(18)
Bích Linh lúc này đang mang theo kính râm mà ngồi ở phim trường.
Người trong đoàn phim đùa nghịch đạo cụ, đồng thời cũng thường thường ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Ai ui, cô nương này sao có thể đẹp như vậy?
Đạo diễn tiến lên, mỉm cười hòa ái dễ gần: "Tiểu chỉ à, nghe nói cô ngã bị thương, hiện tại đã tốt chưa không?"
Bích Linh cũng lộ ra nụ cười thần bí: "Không có gì, làm phiền đạo diễn quan tâm."
Đạo diễn ngồi bên cạnh cô, quay đầu hỏi cô: "Tiểu nha đầu, nói thật đi, vì sao muốn đầu tư cho bộ phim này, tôi vẫn luôn cho rằng cô sẽ diễn nhân vật nữ chính."
Bích Linh không thèm để ý mà cười cười: "Muốn đầu tư liền đầu tư."
Đạo diễn biết người ta không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, chuyển đề tài, hỏi Bích Linh có cái nhìn gì với bộ phim này.
Bích Linh chỉ cười cao thâm khó đoán, chưa trả lời đạo diễn.
Phàm nhân ngu xuẩn, nhìn một chút, vậy là đủ rồi.
"Nhan Nhược Thủy kia thế nào rồi?" Bích Linh cong khóe môi, nhìn như tùy ý hỏi một câu.
Biểu tình của đạo diễn thay đổi mấy lần, cuối cùng quy về một tiếng thở dài: "Nói thực ra, cô ta vẫn có chút kỹ thuật diễn."
Bích Linh cạn lời nhìn đạo diễn, kỹ thuật diễn tốt, ông thở dài cái gì!
"Chỉ là, khi cô ta diễn xuất, luôn khiến người ta cảm thấy quái quái." Cụ thể quái thế nào lại không thể nói rõ.
Ừm, kỳ quái là được rồi.
Bằng không liền phải xin lỗi việc cô tự mình sửa kịch bản.
"Đạo diễn, tôi muốn ở lại xem Nhan Nhược Thủy diễn một chút." Nữ chính biểu diễn đó, nhất định phải xem.
Đạo diễn sảng khoái đáp ứng.
......
"Nhìn kìa, là Lương Chỉ."
"Sao cô ấy lại tới đoàn phim của chúng ta?"
"Oa, không hiểu sao cảm thấy hôm nay cô ấy thật đẹp!"
"Chẳng lẽ là tới xé mặt với Nhan Nhược Thủy?"
"Sẽ không đâu, Lương Lương của tôi mới không phải người như vậy!"
Bích Linh nghe rất nhiều ngôn luận bên tai, biểu tình không đổi, thẳng đến khi mấy fangirl của cô đi lên muốn xin chữ ký, Bích Linh mới lộ ra ý cười ôn hòa.
Là loại nụ cười thánh khiết đến có thể phổ độ chúng sinh.
Hơi thở lạnh nhạt quanh thân cô nhanh chóng biến mất, cười mềm nhẹ khiến cô thoạt nhìn giống em gái nhà bên tốt đẹp.
"Oa ――"
Các fangirl che ngực, vẻ mặt say mê, Lương Lương hình như càng thân thiết càng xinh đẹp hơn trước đó......
"Lương Lương ngồi đi."
Bích Linh bị kéo đến ngồi dưới ô che nắng.
"Lương Lương, đồ uống này."
Trong tay Bích Linh bị nhét vào một hộp sữa bò.
"Lương Lương, chị nóng không?"
Bên cạnh Bích Linh có người quạt gió cho cô.
Bích Linh ngượng ngùng, "Ây dô, mọi người đối xử với người ta thật tốt."
【......】 Ký chủ mà không biết xấu hổ lên cũng là vô địch.
Bên này, Bích Linh được các em gái hầu hạ, Nhan Nhược Thủy thì đang ở bên kia quay phim.
"Phốc ――" Nhan Nhược Thủy lại té ngã một lần nữa.
Đạo diễn kiên nhẫn nói: "Lại một lần nữa."
Nhan Nhược Thủy gật đầu đứng lên, nhìn về phía nữ tử thanh thuần bên kia.
Cô cười đến ôn nhu dễ gần, toàn thân đều thể hiện hai chữ "Ôn nhu", lúc này cô nghiêng đầu nói gì đó với một cô bé, cô bé kia ngượng ngùng cười, ôm lấy cô gái, sủng nịch trên mặt cô, khiến nhân tâm nhộn nhạo.
Cô...... Chính là Lương Chỉ......
Nữ tử đối diện giống như cản nhận được tầm mắt của cô, nữ tử quay đầu, trong nháy mắt tầm mắt bọn họ đối chọi, Nhan Nhược Thủy chỉ cảm thấy mình bị tấc tấc hàn ý vây quanh, trong con ngươi một mảnh băng giá kia, nào có một tia ấm áp?
Không, bộ dáng phía trước, đều là cô giả vờ trang!
Vì sao......
Nhan Nhược Thủy muốn dời tầm mắt, nhưng con ngươi lạnh băng kia giống như muốn khóa cô ta lại, không hiểu sao cô không giữ bình tĩnh được, sợ hãi từ đáy lòng nhè nhẹ lan tràn, nữ tử phía xa giống như một vị thần, mà cô ta, chính là con kiến không đáng liếc mắt, ngay cả tư cách quỳ trước mặt cô cũng không có.....
Nhưng mà loại cảm giác này lại chỉ trong một cái chớp mắt, sau khi nữ tử phía xa nghiêng đầu nói chuyện với người khác, loại cảm giác này lại như thủy triều rút lui.
Một màn vừa rồi, giống như là ảo giác của cô ta vậy.
Nhan Nhược Thủy vỗ vỗ mặt, có thể là do áp lực của cô ta quá lớn, Lương Chỉ sao có thể là người khủng bố như vậy.
"Chuẩn bị bắt đầu." Đạo diễn giơ cao bảng phim.
Nhan Nhược Thủy thu thập tốt cảm xúc, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
......
Sau khi thưởng thức nữ chính chật vật cả một buổi trưa, Bích Linh cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Trước khi đi, còn mua rất nhiều điểm tâm tinh xảo cho các em gái ở đoàn phim.
Đám nam nhân ở đoàn phim không phục, hô to nữ thần bất công.
Vì thế Bích Linh cũng cho đám nam nhân một đống như vậy.
Tạm biệt các fangirl, Bích Linh rời khỏi phim trường, trở lại chỗ ở tạm thời, đem trướng kết (?), đừng hỏi cô làm sao để kết, khi cô rời khỏi bệnh viện có cầm theo điện thoại.
Bích Linh lại đổi một khách sạn khác.
【 Sao đột nhiên ký chủ lại cẩn thận như vậy 】 Trước đó là ai tiêu cực nói tìm được coi như cô xui xẻo?
Khách sạn kia xấu.
【......】 Cô cứ tiếp tục giả vờ giả vịt đi.
Bích Linh mở cửa phòng tổng thống, tắm rửa một chút rồi mở TV.
"Lãnh tổng, xin hỏi gần đây ngài có ở bên một minh tinh tuyến ba, có phải thật không?"
"Lãnh tổng, xin hỏi có phải tập đoàn Lãnh Thị sắp đóng cửa hay không?"
"Lãnh tổng......"
"Lãnh tổng......"
Bích Linh híp mắt nhìn Lãnh Lăng Thiên trên TV.
Khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh dị thường.
Ha, cũng đã như vậy, nam chính thế nhưng còn ra vẻ được đến vậy?
Không được.
【 Ký chủ, hắn ta cũng đã thảm như vậy rồi, cô đừng oán hắn nữa 】
Hừ, hắn ta thảm? Hắn ta thảm bằng tao sao!
Được rồi, hắn bíp nhất định phải bị ―― giết chết.
【 Ký chủ, cô che chắn cái gì 】
Tên của đồ biến thái nào đó, tao quyết định cả đời này cũng không nhắc tới nữa.
【 Ký chủ đang nói chuyện cười à 】
Cũng không có, bíp ―― đã bị tao liệt vào danh sách nhân vật không qua lại, tao sẽ không tiếp tục nói chuyện với hắn trong vị diện này.
【 Ký chủ có chí khí, xem trọng ký chủ 】
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com