Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118 : Mối tình đầu nhân ngư (7)

"Croys, ta, hôm nay ta tới là để chào tạm biệt với ngươi...."

Công chúa Aurora ba ngày nay không có chạy tới, hôm nay bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn, đôi mắt vốn xinh đẹp hơi hơi sưng đỏ, giọng nói dịu dàng êm tai lúc này cũng trở nên hơi khàn khàn, mang theo tiếng nức nở. Cô si ngốc nhìn Nhân Ngư mỉm cười ánh mắt mềm mại, phảng phất như vĩnh viễn không thể lại nhìn thấy cậu nữa, trong mắt cô dần dần ánh lên nét tuyệt vọng, ánh mắt kia làm người ta không khỏi tan nát cõi lòng.

"Aurora, ngươi làm sao thế?" Lăng Mộ Ngôn đã coi cô thiếu nữ dịu dàng lại có chút ngượng ngùng này là bạn tốt của mình, thấy bộ dạng không được bình thường của cô, cậu không khỏi lo lắng hỏi.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Nhân Ngư, Aurora cuối cùng cũng nhịn không được chảy nước mắt, cô khóc òa nhào vào lòng Lăng Mộ Ngôn, bả vai liên tục run rẩy, một lần lại một lần gọi tên của Lăng Mộ Ngôn, giọng vỡ òa khản đặc.

Tuy Lăng Mộ Ngôn chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn vươn tay ra vỗ nhẹ lưng thiếu nữ, giọng cũng mềm xuống, "Aurora, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, là ai bắt nạt ngươi?"

"Croys, ta, ta không muốn đi, ta muốn...." Aurora nức nở, "Ở lại bên cạnh ngươi...."

Ta chính là yêu chàng nhiều như vậy đấy, Croys, cho dù mỗi ngày chỉ có thể thấy chàng một lần, ta vẫn cảm thấy mỹ mãn.... Nhưng vì sao ngay cả chút hy vọng xa vời này của nàng mà Ma Vương cũng muốn đánh nát?

Thật tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.....

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: nữ chính tỏ tình thật lòng! Độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 50%, mời người chơi tiếp tục cố gắng!]

"Đi, đi đâu?" Lăng Mộ Ngôn căng thẳng trong lòng, không khỏi mờ mịt hỏi.

"Mấy ngày trước, Ma tộc phái người mang đến sính lễ nghe nói rất trân quý, còn nói nếu phụ vương chịu cho phép ta kết hôn với Ma Vương.... Ma tộc sẽ hứa hẹn không tấn công Nhân tộc nữa." Aurora thoáng bình tĩnh một ít, âm cuối run rẩy giải thích, "Mà phụ vương, đã đồng ý."

Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, hơi hơi đẩy Aurora ra, trong cặp mắt lam thuần trong vắt lóe lên ba phần sáng liễm diễm, giọng nói nhẹ nhàng đều tràn ngập lo lắng, "Aurora, ngươi nói.... Ma Vương?"

"Ta thật sự rất sợ, Croys, ta không muốn đi, thật sự rất sợ hãi...." Aurora dùng hai tay ôm lấy chính mình, không ngừng lẩm bẩm, "Nghe nói Ma tộc ham mê gϊếŧ chóc, lãnh khốc vô tình, Ma Vương càng bạo ngược tàn nhẫn.... Ta nên làm gì đây, Croys?"

Màu mắt của Lăng Mộ Ngôn tối đi, cậu đột nhiên kéo lấy Aurora, vẻ mặt kiên định nói với cô, "Đi theo ta đi, Aurora, ta có thể mang ngươi rời đi."

"Rời đi?" Aurora mờ mịt nhìn lại, dường như chưa từng nghĩ tới quyết định này.

"Theo ta về biển cả, không phải ngươi rất thích cuộc sống của chúng ta sao?" Trong mắt lam sẫm của Lăng Mộ Ngôn là một mảnh mềm mại, xinh đẹp làm lòng người say, cậu nhu hòa kiên định nói, "Như vậy ngươi có thể không cần khó xử, cũng có thể không cần đi."

Aurora miễn cưỡng cười cười, "Croys, đừng nói đùa, ta chỉ là một con người, sao có thể ở trong biển...."

"Còn nhớ trước kia ta có kể cho ngươi nghe về Vu Thần hải tảo chứ? Bà ta có một loại thuốc, có thể biến con người thành Nhân Ngư." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nói, tươi cười ôn nhu làm Aurora suýt nữa mê mẩn.

Nhưng Aurora vẫn lắc lắc đầu, "Nhưng Croys cũng từng nói qua, muốn có được thuốc của Vu Thần hải tảo, nhất định phải cung cấp cho bà ta một thứ gì đó mà bà ta cảm thấy hứng thú để làm đồ trao đổi, không phải sao? Mà Vu Thần hải tảo còn từng vô cùng thèm nhỏ dãi giọng nói của ngươi, ta nhớ rất rõ ràng, Croys."

Lăng Mộ Ngôn cũng hơi kinh ngạc, mình chỉ thuận miệng kể chuyện đó thôi, không ngờ Aurora lại nhớ rõ ràng như vậy, nhưng vẫn lắc đầu cười nhẹ, "Không sao đâu, Aurora, ta là Hoàng Tử Nhân Ngư, Vu Thần hải tảo không dám đắc tội ta."
Hai tay Aurora run nhè nhẹ, hiển nhiên đã có chút dao động, trong lòng nàng đang đấu tranh kịch liệt, mắt thấy gần như đã muốn gật đầu, nhưng mà....

Cuối cùng nàng vẫn lắc đầu, động tác nhanh đến mức như sợ bản thân ngay sau đó sẽ hối hận, cô giơ lên tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, ánh mắt nhìn Hoàng Tử Nhân Ngư tràn ngập nhu tình và lưu luyến không rời, "Xin lỗi, Croys, ta không thể đáp ứng."

Nhân Ngư cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong mắt bao dung mà mềm mại.

Aurora suýt nữa lại bật khóc, cô cắn răng, nức nở nói, "Ta cũng muốn đi theo ngươi, đi xem thế giới trong biển cả, sống vui vẻ với ngươi, đây đều là cuộc sống mà ta mơ ước tha thiết.... Nhưng, ta còn là một công chúa, ta phải phụ trách cho con dân của mình, nếu ta cứ thế mà đi, chỉ sợ Ma tộc sẽ thẹn quá hóa giận, càng muốn chiếm lĩnh lãnh địa của Nhân tộc, đến lúc đó, thần dân của ta phải làm sao đây? Trên người ta gánh vác trọng trách giúp Nhân tộc và Ma tộc hòa bình trở lại, cho nên ta không thể đáp ứng ngươi, xin lỗi Croys...."
Lăng Mộ Ngôn mở to mắt nhìn, trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái, "Đúng vậy, Aurora, ta tự hào vì ngươi, ngươi kiên cường hơn cả những gì ta tưởng tượng, làm ta cực kỳ kính nể."

Aurora nhắm mắt lại, cảm nhận gió biển hơi hơi thổi tới, chỉ cảm thấy lòng càng ngày càng nặng, cho đến khi rơi xuống vực sâu.

..... Không, Croys, ta cũng không tốt như chàng tưởng đâu. Ta vẫn sẽ sợ hãi, vẫn sẽ tuyệt vọng, ta không thể nổi dũng khí đi đối mặt, ta chính là người yếu đuối sợ sệt như vậy đấy.

Mà Croys này, nguyên nhân khiến ta không thể đi theo chàng, trừ chuyện lo lắng cho an toàn của thần dân, có lẽ....

Cũng chỉ là vì chàng không yêu ta mà thôi.

Mà lúc này, ở Ma Giới.

Sắc mặt Ma Vương đen thui u lãnh nhìn Kellers đổ mồ hôi lạnh ở trước mặt, theo thời gian dần dần trôi đi, hơi thở trên người hắn cũng càng ngày càng nguy hiểm, sát ý như con dao sắc bén đâm thẳng về phía người y.
Kellers nuốt nước miếng một cái, không khôi phục nổi dáng trầm ổn dĩ vãng, vẻ mặt thảm thiết nói, "Quốc, Quốc Vương, thần thật sự không phải cố ý đâu, bởi, bởi vì luôn thấy ngài nhìn chằm chằm vào cô công chúa Nhân tộc kia, cho nên thần mới tưởng...." Ngài chọn trúng nàng ta QAQ

Ma Vương cười lạnh một tiếng, "Người phụ nữ kia? Kellers, mắt thẩm mỹ của ngươi kỳ quái thì cũng không cần cho rằng thẩm mỹ của người khác cũng vô cùng thê thảm giống như ngươi, làm việc không được còn tìm lấy cớ, hửm?"

Kellers: "...." Công chúa người ta xinh đẹp như vậy, rốt cuộc ai mới có mắt thẩm mỹ kỳ quái đây!

Càng quan trọng hơn là.... Không tặng sính lễ cho công chúa Nhân tộc, chẳng lẽ lại đi tặng cho Nhân Ngư mà ngài vẫn luôn cho rằng đó là món ăn ngon sao?!!

Nhưng thân là hộ vệ đáng thương đương nhiên không có lá gan đi chống đối lại Ma Vương, cho nên cũng chỉ có thể làm như sám hối, cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng.
Ma Vương hừ lạnh một tiếng, "Nếu ngươi đã thích người phụ nữ kia như vậy, đến lúc đó cho ngươi xuất giá đi."

Kellers: "...." Xuất giá?!! [mặt dại ra]

"Sính lễ lúc trước coi như là quà ta tặng cho các ngươi mừng ngày vui, không cần cảm động, ta chỉ sợ ngươi quá nghèo sẽ làm loài người chê cười, liên lụy đến Ma tộc chúng ta mà thôi." Ma Vương mặt không biểu tình nói, giọng điệu bình thản mười phần, bình thản đến mức làm Kellers chua xót suýt nữa đã rơi lệ.

..... Quốc vương, ngài đối xử vô tình với thuộc hạ chân thành của mình như vậy thật sự tốt sao a a a a a!!! [nội tâm đang trong trạng thái rít gào]

"Cứ định như vậy đi, đến lúc đó, nhớ thông báo cho ta biết thời gian hôn lễ của các ngươi diễn ra." Ma Vương nhìn như lạnh nhạt, kỳ thực vội vàng khó nén đứng lên, vung áo choàng, uy nghiêm lạnh lùng nói, "Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, chuyện Ma Giới sẽ do ngươi toàn quyền quyết định, không có chuyện lớn thì đừng có quấy rầy đến ta."
Vừa dứt lời, bóng dáng của Ma Vương đã khẩn cấp biến mất, chỉ lưu lại thuộc hạ đáng thương đang há to miệng, bộ dạng ngu muốn chết, đứng tại chỗ ngổn ngang trong gió lạnh lá rơi....

".... Quốc vương, ngài lại lén rời đi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com