Chương 88 : Mối tình đầu báo thù (10)
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, trong chớp mắt, Cảnh Mục Lê ngớ ra.
Tuy rằng hắn đã đưa chìa khóa cho Lăng Mộ Ngôn, nhưng trừ cái lần cậu uống rượu có dùng đến nó ra thì chưa từng dùng lần nào cả, hơn nữa, cũng không ngờ trong lúc cậu đang chiến tranh lạnh với hắn mà còn đến tìm hắn, cho nên Cảnh Mục Lê không khỏi nghi hoặc đi tới cửa.
"Mộ Ngôn, sao cậu lại đến đây...." Cảnh Mục Lê nhìn Lăng Mộ Ngôn đứng trước cửa như cái lần mới gặp lại sau bảy năm kia, vẻ mặt lãnh ngạo, trong mắt vừa có xa cách vừa ẩn ẩn chút phức tạp, đột nhiên hắn cảm thấy có một loại dự cảm không ổn.
Lăng Mộ Ngôn bỏ hai tay vào trong túi áo khoác, mặt không chút thay đổi nói, "Không mời tôi vào sao?"
"Sao có chuyện đó được? Mộ Ngôn, cậu đến đây, tôi mừng còn không kịp nữa là." Mặc dù cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Cảnh Mục Lê vẫn lui ra đằng sau, cười để cậu đi vào.
"Mừng?" Lăng Mộ Ngôn cười lạnh một tiếng, "Sợ là trong lòng đang cười nhạo tôi thì có!"
Cảnh Mục Lê nhăn mày lại, "Mộ Ngôn, sao cậu lại nghĩ như vậy?.... Là ai nói gì đó sao?"
"Ai nói gì đó? Làm sao, sợ người khác vạch trần anh?" Cặp mắt đen nhánh của Lăng Mộ Ngôn hung hăng trừng hắn, giọng cũng không ức chế được đề cao lên, "Cảnh Mục Lê, đùa giỡn người ta rất vui sao?!"
"Vạch trần cái gì, Mộ Ngôn, cậu đang nói gì đấy." Cảnh Mục Lê xoa xoa huyệt thái dương, mặt đầy bất đắc dĩ.
Lăng Mộ Ngôn lạnh lẽo nhìn hắn, "Không hiểu tôi đang nói gì? Tần Tình đã nói hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi, anh biết nguyên nhân cô ta chia tay với tôi, cũng biết quan hệ giữa cô ta với nhà họ Tần, có đúng không?"
".... Tôi đích thực biết."
Lăng Mộ Ngôn lấy tay ra khỏi túi, trả lại cái chìa khóa vẫn nắm chặt trong tay cho hắn, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Cảnh Mục Lê đúng lúc chặn cậu lại, "Cậu chưa nghe tôi nói xong mà đã muốn đi rồi sao?"
"Ở chỗ này chờ bị anh tiếp tục đùa giỡn à?" Lăng Mộ Ngôn xuy cười một tiếng, lạnh lùng nói, "Buông, ra."
"Cậu nghe tôi giải thích trước đã, Mộ Ngôn." Cảnh Mục Lê thở dài, "Nghe tôi giải thích xong đã, được chứ?"
Lăng Mộ Ngôn phiền chán hất tay hắn ra, "Giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa, anh nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục ngây thơ tin tưởng anh sao? Còn nữa, chìa khóa nhà tôi, cũng mời anh...."
Không đợi cậu nói xong, Cảnh Mục Lê đột nhiên đẩy mạnh cậu vào vách tường, không nhìn Lăng Mộ Ngôn giãy dụa, hung hăng hôn lên môi cậu. Hắn thật cẩn thận miêu tả cánh môi mềm mại hơi lạnh, sau đó ngậm lấy môi cậu, trằn trọc xâm nhập, hôn sâu vào.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Mục Lê cảm giác được Lăng Mộ Ngôn không giãy dụa nữa, lúc này mới lưu luyến buông cậu ra.
"Em muốn hỏi tôi vì sao lại không nói cho em biết?" Hắn hơi hơi cụp mắt, ôn nhu nhìn Lăng Mộ Ngôn, thấp giọng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhìn lại Cảnh Mục Lê, nhưng bên trong mắt đen lại lộ ra chút mờ mịt, không còn lạnh lùng châm biếm như dĩ vãng, nhìn qua thậm chí có hơi.... Ngốc một cách đáng yêu?
"Hiện tại tôi có thể nói cho em, là vì tôi thích em. Cho nên...." Nhìn gương mặt cứng đờ của Lăng Mộ Ngôn, Cảnh Mục Lê cười nhẹ nói, "Mới không thể nói cho em biết."
Lăng Mộ Ngôn vẫn đờ đẫn nhìn hắn như trước, sau đó....
Xoay người, tay chân cùng lắc lư đi ra ngoài cửa chính.
Cảnh Mục Lê dựa vào tường, nhìn chăm chú vào bóng dáng cứng ngắc của cậu, không khỏi bật cười, vì muốn cho cậu có thời gian tự hỏi nên hắn cũng không gọi cậu lại.
>>>>>>>>
"Mộ Ngôn, em về rồi?"
Lăng Mộ Ngôn vừa về nhà, liền nghe thấy giọng nói hàm chứa ý cười truyền ra từ phòng bếp, tay cầm chìa khóa nhất thời cứng đờ.
Quả nhiên, vừa nhìn lại, Lăng Mộ Ngôn liền bắt gặp Cảnh Mục Lê người mặc tạp dề trông vô cùng buồn cười đi ra khỏi phòng bếp, cười toe toét nhìn mình.
".... Anh vào bằng cách nào?" Lăng Mộ Ngôn lạnh mặt hỏi.
"Em quên rồi sao, tôi có chìa khóa nhà em mà." Cảnh Mục Lê hất cằm, ý chỉ cánh cửa, "Cho nên đương nhiên đi vào từ cửa chính rồi."
Lăng Mộ Ngôn: ".... Trả lại đây."
"Tốt, không thành vấn đề." Cảnh Mục Lê nhẹ nhàng bâng quơ cười nói, "Dù sao lúc trước tôi cũng đã đánh thêm vài cái."
Lăng Mộ ngôn: "...."
Cảnh Mục Lê cởi cái tạp dề bao quanh hông xuống, "Trốn tôi suốt một tuần như vậy, giờ nghĩ thông chưa?"
Sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn không thể không cứng đờ, cười khan một tiếng, "Trốn anh? Đừng đùa, Cảnh Mục Lê, vì sao tôi phải trốn anh, có trốn thì cũng phải là anh trốn tôi mới đúng!"
"A, thật không?" Cảnh Mục Lê không để ý cười cười, "Sắp ăn cơm rồi, em đi rửa tay đi."
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Thấy Lăng Mộ Ngôn không động đậy, Cảnh Mục Lê nhất thời nhướn cao mày, "Không phải là tôi không muốn tiếp tục tranh luận với em, chẳng qua là chờ sau khi ăn xong mới tiếp tục mà thôi. Gần đây em lại không ăn cơm đúng giờ, thư ký Lâm của em đã gọi cho tôi tố cáo."
".... Đó là thư ký của anh thì có." Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi phun ra mấy từ này, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người vào phòng rửa mặt.
Cảnh Mục Lê ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười.
Mộ Ngôn đây là đang ghen?
....
"Gần đây thấy thế nào? Nghĩ thông suốt chưa?" Cảnh Mục Lê pha một ly cafe, ngồi đối diện với Lăng Mộ Ngôn, nhìn cậu, cười yếu ớt hỏi.
Lăng Mộ Ngôn xoay mặt đi, ".... Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Cảnh Mục Lê bình thản nói, "Tôi cũng không ngại tỏ tình em thêm một lần nữa."
Lăng Mộ Ngôn: "...." Vô sỉ!
"Suốt một tuần này tôi không tới tìm em, vì hy vọng em có thể tự mình nghĩ thông suốt." Cảnh Mục Lê thở dài, "Nhưng.... Quả nhiên vẫn là tôi tự cho mình là đúng."
Lăng Mộ Ngôn nhìn bộ dạng cụp mắt có chút cô đơn của hắn, môi không khỏi giật giật, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Kỳ thật tôi tới tìm em vì còn có chuyện khác." Cảnh Mục Lê nâng mắt lên, yên lặng nhìn cậu, dường như có chút gian nan mở miệng, "Tôi quyết định.... Dọn đi, Mộ Ngôn."
Lăng Mộ Ngôn hơi kinh hãi, trong lòng đột nhiên có chút tư vị không nói nên lời.
..... Dọn đi?
"Tiếp tục ở lại đây chỉ sợ sẽ làm em phiền chán, dù sao em vốn cực kỳ chán ghét tôi." Cảnh Mục Lê hơi hơi cười khổ, "Cho nên tôi tới để nói trước với em một tiếng, không cần lại vất vả trốn tôi nữa."
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc, kỳ thật cậu không phải đang trốn, mà là.... Không hiểu sao lại có chút không cảm thấy tự nhiên.
Cảnh Mục Lê đánh giá thật cẩn thận sắc mặt của cậu, khóe môi hơi hơi cong lên, sau đó tiếp tục làm bộ làm tịch cô đơn nói, "Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai chúng ta, có lẽ sẽ có một ngày.... Tôi thật sự có thể buông được em rồi tìm được một người yêu khác cũng yêu tôi."
Lăng Mộ Ngôn nghĩ đến hình ảnh Cảnh Mục Lê ôm một người phụ nữa khác, thoáng đi qua mình, không biết vì sao trong lòng cậu lại không thấy thoải mái, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Nói nhiều như vậy, tôi cũng nên tạm biệt rồi." Cảnh Mục Lê đứng lên, cười cười ôn hòa với Lăng Mộ Ngôn, "Qua thêm mấy ngày nữa, tôi sẽ dọn đi, không cần lo lắng."
Lăng Mộ Ngôn càng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn cố giữ vẻ cao lãnh, không nói lời nào. Cậu cứ như vậy nhìn Cảnh Mục Lê đi tới cửa, sau đó hơi xoay mặt đi.
Cảnh Mục Lê đặt tay lên nắm cửa, phát hiện Lăng Mộ Ngôn vẫn không có ý mở miệng, không khỏi trầm mặc xuống. Hắn hít sâu một hơi, lặng lẽ xoay người lại, thấy Lăng Mộ Ngôn vẫn im lặng ngồi trên sofa, hắn không khỏi nguy hiểm nheo mắt lại. Cảnh Mục Lê nhẹ nhàng đi đến, sau đó đẩy mạnh Lăng Mộ Ngôn nằm xuống sofa, nhìn cậu mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sao em còn không được tự nhiên như vậy, rõ ràng không muốn anh đi, vì sao lại không hé răng, chẳng lẽ em một chút cũng không có ý giữ anh lại sao?!"
Nói xong, Cảnh Mục Lê hung hăng hôn lấy môi Lăng Mộ Ngôn.
.... Cậu cũng đâu có nói mình không muốn đâu.
Lăng Mộ Ngôn chớp mắt, nhìn cặp mắt đen sâu thẳm mang theo bất đắc dĩ của hắn, trong mắt hiện lên chút ý cười nhàn nhạt, cũng không nói cái câu ở trong lòng kia ra, ngược lại nhắm mắt ôm lấy cổ hắn.
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai: thành công công lược nam chính! Độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 100%, toàn bộ nhiệm vụ đã được hoàn thành viên mãn!]
[Đinh! Hiện tại người chơi có hai loại lựa chọn: 1, rời đi; 2, ở lại.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com