Chương 85 : Mối tình đầu báo thù (7)
"Tần Tình."
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, cảm giác có hơi man mát, Lăng Mộ Ngôn nâng cằm Tần Tình lên, cười trào phúng, "Vừa rồi cô nói.... Tình cảm của chúng ta, hử?"
Tần Tình ngửa đầu nhìn cặp mắt phượng lạnh bạc che dấu bình tĩnh, mát lạnh kia, chớp mắt đã mất hồn.
"Như vậy, giữa chúng ta có tình cảm gì sao, Tần tiểu thư?" Khóe môi của Lăng Mộ Ngôn gợi lên ý cười tàn nhẫn, "Tần tiểu thư mỗi khi nhờ vả người khác thì đều thích làm bộ.... Thân mật với người ta như vậy sao? Nhất định đã lừa gạt không ít người rồi đi, a, có phải có cảm giác rất thành tựu hay không?"
"Mộ Ngôn, anh...."
"Có thể đừng gọi tên của tôi thân thiết như vậy được không? Tôi chê cô...." Lăng Mộ Ngôn buông tay ra, nhướn mày cười nhẹ nhàng, "Bẩn."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng vù vù, mặt Tần Tình tái nhợt, chịu đả kích, vô lực tựa vào tường.
"Cô yên tâm, nhà họ Tần, tôi sẽ không quản." Lăng Mộ Ngôn làm như trìu mến vén sợi tóc ở trước mặt cô ra sau tai, từ xa nhìn vào, hiện tại hai người giống như một cặp người yêu trong thời kỳ cuồng nhiệt, thân mật, "Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cô động vào Tiểu Tuyết, cô tốt nhất phải nhớ cho kỹ vào."
Tần Tình khó có thể tin nhìn cậu, cặp mắt đen đẫm lệ thoạt nhìn hết sức chọc người thương tiếc, "Vì sao, vì sao anh lại về phe cô ta? Mộ Ngôn, không phải anh đã nói chỉ yêu mình em sao.... Rõ ràng anh đã từng nhắc em tránh xa Tần Tuyết, vì sao hiện tại người thân cận cô ta lại là anh? Anh có biết cô ta đã làm cái gì không, cô ta...."
"Chuyện này không phải đều là công lao của cô hay sao? Giao tôi cho cô ấy...." Đôi môi mỏng của Lăng Mộ Ngôn gợi lên độ cong cười như không cười, nhẹ giọng xuy cười nói, "Không phải chính là cô sao?"
"...."
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ Lăng Mộ Ngôn khi cười rộ lên đẹp trai đến cỡ nào, khi đó, người cậu tao nhã như gió đầu xuân, mang theo chút ngượng ngùng, càng hiện ra vài phần trẻ con đáng yêu, không như lúc này chỉ là lạnh lùng trào phúng, châm biếm trêu tức.
Chỉ là, sau này nụ cười yêu chiều kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa rồi....
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cơ thể Tần Tình cuối cùng cũng nhịn không được run lên, cô dọc theo vách tường, chậm rãi trượt người xuống, cuối cùng chôn mặt vào trong đầu gối.
Nước mắt dần dần thấm ướt bộ váy màu tím đậm.
Vào giây phút này, toàn bộ ngụy trang của Tần Tình đều đã tan rã hết.
>>>>>>>>
Cảnh Mục Lê vừa mới mở cửa nhà ra, liền ngửi thấy một cỗ mùi rượu gay mũi. Hắn theo bản năng nhíu nhíu mày, chỉ hơi trầm ngâm chút đã biết là ai làm chuyện tốt này rồi.
Hắn dựa vào cửa phòng, bất đắc dĩ nhìn con mèo say dựa vào ghế sofa nào đó, nói, "Cậu cũng thật khôn, đến chỗ tôi uống rượu, như vậy nhà cậu chắc chắn sẽ không bị nhiễm mùi rượu, phải không?"
Lăng Mộ Ngôn mê mang nhìn thoáng qua hắn, sau đó hờn giận thuận tay ném cái gối ôm qua.
Cảnh Mục Lê tiếp nhận cái gối, vừa giận vừa buồn cười nói, "Say thực?"
"Say?" Lăng Mộ Ngôn ho khan hai tiếng, cười haha, "Tôi say?"
Cảnh Mục Lê nhướn mày, "Cậu không say, vậy con mèo say đang ở trước mặt tôi là chạy từ chỗ nào đến?"
"Nhà anh không nuôi mèo, mà Sally nhà tôi thì đang ở chỗ thư ký Lâm." Lăng Mộ Ngôn chậm rãi ngồi xuống, mặt đầy nghiêm túc nhìn hắn nói.
".... Sally?"
Lăng Mộ Ngôn lại không để ý tới hắn, cậu chộp lấy chai bia trên bàn, ngửa đầu uống mấy hớp, lại không nhịn được ho khan.
Cảnh Mục Lê nhíu mày, tiến lên, bắt lấy tay cậu, ngăn cản nói, "Đừng uống nữa, Lăng Mộ Ngôn."
Lăng Mộ Ngôn tùy hứng hất tay ra, ngạo nghễ hỏi hắn, "Anh là ai?"
Cảnh Mục Lê quả thực dở khóc dở cười, ngồi xuống cạnh cậu, trêu tức, "Không phải cậu hận chết tôi sao, sao hiện tại lại ở đây uống rượu giải sầu?"
"Hận?" Lăng Mộ Ngôn mơ mơ hồ hồ lặp lại câu hắn nói, nhăn mày lại, dường như cảm thấy không hiểu, "Vì sao tôi phải hận anh?"
Cảnh Mục Lê hơi hơi cúi người, hắn một tay đặt trên sofa, vây Lăng Mộ Ngôn vào giữa hắn với sofa, yên lặng cười, "Hãy nhớ kỹ câu này của mình, Lăng Mộ Ngôn."
Lăng Mộ Ngôn có chút không kiên nhẫn, mắt say lờ đờ mông lung trừng hắn, "Anh thật phiền, vì sao không cho tôi uống rượu?"
"Cơ thể của cậu không tốt mà còn đòi uống rượu, không muốn sống nữa à?" Cảnh Mục Lê thở dài, thấy cậu còn có ý phản kháng, vội vàng dời đề tài đi, "Nghe nói trong bữa tiệc, cậu gặp phải Tần Tình?"
"Tần Tình, đó là ai?" Lăng Mộ Ngôn phiền táo cọ quậy người, sau đó đột nhiên khẽ dừng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Mẹ anh à?"
Cảnh Mục Lê: "...."
"Là chị của anh? Mẹ của cậu anh? Hay là con mèo anh mới nuôi?" Vì có men say nên cặp mắt phượng của Lăng Mộ Ngôn bịt kín bởi một tầng hơi nước, thoạt nhìn lại có thêm vài phần ngốc đáng yêu, "Vì sao không nói cho tôi biết? Đúng lúc nó có thể làm bạn với Sally."
.... Tốt lắm, ít ra vẫn còn nhớ rõ Sally chỉ là một con mèo.
Cảnh Mục Lê bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nhăn mày lại, hơi hơi ngồi dậy, nức nở một tiếng, "Không thoải mái...."
"Không thoải mái?" Gương mặt luôn thong dong bình tĩnh của Cảnh Mục Lê ngoài ý muốn hiện ra một chút lo lắng hoảng hốt, "Chỗ nào không thoải mái?"
"Nơi này." Lăng Mộ Ngôn vô lực chỉ vào ngực mình, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Vừa nghe thấy cái tên đó, nơi này không biết vì sao lại đột nhiên rất đau, tôi có cần phải vào bệnh viện kiểm tra hay không?"
Cảnh Mục Lê im lặng, một cơn đau đớn xa lạ bỗng dưng nảy lên trong lòng.
"Con hàu, con hàu?"
Cảnh Mục Lê hồi hồn lại, hắn bắt lấy cái tay đang không ngừng vẫy qua vẫy lại trước mắt mình, lộ ra ý cười bất đắc dĩ dung túng, "Là Mục Lê, Mục trong túc mục, Lê trong minh lê."
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cụp đầu xuống, tự hỏi một lúc rồi khẳng định, "Ừ, con hàu."
Cảnh Mục Lê bật cười, "Tôi thật khờ khi cãi cọ với một người mồm miệng không nói rõ này như cậu.... Làm sao vậy?"
Lăng Mộ Ngôn bất mãn trừng lại, "Tôi không cà lăm."
"Phải, phải, không cà lăm. Giờ có thể nói đã xảy ra chuyện gì chưa?"
"Đưa rượu cho tôi." Lăng Mộ Ngôn vươn tay, trịnh trọng nói.
".... Đừng mơ." Cảnh Mục Lê không nói gì, nắm lấy tay cậu, "Dạ dày của cậu không tốt, không được uống rượu.... Chờ một chút, cậu lấy chai bia này từ chỗ nào thế?"
Lăng Mộ Ngôn xoay mặt đi, hừ một tiếng, "Keo kiệt."
Trong lòng Cảnh Mục Lê không khỏi cảm thấy hơi ngứa, vô luận là thiếu niên đơn thuần thẳng thắn bảy năm trước hay là ngạo kiều không được tự nhiên như bây giờ, thoạt nhìn đều đáng yêu giống nhau.
Khóe môi của hắn cong lên thành ý cười ác liệt, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lăng Mộ Ngôn.
Lăng Mộ Ngôn mờ mịt nhìn lại, không hiểu sờ sờ mặt mình.
Cảnh Mục Lê xoa xoa cằm, cảm thán, "Đây là lần đầu tiên thấy em ngoan như vậy đấy, nếu không phải vì sức khỏe của em có vấn đề, tôi nhất định phải chuốc rượu cho em thêm vài lần."
Lần này, Lăng Mộ Ngôn dường như nghe hiểu, cậu mặt không chút thay đổi trừng Cảnh Mục Lê, sau đó đột nhiên vươn tay ra, trả thù bằng cách trẻ con là hung hăng nhéo mặt hắn, thấy hắn ăn đau "Tê" một tiếng, cậu mới nghiêm túc hỏi, "Đau không?"
Cảnh Mục Lê: ".... Đau."
Lúc này Lăng Mộ Ngôn mới vừa lòng buông tay ra, đôi môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ, "À."
Cảnh Mục Lê: "...." Tâm trả thù đúng thật nặng.
"Này, con hàu, đứng lên đi." Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, sau đó tức giận đẩy hắn, "Anh làm vậy, tôi không thể thở được."
Cảnh Mục Lê nhích người càng gần hơn, nhướn mày hỏi, "Vì sao lại không thở được?"
Sắc mặt Lăng Mộ Ngôn càng thêm nghiêm túc, "Tôi không biết bơi, cho nên anh không thể ném tôi vào trong biển được."
".... Cái gì?"
"Anh ném tôi vào trong biển rồi còn đè lên người tôi, làm sao tôi có thể thở được?" Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích, "Tôi không phải là con hàu, không cùng giống loài với anh."
Cảnh Mục Lê: "...."
Cảnh Mục Lê nhịn không được thấp giọng cười, sau đó chống lên sofa, hơi hơi cúi người xuống, hắn nhìn Lăng Mộ Ngôn vì hành động này của mình, không hiểu hiện ra vẻ mê mang, tiến đến bên tai cậu, nhẹ giọng nói, "Tuy rằng không biết sau khi cậu tỉnh lại có thể còn nhớ rõ chuyện xảy ra khi say rượu này hay không, nhưng...."
Còn chưa chờ Lăng Mộ Ngôn nghe rõ, trên môi cậu liền có cảm giác ấm áp.
Cảnh Mục Lê nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com