412. 33
Cuối cùng.
Lấy tư thế thâm tình ngóng nhìn, mọi hình ảnh như dừng lại trong khoảnh khắc, kết thúc.
Thiếu niên đưa khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn sát lại gần cô gái trong gang tấc, cánh môi như hoa lặng yên cong lên, nhẹ nhàng nhưng mau lẹ mà cất lời: "Loan Loan, em đêm nay thực xinh đẹp."
"Anh cũng thế a." Phong Hoa hơi hơi nhón mũi chân, ở bên vành tai của thiếu niên khẽ hôn xuống, nói.
Vành tai thiếu niên tinh xảo như ngọc nhĩ đã nhàn nhạt ửng đỏ.
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tô Mạch, độ hảo cảm +5, tiến độ công lược hoàn thành 75! ]
Một màn này thu hết vào trong đáy mắt mọi người.
Ánh đèn trong yến hội một lần nữa sáng lên.
Trên đỉnh đầu, treo những chùm đèn thủy tinh nhàn nhạt sái lạc chiếu xuống phía dưới những tia sáng long lanh loá mắt, đem dung nhan tuyệt mỹ đang bị bao phủ bởi biểu cảm vặn vẹn của Thẩm Băng Băng bại lộ đến rành mạch.
Cũng may, giờ khắc này, ánh mắt mọi người trong bữa tiệc đều dừng ở trên người Tô Mạch Phong Hoa, không người nào nhìn thấy bộ dạng cô ta không hoàn mỹ thất thố.
Thẩm Băng Băng thu liễm sắc thái vặn vẹo ghen ghét trên mặt, môi hồng gượng gạo cong lên một nụ cười giả dối hòa theo mọi người vỗ tay ca ngợi.
Trong lòng lại hận không thể đem Phong Hoa vặn thành tám khối —— nữ nhân hận nhau không có gì quy luật cùng lý do nhất định gì cả. Có lẽ có thời điểm, cũng chỉ bởi vì hai người mặc kiểu dáng quần áo giống nhau, tôi mặc không có đẹp như cô mà thôi.
Nữ nhân này, bất quá chỉ là người thường, kẻ hèn nữ nô mà 2000 vạn là có thể mua được để nam nhân tùy ý đùa bỡn, lại ở trong lễ thành niên đêm nay cướp đi mọi nổi bật của mình...
Khẩu khí này, làm Thẩm Băng Băng đây như thế nào có thể nuốt xuống?
Nguyên bản, Thẩm Băng Băng còn có một ít do dự, muốn nghe Thẩm Úc hay không, nhưng hiện tại...
Cuối cùng một tia do dự đều bị cảm xúc ghen ghét từ trong lòng đuổi đi.
Mắt đẹp ẩn chứa mặt trái cảm xúc âm u vô tận, chậm rãi lắng đọng lại xuống dưới, trở nên kiên định ——
Một cái ngoạn vật, Tô thiếu chẳng lẽ còn có thể vì cô ta, lại đối với Thẩm gia đuổi tận giết tuyệt?
Thẩm Băng Băng thật sâu hít một hơi, bưng lên một ly champagne đạm kim sắc, làn váy mộng ảo lụa trắng xoay vòng, đùi ngọc nhỏ dài bước ra những bước ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới một hướng.
Từng bước một, thoáng như vũ đạo hoa mỹ đạp ở trên mũi đao, tự cho là cao cao tại thượng, kỳ thật hơi chút vô ý... sẽ tan xương nát thịt!
"Tô thiếu."
Đến gần, Thẩm Băng Băng hô lên, thành công hấp dẫn hai người chú ý.
Chợt, ánh mắt lưu chuyển, rơi xuống trên người Phong Hoa, hơi hơi nghiêng đầu, cười đến điềm mỹ khả nhân, "Không biết vị tiểu thư này, xưng hô như thế nào?"
Phong Hoa câu môi dưới, độ cung lãnh diễm trả lời: "Thẩm Loan."
"Thẩm Loan?"
Thẩm Băng Băng ở trong môi răng trắng trẻo đem hai chữ này lặp lại một lần, ngọt nị nị cười rộ lên.
Ai cũng không biết nụ cười này giấu giếm ác ý dày đặc như thế nào.
"Thật là trùng hợp nha, Thẩm Loan tỷ tỷ cũng họ Thẩm sao. Bất quá, Thẩm Loan tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, Băng Băng trước kia lại không có ở trong bất kì yến hội nào gặp qua tỷ đâu, không biết Thẩm Loan tỷ tỷ là cái thiên kim nào trong Thẩm gia quý tộc?"
—— Người tới không có ý tốt.
Phong Hoa xem như nhìn ra tới, vị tiểu công chúa Thẩm gia đại để là hâm mộ ghen tị, cố tình lại đây muốn khiến mình xấu mặt.
Cô thật sự không có hứng thú ứng phó với tiểu nữ hài vụng về diễn xiếc, hơi hơi mỉm cười, không nói gì.
Có Tô Mạch ở một bên, Thẩm Băng Băng không dám lỗ mãng, chỉ âm thầm cắn chặt răng, giơ lên ly champagne trong tay, nói: "Thẩm Loan tỷ tỷ bảo trì thần bí, không muốn nói cho Băng Băng, Băng Băng sao có thể miễn cưỡng?"
"Nhưng ly rượu này nha, Thẩm Loan tỷ tỷ cũng không thể lại chối từ, coi như hãnh diện, như thế nào?"
Đầu ngón tay Phong Hoa nhẹ chuyển, đang muốn bưng lên một ly rượu vang đỏ đẹp đẽ quý giá trên bàn Âu dài trong yến tiệc.
Lúc này, không biết từ nơi nào chạy ra một vị tiểu nữ hài, đột nhiên ôm lấy chân Thẩm Băng Băng, "Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, tỷ tới chơi với em đi..."
Một ly champagne, không cẩn thận... tất cả đổ ở trên làn váy trắng đêm nay của Phong Hoa.
861 words.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com