Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

"Nếu Thẩm tiểu thư không muốn để chúng ta can dự quá nhiều vào cuộc sống của mẹ con con, chúng ta có thể lựa chọn cách khác." Tưởng Ngọc Oánh chậm rãi nói, giọng ôn hòa mà kiên định. "Chúng ta sẽ một lần chuyển đủ toàn bộ chi phí nuôi dưỡng cho đến khi hài tử trưởng thành, giao thẳng cho con. Nếu con đồng ý để chúng ta thỉnh thoảng được nhìn mặt cháu, chúng ta chỉ xin mỗi năm có thể gặp một lần."

Nói đến đây, ánh mắt nàng mềm đi, chứa đầy sự thành khẩn.

Thẩm Hi Nguyệt ban đầu vẫn còn chút phản kháng. Cô vốn không muốn nhận tiền từ bọn họ, cảm thấy như vậy chẳng khác nào bán đi tôn nghiêm của mình. Nhưng Tưởng Ngọc Oánh không hề cho cô cơ hội từ chối, mà nhẹ giọng tiếp lời:

"Để tránh ngươi lo lắng về tương lai, chúng ta sẽ ký hợp đồng với con, trong đó ghi rõ chúng ta từ bỏ toàn bộ quyền nuôi dưỡng và quyền lợi pháp lý đối với đứa trẻ. Về phía Tư Tề, con cũng không cần bận lòng. Chúng ta sẽ thay nó đứng ra làm chủ."

Tạ Tư Tề ở nơi đất khách xa xôi, tưởng như đứng ngoài mọi chuyện, nhưng thật ra trong tay hắn vẫn còn giữ một số giấy tờ quan trọng do Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh để lại. Thế nhưng, với loại gia đình như Tạ thị, việc "xin chữ ký" hay "lấy vân tay" chưa bao giờ là chuyện khó.

Ở nhà chính, tất cả giấy tờ quan trọng đều có bản sao lưu đầy đủ. Chỉ cần muốn, Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh hoàn toàn có thể dùng những thủ đoạn đặc thù để hợp thức hóa bất cứ văn kiện nào, kể cả thay mặt Tạ Tư Tề ký tên.

Loại chuyện này, đối với bọn họ mà nói, thật sự đơn giản đến mức không đáng nhắc tới.

Nói đến Tạ Tư Tề, trong mắt Thẩm Hi Nguyệt khẽ rung động.

Tưởng Ngọc Oánh quan sát cẩn thận, lập tức nắm bắt được biến hóa nhỏ bé ấy. Nàng hiểu, trong lòng Thẩm Hi Nguyệt vẫn còn tình cảm chưa dứt với Tư Tề. Chỉ cần gọi một tiếng "Tư Tề", đã đủ khiến cô thất thần. Nhưng tình cảm thì có ích gì? Người đang ở cạnh cô, chăm sóc cho cô và con, lại chính là Diệp Thành.

Tưởng Ngọc Oánh khẽ nhấc tay, chậm rãi vuốt nơi khóe mắt không hề có nước mắt, động tác ấy vừa giống thương cảm vừa giống tiếc nuối. Nàng nghiêng đầu, giọng nói càng trở nên dịu dàng:

"Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thành tiên sinh thật sự là một đứa trẻ tốt, đối xử với Thẩm tiểu thư rất chân thành. Trước kia, nhiều lần con gặp rắc rối, đều là nhờ cậu ấy đứng ra chắn lại, nếu không thì đã sớm truyền ra ngoài."

Chắn được, nhưng không ngăn được.

Đây chính là chỗ tinh tế trong cách nói chuyện của Tưởng Ngọc Oánh. Được mài giũa trong môi trường đại gia tộc nhiều năm, từng câu chữ của nàng đều vừa đủ, mềm dẻo nhưng thấm sâu, không hề trực diện công kích mà vẫn khiến người ta phải dao động.

Bởi vì Tưởng Ngọc Oánh hiểu rõ ép buộc, tung tiền để chặt đứt quan hệ, đó là cách làm nông cạn của kẻ mới giàu. Còn cao minh hơn, chính là dùng sự nhu hòa để dẫn dắt, khiến đối phương tự mình buông tay.

Đó mới là bản lĩnh "giết người không thấy máu".

Thật ra, đây cũng là thành quả của quãng thời gian Tưởng Ngọc Oánh phải trưởng thành thật nhanh.

Nếu là trước kia, nàng căn bản không có cơ hội tham dự loại chuyện này. Khi ấy, Tạ Lợi luôn tự mình quyết định, thậm chí không buồn nói với nàng một chữ. Dù có bị nàng biết, Tưởng Ngọc Oánh cũng chẳng có nửa phần tư cách xen vào.

Biết thì biết, phụ nữ chen tay vào làm gì?
Khi đó, tình cảnh chính là như vậy.

Nhắc tới Diệp Thành, ánh mắt Thẩm Hi Nguyệt mềm đi. Nàng khẽ thì thầm:

"Đúng vậy... tôi còn có A Thành..."

Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới ngẩng lên, kiên định nói với Tưởng Ngọc Oánh:

"Được, nhưng tôi hy vọng chỉ một lần này thôi. Về sau, xin dì và chú cũng đừng tìm tôi và đứa bé nữa."

Tưởng Ngọc Oánh trầm mặc một thoáng. Nàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tay Thẩm Hi Nguyệt, im lặng vài giây rồi gật đầu:

"Ừ, đều theo ý con."

Đáng lẽ đến đây là có thể kết thúc. Nhưng nàng lại khẽ thêm một câu, giọng ôn nhu nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa:

"Nếu sau này con không muốn nuôi dưỡng, hoặc lúc kết hôn mà không thể chăm sóc, cứ đến tìm chúng ta. Chúng ta lúc nào cũng sẵn lòng nuôi đứa bé này."

"...... Sẽ không có ngày đó."

Tưởng Ngọc Oánh không nói thêm. Người trẻ như Thẩm Hi Nguyệt chưa hiểu rằng, những lời chia tay nói quá tuyệt tình thường chẳng giữ được lâu. Nàng sống lâu hơn, trải qua nhiều hơn, tất nhiên hiểu rõ lòng người sao địch nổi thời gian.

Mọi chuyện đến đây tạm xem như có hồi kết. Oánh cũng không dây dưa nữa, chỉ cười dịu dàng:

"Nếu chúng ta đã có chung ý hướng, dì đi gọi lão công cùng Diệp Thành tiên sinh vào, được chứ?"

Thẩm Hi Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn rơi xuống đứa nhỏ trong lòng, ôm chặt thêm vài phần.

Không chỉ đưa hai người kia vào, Tưởng Ngọc Oánh còn thuận tay nhận từ Cao trợ lý một tập hợp đồng chuẩn bị sẵn. Lần này, khi bốn người cùng xuất hiện trong phòng bệnh, bầu không khí rõ ràng đã hòa hoãn hơn.

Tạ Lợi im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Tưởng Ngọc Oánh khéo léo dẫn dắt.

"Hợp đồng này là do chúng ta soạn sẵn," nàng dịu dàng mở lời, "Diệp Thành tiên sinh cũng có thể giúp Thẩm tiểu thư xem qua. Chuyện này không vội, chờ Thẩm tiểu thư xác nhận ổn thỏa rồi ký cũng được."

Nói xong, nàng đưa tập hợp đồng trong folder trong suốt sang cho Diệp Thành.

Diệp Thành nhận lấy tập văn kiện, không rõ bên trong cụ thể ghi những gì, nhưng đối phương đã đưa tận tay thì xem ngay hay sau này cũng không khác nhau là mấy.

Đợi đến khi Diệp Thành đặt văn kiện xuống, Tưởng Ngọc Oánh mới mỉm cười mở lời:

"Vậy hôm nay chúng ta xin phép đi trước, không quấy rầy Thẩm tiểu thư nữa. Thẩm tiểu thư hãy tĩnh dưỡng cho tốt. Văn kiện khi nào xem xong, hợp đồng khi nào muốn ký, đều còn kịp."

Nói xong, nàng thật sự cùng Tạ Lợi rời đi, không thừa một câu.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Thẩm Hi Nguyệt và Diệp Thành nhìn nhau, sau đó cô khẽ lặp lại những lời vừa rồi của Tưởng Ngọc Oánh cho Diệp Thành nghe.

Diệp Thành vẫn không thể hiểu vì sao Tạ Lợi lại có thể bỏ rơi đứa nhỏ kia, nhưng rõ ràng, với anh ta và Thẩm Hi Nguyệt mà nói, đây lại là một cơ hội hiếm có.

Trước mắt Diệp Thành là một thiếu nữ yếu ớt như đóa bạch liên, đôi mắt rưng rưng, giọng run run:

"A Thành, hiện tại em chỉ còn có anh..."

Diệp Thành lập tức ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm lời hứa sẽ mãi đối xử thật tốt với cô.

Bỏ qua cảnh trong phòng bệnh, bên ngoài, Tạ Lợi cùng Tưởng Ngọc Oánh đã lên xe.

Tạ Lợi nhận ra từ lúc rời khỏi bệnh viện, cảm xúc của Tưởng Ngọc Oánh vẫn luôn trầm lắng. Nàng ngồi lệch sang một bên, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Tạ Lợi ghé sát lại, ôm nàng kéo vào lòng. Đến khi bị anh ôm chặt, nàng mới quay đầu lại. Trong mắt nàng thoáng hiện chút hoảng hốt.

Tạ Lợi ngẩn ra một thoáng, liền dịu giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Ánh mắt Tưởng Ngọc Oánh nhìn hắn, như có như không, rồi nàng khẽ nỉ non:

"Giống lắm..."

"Đứa bé kia, lớn lên giống hệt Tư Tề khi còn nhỏ."

Đó là bản năng của một người mẹ. Dáng vẻ của con đầu lòng, cả đời nàng sao có thể quên được.

Ký ức quay về năm ấy, khi Tạ Tư Tề chào đời. Đó là cuối xuân, đầu hạ. Cơn gió nhẹ lay rèm cửa bệnh viện, phất phơ rồi rơi xuống. Mẹ chồng bước đến, đóng chặt cửa sổ, rồi mới lại gần ngắm hai mẹ con. Hài tử còn trong tả lót, ngủ trong lòng Tưởng Ngọc Oánh một đứa bé nhỏ xíu, đáng yêu đến mức mỗi ngày nhìn cũng chẳng thấy đủ.

Mẹ chồng mỉm cười vui sướng, ghé sát ngắm cháu trai:

"Giống lắm, thật sự rất giống! Giống y hệt A Lợi hồi nhỏ."

Cũng chính vì thế, khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Thẩm Hi Nguyệt hôm nay, trái tim Tưởng Ngọc Oánh chấn động. Khuôn mặt kia, đường nét kia, chẳng khác nào bản sao của Tư Tề khi còn bé. Nàng suýt nữa đã không kìm nổi xúc động, muốn bế lấy đứa bé ấy vào lòng mà yêu thương.

Nhưng nàng không thể. Người mẹ kia không muốn, người ông nội kia cũng chẳng công nhận. Tưởng Ngọc Oánh chỉ có thể ngồi yên, lấy lý do thoái thác để che giấu tình cảm trào dâng.

Đó là một sợi dây huyết mạch không thể dứt. Nếu hoàn cảnh khác đi, nàng đã ôm đứa nhỏ ấy, hôn lên trán nó một cái.

Song nàng hiểu, đứa bé ấy không được sinh ra trong sự chúc phúc. Nàng chỉ hy vọng một ngày nào đó, có thể nhìn thấy Tư Tề cưới vợ đàng hoàng, dưới muôn lời chúc tụng, sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu. Đứa nhỏ ấy sẽ được công nhận, được nâng niu chứ không phải mang thân phận mập mờ, không danh không phận như thế này.

Dù trong lòng đau xót, Tưởng Ngọc Oánh vẫn ép mình trở lại đúng "kịch bản", diễn tròn vai, không được để lộ.

Nghe nàng khẽ thì thầm, Tạ Lợi lặng im một lúc lâu. Anh chưa từng thật sự để ý gương mặt đứa bé kia, nhưng cũng biết rõ trong những câu chuyện cẩu huyết, con của nam chính tất nhiên phải giống nam chính như đúc. Người ngoài đều thấy, chỉ có nam chính là giả vờ không nhận ra.

Tạ Lợi ôm chặt vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về:

"Sau này Tư Vận cũng sẽ có con của riêng nó. Chúng ta sẽ có cháu, và bọn trẻ nhất định sẽ sống thật tốt."

Tưởng Ngọc Oánh thở dài, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, rồi cúi đầu, giấu đi tâm tình.

Tạ Lợi cúi xuống, tựa cằm lên tóc nàng, vỗ nhè nhẹ an ủi. Trong xe, hai người chỉ lặng lẽ ôm nhau, chẳng ai nói thêm gì. Xe chạy rất lâu, Tạ Lợi nhìn không thấy mặt nàng, chỉ nghe hơi thở đều đặn, cứ ngỡ nàng đã ngủ.

Cho đến khi nàng khẽ động người, giọng nhỏ như muỗi:

"Lão công..."

"Ừ?"

Tạ Lợi đáp, còn hôn khẽ lên mái tóc nàng.

Tưởng Ngọc Oánh trầm ngâm một lát, rồi khẽ hỏi:

"Anh... có muốn thêm một đứa nhỏ không?"

Nói rồi, bàn tay nàng vô thức đặt lên bụng mình.

Tạ Lợi sững sờ. Phản ứng đầu tiên của anh không phải là "có muốn hay không", mà là nàng "có hay không". Trong hiện thực lẫn trong tiểu thuyết, phần lớn lúc phụ nữ hỏi vậy, thường đồng nghĩa với việc đã mang thai.

Tạ Lợi vội buông nàng ra, giữ lấy vai, nhìn thẳng vào mắt nàng:

"Em... có sao?"

Tưởng Ngọc Oánh ngẩn ra, rồi lắc đầu:

"Không có. Chỉ là muốn hỏi, anh có nghĩ đến chuyện đó không."

Tạ Lợi thở phào, bật ra:

"Không có thì tốt."

Nét mặt nàng thoáng biến đổi, ánh mắt trở nên kỳ lạ. Ngay lập tức Tạ Lợi nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích:

"Ý anh không phải thế. Em sắp bước sang tuổi bốn mươi, tuy bề ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp, nhưng cơ thể thì khác rồi. Lúc này mà mang thai, sẽ rất nguy hiểm cho sức khỏe. Anh không muốn em chịu bất cứ rủi ro nào."

"Hơn nữa, chúng ta đã có hai đứa con..."

"Không giống..." – Tưởng Ngọc Oánh khẽ nói, rồi ngừng lại, không nói tiếp.

Tạ Lợi đã hiểu. Đứa con này, nếu có, sẽ khác. Không giống Tư Tề, cũng chẳng giống Tư Vận. Nó sẽ là đứa trẻ họ mong muốn, được sinh ra hoàn toàn vì tình yêu.

Nhưng Tạ Lợi vẫn lắc đầu:
"Không được. Anh sợ. So với con cái, anh càng trân trọng em. Nếu vì mang thai mà cơ thể em chịu tổn thương, sau này khi tuổi già, có khi em sẽ ra đi trước cả anh..."

"Anh chỉ muốn em thôi."

P/s: chắc muốn sinh con cho Tạ Lỵ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com