "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi nếu đã hầu gái của ta, liền phải chiếu cố tốt bổn thiếu gia, chân tay vụng về làm ta không chịu đựng được, trên thế giới như thế nào sẽ có người ngu ngốc như vậy?"

"Ngươi cái tên bệnh tâm thần tự cao tự đại! Chê ta ngu ngốc thì ngươi có thể sa thải ta nha! Vốn dĩ hiệp nghị của chúng ta cũng chỉ có ba tháng, hiện tại đã qua đi một tháng, thực nhanh liền kết thúc, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa, tên hỗn đản này!" Và cứ thế.

Khoảng cách giữa hai người và Mộc Hi Thần đã rất gần, Tiêu Dật Trần nhìn thấy cậu trước, có chút nghi hoặc mà nhướng mày, "Giang Lê? A, nguyên lai vẫn là nhân mô cẩu dạng [6] sao, dù gì thì ngươi vẫn còn ích lợi, chờ ngươi ngày nào đó ở Giang gia không chịu nổi nữa, có thể tới chỗ ta, dù sao thì......"

Nói xong, hắn tiến lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Mộc Hi Thần, chậm rãi cong lưng, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói, "Đại ca ngươi thật sự đối tốt với ngươi sao, hắn vẫn luôn muốn huỷ hoại ngươi, hắn đoạt hết thảy của ngươi, ngươi chẳng lẽ thật sự cam tâm sao? Nếu không có hắn, toàn bộ Giang gia liền là của ngươi, dựa vào cái gì hắn mới là người đứng đầu? Chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, tùy thời tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi......"

Giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân giống như ma chú, một lần lại một lần lặp lại trong đầu cậu, hơi thở phun ở bên tai, làm người trong nháy mắt tâm thần nhộn nhạo, lại nhẹ giọng thì thầm, cơ hồ có thể đánh nát ý chí kiên định của bất kỳ người nào, nếu định lực kém, không chừng hận không thể lập tức quỳ xuống mà tôn sùng hắn.

Mộc Hi Thần nhíu nhíu mày, không dấu vết lui về phía sau một bước, rời đi hơi thở đầy tính xâm lược của nam nhân, trên mặt lại là một mảnh mờ mịt, hai mắt vô thần, tựa như một con búp bê vải tinh xảo ngoan ngoãn, không có chút sinh khí cùng sức sống.

Thôi miên sao? Xem ra nam chủ của thế giới này, xác thật không đơn giản đâu, chỉ tiếc, loại trình độ thôi miên này, đối với người đã từng là bậc thầy thôi miên hàng đầu các thế giới Mộc Hi Thần mà nói, cũng chỉ có như vậy.

Bất quá, nếu là như thế này, trong cốt truyện nguyên chủ dứt khoát đem tư liệu trộm đi ra ngoài, xem ra cũng có bút tích của Tiêu Dật Trần ở bên trong, đồng thời hắn cũng là thủ phạm gây ra toàn bộ bi kịch của cậu.

Rốt cuộc khi một người rơi vào ô nhục gia đình tan nát [7]? Khi Giang Lê đã không còn giá trị lợi dụng, đã định trước là chỉ có thể chết.

Tiêu Dật Trần nhìn khuôn mặt Giang Lê đờ đẫn, vừa lòng mà cong cong môi, đệ đệ của thằng ngốc cũng là một thằng ngốc, mặc kệ nhìn qua trông nó đẹp đến thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đá kê chân cho tập đoàn Hoàn Vũ của hắn.

Cuối cùng, hắn bất động thanh sắc mà đưa ra cho Mộc Hi Thần một cái ám chỉ, liền lôi kéo Mộc Tiêm Tiêm rời đi, không hề liếc mắt nhìn đống rác rưởi phía sau một cái, hắn đã hạ rất nhiều ám chỉ, hơn nữa Giang Lê bản thân đối Giang Trầm Tức vô cùng oán hận, tin tưởng thực nhanh hắn liền có thể có được đồ vật mình mong muốn.

Mà theo như cái nhìn của Mộc Tiêm Tiêm, chẳng qua là Tiêu Dật Trần cùng Giang Lê có quan hệ tốt nên nói chuyện, sau đó Giang Lê liền nhìn theo bọn họ rời đi, điều này làm cho nàng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, rốt cuộc Tiêu Dật Trần gia hỏa này chính là một tên ác ma, nàng hy vọng Giang Lê có thể cách hắn xa một chút, miễn cho cậu phải chịu thương tổn. Chính là nam nhân này hiện tại luôn ở bên cạnh, làm nàng không có cách nào mở miệng, chỉ có thể im lặng, ở trong lòng yên lặng quyết định lần sau nhìn thấy Giang Lê một mình, nhất định phải nhắc nhở cậu.

Chờ đến khi hai vai chính đều đi xa, Mộc Hi Thần mới nở một nụ cười xấu xa, tại thời điểm này, chậc, thật đúng là không đủ xem. Cậu đem tay tùy ý mà đút vào trong túi quần, sau đó chậm rì rì đi lên phía trước.

Đi một hồi, liền tới khu học của năm cuối. Nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, Mộc Hi Thần nhướng mày, xoay người chuẩn bị trở về, đột nhiên cậu nghe được từ nơi xa truyền đến tiếng thì thầm.

"Giang Trầm Tức cái tên đó, tiểu Lệ thích hắn là phúc khí của hắn, hắn mẹ nó còn dám cự tuyệt, ta xem hắn là không được đi!"

"Đại ca, Lệ tỷ đẹp tựa tiên nhân, bị cự tuyệt nhiều nên thương tâm, đại ca phải cho hắn đẹp mặt mới được."

"Thiết, còn không phải là một con rối sao, thật sự nghĩ mình là đại thiếu gia tập đoàn Giang thị? Lão cha hắn lại đem về cho hắn một đệ đệ, đến lúc đó Giang thị...... Hừ, mặc kệ thế nào, tiểu Lệ ủy khuất không thể không làm, ngươi để Hoa tử mang vài người, ta nhớ rõ hắn vẫn luôn đến một mình, khi hắn lên xe liền ở phía trước ngăn lại, nhớ rõ phải thêm chút công phu, đánh chết đánh cho tàn phế thì thôi!"

"Được rồi, đại ca ngài yên tâm, đảm bảo ngài một tháng kế tiếp đều không phải nhìn thấy hắn."

"......"

Sau đó, hai tên nói điều gì đó nhưng lại đứt quãng, Mộc Hi Thần liền không có tiếp tục nghe, cậu chậm rãi hướng phòng học của chính mình đi đến, một bên cười nhạo những tên ngu xuẩn đó.

Tuy rằng Giang phụ nắm giữ 45% cổ phần công ty, Giang Trầm Tức nhìn qua chỉ là tên tổng tài bù nhìn không hơn không kém, nhưng là do Giang phụ quá mức tự đại, hiện tại toàn bộ công ty đã sớm bị Giang Trầm Tức nắm trong tay. Trừ bỏ những nguyên lão từng sát cánh cùng Giang phụ, mặt khác đều đã đầu quân tổng tài mới, mà những nguyên lão đó cũng đã sớm bị Giang Trầm Tức lấy danh nghĩa đưa đi "dưỡng lão", anh hiện tại lại còn ở trường đồng thời hưởng thụ sinh hoạt và thâu tóm quyền lực, quả thực buồn cười.

Hơn nữa Giang Trầm Tức từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục để trở thành một người thừa kế, không đến mức mười tám môn võ nghệ đều tinh thông, nhưng cũng đủ để đối phó với những tên trẻ tuổi thậm chì còn chưa từng thấy máu này, nhưng mà...... tuy rằng anh có thể tự mình giải quyết, nhưng đây cũng là cơ hội để xoát hảo cảm đó.

Đối với cái kia Tiểu Lệ...... Tựa hồ kêu Dư Lệ? Phụ thân cũng coi như là doanh nhân thành đạt, cho nên từ nhỏ tới lớn, tính tình thập phần quái đản, nói trắng ra chính là bị bệnh công chúa, nàng tựa hồ bởi vì ghen ghét Giang Trầm Tức chiếu cố Mộc Tiêm Tiêm mà hãm hại nàng, cuối cùng bị nam chủ chỉnh cho cửa nát nhà tan.

Chậc, không biết là nữ phụ số mấy, dù sao cũng đều là lót đường cho vai chính, nhưng hiện tại, thật đúng là không thể để nàng quấn lên Giang Trầm Tức, kia chính là người cậu muốn giao hảo, tự nhiên chính là người của cậu!

--------------------------------------------

[1] OOC: out of character, tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật đó

[2] hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu

[3] bạch nguyệt quang: gôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

[4] trong bản gốc là猿粪 nghĩa là phân vượn, đồng âm với từ duyên phận nên cũng được dùng với nghĩa duyên phận nhưng là theo ý mỉa mai.

[5] tà mị cuồng quyến: Tà mị : Dùng để miêu tả một người rất tà ác nhưng lại rất có sức cuốn hút với người khác. Cuồng quyến : Chỉ người hào phóng ngông cuồng nhưng không vượt qua những quy củ ( tam quan ) nhất định ( sẵn có ) .=> Có thể hiểu là người vừa ngông cuồng vừa quyến rũ.

[6] nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, đê tiện.

[7] Khi một người rơi vào ô nhục gia đình tan nát: nguyên văn là 倾巢之下,安有完卵, là một câu thành ngữ của TQ: Khi tổ rớt thì không còn trứng nào nguyên vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com