(3)
"Leng keng ――"
Một tiếng chuông cửa vang lên, Bích Linh chuyển động tròng mắt chua xót một chút, chậm rãi đứng lên.
"Leng keng ――" Khi tiếng chuông cửa thứ hai vang lên, Bích Linh hoạt động xương cốt trên thân một chút, dưới chân không nhanh không chậm đi đến cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh sáng mãnh liệt dũng mãnh chiếu vào trong phòng, Bích Linh hơi hơi híp mắt, nhìn lại phía ngoài cửa.
Ở cửa, một nữ tử cao gầy đứng đó, trên mặt hơi mang vũ mị lúc này thập phần kinh ngạc.
"Lương...... Lương Chỉ!" Diệp Bội rống giận một tiếng, ngón tay ngọc run rẩy um tùm chỉ vào Bích Linh...... Quầng thâm trên mắt, sắc mặt đỏ lên, "Một buổi tối, em liền biến chính mình thành cái dạng này, em còn muốn lăn lộn ở giới giải trí không!"
Bích Linh ngáp một cái, lấy túi trên tay cô ấy vào, làm lơ nữ nhân đang bùng nổ, đi vào phòng.
"Lương......" Biểu tình của Diệp Bội hơi cứng một chút, nghệ sĩ nhà cô ấy đây là làm sao vậy? Bắt đầu đi theo lộ tuyến cao lãnh?
Không thể không nói, loại lãnh diễm này, còn rất thánh khiết, lúc này mới giống nữ thần chân chính......
A phi! Cô ấy đang suy nghĩ cái gì!
Diệp Bội vứt ý nghĩ không thực tế trong đầu ra, đi vào theo, lại thấy nghệ sĩ nhà cô ấy móc khăn trải giường trong túi ra, ném lên trên giường, xoay người liền lăn lên.
Diệp Bội: "......" Sao lại thế này, kế tiếp chúng ta không phải dựa theo các loại hành trình chạy thông cáo sao?
"Diệp Bội, hôm nay là một ngày tốt, em quyết định kỳ nghỉ một tuần." Bích Linh chôn mặt trong khăn trải giường, tiếng nói mơ hồ không rõ.
Khoé miệng Diệp Bội vừa cong lên, nói nghỉ liền nghỉ, em coi diễn kịch như chơi trò chơi sao!
"Đừng nháo, hôm nay em còn phải thử vai 《 Liệt Diễm Thanh Xuân 》, nếu không nhanh lên sẽ không tới kịp!" Diệp Bội duỗi tay túm Bích Linh, nhanh tay muốn kéo cánh tay của Bích Linh, trong nháy mắt, Bích Linh như có phản ứng, tránh đi.
"Chị đừng nháo, ngoan, trở về nghỉ ngơi đi, em có tính toán của mình." Thanh âm của Bích Linh ôn hoà hơn rất nhiều.
Diệp Bội khuyên thật lâu, chỉ kém trói người lại để mang đi, Bích Linh vẫn không nhúc nhích một chút, Diệp Bội đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Có khả năng nghệ sĩ nhà cô ấy bị cái gì kích thích, cho nên có chút tùy hứng, không có việc gì, quá mấy ngày cô liền không sao nữa, cô ấy không vội......
Diệp Bội gọi điện thoại cho đạo diễn, hỏi có thể dời lịch thử vai chậm một chút hay không, đạo diễn lại thập phần kỳ quái mà nói cho Diệp Bội, Lương Chỉ đã mua kịch bản, đồng thời cũng đầu tư, hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất của《 Liệt Diễm Thanh Xuân 》.
Khi Diệp Bội buông di động xuống còn có chút sững sờ.
Không phải, diễn viên đầu tư làm gì chứ!
Còn có, chuyện lớn như vậy sao cô ấy không biết!
# Nghệ sĩ nhà tôi tùy hứng làm bậy, làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp #
***
Hiện trường thử kính.
"Ai? Lương Chỉ sao lại không tới thử vai, không phải nói muốn thử vai nữ chính sao?" Nữ sinh dung mạo xinh đẹp, thần sắc có chút kinh ngạc.
Nữ nhân ngồi bên cạnh cô ta không chút để ý mà sơn móng tay, rất ghét bỏ bộ dáng kinh ngạc này của Nhan Nhược Thủy.
Thật là, minh tinh tuyến ba nho nhỏ thế nhưng còn có tư cách tới thử vai nữ chính 《 Liệt Diễm 》, cũng không biết đạo diễn nghĩ như thế nào.
"Tôi sao biết được, đó là chuyện của người ta." Nữ tử không dấu vết mà ngồi qua bên cạnh, giống như cô ta đồ vật dơ bẩn gì.
Nhan Nhược Thủy nhìn động tác của nữ tử, âm thầm cắn răng, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, đầu ngón tay có chút trở nên trắng bệch.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ đứng ở đỉnh điểm, khiến từng người đã từng khinh thường cô ta phải ngước nhìn lên!
"Số 12, Nhan Nhược Thủy." Có người ở cửa kêu một tiếng, Nhan Nhược Thủy thu hồi cảm xúc, mặt mang theo nụ cười mà đi vào.
Lương Chỉ không tới càng tốt, không có cô, tỷ lên cô ta được tuyển lớn hơn nữa.
Cô ta phải biểu hiện thật tốt mới được!
"Nhan Nhược Thủy đúng không? Diễn đoạn này một chút." Đạo diễn là một người trung niên có chút cao tuổi, râu hai màu đen trắng, có chút buồn cười, lúc này hắn lười nhác liếc mắt nhìn Nhan Nhược Thủy một cái, vứt một tờ giấy trên tay ra.
Nhan Nhược Thủy nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, xem nhẹ thái độ của đạo diễn, khẩn trương nhìn kịch bản.
"Bắt đầu đi."
Nhan Nhược Thủy diễn theo kịch bản.
Trong mắt đạo diễn xẹt qua một tia ánh sáng, kỹ thuật diễn xuất của minh tinh này còn được, chỉ là hiện tại khuyết thiếu kinh nghiệm, động tác, thần thái còn có chút cứng đờ, nhưng nếu theo thời gian, nhất định có thể thành châu báu......
Tán thưởng trong nháy mắt, đạo diễn không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cổ quái nhìn di động một chút, sau đó khôi phục bình tĩnh.
"Được rồi, Nhan tiểu thư, cô đạt rồi." Khi Nhan Nhược Thủy bên kia đang muốn diễn đoạn thứ hai, đạo diễn kêu ngừng, vẫy vẫy tay kêu Nhan Nhược Thủy đi ký hợp đồng, sau đó không tiếp tục nhìn cô ta.
Hết sức có lệ.
Nhan Nhược Thủy dừng lại, vẻ mặt ngây ngốc.
Chỉ như vậy...... Liền qua?
Thẳng đến khi ký hợp đồng, Nhan Nhược Thủy vẫn còn cảm giác không chân thật như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đi ra khỏi phòng thử vai, liền nhìn thấy một ít người giả dối chúc mừng, Nhan Nhược Thủy lôi kéo khóe miệng cười cười, tiếp đó đi ra ngoài.
Nhưng mà, cô ta vừa đi, các minh tinh liền bùng nổ.
"Đạo diễn sao lại để minh tinh tuyến ba diễn nữ chính, 《 Liệt Diễm 》 cũng không phải là đồ chơi!"
"Nói giỡn, cô ta tính là cọng hành gì, ngay cả gương mặt kia cũng chỉ đẹp một chút!"
"Tôi cho rằng sẽ do Lương Chỉ diễn《 Liệt Diễm 》, không nghĩ tới......"
"Lương Chỉ diễn còn được, nếu là cô ấy tôi còn là phục, Nhan Nhược Thủy...... Sách!"
***
Bích Linh ngủ một giấc dậy, đã là buổi tối.
Cô nhàm chán ngáp một cái, ngẩng đầu lên từ khăn trải giường màu hồng máu.
【 Ký chủ, Nhan Nhược Thủy cũng đã đoạt vai diễn của cô. Cô không vội sao. 】
Cô ta muốn cướp liền cướp đi, tao nhàm chán đi quản cô ta làm gì.
【 Ký chủ 】 Thanh âm điện tử lạnh băng của hệ thống trở nên bén nhọn.
Bích Linh ngồi xếp bằng xong, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh.
Một hệ thống như mày thì biết cái gì, còn tiếp tục vô nghĩa, giết chết mày!
【 A, ký chủ nói mạnh miệng không sợ rụng răng 】 Hệ thống dỗi lại.
Giây tiếp theo, Bích Linh che chắn hệ thống.
【......】 Hệ thống sắp hỏng mất, ký chủ một lời không hợp liền che chắn nó là cái quỷ gì! Tâm mệt quá, cảm thấy sẽ không yêu nữa.
Bích Linh khoanh tay trước ngực, ánh mắt hơi trầm xuống, giống như đang tự hỏi cái gì, cuối cùng, cô kéo một cái máy tính ở bên cạnh ra, mở tin tức giải trí.
Video về Lương Chỉ không ít, Bích Linh chống cằm từng chút xem qua, chảy xuôi trong mắt, là vô tận u hàn.
Ánh mắt tản mạn, tiêu cự ở một chỗ.
# Người cầm quyền Liên gia Liên Vô Trần đêm nay sẽ trở lại Đế đô #
Bích Linh chuyển động tròng mắt.
Liên Vô Trần, đây là vai ác lớn nhất của cuốn tiểu thuyết này, là anh trai cùng cha khác mẹ của Lãnh Lăng Thiên, mẹ là một nữ tử phong trần, sinh ra Liên Vô Trần bất quá là bởi vì cha Lãnh ****, bà ta sinh Liên Vô Trần xong liền lấy tiền rời đi, Liên Vô Trần bị để lại Lãnh gia.
Đương nhiên hắn sống cũng không tốt lắm, Lãnh Lăng Thiên thân là đại thiếu dòng chính, ngầm làm một chút chuyện, Liên Vô Trần bị đuổi khỏi Lãnh gia.
Vai ác sao, cũng có kỳ ngộ, bằng không làm sao có thể có đủ thực lực quấy rối nam nữ chính chứ?
Bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn tiến vào Liên gia, thế thân vào vị trí con trưởng Liên gia, đoạt được hết thảy quyền lợi của Liên gia.
Dựa theo cốt truyện, lần này Liên Vô Trần về nước, chính là tính toán hại nam nữ chính, đi tìm đường chết.
Vai ác sao? Đều là pháo hôi đáng thương bị hào quang vai chính của nam nữ chính ức hiếp......
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Cấu kết với nhau làm việc xấu, nhân vật mục tiêu: Liên Vô Trần, nhiệm vụ cụ thể: Trợ giúp Liên Vô Trần hoàn thành tập kích nam chính Lãnh Lăng Thiên ba lần. 】 Hệ thống thình lình lên tiếng.
Hệ thống thiểu năng trí tuệ, không cần dùng loạn thành ngữ, cái gì gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu, trí tuệ nhân tạo của mày là cấp bậc nhà trẻ à!
【 Bíp ―― ký chủ ác ý chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm - 10】
Mày lợi hại.
Bích Linh nhìn về phía ảnh chụp nam nhân, như có điều suy nghĩ.
Lớn lên, rất soái...... Đi làm đi.
【 Ký chủ, điểm chú ý của cô đặt ở nơi nào, nguyên lai cô là loại người như vậy 】
Lòng yêu cái đẹp người người đều có, hệ thống thiểu năng trí tuệ câm miệng.
Hệ thống còn muốn nói chuyện, nhưng mà nó tuyệt vọng phát hiện nó lại bị che chắn...
Sau khi Bích Linh mân mê máy tính, căn bản đã quên ăn cơm, ngả đầu xuống lại ngủ.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com