Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102 : Mối tình đầu yêu tinh (3)

"Đã ba ngày rồi, Sarxiro."

Ludwig không chút để ý niết một bông hồng đỏ xinh đẹp kiều diễm, môi đỏ cong lên ý cười ôn nhu thản nhiên, "Mà kết quả các cậu cho tôi.... Chỉ vẻn vẹn có mấy tờ giấy này thôi sao?"

Sarxiro vụиɠ ŧяộʍ ngáp một cái, mở to đôi mắt cá chết, mặt than lải nhải, "Lúc trước tôi đã nói với gia chủ rồi, nếu chúng ta có thể tìm được anh Mộc, hơn nữa còn bắt được hắn thì Heath Voight đã không phải chia xẻ ngai vàng với nhà họ Lăng."

Rõ ràng là "anh Mộc sương mù" của nhà họ Lăng kia khiêu khích, vì sao người xui xẻo vĩnh viễn là bọn họ?.... Thôi, anh sớm nên quen mới phải.

Adonis thẳng thắn thành khẩn lộ ra hai mắt quầng thâm, cái đầu tóc bạc luôn lóe sáng giờ cũng trở nên ảm đạm đi rất nhiều, "Ông đây đã làm hết sức rồi, gia chủ trứng thối...!"

Anh Mộc trứng thối kia, đừng để anh bắt được cậu! Bằng không nhất định sẽ hầu hạ cậu bằng ba ngàn đao!.... Ba ngàn đao!!

"Cho nên các cậu đây là đang nói với tôi...." Ludwig nắm bông hồng vào trong lòng bàn tay, hưởng thụ cảm giác đau đớn do gai hoa đâm vào trong thịt, đuôi lông mày nhiễm lên tầng suиɠ sướиɠ, "Anh Mộc rõ ràng đã bại lộ mình, mà Heath Voight bị hắn khiêu khích lâu như vậy, lại vô năng, căn bản không tra được hắn sao?"

Hai người nhất thời ngậm miệng, đưa mắt nhìn nhau, ăn ý cúi thấp đầu xuống.

"Có điều thế cũng tốt." Ludwig cười khẽ một tiếng, tươi cười vô hại buông lỏng tay ra, sau đó nhìn đóa hoa hồng bị nát bét chầm chậm rơi xuống đất, khóe môi cong lên thành ý cười bình tĩnh lại có ý nghĩa sâu xa, "Khi thợ săn vĩ đại đuổi bắt con mồi vừa ý thì sẽ luôn không khuyết thiếu kiên nhẫn, lần này chẳng qua cũng chỉ là một hồi truy đuổi tương đối lâu mà thôi, không phải sao?"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng liếm vết thương trong tay, màu mắt dần dần chuyển thành màu lam tối như đại dương, nhộn nhạo đợt sóng nguy hiểm.

>>>>>>>

"Chậc, làm cái gì vậy a."

Lúc hoàng hôn, một học sinh nữ tóc hồng cầm tờ giấy trên mặt viết "Làm ơn đến khu ký túc xá cũ, tôi muốn nói chuyện với cô – Kỷ Lưu Cảnh", mặt không kiên nhẫn đi vào khu ký túc xá.

Nghĩ đến cô gái lúc trước còn nhát gan, yếu đuối, sợ phiền phức, lần này cư nhiên dám hẹn ả tới đây, nữ sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó cất bước lên lầu hai.

"Kỷ Lưu Cảnh, mày ở đâu?" Dạo qua một vòng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng yếu đuối kia, nữ sinh không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó khó chịu một cước đá bay lon nước trên đất.

Ả bị đùa giỡn?! Trong lòng nhất thời bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực....

Kỷ Lưu Cảnh, ngày mai mày chết chắc rồi!

Lon nước lăn lông lốc đến góc tường, phát ra một tiếng "Đông" thanh thúy.

Sắc trời không biết tự lúc nào đã tối đi, ả nhìn một mảnh đen tuyền chung quanh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác rờn rợn.

Chuyện này là sao.... Vì sao lại có cảm giác, giống như....

Có người, đang ở chỗ tối nhìn ả?

Nữ sinh theo bản năng lui về sau một bước, nuốt nuốt nước miếng, tim cũng bắt đầu đập dồn dập. Ả nắm chặt tờ giấy, tờ giấy thấm mồ hôi trên tay dần dần ướt nhẹp, nhăn thành một cục.

"Này...." Ả rõ ràng nghe thấy giọng mình đang run nhè nhẹ, thông qua vách tường trống trải hồi âm truyền tới, "Kỷ Lưu Cảnh, là mày sao? Mày ở chỗ nào, nhanh ra đây cho tao, nếu không ngày mai mày nhất định phải chết?!"

Xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng gió lạnh thổi ào ào.
"Thật là, gặp quỷ!" Ả cúi mặt xuống đất mắng một tiếng, ôm hai tay dậm chân một cái rồi định chạy xuống lầu.

Nhưng....

"Không xong, cầu thang ở chỗ nào nhỉ?" Ả nôn nóng lại sợ hãi dạo qua một vòng, nhưng vẫn không phát hiện được cái cầu thang đi lên lúc trước, mà đôi mắt nhìn chằm chằm ở sau lưng kia ngày một rõ ràng, cả người đều không chế không được run rẩy.

Ảo giác, nhất định là ảo giác....

Bình tĩnh một chút, ngẫm lại xem lúc nãy đi lên từ chỗ nào? Nhanh tỉnh táo lại đi!!

Đột nhiên, một tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng....

Ả cứng ngắc quay đầu lại....

"A...!!!"

Mưa, mưa thật lớn....

Cô đang ở đâu đây, vì sao lại có mưa lớn như vậy?

.... Ai? Người đứng ở đằng trước là ai...?

Lại tới nữa, lại là giấc mơ này, nhưng mỗi lần đều không thể thấy rõ cái người cầm ô đen đứng ở phía trước đến tột cùng là ai....
Nhưng, bóng dáng của cậu rất quen thuộc....

Tiếng mưa rơi càng ngày càng rõ ràng, tí ta tí tách, phảng phất như đang vang lên bên tai. Toàn bộ thế giới giống như bị phủ thêm một tầng vải mông lung, như sương như khói, hư ảo mà mê ly.

....

"Anh trai nhỏ, ô của anh bị hư rồi.... Như vậy không sao sao?" Giọng nói mềm mại ngọt ngào xen lẫn sợ sệt của cô bé vang lên mơ hồ trong màn mưa.

Chỉ thấy cậu thiếu niên đứng ở phía trước hơi hơi dừng, ở trong màn mưa, chậm rãi quay đầu lại. Mái tóc đen mềm mại nhỏ vụn bị mưa làm cho ướt nhẹp, có vài sợi dính vào gương mặt, khiến khuôn mặt tuyệt sắc như mơ ảo kia có thêm vài phần nhân khí. Con mắt đen như lưu ly của cậu không mang chút cảm xúc, sâu thẳm đến mức gần như hòa hợp thành một thể với bóng đêm, lạnh bạc mà lãnh tình. Lông mi của cậu thon dài lại cong cong, giọt nước nhỏ lên trên nó, sau đó theo hàng lông mi đen dày mà chậm rãi nhỏ xuống. Chỉ đôi chút run lên, giọt mưa kia liền lọt vào đôi mắt phượng tối tăm của cậu, đáy mắt nháy mắt hiện ra một loại sương mù mông lung xinh đẹp, để lộ ra phong tình vô hạn.
.... Yêu tinh trong mưa.

Đây là phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy dung nhan hồn xiêu phách lạc đẹp như nhân ngư của thiếu niên đứng dưới ô kia.

Thiếu niên cầm dù đứng trong mưa phảng phất như yêu tinh đi ra từ trong truyện cổ tích, trên người lây dính làn nước mỏng như sương mù mông lung, có ảo giác giống như bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể biến thành làn sương khói biến mất.

".... Ngài yêu tinh...." Miệng cô nhẹ nhàng há ra, một tiếng nỉ non không khỏi thốt ra ngoài.

Cô bé nhanh chóng nắm chặt cán dù, đôi mắt xanh lục sạch sẽ đẹp mắt như phỉ thúy tràn ngập bóng hình cậu thiếu niên. Cô không biết làm sao, cứ đứng tại chỗ ngẩn người, tựa như sợ sẽ dọa đến vị yêu tinh trước mắt này, vì thế, lại thật cẩn thận lộ ra tươi cười thoải mái ngọt ngào như mứt quả với thiếu niên, bộ dạng như một con thỏ con vừa sợ sệt vừa khả ái....
"Cái kia, ngài yêu tinh.... Nếu ngài không ngại, mời dùng ô của em đi."

Hiển nhiên thiếu niên nghe được cô nói, không khỏi nao nao, ánh mắt vốn thanh lãnh cũng trở nên nhu hòa xuống. Cậu lộ ra một nụ cười nhẹ có vẻ không chút để ý, sau đó hơi hơi gật đầu với cô. Tuy rằng quần áo đã bị dính mưa, nhưng cũng không hiện ra vẻ chật vật, ngược lại còn cảm thấy người này sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, khắc sâu thêm sự cao quý tao nhã từ trong khung, hình thành nên khí chất thanh nhã quyền quý đặc biệt.

"Như vậy, cảm ơn em.... Tiểu thư bé nhỏ." Giọng nói của ngài yêu tinh như ngọc trong tuyết, ở trong rét lạnh tràn ngập sương mù như lụa mỏng, âm cuối của cậu vừa nhẹ lại mềm, ẩn ẩn dụ hoặc mờ ám.

Nhất thời hai má của cô bé nhiễm lên màu hồng như quả đào mềm mại, trong lòng tràn ngập cảm xúc ngọt ngào trong veo như hộp mứt hoa quả bị đánh rơi, mềm mại đến rối tinh rối mù.
Sau đó....

Thiếu niên yêu tinh thật sự cầm ô của cô đi, xoay người lưu loát vô tình rời khỏi....

Mưa to như nước lũ tràn xuống, cô bé ngây ngốc nhìn bóng dáng đã biến mất ở phía trước, tâm nhất thời như bị xối nước lạnh.... Lạnh băng.

(Editor: Chẳng biết là Mộ Ngôn nhà chúng ta hay là Mộ Ngôn trong truyện gốc mà phũ vậy? Chắc là Mộ Ngôn nhà chúng ta quá!!!)

....

Sáng sớm, cái chăn trên giường không ngừng động đậy, sau đóm từ trong chăn đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng nõn, chuẩn xác ấn tắt cái đồng hồ báo thức còn đang kêu ồn ào.

Nửa ngày sau, chăn cuối cùng cũng bị xốc lên, thiếu nữ tóc rối buồn ngủ mông lung mê mang ngồi dậy, mơ màng nhìn vách tường trắng nõn phía trước.

A, thật là một giấc mơ tốt đẹp....

Cô đột nhiên nở ra nụ cười ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên khả ái lộ ra tươi cười hạnh phúc, chẳng sợ hình tượng lúc này cực kỳ lôi thôi, nhưng vẫn khiến cả người cô trở nên tỏa sáng.
Thì ra là cậu, thì ra bọn họ đã sớm gặp nhau rồi, ngài, yêu, tinh bị cô coi là giấc mộng nhưng vẫn nhớ mãi không quên kia ~

Kỷ Lưu Cảnh nghĩ như vậy, vừa khổ vừa giận gãi gãi đầu, khi đó, ý của cô rõ ràng là cả hai dùng chung một cái ô, vậy mà ngài yêu tinh không những lấy ô của cô đi, thậm chí còn quá đáng đến mức ngay cả cái ô bị hỏng kia mà cậu cũng không để lại cho cô QAQ!

Làm hại cô sau khi về nhà liền phát sốt _(:3"<)_

Có điều thật phù hợp với tính cách của sư phụ a. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xuống giường, lắc lắc vào phòng vệ sinh.

"Lu, Lucy...." Cô rửa mặt xong, vừa mở cửa phòng ra thì thấy có một cô gái đang đi qua nơi này, không khỏi hoảng sợ, sau đó lộ ra tươi cười khiếp đảm, "Chào buổi sáng, Lucy."

Cô gái cao quý lãnh diễm khinh thường quét mắt liếc cô, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía đại sảnh. Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi không đáng nhắc tới trong đống đồ chơi mà gia chủ cất giữ mà thôi, đợi đến khi gia chủ dần dần mất đi hứng thú.... A.
.... Huống chi, toàn bộ lực chú ý của gia chủ đã bị "anh Mộc sương mù" của nhà họ Lăng hấp dẫn hoàn toàn, gần đây chắc chẳng còn nhớ ra món đồ chơi này đâu?

Thiếu nữ thanh thuần khả ái nhìn bóng dáng phong tư cao quý của Lucy, chậm rãi lộ ra một nụ cười ngây thơ ấm áp, tươi mát như hoa mạt lỵ trắng thuần mới nở, tản ra mùi thơm dịu nhẹ trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com