Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75 : Mối tình đầu mất trí nhớ 3

Trời dần dần tối, màn đêm buông xuống, kéo rớt màn che cho nhóm người sống về đêm.

"Lam Trạch" là một quán bar gay nổi tiếng của thành phố G. Nghe nói bên trong rất thanh nhã cao quý, không hề có chướng khí mù mịt, mà khách thì ăn mặc khéo léo, người phục vụ lui tới cũng là một bộ nho nhã lễ độ, cho nên nơi này mới rất được hoan nghênh.

"Thật sự rất xin lỗi, Mộ Ngôn, bởi vì nơi này tương đối đặc thù, một mình tôi đi thì không tốt lắm, cho nên mới...." Diệp Thiên Tầm đứng ở trước cửa Lam Trạch, hít sâu một hơi rồi ngượng ngùng xin lỗi.

Lăng Mộ Ngôn đang đánh giá bốn phía, nghe vậy, cười lắc lắc đầu, "Không có gì, một cô gái như cô tất nhiên không tiện đến mấy nơi như quán bar này."

Nói xong, cậu đột nhiên dừng lại, trong đầu dường như nhớ tới cái gì đó....

"Này, Mộ Mộ, cậu từng đi vào Lam Trạch chưa?" Một cô gái nhìn không rõ mặt nằm úp sấp trên bàn, cười xinh đẹp, giọng nói trong veo ấm áp, mười phần dễ nghe.

Cậu thiếu niên tuấn tú tháo tai nghe xuống, nghi hoặc hỏi, "Lam Trạch?"

"Ừ, ừ, chính là quán bar gay nổi tiếng nhất ở đây ấy ~ Cậu từng đến đó chưa?"

Nhất thời sắc mặt cậu thiếu niên ửng đỏ, có chút xấu hổ trừng người thiếu nữ, "Cái đó, nơi đó? Tớ cũng không phải là gay, sao lại đi nơi đó chứ?"

"Không phải cũng có thể vào mà, lần trước tớ đã được Liễu Liễu dẫn đi tham quan đấy, nơi đó thật sự siêu cool!"

"Cậu lại đi cùng với cô gái điên kia." Thiếu niên nhăn mày lại, có chút mất hứng, "Đã nói đừng qua lại gần với cô ấy như vậy rồi, hai người cư nhiên còn dấu tớ đến đó?!"

"Ai nha, chúng tớ chỉ đi xem thôi mà, Mộ Mộ, cậu đừng mất hứng." Cô gái nắm lấy cánh tay cậu thiếu niên, lắc qua lắc lại làm nũng, "Hay là, cậu đang ghen?"

"Ai ghen cơ chứ!" Cậu thiếu niên bỗng dưng xoay mặt đi, bên tai đỏ ửng lại lộ ra tâm tình của cậu.

"Mộ Mộ...."

"Mộ Ngôn, Mộ Ngôn?" Giọng nói lo lắng của Diệp Thiên Tầm kéo cậu trở về hiện thực, "Không có chuyện gì đi, vẻ mặt của anh hình như có chút.... Không thích hợp."

Đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hơi hơi lui lại đằng sau, đè đầu lại.

"Mộ Ngôn!" Diệp Thiên Tầm tiến lên, vô thố đỡ lấy cậu, "Anh làm sao thế, đừng dọa tôi như vậy!"

"Đây là có chuyện gì, 001?" Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Lăng Mộ Ngôn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đành phải hỏi 001.

[Đó là trí nhớ bị mất đi của nguyên thân, tựa như lúc trước Ngôn Ngôn sẽ cảm thấy rất quen thuộc với một vài chỗ nào đó, cho nên không cần phải lo lắng ~]

"Cho nên tôi cũng sẽ giống như nguyên thân, từng chút từng chút một khôi phục lại trí nhớ đã mất của anh ta?" Lăng Mộ Ngôn nhíu mày lại hỏi, lúc trước khi cậu tỉnh lại liền phát hiện, trong trí nhớ của nguyên thân, ngoại trừ tên mình ra thì còn lại đều là trống rỗng.

[Đúng vậy, tất cả đều phải hoạt động theo hướng của nguyên tác.] 001 đáp, [Bởi vì nguyên chủ đã mất trí nhớ, cho nên Ngôn Ngôn mới không thể có được trí nhớ trước kia của anh ta.]

"Thật sao?" Cảm thấy đau đớn dần dần hạ xuống, Lăng Mộ Ngôn không chút để ý lên tiếng, sau đó chuyển ánh mắt về phía Diệp Thiên Tầm còn đang sốt ruột.

"Mộ Ngôn?"

"Tôi đã không có việc gì nữa rồi, Thiên Tầm, không cần lo lắng." Lăng Mộ Ngôn mím môi nở nụ cười nhàn nhạt với cô, cặp mắt trong sáng hiện giờ thoáng ảm đạm một chút, "Chỉ là vừa nãy hình như lại nhớ ra cái gì đó, nhưng mà.... Vẫn không thể thấy được gương mặt của cô gái kia."
"Mộ Ngôn...." Diệp Thiên Tầm không biết lúc này mình nên nói gì mới phải, lòng cô ích kỷ hy vọng cậu vĩnh viễn đừng nhớ ra, nhưng lại đau lòng khi thấy bộ dạng mất mát ảm đạm của cậu vì không tìm lại được ký ức, cảm giác này cứ xen lẫn ở trong lòng, vô cùng khó chịu.

"Thiên Tầm, không phải còn có việc sao?" Lăng Mộ Ngôn thu thập tâm tình thật tốt, sau đó, yên lặng cười ôn nhu với cô, "Chúng ta đi vào đi."

Diệp Thiên Tầm cụp mắt xuống, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

>>>>>>>>

"Ô, Cảnh Thần, kia không phải là vợ chưa cưới của cậu sao?" Chử Mặc bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Tầm và Lăng Mặc Ngôn ở dưới lầu, nháy nháy mắt với Tô Cảnh Thần cười nói, "Thật thâm tình a, sau khi biết được tính hướng của cậu rồi mà vẫn không buông tay, còn tới đây tìm cậu nữa chứ."

Tô Cảnh Thần lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, sâu kín nhìn Lăng Mộ Ngôn đang nói gì đó với Diệp Thiên Tầm, không hé răng.
"Thiên Tầm, cô có phát hiện hình như có chỗ không thích hợp hay không?" Như là cảm giác được cái gì, Lăng Mộ Ngôn dừng chân lại, đột nhiên thấp giọng hỏi.

Diệp Thiên Tầm ngẩn ra, "Không thích hợp?"

Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc mê mang đưa tầm mắt nhìn bốn phía, nhẹ nhàng nhíu mày lại, "Chính là.... Có loại cảm giác như...." Cậu châm chước dùng từ một chút, "Cảm giác như bị ăn luôn ý?"

Diệp Thiên Tầm: "...."

Cô cẩn thận đánh giá Lăng Mộ Ngôn thanh nhã trầm tĩnh mang chút u buồn, rồi lại nhìn nhìn khắp đám đàn ông ở bốn phía đang nhìn về phía bên này, đột nhiên bắt đầu hối hận....

Sao cô lại ngu như vậy chứ! Cư nhiên kéo Mộ Ngôn đến nơi này, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?!

Đồ ngốc, thôi quên đi, Diệp Thiên Tầm!

"Chắc là ảo giác thôi." Rất nhanh Lăng Mộ Ngôn lại nhoẻn miệng cười, "Thiên Tầm, người cô muốn tìm đang ở chỗ nào?"
"Anh ta không nói gì cả, chỉ nhắn tôi tới chỗ này." Diệp Thiên Tầm lắc đầu, mỉm cười lấy di động ra, "Để tôi gọi điện thoại cho anh ta hỏi, như vậy cũng tiện hơn." Vừa lúc có thể nhanh chóng rời khỏi đây, đỡ cho đám người kia mơ ước Mộ Ngôn.

Điện thoại rất nhanh đã được tiếp, giọng nói trầm thấp bừa bãi kia vang lên, "Tôi đang ở lầu hai, đi lên đi."

Giọng điệu này thật đúng là khiến người ta không thể nào vui được, Diệp Thiên Tầm không thể không đen mặt lại, sau đó đó cười lễ phép nói, "Cậu Tô, tôi nghĩ đây là một cuộc đàm phán, địa vị của chúng ta đại khái là ngang hàng đi?"

Tô Cảnh Thần hơi hơi dừng lại, giọng điệu lười biếng, "Cho nên?"

"Cho nên có thể làm phiền cậu chủ lớn nhà họ Tô có thể thu liễm giọng điệu... Kiêu ngạo, tự mãn, mãnh liệt vô lý như đang ở trên cao nhìn xuống của ngài có được không?" Tươi cười của Diệp Thiên Tầm vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu lại vô cùng mềm nhẹ, "Bằng không thật đúng là làm cho người ta không – thích được."
Tô Cảnh Thần: "...." Cái phần kiêu ngạo, tự mãn, mãnh liệt vô lý gì gì đó là sao?

Sau khi phát tiết xong, Diệp Thiên Tầm sảng khoái cúp máy, sau đó, lắc lắc di động cười với Lăng Mộ Ngôn, "Anh ta đang ở lầu hai chờ chúng ta, sau khi đàm phán xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đại tiểu thư Diệp mồm mép thật lợi hại, cũng không biết khả năng thực sự của cô có lợi hại được như vậy hay không." Vừa thấy hai người sóng vai đi tới, Tô Cảnh Thần không lý do hờn giận, ôn hòa trào phúng nói.

Diệp Thiên Tầm cũng không giận, mỉm cười nói, "Không cần cậu chủ lớn nhà họ Tô phải lo lắng, tôi chỉ cần Mộ Ngôn nhà tôi biết là được rồi."

Nhất thời Tô Cảnh Thần trầm mặt xuống.

"Cảnh Thần.... Đã lâu không gặp." Không ngờ người mình tới gặp lại là Tô Cảnh Thần, Lăng Mộ Ngôn do dự một chút, hơi bất an nói, "Lần trước, rời đi mà không nói lời nào, thật sự rất xin lỗi."
Tô Cảnh Thần lạnh lùng nhìn cậu, giọng điệu lạnh bạc, "Tôi có quen cậu sao?"

Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, "Xin lỗi, có thể là do tôi đã nhận lầm người, không nhớ thì quên đi."

"...." Tô Cảnh Thần nghiến răng nghiến lợi, "Lăng Mộ Ngôn! Lần này cậu không những không cầu tôi tha thứ, ngược lại còn muốn tẩy sạch quan hệ, cậu cho rằng tôi sẽ để cậu được NHƯ Ý sao?!"

".... Ha?"

Tô Cảnh Thần khó có thể tin, "Ha cái gì mà ha? Cậu không nhận ra mình sai rồi sao?!"

Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, ".... Tôi sai rồi?"

Tô Cảnh Thần nổi giận, "Cái dấu chấm hỏi cuối câu kia là sao?!"

"...."

"Cậu không có cái gì khác muốn nói?" Thấy cặp mắt trà xinh đẹp ướt sũng của đối phương đang nhìn mình, rất có loại cảm giác vô cùng đáng thương, Tô Cảnh Thần không khỏi hít sâu, cố nói mình phải tỉnh táo lại.
Lăng Mộ Ngôn mặt đầy mờ mịt, vô tội mà lại có chút khiếp đảm hỏi, ".... Nói cái gì?"

Tô Cảnh Thần: "...."

"Khoan đã, chờ...." Diệp Thiên Tầm ngăn hai người lại, quay đầu kinh dị nhìn Lăng Mộ Ngôn hỏi, "Mộ Ngôn, hai người quen nhau?"

Lăng Mộ Ngôn chần chờ nhìn về phía Tô Cảnh Thần.

Tô Cảnh Thần nổi giận đùng đùng nói, "Nhìn tôi làm cái gì! Chẳng lẽ chúng ta không quen biết?!"

Lần này, Lăng Mộ Ngôn không chút do dự gật gật đầu, "Ừ, chúng tôi có quen nhau."

Diệp Thiên Tầm nhíu mày, hoài nghi trừng Tô Cảnh Thần.

Tô Cảnh Thần: "...." Cái loại cảm giác như bị ép phải gật đầu này là sao?

"Tôi sai rồi, Cảnh Thần, thật sự rất xin lỗi." Lăng Mộ Ngôn mặt đầy thành khẩn, thật cẩn thận nói, ".... Đừng giận nữa, có được không?"

Tô Cảnh Thần hơi hơi nheo mắt lại, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian khi Lăng Mộ Ngôn còn ở trong nhà hắn.
>>>>>>>>

"Anh là...?" Cậu thanh niên tuấn tú ngồi ở trên giường, chớp cặp mắt trà sương mù mông lung, nhìn người đàn ông đi vào phòng, nhẹ giọng hỏi.

Nghe giọng nói nhu hòa thanh nhuận của cậu, Tô Cảnh Thần nhướn mày lên, không chút để ý mở miệng nói, "Cậu đã tỉnh?"

"Hả?"

Tô Cảnh Thần kéo rèm cửa ra, để ánh mặt trời ấm áp đổ xô vào, sau đó xoay người lại nhìn về phía cậu thanh niên vì cảm thấy hơi chói nên đưa tay che mắt đi, "Không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối hôm qua sao?"

Nghe vậy, cậu thanh niên cố gắng tìm tòi một chút trí nhớ, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.

"Hình như nhớ không ra.... Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là không biết vì sao cậu lại nằm trên mặt đất, sau đó làm tôi thiếu chút nữa đã đụng phải cậu mà thôi." Tô Cảnh Thần lười biếng ngồi vào ghế, đùi phải khoát lên chân trái lơ đễnh nói, "Thấy cậu té trên đất, tôi liền trực tiếp nhặt cậu về. Bác sĩ nói cậu không có sao, nhưng mà.... Hình như trước kia cậu từng bị tai nạn xe cộ?"
Lăng Mộ Ngôn nao nao, cố hồi tưởng lại thì đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cậu không khỏi đè huyệt thái dương lại, rên lên một tiếng.

"Nhớ không ra?" Tô Cảnh Thần nhíu mày lại, sẽ không thật như lời bác sĩ Lục nói đi, đầu óc cậu ta xảy ra vấn đề?

"Tôi hình như nhớ không ra.... Đột nhiên có loại cảm giác giống như bị mất đi một món đồ vô cùng quan trọng.... Phải làm sao bây giờ?"

Dười ánh mặt trời tươi sáng sạch sẽ, vẻ mặt cậu thanh niên đầy mê mang, giọng nói nhẹ như vừa ra khỏi miệng là sẽ bay đi theo gió, trên người cậu tản ra hơi thở cô độc, không hiểu sao làm người ta đau lòng.

"Nhớ không ra thì thôi." Tô Cảnh Thần ngạo nghẽ liếc cậu một cái, nói đương nhiên, "Tìm trở về là được."

".... Tìm trở về?" Lăng Mộ Ngôn thấp giọng hỏi, "Tôi.... Bị mất trí nhớ, thật sao?"
Tô Cảnh Thần trầm ngâm một lúc, hỏi, "Vậy cậu còn nhớ được tên mình là gì không?"

"Tên, của tôi?"

Lăng Mộ Ngôn mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, ngay khi Tô Cảnh Thần nghĩ cậu sẽ không trả lời được, thì mới nghe được người kia cúi đầu nói....

"Tôi tên.... Lăng Mộ Ngôn."

Tô Cảnh Thần không hiểu sao lại rất muốn đi xoa xoa đầu cậu, nhịn xúc động xuống, hắn lại hỏi, "Chuyện khác thì sao?"

Lăng Mộ Ngôn cụp mắt xuống, trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn mất mát lắc lắc đầu.

Tô Cảnh Thần đứng lên, nắm lấy cằm của Lăng Mộ Ngôn, cười hứng thú nói, "Xem khuôn mặt cậu phù hợp với thẩm mỹ của tôi, trong khoảng thời gian này, tôi cho phép cậu ở lại nhà của tôi."

....

"Cậu đây là, đang nấu cơm?" Vừa mới vào phòng bếp, Tô Cảnh Thần kinh ngạc nhướn mày.
Cậu thanh niên thanh nhã mặc tạp dề ô mai đáng yêu, xoay người lại cười yếu ớt, "Ừ, tôi phát hiện hình như mình biết nấu ăn, nên đến thử xem."

Tô Cảnh Thần nhất thời có chút dở khóc dở cười, "Cậu tốt nhất đừng có làm nổ phòng bếp của tôi."

Tai Lăng Mộ Ngôn ửng đỏ, cậu trừng mắt với hắn, "Tôi còn không có ngốc như vậy đi?"

Tô Cảnh Thần một tay đút túi tựa vào khung cửa, lười biếng nói, "Cũng chưa chắc, tuy rằng tôi không ở nơi này thường xuyên, nhưng nội thất vẫn tương đối hợp ý của tôi, cho nên Mộ Ngôn vẫn phải cẩn thận chút thì tốt hơn."

Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, buồn rầu hỏi, "Vì sao trong miệng anh không có lời nào là lời nói hay vậy cả?"

"Tôi cũng có lời hay nha, ví như...." Tô Cảnh Thần cười tủm tỉm đi tới, cầm lấy vạt áo tạp dề của cậu, giọng ôn nhu trầm thấp, "Cậu mặc tạp dề này thật sự rất đẹp, đương nhiên.... Nếu chỉ mặc nó thôi thì có lẽ sẽ càng đẹp mắt hơn."
".... Chỉ mặc?"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt không hiểu của cậu thanh niên, Tô Cảnh Thần chỉ cảm thấy cực đáng yêu, tâm không khỏi thấy hơi ngứa.

"Cảnh Thần, hình như tôi nhớ ra cái gì đó...." Ngay khi Tô Cảnh Thần hơi hơi cúi người định làm vài chuyện xấu, cậu thanh niên đột nhiên mở miệng vui sướng nói.

Tô Cảnh Thần vừa nâng tay lên, nhất thời cứng đờ, "Cái gì?"

"Ngay vừa nãy, hình như đột nhiên nhớ ra gì đó." Lăng Mộ Ngôn xoa nhẹ thái dương, buồn rầu nói, "Nhưng lại quên mất rồi...."

Vẻ mặt Tô Cảnh Thần thoáng nhu hòa chút, vỗ nhè nhẹ lên đầu cậu, "Một ngày nào đó sẽ nhớ ra, đừng có vội."

Lăng Mộ Ngôn cười nhàn nhạt, "Ừ."

....

Tô Cảnh Thần nhẹ nhàng mở cửa ra, vốn tưởng rằng trong phòng sẽ tối thui, ai ngờ lại có cái đèn bàn đang bật sáng, hắn không khỏi kinh ngạc dừng bước.
Chỉ thấy cậu thanh niên nửa nằm trên sofa, tay chống đầu, dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh càng thêm ôn nhu mềm mại.

Tô Cảnh Thần đột nhiên cảm thấy tim mình bị bắn trúng. Hắn cẩn thận đi đến bên người Lăng Mộ Ngôn, vừa ngồi xuống, Lăng Mộ Ngôn liền nghe thấy động tĩnh mà mở mắt.

".... Sao cậu lại ngủ ở đây?" Tô Cảnh Thần nhìn cậu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới đúng, nhíu mày hỏi.

Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống, dụi dụi mắt, "A, không phải Cảnh Thần nói sẽ về sao?"

Tô Cảnh Thần sửng sốt, lúc này mới nhớ ra lúc sáng hình như hắn có nói với Lăng Mộ Ngôn rằng tối nay hắn sẽ về ăn cơm.

Cho nên.... Chỉ vì một câu này, mà cậu chờ tới tận bây giờ?

"Hôm nay, hình như anh về hơi muộn?" Lăng Mộ Ngôn đánh cái ngáp nho nhỏ, hàm hồ hỏi.

Tô Cảnh Thần ôn nhu cam đoan, "Cậu đi ngủ đi, lần sau, sẽ không để cậu chờ đến trễ như vậy."
"Ừ? Anh ăn gì chưa?"

"Tôi đã ăn rồi, xin lỗi, chiều nay đột nhiên có việc nên không thể về sớm, cũng không nói qua một tiếng với cậu." Tô Cảnh Thần hiếm khi áy náy nói.

"Không có gì, anh có việc mà." Lăng Mộ Ngôn lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại, "Vậy tôi đi ngủ trước đây, Cảnh Thần, anh cũng ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

....

Hắn giống như lại mơ thấy cậu thanh niên kia.

"Cảnh Thần...."

Ánh mắt cậu ôn nhu mà đa tình, giống như tất cả tình cảm đẹp nhất trong thế gian đều phản chiếu trong cặp mắt màu trà trong sáng kia. Khi được cậu nhìn chăm chú vào, người ta sẽ có cảm giác dường như toàn thế giới của cậu chỉ còn lại một mình mình, khiến người ta không kìm được say mê.

Tô Cảnh Thần ngồi dậy khỏi giường, ôm đầu, ủ dột đờ người ra.

Vốn tưởng rằng cuộc sống vẫn có thể như vậy mà tiếp diễn.... Không nghĩ tới Lăng Mộ Ngôn thế nhưng lại đột nhiên rời đi, không lưu lại một câu, thậm chí ngay cả một tờ giấy nhắn cũng không lưu lại cho hắn....
Vì sao? Tô Cảnh Thần không thể hiểu nổi, cho dù trí nhớ đã khôi phục, thì ít nhất cũng sẽ nói một tiếng với hắn rồi mới đi chứ?

Rõ ràng mình đã coi nơi này là nhà, nhưng đổi lại người kia.... Lại không một tiếng động biến mất như thế.

>>>>>>>>

".... Cảnh Thần?" Lăng Mộ Ngôn thăm dò hỏi, "Anh tha thứ cho tôi nhé?"

"Sao có khả năng!" Phục hồi lại tinh thần, Tô Cảnh Thần lãnh khốc đáp lại. Hắn khẽ hất cằm, mặt đầy ngạo nghễ, nhưng trong mắt lại nhịn không được lô ra ý cười đắc ý thỏa mãn, dường như có thể thấy được cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại sau lưng hắn.

Diệp Thiên Tầm: "...." Thật là càng xem càng thấy không vừa mắt, phải làm sau đây ==+

Chử Mặc: "...." Thật đúng là lần đầu tiên thấy Cảnh Thần như vậy, quả thực ngây thơ đến bất trị a!

"Nói cho cậu biết, tôi cũng sớm đã quên cậu rồi!" Tô Cảnh Thần tiếp tục lãnh khốc vô tình nói, "Thậm chí tôi đã dọn ra, cậu muốn tìm tôi cũng tìm không thấy!"
Lăng Mộ Ngôn: ".... Cho nên?"

Tô Cảnh Thần ngạo nghễ nhìn cậu, kiêu căng nói, "Nếu không thể được tôi tha thứ, sau này cậu sẽ không tìm được tôi, biết chưa?!"

Lăng Mộ Ngôn: "...."

"A, cậu chủ lớn nhà họ Tô có lẽ nên báo tuổi hiện giờ của anh ra một chút đi?" Diệp Thiên Tầm châm biếm nói, "Không ngờ anh còn ngây thơ như vậy.... Không không không, phải nói là có tính trẻ con mới đúng, ngài nói đi, cậu Tô?"

Tô Cảnh Thần nhướn mày, "Không bằng tiểu thư Diệp, hình như cô còn nhỏ hơn tôi thì phải?"

"...." Đây là biến tướng nói cô còn ngây thơ hơn cả ngây thơ sao?

"Thật là, phải làm thế nào thì Cảnh Thần mới tha thứ cho tôi đây?" Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười cười, cặp mắt màu trà chứa đầy ôn nhu.

.... Lại là loại ánh mắt này.

Tô Cảnh Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó mất tự nhiên nói, "Ngồi xuống trước đi, không ngồi thì nói thế nào đây?"
Lăng Mộ Ngôn bật cười, kéo Diệp Thiên Tầm ngồi xuống.

Diệp Thiên Tầm hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói, "Cậu chủ Tô, tôi nghĩ mục đích tôi đến, hình như là.... Làm thế nào để hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, có đúng không?"

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi sửng sốt, "Hôn ước?"

Sắc mặt Tô Cảnh Thần hơi đổi, thốt ra, "Tôi không có hôn ước gì với người phụ nữ kia!"

"Thật vô tình a, nhanh như vậy đã tẩy sạch quan hệ với tôi." Dự đoán như thần thấy Tô Cảnh mặt đen như trời đêm, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, lúc này Diệp Thiên Tầm mới mềm nhẹ giải thích, "Mộ Ngôn, anh đừng hiểu lầm, sao tôi có khả năng có hôn ước gì gì đó với anh ta chứ. Chẳng qua chỉ là cha mẹ hai bên tự động quyết định muốn chúng tôi đính hôn với nhau mà thôi."

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, "Ừ, vậy trước tiên chúc hai người...."
"Đã nói chỉ là bọn họ muốn như vậy, chứ chúng tôi sao có khả năng đồng ý được." Tô Cảnh Thần cắt ngang lời cậu nói, hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần tưởng phải ở cùng người phụ nữ này suốt cả một đời, a, cảm thấy tương lai thật là một mảnh đen tối."

Sắc mặt của Diệp Thiên Tầm cũng hơi vặn vẹo một chút, cố tỏ vẻ tao nhã, tươi cười nói, "Cũng vậy, nếu nhất định phải sống chung với một người như anh, tôi tình nguyện độc thân cả đời, haha."

Hai người đều mang ý cười liếc nhìn nhau, nhìn thì như đang ẩn ý đưa tình, nhưng không khí chung quanh rõ ràng lại bắt đầu giằng co.

"Như vậy, vậy.... Có phải tôi nên tránh mặt một lúc không?" Lăng Mộ Ngôn nhìn nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy mình ở trong này hình như có chút không thích hợp, đành đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Không cần!" x2.

Hai người trăm miệng một lời nói, sau đó lại liếc nhau, rồi lại lộ ra cười giả.

".... Hả?"

Diệp Thiên Tầm cũng đứng lên, "Cùng người như thế này thì không có gì đáng để nói cả, Mộ Ngôn, chúng ta vẫn đi thì hơn."

Tô Cảnh Thần lạnh lùng nói, "Tôi cũng không có gì để nói, gọi cô tới đây chỉ là vì muốn cô dẫn Mộ Ngôn tới đây mà thôi."

Lại một lần nữa hối hận hành động ngày hôm nay, Diệp Thiên Tầm: "...." Fuck, tên khốn này thật là gay sao?!

"Tôi có cách có thể hủy bỏ hôn ước." Tô Cảnh Thần tiếp tục mở miệng, nhàn nhạt nói.

Diệp Thiên Tầm lôi kéo Lăng Mộ Ngôn dừng chân lại, xoay người hoài nghi nhìn về phía hắn.

"Có điều có một điều kiện." Tô Cảnh Thần dựng ngón trỏ lên, giọng điệu vẫn lười biếng không chút tinh thần như trước, "Chỉ cần cô đồng ý, tôi lập tức giải quyết vấn đề hôn ước."
Diệp Thiên Tầm ẩn ẩn có dự cảm không ổn, nhíu mày lại, "Nói."

Tô Cảnh Thần tươi cười ác liệt, "Cô để Lăng Mộ Ngôn lại, mọi chuyện đều sẽ xong."

".... Đừng nằm mơ, Tô Cảnh Thần!" Mắt đen của Diệp Thiên Tầm toát ra tức giận, "Mộ Ngôn là bạn...."

"Cô không có khả năng là bạn gái của em ấy, đừng nói đùa." Tô Cảnh Thần đan hai tay lại với nhau, tựa cằm lên, cười như không cười nói, "Nên biết rằng, tôi hiểu em ấy hơn cô nhiều."

Diệp Thiên Tầm mím chặt môi lại, lạnh lùng nhìn hắn.

"Em nói đi, Mộ Ngôn?" Tô Cảnh Thần cố ý dùng giọng điệu mờ ám thân thiết hỏi.

Đột nhiên bị hỏi, Lăng Mộ Ngôn vẫn luôn thất thần không khỏi mờ mịt quay đầu lại, ".... Hả?"

Tô Cảnh Thần cười tủm tỉm hỏi, "Tôi nói kỳ thật chúng ta rất quen thuộc, đúng không?"

Lăng Mộ Ngôn do dự một chút, hơi hơi gật đầu.
Tô Cảnh Thần cho Diệp Thiên Tầm một nụ cười hàm chứa thâm ý.

Bộ dạng mờ ám này Tô Cảnh Thần vốn đã làm Diệp Thiên Tầm vô cùng khó chịu, hơn nữa hắn còn dám khiêu khích, tay đặt bên người của Diệp Thiên Tầm không khỏi nắm chặt lại thành quả đấm....

.... Quả nhiên, ngày nào đó nên tìm người trói hắn vào trong bao tải đi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com