Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Quân lữ văn (4)

Nàng, nàng vừa mới nghe được cái gì?!

Thì ra bác sĩ Điền là vị hôn thê của hắn sao? Vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy đau? Đôi mắt cay cay, có cái gì đó muốn chảy ra.

Quay đầu, xuyên thấu qua mặt kính của cửa phòng, nhìn về phía phòng bệnh của Tập Dận. Lúc này hắn an tĩnh ngủ, trên mặt mang theo ống dưỡng khí, trông hắn suy yếu cực kỳ, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dạng kiêu ngạo của ngày thường.

Nàng nghĩ rằng nếu hiện tại hắn có thể mở to mắt hướng về phía nàng mắng, dù cho hắn có cùng ở chung với bác sĩ Điền cũng không quan hệ.

"Hộ sĩ Nhan, nếu ta nhớ không nhầm, lúc này, ngươi nên tan tầm?"

Nói xong, cũng không đợi Nhan Hương đáp lại, lập tức mở cửa vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của Nhan Hương.

-------

Sáng sớm ngày hôm sau, Tập Dận vừa tỉnh dậy, liền thấy một người đang nằm ở mép giường, tóc dài, thân hình tinh tế, là nữ. Ăn mặc áo blouse trắng, bác sĩ?

Ngón tay giật giật, người đang nằm lập tức tỉnh dậy.

Điền Mật ánh mắt mê mang, chớp chớp, tóc nàng rối tung, tóc xõa ở hai bên sườn má, lúc này nàng so với ngày thường càng nhiều thêm vài phần lười biếng cùng gợi cảm.

Thấy Tập Dận tỉnh, vội vàng giơ lên gương mặt tươi cười, sau đó vội vàng kiểm tra thân thể cho Tập Dận.

"Ân, hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ cần vết thương khỏi hẳn thì tốt rồi. Có đói bụng không? Ta đi nấu cháo, ăn một chút?"

Điền Mật trong mắt mang theo quan tâm rõ ràng, làm Tập Dận có chút hoảng hốt, phảng phất như quay về mười năm trước.

Khi đó hắn cùng một nam sinh thổ lộ với Điền Mật đánh nhau. Bị thương, không nặng, chỉ là lúc đó cũng giống như bây giờ làm cho Điền Mật lúc ấy chỉ mới 16 tuổi sợ hãi, lo lắng bôi thuốc cho hắn, còn nói về sau nhất định phải đi học y. Sau đó bọn họ liền ở bên nhau.

Lại không nhận được câu trả lời, Điền Mật cúi mình xuống, để sát vào mặt Tập Dận. Lúc này Tập Dận mới lấy lại tinh thần. Gật gật đầu, tỏ vẻ muốn ăn.

Điền Mật lập tức nhếch môi, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ ngay trong phòng bệnh, nấu cho Tập Dận một chén cháo.

Chậm rãi đút cho Tập Dận uống cháo, tươi cười trên mặt Điền Mật cũng chưa hề biến mất. Bởi vì lúc nàng xoay người liền nghe được: "Đinh -- hảo cảm của nam chính +5, độ hảo cảm hiện tại là 65, ký chủ cố lên!"

"Dận, lần sau thời điểm làm nhiệm vụ cẩn thận hơn có được không? Ngươi như vậy làm ta thật lo lắng, Tập thúc cùng dì Mẫn cũng rất lo lắng, vẫn luôn chờ đến lúc ngươi kết thúc phẫu thuật mới về nhà nghỉ ngơi đó. Ngươi cũng không biết ngày hôm qua thời điểm ta phẫu thuật cho ngươi, thấy vết thương của ngươi, có bao nhiêu đau lòng."

"Đinh -- hảo cảm của nam chính +10, độ hảo cảm hiện tại là 75, ký chủ không ngừng cố gắng nha!"

Tập Dận gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ánh mắt hắn vẫn luôn không rời Điền Mật, nhìn bóng dáng Điền Mật trước mắt, lại nghĩ đến Điền Mật sau khi làm phẫu thuật cho hắn vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn, trong lòng một trận ngọt ngào. Ngoắc ngoắc khóe môi, lộ ra một nụ cười. Điền Mật giống như nhìn thấy hoa nở, đây chính là nụ cười đầu tiên Tập Dận cho nàng a. Đều không dễ dàng nha!

Huống chi một ngày hôm nay lại bỏ thêm 15 điểm hảo cảm, tuy rằng không thể so cùng Lý Cốc, nhưng cũng đã là rất tiến bộ rồi.

0051 nói, nhiệm vụ phía trước, bởi vì Điền Mật là người mới, cho nên nhiệm vụ bố trí đơn giản. Như vậy mới hoàn thành tốt, về sau nhiệm vụ có lẽ sẽ càng ngày càng khó.

"Ngươi đi về trước, nơi này lại không phải không có bác sĩ!" Thanh âm Tập Dận không giống ngày thường lại mang theo chút vô lực, lời nói ra cũng làm cho người khác có chút không vui, giọng điệu đối với nàng dường như không kiên nhẫn.

Nếu không phải bỏ thêm độ hảo cảm, Điền Mật cũng cho rằng Tập Dận không kiên nhẫn với mình đây.

Vốn dĩ nghĩ rằng cự tuyệt, bất quá nghĩ lại, hôm nay đã bỏ thêm 15 điểm, chắc là không có biện pháp lại thêm độ hảo cảm. Chính mình xác thật cũng mệt mỏi, vẫn là trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.

"Ân, ta gọi điện thoại cho Tập thúc, nói với hắn ngươi đã tỉnh, sau đó liền trở về nghỉ ngơi."

----------

Lúc về đến nhà, Điền Mật liền trở về phòng ngủ một giấc thật dài. Thực hiện xong một ca phẫu thuật, xác thật làm cho nàng có chút mệt mỏi, lại chăm sóc Tập Dận cả đêm.

Thân thể này lại không phải làm bằng sắt. Nàng muốn nghỉ ngơi ~

Điền Mật về nhà ngủ một giấc liền ngủ tới chạng vạng tối, xuống lầu ăn cơm chiều Vương tẩu làm, liền cùng Điền phụ, Điền mẫu nói chuyện phiếm.

"Mật Mật a, hiện tại ngươi, vẫn còn thích tiểu tử A Dận kia phải không?" Điền mẫu dò hỏi trong giọng nói lại mang theo nét khẳng định.

Điền phụ cũng nhìn Điền Mật, Tập Dận là đứa bé bọn họ nhìn lớn lên, đem Điền Mật giao cho Tập Dận, bọn họ cũng yên tâm, hơn nữa hai nhà lại gần nhau, nếu con gái gả cho người ta, muốn gặp là có thể dễ nhìn thấy.

"Ân, thích, mẹ, chuyện của con, con có chừng mực. Yên tâm đi!"

Trong miệng Điền Mật đang ăn táo, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ ràng.

Nghe được con gái khẳng định, Điền phụ, Điền mẫu cũng không còn lời gì để nói. Đúng vậy, con gái cũng đã trưởng thành! Lúc trước nhỏ nhỏ mềm mềm, thoáng một cái, hiện giờ đã có thể một mình bay lượn. Nhất thời, Điền phụ Điền mẫu có chút cảm thán, bọn họ già rồi.

-------

Sáng sớm hôm sau, Điền Mật nấu canh mang đến bệnh viện, còn đang bên ngoài phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cười của nữ chính từ bên trong truyền ra.

Nhướng mày, đẩy cửa vào. Thanh âm bên trong đột nhiên im bặt.

Trong tay Nhan Hương còn bưng một bát cháo, hiển nhiên là ở một bên nói chuyện tươi cười, rồi cho Tập Dận uống cháo.

Nghe thấy thanh âm, Nhan Hương quay đầu lại nhìn nàng, gương mặt hồng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh. Nhìn thấy ánh mắt Điền Mật liền có chút xấu hổ, có chút thấp thỏm, sợ Điền Mật tức giận, rốt cuộc Điền Mật cũng là vị hôn thê của Tập Dận.

Mà lúc này Tập Dận tuy rằng mặt lạnh, trong mắt lại tràn đầy ý cười, hắn cảm thấy nha đầu này quá thú vị, trách không được nàng tính tình mơ hồ như vậy, tâm tư gì đều hiện ở trên mặt, nguyên lai là từ nhỏ đã như vậy.

Nhìn đến nơi này, Điền Mật liền sáng tỏ, Nhan Hương đang ở cùng Tập Dận kể về chuyện khi nhỏ của nàng.

"Nói cái gì đấy? Vui vẻ như vậy? Hộ sĩ Nhan vất vả rồi, sáng sớm liền tới đây đi làm. Dận, ngày hôm qua Tập thúc cùng dì Mẫn đã tới rồi đi?"

Điền Mật đi đến trước giường bệnh, đem cháo trong tay đặt ở trên bàn, lại đi toilet rửa tay, kiểm tra vết thương cho Tập Dận.

"Ân, miệng vết thương khép lại tốt rồi, không có gì vấn đề lớn, tin tưởng Dận rất nhanh là có thể xuất viện!"

Từ khi vào phòng đến bây giờ, vẻ mặt Điền Mật đều là tươi cười, chỉ là trong lòng lại không quá vui vẻ, hiện tại nàng cùng Nhan Hương chính là tình địch đây!

Chỉ là, Nhan Hương không phải là nữ chính đơn thuần, thiện lương sao? Như thế nào biết nàng là 'vị hôn thê' của Tập Dận, còn tới tìm Tập Dận nha? Còn nấu cháo!

Tập Dận thấy ai cũng đều là mặt lạnh, thời điểm ở chung với Nhan Hương trong mắt lại có ý cười, nếu Tập Dận không phải là nam chính, nàng cũng không nghĩ đến lấy lòng hắn! Lúc trước nàng còn chưa đối xử với Lý Cốc tốt như vậy đâu!

Kỳ thật lúc thấy Điền Mật tới, trong lòng Tập Dận rất vui vẻ.

Chẳng qua trong lòng vẫn là có chút giận dỗi, hiện tại nghĩ đến quan hệ hai người là gì nha? Người yêu? Bốn năm trước đã chia tay rồi! Bạn bè? Vậy cũng được, miễn cưỡng tạm chấp nhận.

Nhan Hương đứng ở mép giường, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, do dự, cuối cùng đem chén trong tay đặt ở trên bàn.

Cắn môi dưới: "Kia. Vậy ta, ta đi trước." Nhan Hương không nghĩ sẽ rời đi, chỉ là nàng lấy thân phận gì mà ở lại? Nàng chỉ là một hộ sĩ nhỏ nha! Hai người ngay cả bạn bè đều không tính! Nhiều lắm chính là Tập Dận bị thương, nàng băng bó, sau đó hai người mới quen biết, nói chuyện với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com