(4)
Lại là một đêm an ổn.
Sáng sớm, Bích Linh cọ tới cọ lui trên giường, trong mắt còn mang theo mông lung, chưa thanh tỉnh, cô tùy ý mở di động nhìn thoáng qua một chút, đứng dậy thay quần áo.
***
Trong hẻm nhỏ.
Góc âm u nào đó, có ba bóng người đang ẩn nấp, bóng dáng mơ hồ.
"Lão đại, hắn muốn xử trí như thế nào?" Nam nhân lạnh lùng cung kính hỏi người bên cạnh.
Một nửa khuôn mặt người nọ đều giấu trong bóng đêm, khí tức yên tĩnh lượn lờ quanh thân hắn, càng vì hắn mà mất đi sắc thái.
"Bắt được, liền giết đi." Thanh âm từ tính, dễ nghe vang lên, giống như tiếng đàn cello.
"Dạ." Nam nhân kia không dám có nửa điểm dị nghị, kéo hình người đầy máu trên mặt đất xuống.
Hẻm nhỏ hình như có tiếng gió xẹt qua, mang theo thanh âm mềm mại của thiếu nữ.
"Giết người sao? Cho tôi một người?"
Sắc mặt nam nhân không thay đổi, chỉ là mắt phượng hẹp dài hiện lên khói mù.
"Ra đây." Hắn nhăn mày lại, nhìn về phía tường vây một bên.
Phía trên tường vây, một thiếu nữ đang ngồi.
Làn váy trên đầu gối lắc lư theo cẳng chân hơi đong đưa của cô, đôi tay của cô chống hai bên ở trên tường, khuôn mặt nhỏ tinh xảo một mảnh đạm mạc, chỉ có ánh sáng lập loè không rõ lan tràn trong một đôi mắt, lộ ra vài phần nguy hiểm.
Cô là ai?
Liên Vô Trần âm thầm nhíu mày, lạnh lẽo quanh thân tầng tầng dâng lên.
"Cô muốn cái gì!"
Bích Linh không nhanh không chậm nhảy từ trên tường xuống, làn váy bay lên một độ cong đẹp đẽ, cô ưu nhã rơi xuống đất.
"Đừng nóng vội, tự giới thiệu một chút, tôi tên Lương Chỉ, tới nói chuyện hợp tác với anh." Bích Linh cong khóe miệng, lộ ra nụ cười vô tội, mang theo cảm xúc nói không rõ.
Liên Vô Trần cười khẽ: "Hợp tác? Cô có lợi thế gì? Cô biết tôi muốn cái gì không?"
Bích Linh đứng đối diện hắn, nhún nhún vai: "Không biết."
Liên Vô Trần: "......" Không biết vậy cô tới nói cái khỉ gì!
"À, lễ gặp mặt." Bích Linh lấy ra một phần giấy tờ ở trên người, đưa cho nam tử toàn thân lạnh lẽo.
Liên Vô Trần nhấp môi nhận lấy, hắn muốn nhìn một chút nữ nhân này định chơi thủ đoạn gì.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy, biểu tình của hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng chuyển thành tức giận dày đặc.
"Cô dám uy hiếp tôi?" Liên Vô Trần nắm chặt tờ giấy trên tay, sát khí lơ đãng tràn ra, âm trầm trên mặt đen gần bằng than.
Bích Linh nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Uy hiếp?"
Cô lấy một tờ giấy khác ra đưa cho nam nhân, lấy tờ giấy trên tay hắn về.
"Xin lỗi, lấy sai rồi."
Liên Vô Trần "......"
Bích Linh dựa vào tường bên cạnh, nhìn nam nhân nhíu mày, nhàm chán ngáp một cái: "Thế nào, muốn suy nghĩ đến chuyện hợp tác hay không, tôi rất lợi hại?"
Ánh mắt Liên Vô Trần lạnh lùng: "Mục đích."
Thiếu nữ cười, giống như trăm hoa đua nở, tiếng nói mềm mại, quanh quẩn bên tai hắn.
"Đơn thuần muốn thấy Lãnh Lăng Thiên khó chịu mà thôi." Bích Linh xoay người, đưa lưng về phía hắn, phất tay, "Bối cảnh của tôi, anh có thể tùy tiện tra, trên giấy có số điện thoại, nghĩ thông suốt liền liên hệ với tôi."
Thân ảnh của Bích Linh nhoáng lên, biến mất trong ngõ nhỏ trống vắng, giống như khi cô tới.
Liên Vô Trần nắm chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn theo phương hướng Bích Linh rời đi, cười lạnh.
Lương Chỉ, nữ nhân thú vị......
***
Bích Linh về tới nhà, không hề lo lắng Liên Vô Trần có đồng ý với chuyện cô đề nghị hay không, thay một bộ quần áo ngủ, lại bò lên trên giường bắt đầu ngủ.
【 Ký chủ, cô đủ rồi đây, chỉ là buổi tối đầu tiên không ngủ được, cần phải đến mức này sao 】 Từ khi cô tới đây, liền không có bao nhiêu thời gian thanh tỉnh.
Không muốn nói chuyện.
【 Ký chủ, cô phải nhớ kỹ, cô đang lao động cải tạo, cô không thể lười biếng 】
Bích Linh: "......"
【 Ký chủ 】
Bích Linh: "......"
【 Bíp ―― ký chủ ác ý bơ hệ thống, giá trị nhân phẩm - 100】
Bích Linh: "......"
【......】 Nó cũng không còn lời gì để nói, gặp được ký chủ như vậy, coi như nó xui xẻo.
***
Bích Linh ngủ từ buổi sáng đến chạng vạng, vốn có thể tiếp tục ngủ tiếp, lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Bích Linh tức giận ném một cái gối qua, mang cái đầu ổ gà ra mở cửa.
Dám phá giấc ngủ của cô, không muốn sống nữa!
Nhất định phải hung hăng đánh một trận!
Cửa bị mở ra, nam nhân âm trầm xuất hiện ở cửa, Bích Linh nhìn cũng chưa nhìn rõ ràng là ai tới, một quyền liền vung đến trên người hắn.
Liên Vô Trần cả kinh, vội vàng chặn lại, vốn tưởng rằng đối phương là một tiểu nha đầu, lực công kích không nhiều lắm, không ngờ tới hắn dần dần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng còn bị cô quăng ngã trên mặt đất.
"Lương Chỉ!" Liên Vô Trần ngã vào sô pha, thấy Bích Linh tiếp tục công kích về phía này, sắc mặt tối sầm đi, lưu loát quay người một chút, tránh khỏi công kích của cô.
Sắc mặt thiếu nữ thật sự không tốt, hắc khí lượn lờ trong đôi mắt đen nhánh, băng hàn vô cùng, cô bỗng nhiên ngừng động tác trên tay, lẳng lặng đứng ở một bên.
Liên Vô Trần thở hổn hển một hơi, con ngươi lạnh lẽo nhìn lên cô: "Đây là thái độ hợp tác của cô sao!"
Bích Linh rũ con ngươi, nhẹ nhàng nói: "Lúc tôi vừa rời giường khí, tính khí có chút không tốt."
Khéo miệng Liên Vô Trần giật nhẹ, thời điểm này, cô thế nhưng đang ngủ? Cô không phải minh tinh sao?
Không đúng, cô không thể coi như một minh tinh, rốt cuộc...... Một minh tinh sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy, lấy được thứ kia.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Bích Linh ngáp một cái, lười nhác dựa vào tường, tư thế lười biếng tùy ý.
Liên Vô Trần chống sô pha lên, trên cánh tay còn có chút đau, hắn nhíu mày, lạnh lẽo tập trung vào mi tâm.
"Tôi còn có một điều kiện khác."
Bích Linh không có biểu tình gì, ôm cánh tay ngồi xuống trên bàn: "Nói nghe một chút."
"Làm bạn gái tôi một tháng." Liên Vô Trần hơi nhấp môi mỏng, mặt không chút biểu tình nói ra những lời này.
Bích Linh thiếu chút nữa bị sặc.
Loại ngữ khí ký khế ước bán mình với tổng tài bá đạo này......
Là cái quỷ gì vậy!
"Lý do?" Bích Linh duy trì biểu tình trên mặt không tan vỡ, lãnh đạm hỏi.
"Gia tộc bức bách, lâm thời không tìm được một người nào miễn cưỡng có thể." Sắc mặt Liên Vô Trần có chút mất tự nhiên, hắn ho nhẹ một chút, che dấu đi.
"A." Bích Linh mơ hồ không rõ lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng.
A là có ý gì!
Liên Vô Trần đi theo cô vào phòng, lại bị cô đẩy ra.
Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại trước mặt Liên Vô Trần, Liên Vô Trần kéo khóe miệng cười một chút, bây giờ một tiểu nha cũng có thể đóng cửa trước mặt hắn.
Bích Linh mân mê một hồi, cuối cùng cầm một cái đoản tiêu xanh biếc ra ngoài.
"Đi thôi." Bích Linh không đầu không đuôi nói một câu.
Liên Vô Trần không hỏi gì, bước chân dài đuổi kịp cô.
Tốc độ Bích Linh lái xe rất nhanh, cơ hồ là một đường đua xe, Liên Vô Trần cũng chưa từng thấy qua loại phương thức lái xe liều mạng như vội vàng đi đầu thai này, bất quá rất nhanh thôi là hắn được trải nghiệm rồi.
Khi xuống xe, hắn cố nén không nôn ra.
Vẻ mặt Lương Chỉ bình tĩnh, xoay người nhảy lên tường vây.
Liên Vô Trần lúc này mới phát hiện đây là một ngõ nhỏ.
Cô tới chỗ làm gì?
"Bấm tay tính toán, nơi này trăng tối gió lớn, thích hợp giết người phóng hỏa." Bích Linh thần sắc nghiêm túc giải thích.
Liên Vô Trần: "......" Hắn thiếu chút nữa liền tin.
Hứng thú thay thế âm lãnh trong mắt, Liên Vô Trần cũng xoay người ngồi lên.
Người thông minh nói chuyện, không cần nói thêm cái gì.
Nơi xa có thanh âm ồn ào, hai đoàn người lục tục tới rồi, dưới mí mắt hai người tiến hành giao dịch súng ống đạn dược thấp hèn.
Bích Linh lui chân lại, tầm mắt dời về phía sao trời trên đỉnh đầu.
"Ưm, ánh trăng đêm nay không tồi." Thiếu nữ lẩm bẩm, tiếng nói mềm mại, giống con mèo nhỏ cào vào lòng người.
"Cho nên?"
"Thích hợp đi ngủ."
"......"
Tiếng tiêu nổi lên, quỷ mị phiêu đãng khắp đất trời nơi này.
Sắc mặt đám người hai bên cứng đờ, mọi người đồng thời lấy súng ra, nhắm đến bốn phương tám hướng tối đen xung quanh.
Tiếng tiêu mơ hồ không dứt, hoàn toàn không có biện pháp phân biệt nó phát ra từ nơi nào.
Người dẫn đầu chửi một tiếng: "Mẹ nó, không phải nói không có người sao! Mấy người thu thập tình báo như thế nào vậy!"
Nhưng mà vừa dứt lời, đám người đối diện kia bỗng nhiên đồng loạt hướng nòng súng về phía bọn họ.
"Đoàng ――" Mọi thanh âm đột nhiên im bặt, bao gồm tiếng tiêu.
Bích Linh buông cây sáo ở bên môi xuống, lãnh đạm nhìn đám người đứng và nằm phía dưới, thần sắc không buồn không vui, tựa như một vị thần cao cao tại thượng.
Sinh mệnh mất đi, trong lòng cô không nổi lên một tia gợn sóng.
Vô ái (không yêu), vô hận (không hận), liền có thể vô tâm.
"Còn một nửa số người." Liên Vô Trần nhìn hình ảnh yên lặng bất động phía dưới, đè cảm giác quái dị trong lòng xuống.
"Để lại đi, để cho Lãnh Lăng Thiên, cũng đủ để hắn chơi." Bích Linh nhàn nhạt nói, xoay người nhảy xuống tường, tới gần mới thấy đám người giống như hình ảnh bị tạm dừng.
Người đứng còn duy trì tư thế cầm súng, người nằm vĩnh viễn nằm......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com