Chương 3
Trà Cúc Dưa Leo
Nhan Mộng Sinh thu hồi ánh mắt lạnh lùng và quay trở lại phòng, mặt đất hỗn độn, mảnh vỡ thủy tinh nằm rải rác khắp nơi, có một khung ảnh trong mảnh kính vỡ, góc ảnh bị mảnh vỡ thủy tinh cào xước, mà một góc kia vừa vặn là vị trí nữ chủ nhân trong nhà.
Hắn đi giữa những mảnh kính vỡ, nhặt khung ảnh lên, trên khung ảnh vẫn còn mảnh kính không chịu rơi xuống, chậm rãi duỗi tay vuốt ảnh chụp, như muốn cảm nhận được cái gì đó. Thủy tinh làm cho bàn tay Nhan Mộng Sinh bị thương, bàn tay trắng nõn liền liên tục chảy xuống những giọt máu, càng lúc càng lớn, nhưng ánh mắt nhìn bức ảnh vẫn ấm áp như vậy, biểu cảm trên mặt không chút sứt mẻ, cứ như chẳng hề cảm nhận được nỗi đau, cũng không biết cái gì là đau.
...
Ký ức về nguyên chủ chậm rãi hiện lên, bộ dáng kiêu ngạo và bá đạo thường ngày cũng hiện lên trong trí nhớ của cậu từng hình từng hình, Sở Huyền cảm thán nguyên chủ này thật là bị nuôi thành một đứa trẻ hỗn láo, đồng thời cũng biết quan hệ của nguyên chủ và Nhan Mộng Sinh như thế nào.
Cho dù nguyên chủ có kiêu ngạo như thế nào, không coi trọng Nhan Mộng Sinh như thế nào, khiêu khích đủ loại, Nhan Mộng Sinh cũng chỉ coi nó như không khí, không thèm để ý đến nó, nhưng cuối cùng xui xẻo thế nào từ người giúp việc, cậu cũng biết được rằng Nhan Mộng Sinh rất trân quý một bức ảnh, thừa dịp Nhan Mộng Sinh ra ngoài liền chạy vào phòng hắn, đập bức ảnh xuống đất rồi vui vẻ trở lại phòng tiếp tục chơi với người máy màu trắng của mình.
Về đến phòng Nhan Mộng Sinh nhìn thấy thảm trạng trong phòng, chứng rối loạn lưỡng cực ngay lập tức bùng phát, hai mắt đỏ lên. Người làm nói là tiểu thiếu gia làm, Nhan Mộng Sinh đuổi người làm đi, sau đó không chút khách khí đá văng cửa phòng nguyên chủ, đem đứa nhỏ bên trong phòng túm ra, cũng chính là nơi này làm thân thể nguyên chủ tàn lưu sợ hãi đối với Nhan Mộng Sinh.
Sở Huyền cảm thấy, nếu cậu muốn công lược vai ác này, vậy cậu nhất định phải làm ra cái gì đó để hòa hoãn đoạn quan hệ này, không thể làm chứng rối loạn của hắn nặng thêm.
......
Chờ Nhan Mộng Sinh đem phòng dọn dẹp sạch sẽ, đem bức ảnh từ trong khung ảnh rách nát lấy ra, cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhan Mộng Sinh mở cửa, nhưng cửa không có một bóng người, chuẩn bị đóng cửa lại, khóe mắt lại liếc thấy trên mặt đất một cái khung ảnh màu bạc lẳng lặng đang nằm, hắn đem khung ảnh trên mặt đất nhặt lên, phía sau khung ảnh dính một tờ giấy dán.
"Em biết sai rồi, hy vọng anh thích cái khung ảnh này."
Trên mặt Nhan Mộng Sinh Không thể thấy được biểu cảm gì, chỉ là rũ con ngươi nhìn khung ảnh sững sờ.
Đem bức ảnh bỏ vào trong khung ảnh, màu bạc phối với màu ảnh chụp sắc điệu, ấm áp thoải mái, khung ảnh phía bên phải có một đóa hoa hơi hơi vươn ra, vừa vặn che đi chỗ bị hư hỏng, lúc này người phụ nữ như đang cầm một đóa hoa hồng màu vàng kim, cả người điềm đạm tao nhã, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian.
Được sau một lúc lâu, thiếu niên đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Rất nhanh liền đến thời gian cơm chiều, cửa bị người làm gõ vang, đầu kia cánh cửa nói: "Tiểu thiếu gia, nên ra ăn cơm rồi."
Sở Huyền mặt lộ vẻ khó xử, hai cặp lông mày đều xoắn lại với nhau. Một chút nữa phải cùng đại vai ác muốn giết mình cùng nhau ăn cơm cậu thật không muốn chút nào, cảm giác lo lắng đề phòng, cậu không muốn gặp một lần nữa đâu. Sở Huyền nghĩ mà sợ, hiện tại không xuống tay với mình, nói không chừng khi nào đó lại sẽ theo dõi mình, trước mắt cậu nhất định phải hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, để Nhan Mộng Sinh đối với mình không có bất kỳ ý tưởng gì.
Hơn nữa cũng không biết Nhan Mộng Sinh lấy được cái khung ảnh kia thì tâm trạng có thể tốt hơn hay không.
"Rột rột ~ ~" thực không biết cố gắng chính là, trong bụng lại truyền đến tiếng kêu đói.
"Ừm, hiện tại em không được thoải mái lắm, có thể đem cơm lên đây ăn không?" Sở Huyền chỉ có thể lựa chọn cách trước mắt này, cho dù không phải nhịn đói, cũng không thể cùng Nhan Mộng Sinh ăn cơm.
Bên kia đầu cánh cửa sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Tiểu thiếu gia, cậu có thể cơm nước xong trở về nghỉ ngơi mà, ăn cơm đúng giờ mới có thể lớn lên khỏe mạnh."
Vẻ mặt Sở Huyền như đi chịu chết, thở dài cực nhẹ, xem ra là tránh không được. Thầm than thật đen đủi, chân ngắn nhỏ chầm chậm lao lực mà bò xuống giường, dùng giọng trẻ con nói: "Tới đây!"
Người làm nói xong lời nói thì khuôn mặt lạnh nhạt rời khỏi cửa phòng, cô rất chướng mắt tiểu thiếu gia này, một nhóc con hỗn láo mà thôi chi bằng bị đuổi ra ngoài sớm một chút.
Sở Huyền chậm rãi mở cửa, đầu tiên là cẩn thận dò cái đầu nhỏ ra, ánh mắt xác nhận không có bóng dáng Nhan Mộng Sinh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Lần này nhìn kỹ xung quanh, Sở Huyền không khỏi kinh ngạc vì căn nhà xa hoa này, sang trọng quý phái, trang trí không chê vào đâu được, bước xuống cầu thang, trên tường có một ít bức tranh mặc dù xem không hiểu nhưng lại rất nghệ thuật.
Trong phòng khách treo một chiếc đèn chùm to và sáng, tỏa ra những mảnh ánh sáng, rất chói và đẹp mắt.
Ở tầng một, mấy người giúp việc mặc quần áo giống nhau đang quét dọn, không biết có phải ảo giác hay không, Sở Huyền luôn cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình rất không thiện cảm, rất không hoan nghênh.
Phòng khách cũng không có bóng dáng Nhan Mộng Sinh, trái tim treo trong cổ họng chậm rãi được rút vào lồng ngực. Trước khi đồ ăn được bưng lên bàn ăn, Sở Huyền cảm thấy mình giống như một vị khách đột ngột đi tới ăn chực, ở nhà chủ không biết làm sao, chỉ dám ngồi ở một góc sô pha.
Ở trên sô pha Sở Huyền dùng đôi mắt đẹp và rụt rè nhìn xung quanh, cậu thấy một người làm kéo ra tủ lạnh, không ngừng đặt lon Coca mới mang vào bên trong.
Cậu nhớ tới Nhan Mộng Sinh thích uống Coca-Cola khi tâm trạng không tốt, có điều sao lại nhiều như vậy, cũng là trường kiến thức mới......
Sự u sầu của nhân vật phản diện này có lẽ không phải là giả, ngoài sự tàn nhẫn bên ngoài, bản thân cũng không thấy hắn buồn bã chỗ nào.
Nghe thấy tiếng động từ trên cầu thang, cậu ngẩng đầu nhìn lại, Nhan Mộng Sinh mặc một bộ đồ thể thao màu đen đang chậm rãi xuống lầu, trong lòng Sở Huyền lại bắt đầu điên cuồng mà gõ, âm thanh vo ve tràn ngập màng nhĩ.
Bởi vì lần gặp đầu tiên đã tạo cho Sở Huyền ấn tượng đáng sợ, làm trong lòng cậu vẫn còn một ít bóng ma, cho nên vừa thấy Nhan Mộng Sinh liền co rúm lại, sợ rằng hắn vẫn còn sát tâm với mình, trong tiềm thức chỉ muốn bỏ chạy.
Khi đôi chân đi dép lê đang dần dồn sức chuẩn bị cho cuộc chạy nước rút 100 mét, Nhan Mộng Sinh chỉ đi qua cậu tới tủ lạnh lấy Coca.
Sở Huyền nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là cậu suy nghĩ nhiều.
Sở Huyền vẫn luôn cảnh giác mà nhìn chằm chằm Nhan Mộng Sinh uống Coca, ai biết Nhan Mộng Sinh dường như nhận ra rằng mình đang quan sát hắn, thảnh thơi xoay người cùng Sở Huyền bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt híp lại nhìn lại cậu.
Phía sau lưng Sở Huyền đột nhiên cứng đờ, cậu cảm thấy dựng tóc gáy, một trận ớn lạnh chạy từ đầu đến chân.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền hơi hơi trắng bệch, cắn môi không dám lên tiếng, cậu muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, lập tức đem tầm mắt dời đi, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Thật ra chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt thì cậu sẽ an toàn
Điểm mấu chốt không thể động vào của Nhan Mộng Sinh chính là người mẹ kính yêu của hắn, hắn vẫn luôn tin tưởng mẹ của mình.
Rất nhiều người bao gồm cha hắn Nhan Ba cũng cho rằng mẹ Nhan Mộng Sinh, Giang Di Nghiên là cái loại phụ nữ không biết xấu hổ lấy Nhan Ba chỉ vì tiền, cho nên sau khi bọn họ kết hôn Nhan Ba cũng không về nhà, cũng không thích nổi con hắn Nhan Mộng Sinh, đối với mẹ con bọn họ đều rất là khắc nghiệt, cái gì cũng cho, chỉ có...... Tình yêu và bao dung.
Khi đó tính tình Giang Di Nghiên mềm ấm, biết đối nhân xử thế, chỉ mỉm cười khi nghe những gì mọi người nói bên ngoài. Chính vì tính nết mềm mại của cô mà không chỉ người ngoài coi thường, chê cười mẹ con họ mà ngay cả những người hầu ở nhà cũng không vừa mắt, thường xuyên làm đồ ăn lạnh, nguyên liệu nấu ăn phần lớn đều là dùng đồ ăn sắp hư.
Vì sao ——
Bởi vì không chiếm được niềm yêu quý của gia chủ. Nhìn như gả vào hào môn vẻ vang, thật ra là đem nhân gian ấm lạnh nhân tâm hiểm ác đều trải qua hết.
Lúc ban đầu Nhan Mộng Sinh bị gia tộc thóa mạ khinh thường trong tình hình lúc ấy lớn tiếng phản bác lại, sau cũng không sao cả, hắn cảm thấy hiện tại hắn đã đủ hạnh phúc khi có một người mẹ yêu thương mình. Đáng tiếc là khi hắn mới gần mười tuổi, người mẹ đã cho hắn hơi ấm và tình yêu thương đã qua đời vì bạo bệnh, từ đó tính tình hắn đã thay đổi rất nhiều, từ vui vẻ hoạt bát trở nên u ám và hoang tưởng.
Sau khi Giang Di Nghiên chết, vốn người làm không coi trọng hắn càng thêm không kiêng nể gì mà ở phía sau khua môi múa mép, cho đến khi nói đến sự việc của Giang Di Nghiên lần nữa, nói chuyện vô cùng khinh thường bà, Nhan Mộng Sinh lạnh lùng đem một cái sứ bình hoa đập vào đầu người làm kia, trong nháy mắt vô tình quyết đoán, thật sự muốn giết người.
Về sau tất cả mọi người đều bị dọa, cung kính hầu hạ Nhan Mộng Sinh, cũng không dám nói một chút về sự việc mẹ của hắn nữa, luôn giữ chặt miệng.
Người làm thường xuyên có thể nghe được âm thanh đập đồ vật trên lầu, cũng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Nhan Mộng Sinh cầm con dao sắc bén tự mình hại mình, trên cánh tay trên mặt đất đều là vết máu.
Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Nhan Mộng Sinh như vậy, người làm đều suýt nữa dọa nát gan, có khi sau này khai đao luôn các cô hay không? Liên tiếp vài người hầu bởi vì sợ hãi quá độ mà lựa chọn từ chức.
Nhan Ba tìm tới bác sĩ cho đứa con trai này của hắn để xem bệnh, mới phát hiện Nhan Mộng Sinh mắc chứng rối loạn lưỡng cực, có thái độ thù địch với mọi người nên đã trực tiếp yêu cầu hắn bỏ học và ở nhà. Rối loạn lưỡng cực có chút nghiêm trọng, nhưng Nhan Mộng Sinh không bao giờ dùng thuốc và cũng không quá coi trọng cơ thể mình. Chuyện này vừa phát hiện ra, số lần Nhan Ba về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Về sau còn ngẫu nhiên trở về vài lần.
Nhan Mộng Sinh nhìn vật nhỏ trên ghế sofa cứ dán mắt vào mình. Hắn quăng lon Coca vừa mở vào thùng rác, rồi mặt không chút biểu cảm sải bước về phía chiếc ghế. Sở Huyền theo bản năng rụt người sang một bên.
Nhan Mộng Sinh tiến đến trước mặt cậu rồi dừng lại, nhìn thấy "vật nhỏ" kia căng thẳng như một chú mèo con đang cảnh giác. Sắc mặt cậu trắng bệch vì sợ hãi, môi mím chặt, như thể chỉ chực khóc òa lên.
Nhan Mộng Sinh khẽ nhíu mày, thu ánh mắt về. Hắn cúi người lấy một miếng dứa từ đĩa trái cây trên bàn ăn, liếc nhìn Sở Huyền đang chăm chú theo dõi mình, rồi lại bỏ đi.
Thấy Nhan Mộng Sinh biến mất khỏi tầm mắt, Sở Huyền, người nãy giờ vẫn nín thở, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng. Bàn tay nhỏ đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng, toàn thân như hết sạch sức lực, nằm vật ra ghế sofa.
Người xưa có câu "gần vua như gần cọp", nay có bạn là vai ác thì chẳng khác gì một con sói dữ. Cái cảm giác này giống hệt như không biết khi nào sẽ bị lăng trì vậy.
Sở Huyền đưa tay xoa xoa vầng trán lấm tấm mồ hôi. Dù muốn quay về, cậu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Dù có trốn chạy lúc này, đây rốt cuộc cũng không phải thế giới của cậu.
Ở nhà còn có mẹ và em gái cần được chăm sóc, nếu cậu cứ thế bỏ đi thì ai sẽ lo cho hai người? Nghĩ vậy, cậu cắn chặt răng, quyết tâm nỗ lực trở về.
Đồ ăn nóng hổi bắt đầu được dọn lên bàn. Sở Huyền không thể cứ mãi chần chừ, bước chân nhỏ xíu tiến đến gần bàn ăn. Nhìn thiếu niên tuấn mỹ mang vẻ tà ác đang ngồi đó, trong lòng Sở Huyền chất chứa áp lực cực lớn. Cậu phải cùng tên vai ác lạnh nhạt, vô tình này ăn cơm sao...
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí rồi mới dám bước đến bên chiếc ghế. Sở Huyền nhìn chằm chằm chiếc ghế trước mặt, lặng thinh một cách đáng ngờ.
Cái ghế bàn ăn quái quỷ này sao lại cao đến thế?
Chỗ ngồi đã ngang eo cậu rồi, đôi chân ngắn cũn này làm sao mà leo lên được?
Những người hầu và bảo mẫu xung quanh không biết đã đi đâu mất, bên cạnh cậu chỉ còn lại Nhan Mộng Sinh. Hắn tự mình dùng bữa như thể không nhìn thấy sự tồn tại của cậu.
Sở Huyền hiểu rằng mình không thể trông cậy vào người khác, chỉ có thể tự mình trèo lên. Cậu đặt hai tay lên ghế làm điểm tựa, rồi nhón đôi chân ngắn ngủn cố gắng bò lên.
Ngay khi Sở Huyền sắp sửa trèo được, chiếc ghế bỗng nghiêng về phía trước một chút. Sở Huyền mất trọng tâm ngay lập tức, cậu sắp sửa "hôn đất mẹ" rồi.
Chắc chắn sẽ đau lắm đây, Sở Huyền nhắm tịt mắt, cắn chặt răng chờ đợi cơn đau ập đến.
Đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ vào sau lưng nhấc bổng cậu lên và đặt xuống ghế. Sở Huyền mở choàng mắt, phát hiện mình đã ngồi ngay ngắn trước bàn. Cậu quay sang nhìn Nhan Mộng Sinh bên cạnh. Hắn vẫn ưu nhã dùng bữa.
Nhận thấy ánh mắt của Sở Huyền, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn "vật nhỏ" đó, đôi mắt đẹp chớp chớp liên hồi, nỗi sợ hãi co rúm lại bên trong, nhưng lại ẩn chứa một tia lanh lợi.
Tim Sở Huyền lại hụt một nhịp, suýt chút nữa nghẹt thở. Tên vai ác này... lại cứu mình!
Cậu mím môi, đáy mắt tràn đầy sự rối rắm. Bàn tay đặt trên đùi lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Cậu vẫn còn sợ hãi thiếu niên bên cạnh mình, đến cả nói chuyện hay nhìn thẳng cũng không dám.
Chắc hẳn cơ thể nhỏ bé này đã phải trải qua nỗi sợ hãi lớn đến mức nào, cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ ấy ngấm sâu vào tận xương tủy.
Dù là vai ác, nhưng dù sao cũng đã giúp mình một tay, nên nói lời cảm ơn.
Cậu khó nhọc nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc với Nhan Mộng Sinh, phát ra âm thanh run rẩy. Hắn từ từ hé lộ hàm răng nhỏ trắng tinh, khẽ khàng nói: "Cảm ơn... anh..."
Nhan Mộng Sinh rũ mắt, bưng ly nước nhấp một ngụm hờ hững, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cậu một cái rồi thu hồi ánh mắt. Hắn theo bản năng túm lấy tay phải của Sở Huyền.
Trong đầu hắn hỗn loạn, nhưng trái tim lại bình tĩnh lạ thường. Không hiểu vì sao, khối sắt nặng nề đè nén trái tim bấy lâu dường như khẽ nới lỏng, đáy lòng sinh ra một cảm giác thoải mái khác lạ, hơi thở cũng thông suốt hơn.
Một giọng thiếu niên như làn gió ấm xua tan băng tuyết lọt vào tai Sở Huyền.
"Ăn cơm không được gây tiếng động."
Sở Huyền chợt bừng tỉnh, áp lực trong lòng vơi đi không ít. Cậu cứ tưởng đại vai ác có lòng tốt cứu mình, hóa ra chỉ đơn giản là hắn ghét tiếng ồn khi ăn cơm mà thôi.
Trà Cúc Dưa Leo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com