Chương 76 : Mối tình đầu mất trí nhớ 4
Từ sau cái lần đàm phán thất bại, hai bên tan rã trong không vui đó, Diệp Thiên Tầm đột nhiên phát hiện ra một cái vấn đề nghiêm trọng.
.... Vì sao mỗi lần cô với Mộ Ngôn gặp mặt thì sẽ luôn đụng phải tên khốn mặt dày mày dạn không nhìn sắc mặt người ta này cơ chứ?!
.... Không đúng, sao cô lại có thể chửi tục như vậy được.
Diệp Thiên Tầm yên lặng tự trách một chút, sau đó nhìn người đàn ông đang đi về phía bọn họ, lộ ra tươi cười ôn nhã đoan trang đủ tiêu chuẩn nhất, "Thật là khéo, cậu Tô, lại gặp được anh."
Tô Cảnh Thần một tay đút túi, gật gật đầu có lệ, "Đúng vậy, thật khéo."
Nhưng vừa nói xong đã thấy hắn lập tức nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn, ý cười trong mắt tràn đầy, "Mộ Ngôn, đã lâu không gặp ~"
Diệp Thiên Tầm: "...." Không được, quả nhiên vẫn muốn chửi tục một phen ==+
Lăng Mộ Ngôn cũng hơi bất đắc dĩ, "Rõ ràng hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà, Cảnh Thần."
"Thật sao?" Tô Cảnh Thần lơ đễnh lên tiếng, ôn nhu thâm tình nhìn cậu, "Vậy đại khái là tôi đã rất nhớ em.... Về nhà đi, được không, Mộ Ngôn?"
"Không tốt." Diệp Thiên Tầm dành Lăng Mộ Ngôn đáp trước, sau đó ngoài cười như trong không cười hỏi, "Có thể giải thích với tôi một chút về nhà là có ý gì không, cậu chủ lớn nhà họ Tô? Mộ Ngôn nhiều nhất cũng chỉ tính là ở tạm trong nhà anh một đoạn thời gian mà thôi, đừng nói như thể nhà của Mộ Ngôn ở đó không bằng."
Tô Cảnh Thần nhướn mày, "Là tôi nhặt Mộ Ngôn về, không phải sao? Nếu như vậy, Mộ Ngôn chính là của tôi, có cái gì không đúng sao?"
"Rõ ràng chả có chỗ nào đúng cả, tư duy logic của cậu chủ Tô thật khiến người ta không nói được lời nào." Diệp Thiên Tầm lạnh lùng trào phúng, "Mỗi ngày đều phải nghĩ làm thế nào để tình cờ gặp chúng tôi, anh cũng đủ liều mạng."
"Đừng có tự mình đa tình." Tô Cảnh Thần lãnh đạm quét mắt liếc cô, "Tôi rõ ràng là tìm cách làm thế nào để tình cờ gặp Mộ Ngôn, sau đó đưa em ấy về nhà, chuyện này chẳng có nửa điểm quan hệ gì với cô."
".... Vậy thì càng không nên mơ mộng nữa, Mộ Ngôn không có khả năng trở về với anh." Diệp Thiên Tầm nắm lấy cánh tay của Lăng Mộ Ngôn, giọng điệu nhu hòa, "Đúng không, Mộ Ngôn?"
Lăng Mộ Ngôn nao nao, nhưng cũng không cãi lại.
Tô Cảnh Thần mím chặt môi, nhìn thật sâu về phía cậu, trong mắt đen dường như toát ra chút bi thương, nhưng rất mau đã biến mất.
"Cảnh Thần, thật sự rất xin lỗi...."
"Tôi đã nói rõ ràng với mẹ rồi." Tô Cảnh Thần đột nhiên mở miệng nói, rồi hơi hơi dừng, sau khi thấy vẻ mặt sửng sốt của Lăng Mộ Ngôn, hắn mới nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nếu em băn khoăn cái lần mẹ tôi lén đến tìm em đó, hiện tại bà ấy đã không quản được chuyện của tôi nữa rồi."
"Anh.... Đã biết?"
"Ngày đó em làm sao cũng không chịu nói cho tôi biết lý do em rời đi, tôi liền cảm thấy không thích hợp, vì thế đã đi tra xét." Vẻ mặt Tô Cảnh Thần hơi hơi phức tạp, "Tôi không ngờ bà ấy sẽ đến tìm em.... Hơn nữa, em còn vì vậy mà trực tiếp rời đi."
Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ, "Bởi vì phu nhân Tô nói cũng rất đúng, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, cứ luôn ở trong nhà của anh, quả thật không tốt."
".... Vậy hiện tại thì sao?" Tô Cảnh Thần híp cặp mắt đen lại, cúi đầu hỏi, "Hiện tại, là tôi mời em trở về, cũng không được sao?"
Trên mặt Lăng Mộ Ngôn hơi lộ ra không đành lòng, vừa mở miệng đã bị Diệp Thiên Tầm cắt ngang.
"Mộ Ngôn sẽ không trở về với anh đâu, Tô Cảnh Thần." Diệp Thiên Tầm vẫn một bộ đoan trang thục nữ cao nhã như trước, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại không chút lưu tình nào, "Trước không nói đến hiện tại Mộ Ngôn đang mất trí nhớ, chỉ nói về vấn đề hôn ước của chúng ta còn chưa có được giải quyết đâu, anh dựa vào cái gì mà muốn Mộ Ngôn ở nhà anh? Càng đừng nói Mộ Ngôn không có ý kia với anh, về với anh để làm gì?"
"...."
Tô Cảnh Thần nhìn cậu thanh niên trước mặt hoàn toàn không có ý phản bác, trong lòng đột nhiên có chút chua xót. Rõ ràng hắn cảm giác được Mộ Ngôn cũng.... Thích hắn, nhưng vì sao lại không cãi lại chứ?
Mộ Ngôn vì sao.... Lại không thừa nhận?
"Nếu không còn việc gì nữa, tôi với Mộ Ngôn đi trước đây." Diệp Thiên Tầm lạnh lùng nói, "Chúng tôi còn có việc, không quấy rầy cậu Tô nữa."
Tô Cảnh Thần trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn bọn họ sóng vai rời đi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác mờ mịt vô thố.
>>>>>>>>
"Mộ Ngôn, những lời vừa rồi của tôi làm anh giận phải không?"
Hai người sóng vai trầm mặc đi, mãi đến khi tới trước chỗ suối phun, Diệp Thiên Tầm mới dừng chân lại, dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí lúng túng, nhỏ giọng hỏi.
Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên mở miệng, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu.
"Tôi không phải cố ý nói như vậy, chỉ là có chút không cam lòng." Diệp Thiên Tầm đặt tay lên lan can, gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô.
"Tôi không có giận, hồi nãy chỉ là đang suy nghĩ mà thôi." Lăng Mộ Ngôn đi đến bên người cô, ấm áp nói, "Tôi biết cô là muốn tốt cho tôi, Thiên Tầm."
"Kỳ thật.... Tôi cũng có tư tâm."
Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nhìn cô.
Ánh mắt Diệp Thiên Tầm ngưng trệ nhìn vào suối phun, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, "Tôi nói vậy với Tô Cảnh Thần, chỉ là vì che dấu sự ích kỷ của tôi mà thôi, tôi sợ Mộ Ngôn sẽ thật sự đi với anh ta, cũng sợ Mộ Ngôn sau khi khôi phục lại ký ức sẽ rời khỏi tôi...." Nói tới đây, cô tạm dừng một lát, cười nhẹ lẩm bẩm nói, "Nói đến cùng, tôi chẳng qua chỉ là một người con gái nhát gan mà lại ích kỷ mà thôi."
"Nhưng tôi biết Thiên Tầm không phải là người như vậy." Lăng Mộ Ngôn thấp giọng nói, thấy Diệp Thiên Tầm quay đầu lại kinh ngạc nhìn cậu, cậu mới mỉm cười, trong cặp mắt trà nổi lên gợn sóng ôn nhu, "Tôi vẫn cảm thấy Thiên Tầm là một cô gái rất dũng cảm, tốt bụng và săn sóc, là một cô gái đáng để người ta yêu thương thật lòng."
Diệp Thiên Tầm rất muốn hỏi người đó sẽ là anh sao, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô lắc lắc đầu, "Tôi nào được tốt như anh nói, nói vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thấy xấu hổ mà thôi."
Lăng Mộ Ngôn đang chuẩn bị nói gì đó thì Diệp Thiên Tầm lại lên tiếng.
Cô hỏi, "Mộ Ngôn, thật ra anh cũng có hảo cảm với Tô Cảnh Thần, đúng không?"
Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nghẹn lời.
"Quả nhiên, tôi đã không có hy vọng." Diệp Thiên Tầm khẽ cắn đầu lưỡi, mới cảm thấy giọng của mình không còn nghẹn ngào như vậy, "Rõ ràng lúc trước tôi còn, còn ôm một tia hy vọng."
"Thiên Tầm, cô...."
"Đúng vậy, kỳ thật tôi vẫn luôn đối Mộ Ngôn anh, ôm hảo cảm." Diệp Thiên Tầm bình tĩnh nói, "Không ngờ phải không? Cho nên tôi mới nói là mình có tư tâm."
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên: nữ chính tỏ tình thật lòng! Độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 50%, mời người chơi tiếp tục cố gắng!]
"Tôi không đáng để Thiên Tầm thích." Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, mở miệng nói.
Diệp Thiên Tầm bật cười, "Loại chuyện thích này không thể quyết định bằng đáng giá hay không đáng giá, tựa như tôi cho rằng Tô Cảnh Thần không đáng để Mộ Ngôn anh đi thích, nhưng anh có thể không thích sao?"
"Sau khi mất trí nhớ, người đầu tiên tôi thấy chính là Cảnh Thần, là anh ấy đã thu lưu tôi. Khi mờ mịt mất mát, cũng là anh ấy ở bên cạnh chỉ dẫn khuyên bảo tôi, khi không vui cũng là anh ấy nghĩ cách dời lực chú ý của tôi.... Vô luận là tình tiết chim non hay là cái gì khác, tôi cũng cảm thấy không liên quan."
"Vậy vì sao anh...."
"Vì sao vừa nãy không đáp ứng Cảnh Thần?" Lăng Mộ Ngôn cũng đưa tay đặt lên lan can, thở dài một hơi, "Tôi nghĩ sau khi tìm được lại ký ức, tôi sẽ nói cho anh ấy sau."
Diệp Thiên Tầm không hiểu, "Chuyện đó rất quan trọng sao?"
"Lúc trước, tôi đã từng nói, cô gái tên Tiểu Huân kia đối với tôi trước kia.... Không, có lẽ cả hiện tại mà nói, dường như rất quan trọng, tuy rằng còn không nhớ ra cô ấy rốt cuộc là ai, nhưng...." Mắt của Lăng Mộ Ngôn hơi hơi hiện lên chút phức tạp, "Cho tới tận bây giờ, mặc dù đã phát hiện mình có hảo cảm với Cảnh Thần, nhưng tôi vẫn như trước, rất muốn nhớ lại ký ức về cô ấy."
"...."
"Cho nên, nếu tôi nhớ không ra cô ấy mà lại đáp ứng Cảnh Thần, như vậy đối với cả hai người bọn họ mà nói đều rất không công bằng." Lăng Mộ Ngôn cụp mắt xuống, chậm rãi thở dài, "Huống chi, tôi thậm chí còn chưa làm rõ.... Tâm của mình đâu."
Diệp Thiên Tầm ngốc ngốc nhìn Lăng Mộ Ngôn u buồn dựa vào lan can, đột nhiên vỗ lưng cậu một cái, "Anh nói những lời này với một cô gái ái mộ anh, thật sự tốt sao?"
Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, "Hả?"
"Tôi vừa tỏ tình với anh đó, còn vừa bị từ chối một cách tàn nhẫn vô tình nữa!" Diệp Thiên Tầm tức giận lườm cậu, "Hiện tại anh còn ở đây thảo luận vấn đề tình cảm với tôi, không thấy rất quá đáng sao?"
Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, nhất thời có chút chột dạ, "Tôi cũng không biết làm sao lại...."
"Được rồi, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi! Rối rắm nhiều như vậy làm cái gì." Diệp Thiên Tầm dắt cậu đi về phía trước, "Đi, không phải nói rất muốn đến chỗ đó xem sao? Nếu cảm thấy quen thuộc, nói không chừng chỗ đó chính là trường học cũ của anh đấy."
Lăng Mộ Ngôn tùy ý để cô dắt mình đi, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, thanh âm rất nhanh liền theo gió tản đi.
Diệp Thiên Tầm ở phía trước đột nhiên khẽ dừng chân, sau đó lại khôi phục như bình thường, tiếp tục đi về phía trường học, làm như không nghe thấy cậu nói.
Chỉ là, nếu cẩn thận phát hiện thì lại có thể thấy khóe môi của cô dường như đang ẩn ẩn cong lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com