Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114

Mùa đông đến rất khẽ, chẳng hề có một dấu hiệu báo trước, vậy mà khi đã đến lại dữ dội, oanh liệt đến bất ngờ. Giữa tháng mười một, vài cơn mưa lạnh trút xuống, thời tiết nhanh chóng hạ nhiệt. Đến cuối tháng, nhiệt độ đã rơi xuống dưới năm độ. Không biết từ khi nào, mùa đông đã thật sự bao trùm lên thành phố.

Tạ Lợi chờ suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng nhận được tin từ Cao trợ lý: Tạ Tư Tề sắp ra tay.

Anh phải thừa nhận, bản thân cũng có phần cố ý "quạt gió thêm củi", nhưng khi nghe tin con trai thực sự muốn động thủ, anh vẫn không khỏi cảm khái đúng là nam chính ngôn tình điển hình, tàn nhẫn và quyết tuyệt.

Trong những câu chuyện cẩu huyết trước kia, nam chính nào chẳng thế đối với người khác thì tàn nhẫn đến cực điểm, nhưng riêng với nữ chính lại nâng niu như trân bảo.

Tạ Lợi khẽ cười.

Anh cũng chẳng có tư cách trách Tạ Tư Tề điều gì. Nếu không phải biết rõ mình chỉ là "người cha trên danh nghĩa", anh còn tưởng hai cha con họ thật sự cùng một khuôn đúc ra đều là kiểu người lạnh lùng, cứng rắn, thậm chí là tàn nhẫn. Chỉ khác là Tạ Lợi tàn nhẫn với chính mình hơn.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất, từng hạt nước nối nhau thành chuỗi rơi xuống mặt đất, gõ lộp bộp lên tấm kính pha lê. Căn biệt thự nhà họ Tạ yên ắng đến lạ, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đặn làm nền.

Sau khi dặn Cao trợ lý chuẩn bị xong chứng cứ, Tạ Lợi mới cúp máy. Anh xoay người, định trở về phòng khách nơi mấy ngày nay anh vẫn ngủ.

Trên đường đi ngang qua, ánh mắt anh không kìm được liếc về phía phòng ngủ chính ở tầng hai. So với phòng khách, chỗ đó gần thư phòng hơn nhiều. Hôm nay, Tưởng Ngọc Oánh không đến công ty. Mưa gió thế này, hai người đều chẳng có tâm trạng làm việc.

Giờ phút này, nàng đang làm gì nhỉ?

*2 người k đi, nhưng nô lệ tư bản phải đi =))

Tạ Lợi hình dung ra cảnh đó nàng khoác chiếc áo choàng mỏng, trong tay cầm ly trà nóng, ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ trong phòng nghỉ. Trên bàn trà là những bản phác họa nàng đang vẽ dở. Bên ngoài là khung cảnh mưa trắng xóa, mờ ảo như tranh. Nàng ngồi yên lặng, ánh mắt xa xăm, trong lòng có lẽ đang đượm buồn hoặc nhớ nhung điều gì đó.

Cũng chẳng trách Tạ Lợi luôn nghĩ đến nàng với tâm trạng nặng nề như thế suốt ba tháng nay, mối quan hệ giữa họ ngày càng lạnh nhạt. Tạ Lợi nặng nề, nên tâm trạng Tưởng Ngọc Oánh cũng chẳng thể khá hơn.

Do dự một hồi, anh nghĩ Tạ Tư Tề sắp ra tay rồi, nếu anh còn không quan tâm Oánh Oánh, đến lúc mọi chuyện đổ vỡ, nàng đau khổ đến mức không chịu nổi thì sao?

Thế là anh quay người, bước về phía phòng ngủ chính.

Đứng trước cửa phòng nghỉ, Tạ Lợi ngập ngừng thật lâu, rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng Tưởng Ngọc Oánh:
"Vào đi."

Nàng không hề biết người ngoài cửa là Tạ Lợi. Trong suy nghĩ của nàng, chắc chỉ có nữ thư ký của mình mới tìm đến. Rốt cuộc, dạo gần đây Tạ Lợi luôn lẩn tránh nàng vào lúc thế này, sao có thể là anh được chứ?

Tạ Lợi đẩy cửa bước vào. Phòng nghỉ trước mắt anh yên tĩnh và sạch sẽ đến mức không vương chút bụi.

Tưởng Ngọc Oánh lúc này trông gần như hệt với hình ảnh Tạ Lợi vừa tưởng tượng ra trên vai nàng choàng một chiếc áo mỏng, trước mặt đặt một ly trà còn bốc khói. Nhưng cũng có những điểm khác biệt trên bàn trà ngoài ly trà nóng còn có chiếc laptop đang mở, và dưới tấm thảm trước sofa là từng chồng tài liệu xếp chồng lộn xộn, rõ ràng nàng vừa mới làm việc.

Có lẽ vì không ngờ người bước vào lại là Tạ Lợi, trong mắt Tưởng Ngọc Oánh thoáng qua một chút kinh ngạc. Cô theo phản xạ đưa tay chỉnh lại tóc, rồi lại buông tay xuống khi nhận ra điều đó chẳng giúp được gì.

Tạ Lợi đứng đó, im lặng nhìn Tưởng Ngọc Oánh. Tình trạng của Tưởng Ngọc Oánh rõ ràng không ổn ánh mắt nàng đục hơn trước, làn da nhợt nhạt, thậm chí cả việc chăm sóc bản thân cũng dường như bị bỏ bê vài nếp nhăn mảnh đã hiện rõ nơi khóe mắt.

Tưởng Ngọc Oánh làm như không thấy ánh nhìn của anh, chỉ khẽ hỏi, giọng nhẹ nhưng vẫn lạnh nhạt:
"Anh đến làm gì?"

"Đến xem em." Tạ Lợi đáp.

Hai người đã rất lâu rồi không nói chuyện nghiêm túc. Từ khi "nguyên thân" của anh bắt đầu xuất hiện ngày càng thường xuyên, khoảng cách giữa họ cũng lớn dần. Thậm chí, buổi tối khi ngủ, Tưởng Ngọc Oánh đôi khi còn nghe thấy tiếng ai đó xoay nắm cửa phòng giọng nói dịu dàng gọi tên cô, "Oánh Oánh"... Là giọng của Tạ Lợi, nhưng không phải là anh mà nàng quen.

*Như biến thái =)))

Chính vì thế, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện, Tưởng Ngọc Oánh theo bản năng căng người, tim đập mạnh. Nhưng khi nhận ra người trước mặt thật sự là "anh" là Tạ Lợi cô yêu thì mọi lo lắng mới dần tan đi. Tưởng Ngọc Oánh thả lỏng vai, ánh mắt cũng mềm lại, theo thói quen đưa tay chỉnh lại góc áo, cố lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Cả hai đều hiểu rất rõ tình huống hiện tại đã vượt khỏi khả năng kiểm soát của họ. Không ai biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao, và trong lòng cả hai đều có chung một nỗi sợ liệu có ngày nào đó, Tạ Lợi bị thay thế hoàn toàn không?

Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu họ, nhưng chẳng ai có câu trả lời.

Dù vậy, ít nhất vào giây phút này, người đang ở trước mắt vẫn là người họ yêu sâu đậm.

Ban đầu, Tạ Lợi chỉ ngồi đối diện Tưởng Ngọc Oánh trên chiếc sofa. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp lại. Khi cả hai nhận ra, thì Tưởng Ngọc Oánh đã nằm gọn trong vòng tay anh.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi đều, không gian ấm áp và yên tĩnh đến mức khiến người ta dễ dàng buồn ngủ. Suốt thời gian qua, Tưởng Ngọc Oánh mất ngủ triền miên nhưng trong vòng tay của Tạ Lợi, cô dần thả lỏng, mí mắt khẽ khép lại.

Trong cơn mơ màng giữa tỉnh và ngủ, cô nghe được giọng anh, trầm thấp, dịu dàng mà chắc nịch:

"Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh hứa... sau này em sẽ không còn phải vì những chuyện này mà buồn nữa. Anh hứa."

Tuy không biết Tạ Lợi có cách gì, nhưng khi nghe anh nói vậy, Tưởng Ngọc Oánh vẫn tin. Nàng tin đến mức khi chìm vào giấc ngủ, khóe môi còn khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhẹ.

Nàng nhất định sẽ ngủ thật ngon Tạ Lợi đã nghĩ như thế.

Khi Tưởng Ngọc Oánh tỉnh dậy, ngoài cửa sổ mưa đã tạnh. Nàng đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ chính, được đắp chăn ấm mềm. Bên cạnh không còn bóng dáng Tạ Lợi, nhưng chỉ cần nghĩ đến vòng tay ôm của anh trước khi ngủ, trái tim nàng lại như được rót mật, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Chỉ là, ngày hôm đó giống như một giấc mộng đẹp ngắn ngủi, dịu dàng, rồi tan biến. Sau hôm ấy, Tạ Lợi vẫn như trước, hễ có thể tránh mặt là tránh.

Rồi đến một đêm, tiếng "bang bang" đập cửa dữ dội vang lên khiến Tưởng Ngọc Oánh giật mình tỉnh giấc. Ngoài cửa, giọng Tạ Lợi vang lên khàn đục, to đến mức như đang gào:
"Tưởng Ngọc Oánh! Mở cửa! Nghe thấy không, mở cửa cho anh!"

Tiếng đập cửa dồn dập kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ. Quản gia bị đánh thức, vội chạy đến hỏi có chuyện gì. Tạ Lợi tức giận bảo ông ta lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ chính.

Tim Tưởng Ngọc Oánh lúc này gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chân lạnh buốt.

Nhưng rồi, nàng nghe được giọng quản gia, điềm tĩnh đến lạ:
"Thưa tiên sinh, trước đây ngài đã dặn tôi bất kể xảy ra chuyện gì, khi phu nhân đang ngủ, cửa phòng đều không được mở, kể cả khi chính ngài muốn chìa khóa. Ngoài những lúc đặc biệt, chúng tôi chỉ nghe theo phu nhân, vì ngài nói phu nhân là người quyết định."

Thì ra Tạ Lợi đã sớm chuẩn bị cho tình huống này. Anh từng dặn quản gia rằng nếu một ngày nào đó anh mất kiểm soát, hoặc xuất hiện những hành vi bất thường, thì mọi mệnh lệnh khi ấy đều không được nghe theo phải lấy Tưởng Ngọc Oánh làm chủ.

Quản gia nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đầy tơ máu, hơi thở dồn dập, liền hiểu tiên sinh nhà mình thật sự đang có vấn đề. Nếu không, ai lại đập cửa giữa đêm khuya như thế?

Không ngờ những lời đó khiến "Tạ Lợi" nổi giận. Anh ta túm chặt cổ áo quản gia, gầm lên:
"Ông nghe tôi, hay nghe ả đàn bà đó? Nó nói cái gì thì là cái đó à?! Tạ gia này ai là chủ?!"

Quản gia vẫn giữ giọng bình tĩnh:
"Ngài từng nói phu nhân là người chủ."

Ngoài hành lang im lặng vài giây. "Tạ Lợi" thở dốc, rồi bỗng bật cười khan, giọng lại trở nên bình thường, gần như ôn hòa:
"Ông nói cũng đúng, tôi quả thật nói vậy. Nhưng tôi với phu nhân là vợ chồng, giờ tôi chỉ muốn ngủ cùng cô ấy. Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?"

"Ngài nói đúng," quản gia vẫn đáp.

"Khi đó thì mau lấy chìa khóa cho ta."

"Không được. Chính ngài nói bất kể tình huống nào, cũng không thể đưa chìa khóa cho ngài."

Bên trong phòng, Tưởng Ngọc Oánh nghe rõ từng lời. Nàng bỗng bật cười nụ cười nhẹ mà run rẩy, như muốn bật khóc. Cái lạnh buốt vừa rồi tan biến, thay vào đó là một cảm giác được che chở.

Nàng biết, người thật sự của nàn Tạ Lợi đã bảo vệ mình ngay cả khi không ở đây.

"Ông xuống nghỉ đi, đừng dây dưa với anh ấy." Tưởng Ngọc Oánh cất giọng trong phòng, bình tĩnh nhưng kiên định.

Quản gia nghe rõ, nhìn thoáng qua "Tạ Lợi" bên ngoài gương mặt méo mó, ánh mắt đỏ ngầu rồi thở dài.
"Tiên sinh, bệnh của ngài nặng thật rồi. Ngày mai nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

Nói xong, ông vừa lắc đầu, vừa chậm rãi bước xuống cầu thang, để lại hành lang dài chỉ còn tiếng thở nặng nề của "Tạ Lợi" vang vọng trong đêm.

Ngoài phòng, Tạ Lợi vẫn còn mắng Tưởng Ngọc Oánh vài câu, đợi đến khi nhìn thấy quản gia đã đi xa, anh ta mới quay về phòng khách, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tạ Lợi dậy sớm. Khi anh vừa xuống lầu, quản gia đã lo lắng bước nhanh đến nói:
"Tiên sinh, tối qua ngài dọa người ta quá rồi. Hay là đi khám bác sĩ tâm lý đi ạ."

Tạ Lợi sững người một chút, hỏi lại vài câu về chuyện tối qua, sau đó im lặng một lúc rồi nói:
"Tôi lập tức đi."

Vì thế, khi Tưởng Ngọc Oánh xuống lầu, Tạ Lợi đã không còn ở nhà nữa.

Anh dường như đã sớm hẹn trước với chuyên gia tâm lý, chuẩn bị đến phòng tư vấn gặp người ta. Tưởng Ngọc Oánh chỉ gật đầu tỏ ý đã biết, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện này, dù có là bác sĩ tâm lý cũng không có cách giải quyết.

Hôm nay, Tạ Lợi chỉ mang theo tài xế là lão Lý. Bởi vì Cao trợ lý đã bị anh phái qua chỗ Tạ Tư Vận, nên anh không dẫn thêm ai khác đi cùng. Chỉ có hai người, một lái xe, một chủ, cùng đi gặp bác sĩ tâm lý.

Để tránh kẹt xe giờ cao điểm, họ ra khỏi nhà khá sớm. Tạ Lợi mệt mỏi, tinh thần uể oải. Khi xe chạy được một đoạn, anh bảo lão Lý dừng lại ven đường, rồi nói:
"Đi mua giúp ta một ly cà phê ở cửa hàng tiện lợi phía trước."

"Tiên sinh?" Lão Lý hơi ngạc nhiên. Bình thường, Tạ Lợi tuyệt đối không bao giờ uống loại cà phê rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi loại cà phê hòa tan đó, làm sao hợp khẩu vị của anh được. Nhưng vì anh đã nói vậy, lão Lý vẫn phải làm theo. Trước khi xuống xe, ông liếc gương chiếu hậu, xác nhận rằng xe bảo vệ phía sau đã rời đi, xung quanh cũng không có gì bất thường, rồi mới mở cửa bước xuống.

Trong xe chỉ còn lại Tạ Lợi. Bàn tay anh hơi run. Anh từ túi áo khoác bên trong rút ra một bao thuốc lá mới, lấy ra một điếu, ngậm lên môi, rồi bật lửa châm.

Thực ra, anh chưa bao giờ hút thuốc. Anh chỉ biết rằng, làm vậy có thể khiến bản thân tê liệt đôi chút, nên mới mua một bao mang theo. Đây là lần đầu tiên trong đời anh hút thuốc và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Vì sao anh muốn làm mình tê liệt?

Bởi vì anh đang chờ chết.

Theo đúng nghĩa đen anh thật sự đang chờ chết. Anh đã bố trí mọi việc, một mũi tên trúng hai đích vừa diệt trừ Tạ Tư Tề, vừa kết thúc chính bản thân mình. Nếu không, làm sao có thể giải thích được lời nói "người đã chết chính là Tạ Tư Tề"?

Thực ra, Tạ Tư Tề vốn không định tuyệt tình đến vậy, chỉ muốn thuê người khiến anh bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục quản lý công ty. Nhưng Tạ Lợi không đồng ý. Anh muốn đi đến cùng mục đích của anh là chết.

Khi chiếc xe tải từ xa lao tới với tốc độ khủng khiếp, Tạ Lợi vẫn nở một nụ cười nhẹ. Giữa làn khói thuốc mờ, anh thậm chí còn có một suy nghĩ thoáng qua:

"Hương vị thuốc lá thật chẳng ra gì... không hiểu sao đàn ông lại thích thứ này."

Chiếc xe tải như mất kiểm soát, lao thẳng về phía chiếc xe hơi đang đỗ ven đường.

Đó là giây phút Tạ Lợi hoàn toàn minh bạch anh phải dọn sạch mọi mối nguy hiểm có thể gây tổn hại đến Tưởng Ngọc Oánh, dù mối nguy đó... là chính anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com