Chương 105: Tâm tình rất tốt
Hoshi vừa bước vào bệnh viện, chợt nghe thấy có người gọi tên mình, anh theo tiếng nói quay người lại, nhìn Yujin đang vẫy tay rất nhiệt tình với mình. Anh lễ độ gật đầu:"Yuju đâu?"
"Chị em bảo em ra đón anh." Yujin tiến lên phía trước, nhiệt tình khoác lấy cánh tay Hoshi.
Hoshi không ngần ngại đẩy tay Yujin ra, khách khí nói:"Cám ơn."
Yujin thấy Hoshi nghiêm mặt lạnh lùng đi thẳng vào trong, liền nhanh chân đuổi theo:"Lát nữa anh rể sẽ tới đây đón chị em, cho nên anh ấy sẽ vào thăm cha."
Hiểu được lời nói của Yujin, bước chân của Hoshi rõ ràng chậm lại, anh nắm chặt tay, trầm mặc đi về hướng thang máy, suốt đường đi không hề nói chuyện.
Vì bị lạnh nhạt nên Yujin có chút xấu hổ, đi theo vào thang máy, đứng ở bên cạnh Hoshi:"Anh Hoshi, cha em đã khỏe hơn rất nhiều, anh mua nhiều thứ như vậy là quá khách sáo rồi."
Hoshi thản nhiên cười cười, khi thang máy ngừng lại liền đi thẳng ra, cũng không để ý đến Yujin đang líu lo nói chuyện.
Yuju đang nói chuyện với cha, nhìn thấy Hoshi tiến vào, lập tức đứng dậy nghênh đón:"Lớp trưởng."
"Đây là một chút tâm ý của cháu, mong bác sớm hồi phục." Hoshi cười nói.
"Cháu đến là tốt rồi." Jaemin cười haha nói. Nếu không so sánh với Jimin, Hoshi cũng được coi là cực phẩm. Nếu ông biết bên cạnh con gái có một chàng trai luôn ở bên dịu dàng chăm sóc, có lẽ ông đã thay đổi chủ ý, không đem con gái đến với Jimin.
"Tinh thần của bác trai quả thực không tồi." Hoshi cười nói tao nhã.
"Tâm trạng của bác hôm nay rất tốt." Jaemin đưa mắt nhìn con gái bảo bối, thoải mái cười nói. Sống hơn nửa đời người, ông sợ nhất con gái ông bị tổn thương, cũng sợ con gái không thèm để ý đến mình.
"Xem ra không quá vào ngày bác sẽ dồi dào sinh khí trở lại."Hoshi dường như bị hút theo sự vui vẻ của Jaemin, cũng cười thật thoải mái.
Yuju nhìn cha, tâm tình cũng trở nên sáng lạn:"Bác sĩ nói cha hồi phục không tồi."
"Chỉ cần Yuju được vui vẻ, bác cũng sẽ vui vẻ." Jaemin nắm chặt bàn tay cô, lời nói sâu xa:"Bảo bối, không cần để ý đến cha, chỉ cần con hạnh phúc là được."
"Ông già, ông nói cái gì vậy? Nếu cha không khỏe, con làm sao hạnh phúc được?" Yuju sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, bất mãn quở trách cha.
Jaemin vui mừng vỗ bàn tay của con gái, không nói gì thêm nữa.
Ông bây giờ chỉ có thể cầu nguyện thời gian trôi qua nhanh một chút, nhanh chóng làm cho Jimin yêu Yuju. Như vậy ông có thể vơi đi sự áy náy vì đã làm Yuju tổn thương. Về phần Jimin oán hận ông, thì cứ trút tất cả lên ông. Ông cũng nghĩ thông rồi, tâm huyết cả đời không thể so sánh được với tươi cười vui vẻ của con gái bảo bối.
Ông nhìn qua Hoshi, đứa trẻ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất trầm ổn, là một người có thể tin tưởng được.
Yujin tiến tới, vòng tay qua bả vai Yuju, cười khẽ lè lưỡi với cha:"Cha, cha đang nói cái gì đó? Chị con cùng với anh rể không phải sống rất tốt sao? Anh rể bận rộn như vậy mà còn muốn đích thân đến đón chị, thật làm cho người ta hâm mộ!"
Đúng lúc này Nayeon bưng cặp lồng cơm tiến vào, nghe được con gái nói vậy, cũng phụ họa thêm mấy câu:"Jimin đối với Yuju rất tốt, cha con cuối cùng cũng có thể an tâm rồi."
"Cảm tạ dì đã ban tặng, con hiện tại quả thực rất hạnh phúc." Yuju cao ngạo liếc nhìn Nayeon.
Nayeon nhận lấy hận ý của Yuju, chỉ có thể xấu hổ cười to, xoay người chăm sóc Jaemin:"Tôi biết ông thích nhất ăn món tôm này. Ông mau nếm thử đi."
"A? vậy tôi sẽ ăn nhiều một chút." Jaemin cười ngồi thẳng người.
Nayeon muốn chăm sóc Jaemin ăn cơm, Yuju tiến lên quay mông lại, đoạt lấy cặp lồng cơm nói:"Để tôi."
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com