Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tư vị mùa xuân

Editor: MAnh Bồng Bềnh

Trãi qua buổi tối hôm qua, tình cảm giữa Lâm Sam và Hoa Nùng đột ngột tăng cao. Ngay từ đầu nàng có ý kiến với Hoa Nùng chỉ đơn giản là vì tình yêu đối với bạc quá lớn thôi, trãi qua tối hôm qua thì Lâm Sam nghĩ nếu như có được một cô nương yêu thương, thấu tình đạt lý, vậy cũng là quá tốt rồi.

"Tự nhiên có người đang tương tư nha!" Lâm Sam bưng chậu nước rửa mặt nhìn Triệu Từ Nguyện ngồi bên cạnh, nháy mắt ra hiệu rồi bước ra ngoài.

"Thật là, lá gan của các ngươi càng lúc càng lớn đến cả chủ tử của mình mà cũng dám gài bẫy!" Triệu Từ Nguyện không vui nhìn nàng chạy nhanh như chớp.

Hoa Nùng bưng khay cháo trứng muối thịt đến cho Triệu Từ Nguyện, cười nói: "Không phải vì tiểu thư đối với chúng ta quá tốt sao."

"Sau này ta sẽ không đối tốt với các ngươi như vậy này ha?" Triệu Từ Nguyện trừng mắt, ánh mắt vô tội nhìn Hoa Nùng.

Ánh mắt Hoa Nùng mang theo ý cười, mặc dù nàng chỉ mới tới đây có vài ngày thôi nhưng cũng đã hiểu được tính tình của tiểu thư nhà mình, chính là cực kỳ cực kỳ tốt, cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng thấy tiểu thư tức giận với các nàng bao giờ, đối với nàng và Lâm Sam đều là tốt nhất luôn, nhìn Triệu Từ Nguyện rất hưởng thụ múc từng muỗng cháo ăn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "Tiểu thư cũng không thể nào đối xử tệ với chúng ta được."

Triệu Từ Nguyện đang thoã mãn uống cháo, có chút đau đầu, bây giờ nàng muốn tạo một chút uy tín của chủ tử có quá muộn không nhỉ? Vừa suy nghĩ nàng vừa hớp tùng ngụm cháo, thôi bỏ đi ăn trước đi đã, nàng không chấp nhặt với người kém hiểu biết.

Dùng bữa sáng xong, Triệu Từ Nguyện thoã mãn nằm trên tháp mỹ nhân*, mở cửa sổ nhìn tường viện đối diện chợt thấy góc cây hoè bên tường viện có chút quen mắt. Cái cây kia ở đó sao, sao trước đây nàng không hề nhớ tới nhỉ, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao nhìn nó ngực đột nhiên cảm thấy có chút đè nén, không thể giữ được bình tĩnh.

*Cái giường hẹp mà dài. (nó ij vậy thui á)

Triệu Từ Nguyện đập vào đầu một ý nghĩ, chẳng lẽ giống như Lâm Sam nói, nàng đang tương tư?

Nàng tương tư một cái cây?

"Ây da, sao lại quên mất được chứ, hôm nay Cửu Nương nói nàng ấy sẽ rời đi!" Đang ngây ngô chìm đắm trong cái tư tưởng đầy kinh hoàng là chính mình tương tư một cái cây, đột nhiên vỗ đầu một cái.

Triệu Từ Nguyện ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, thấy phía ánh nắng vẫn còn ở phía Đông, liền thở phào nhẹ nhõm may là vẫn còn kịp.

Thôi Trạm đi vào bên trong thì nhìn thấy công tử nhà đã rửa mặt xong, quần áo cũng chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn lau giá kiếm.

Thanh kiếm kia chính là vật bảo vật gia truyền của Thôi gia, được truyền thừa qua nhiều đời chủ nhân anh tài. Từ nhỏ Thôi Hiển An đã bọc lộ tư chất hơn người, không cần người chỉ bảo lại có thể thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, làm lễ tấn phong, làm lễ tấn phong* nhậm chức Thừa Tướng. Thôi lão gia trước khi lâm chung đem cây kiếm này truyền cho Thôi Hiển An.

*là nghi lễ dành cho một cá nhân để họ trở thành giáo sĩ với đầy đủ các năng quyền để giảng đạo (thuyết pháp) hoặc quản trị cơ sở tôn giáo. (theo google-sama)

Tuy Thôi Hiển An là một văn thần nhưng võ công thì tuyệt đối không thua một người đã tập luyện từ nhỏ như Thôi Trạm.

"Chủ tử, người phải ra ngoài sao?" Tối hôm qua đến tận nửa đêm chủ tử vẫn không ngủ được, nửa đêm liền bắt hắn mua hết các tiểu quan quán trong toàn thành, vấn đề này đối với hắn thực sự rất khó khăn, hắn đường đường là ám vệ số một bên người Thừa Tướng vậy mà lại phải lưu lạc đến cái nơi bọn bất nam bất nữ ấy, một đêm hưởng thụ mùi vị son phấn nhưng hắn lại làm cho hắn cảm thấy rất là ngột ngạt.

Thôi Hiển An dừng động tác đi giường tra kiếm vào vỏ, môi mỏng khẽ mở thanh âm không chút gợn sóng: "Làm xong việc đó chưa?"

Thôi Trạm lấy xấp khế ước mua bán nhà đất cùng khế ước bán thân trong lòng ra, gật đầu: "Thưa, đây là hai mươi sáu cái bên trong thành, còn có ba cái ngoài thành có cần phải thu mua luôn không ạ?"

Thôi Hiển An tiếp nhận xấp giấy, tuỳ ý lật một cái, nói: "Không cần."

"Công tử, vì sao phải mua mấy thứ này ạ?"

Thôi Hiển An đem đồ đạc bỏ vào trong ngăn kéo, xoay người ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa thì mới nói: "Kiếm nhiều tiền một chút để nuôi gia đình qua ngày."

Thôi Trạm nghe thấy được ý cười trong giọng nói của hắn, rùng mình một cái, cô nương sát vách nhà bên kia với công tử thật sự đúng là trời sinh một cặp, một người mở thanh lâu người còn lại thì...mở thanh quán.

Còn ở phía bến tàu bên kia, cành cây liễu rủ xuống bao quanh một màu xanh biếc, trên con sông lớn biết bao nhiêu là đội thuyền lớn nhỏ đang nhổ neo cập bến. Mấy tháng trước Triệu Từ Nguyện chính là từ đây bước xuống, rủ bỏ gánh nặng phía sau hồi sinh thành một con người mới. Ngày hôm nay lại một lần nữa tới đây đứng chỗ này để đưa tiễn người bạn đầu tiên của mình.

"Cửu Nương, ngươi nhất định phải thật hạnh phúc." Triệu Từ Nguyện nhìn nữ tử vối những món trang sức nền nhã*, uyển chuyển trước mặt, nhẹ giọng chúc phúc nàng.

*nhã nhặn nhưng đẹp, nổi

Trên đường đến nàng muốn cùng Cửu Nương hảo hảo cáo biệt, bây giờ nhìn thấy gương mặt hạnh phúc này, chợt nghĩ không có thể so sánh được một lời chúc.

Vương Cửu Nương nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn nam nhân đang bận rộn trên boong tàu, cười rộng rãi ôm Triệu Từ Nguyện, trong mắt chợt có chút long lanh: "Ta sẽ như hạnh phúc, đây là tâm nguyện của ta mà, ngươi nhât định cũng phải vậy, từ nay về sau những thứ tốt đẹp trên thế gian này đều sẽ tới với ngươi."

Lúc mới đầu nàng cũng chỉ biết đó là người này có một câu chuyện buồn. Thoạt nhìn thì là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng vui cười hớn hở, nhìn thì như là không có chút tổn thương nào, nàng chính là có thói quen đóng cửa của mình lại âm thầm liếm láp vết thương của mình.

Triệu Từ Nguyện sửng sốt, không che dấu đi sự khiếp sợ trong ánh mắt nhưng lập tức môi liền nở nụ cười, cố sức gật đầu: "Ta biết mà, ngươi yên tâm."

Trên thuyền hô to một tiếng, thuyền đã tới giờ rời đi.

Vương Cửu Nương dùng sức ôm Triệu Từ Nguyện một cái rồi xoay người lên thuyền.

Đội thuyền đi càng ngày càng xa, Triệu Từ Nguyện vẫn đứng ở bên bờ không để ánh mắt của những người xung quanh, nhón chân lên vẫy tay về hướng chiếc thuyền thẳng cho tới khi thuyền đã khuất bóng chỉ có lại một điểm nhỏ nàng mới dừng lại.

Lâm Sam không nỡ nhìn vẻ tiu nghỉu trên gương mặt của tiểu thư nhà mình, từ nhỏ tiểu thư đã không có bạn chơi cùng không dễ gì mới có được một người bằng hữu. Nàng lại không tiếng động rời đi trước, nhẹ nhàng kéo tay Triệu Từ Nguyện, nói: "Tiểu thư người đừng buồn, Lâm Sam vẫn sẽ ở bên tiểu thư."

Triệu Từ Nguyện tựa đầu trên vai Lâm Sam, khẽ gật đầu.

Im lặng một lát, Triệu Từ Nguyện xoay người, gương mặt lại một lần nữa nở nụ cười nhìn Lâm Sam và Hoa Nùng nói: "Đi thôi, chúng ta lại về điếm nào, nhất định phải làm thật tốt, để không uổng phí tâm huyết nhiều năm của Cửu Nương như vậy!"

Lâm Sam và Hoa Nùng đồng loạt gật đầu.

Thôi Hiển An có chút mệt mỏi đứng bên ngoài Thanh Hoài Viện nhìn một đám người trang điểm đẹp đẽ.

"Khách quan mau vào đi a, mời vào trong." Một cô nương mặc bộ váy áo sam cùng với những bông hoa thuỷ tiên khói lờ mờ sáng mắt lên nhìn hắn, muốn đi xuống để nghênh tiếp hắn.

"Ai da da, hôm nay sao Phồn Hoa cô nương lại nhiệt tình như thế, ta chưa từng có được đãi ngộ này đâu nha." Một cẩm y công tử ôm trong lòng một mỹ nhân đáng yêu trêu đùa nhìn cô nương đang nói chuyện với Hiển An.

"Thế nào Lâm công tử lại ghen tị rồi sao, ở Thanh Hoài Viện chúng ta ai lại không biết, Lâm công tử đây chính là thuộc về Bách Hợp cô nương rồi, ta đây không dám cướp đâu!" Phồn Hoa vẫy vẫy khăn tay cười đến run hết cả người.

Chân mày của Thôi Hiển An ẩn giấu một cơn thịnh nộ, lơ đãng né tránh những cánh tay vươn tới, phất phất ống tay áo nhấc chân đi vào.

"Thanh cao như vậy làm gì, không phải đều là đi dạo thanh lâu thôi sao." Lâm công tử có chút chua chát nhìn bóng lưng tuấn tú cao ngất của Thôi Hiển An, nói.

Phồn Hoa nháy mắt về phía Bách Hợp, Bách Hợp nhướng cao mày liền nở một nụ cười câu dẫn người khác, dựa vào Lâm công tử nũng nịu nói rằng: "Ai nha, quan nhân hà tất gì phải tính toán với vái tên mặt trắng đó, công tử không phải đã nói sẽ mua cho ta điểm tâm của Vườn Bích Quế sao, một lát nữa trời sẽ lạnh đó!"

Nàng tung ra một ánh mắt, Lâm công tử liền không còn nhớ rõ gì nữa vội vàng ôm Bách Hợp rồi đi.

Bách Hợp xoay người nhướng mày đắc ý nhìn những bóng hồng kia, họ liền nở nụ cười ý bảo nàng nhớ kỹ.

"Công tử tới tìm người sao?"

Thôi Hiển An nhìn nhất cánh tay trước mặt, ống tay áo như sóng nước trượt xuống lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóng, tinh xảo làm làm hoảng nhân tâm.

Lệch hướng ra khỏi người Thôi Hiển An.

Gương mặt Thôi Hiển An không chút gợn sóng, nhãn thần trầm tĩnh như nước, nói: "Cô nương có việc gì sao?"

Phồn Hoa cười duyên, mị nhãn như sóng nước tơ tình nói: "Nếu như công tử đã không có người quen, vừa vặn hôm nay cũng Phồn Hoa rãnh rỗi, nguyện ý cùng công tử uống một chén."

"Không cần." Thôi Hiển An nói xong, không thèm nhắc mà gật đầu, lách qua người nàng lên lầu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Phồn Hoa bị nam nhân ghét bỏ đến Thanh Hoài Viện này. Nàng ôm ngực tay lên sờ cằm, trong mắt tràn đầy hứng thú nhìn bóng lưng Thôi Hiển An, nhìn hắn vào phòng mới quay người trở về, chép miệng: "Thật là một chàng trai thú vị."

Thôi Hiển An bước tới bậc thang cuối cùng, cước bộ liền dừng lại.

Gió mát thổi qua vườn ngự uyển bên cạnh .

Trên nền phòng ngủ được lót thảm mềm, trong phòng tràn ngập mùi trầm hương nhàn nhạt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ được chạm khắc hoa văn, chiếu lên trên cổ cầm* nằm trong góc, mang theo chút thú vị độc đáo.

*đàn cổ -_- có ai đột nhiên hem hỉu giống tui hem.

Triệu Từ Nguyện mới vừa đọc xong sổ sách của ba tháng, đi theo chưởng quỹ đem sổ sách từ trên lầu xuống. Lúc này trong phòng chỉ có Hoa Nùng và Lâm Sam đứng nghiên cứu một đống sổ sách bên cạnh bàn.

"A, thật là thoải mái quá đi, cái giường này thật là mềm mại quá đi, thoải mái quá! Khó trách, từ xưa nhà hoa không có mùi hoa dại, trong nhà này giường cũng không có cái nào khác ngoài giường mềm."

"Tiểu thư! Người làm sao có thể xuyên tạc ý tứ của người xưa thế, ở nhà đương nhiên là tốt nhất rồi! Hơn nữa, cái giường ngủ này thật sự là mềm mại không thể chịu được mà!" Lâm Sam vừa nghe được lời này của tiểu thư nhà mình nhảy dựng lên phản bác.

Lâm Sam từ trong chăn giương mắt làm mặt quỷ về phía Hoa Nùng, hai tay làm động tác vòng đi vòng lại, kể lại: "Vâng vâng vâng, đóa hoa lâm sam nhà chúng ta, thơm ngát ngọt ngào, sau này ai cưới được đảm bảo suốt ngày vây quanh đóa hoa này."

"Tiểu thư!" Lâm Sam xấu hổ dậm chân, nhào lên giường đè Triệu Từ Nguyện lại.

Triệu Từ Nguyện bị nàng nhào tới làm cho té ngửa, hai chân tách ra kéo Lâm Sam vào lòng nhìn giống như một công tử lang thang. Nàng cảm thán nói: "Giường ở Thanh Phong Uyển thật là mềm mại so với cái ở bên Lãng Nguyệt Cơ không biết sẽ như thế nào?"

Thanh Hoài Viện là thanh lâu lớn nhất Nam Thành này, hiển nhiên đây không phải là hư danh. Ở đây có ba tầng lầu, được thiết kế theo kiến trúc Lâm Thuỷ, dưới lầu còn có một cái hoa viên để cho các khách nhân thưởng ngoạn. Lầu một thì là phòng khách dùng để làm nơi tổ chức các tiết mục cho mấy ngày lễ tết nên nơi đây có rất nhiều gian phòng. Lầu hai cùng lầu ba đều được bài trí giống nhau và được đặt tên theo những kỹ nữ tại đó ,một gian dành cho cô nương đầu bảng còn lại bốn mươi hai gian nữa.

Lầu bốn hay còn gọi là nhã gian, thế nên nơi đây cũng chính là nơi mà các công tử giàu có yêu thích nhất. Từ khiêm tốn, lịch sự tao nhã cho đến tráng lệ, tám căn phòng được bày trí theo tám phong cách khác nhau. Chủ nhân của tám gian phòng thì sẽ có những điều đặc sắc khác nhau và được bố trí khác nhau.

Các cô nương trong Thanh Phong Lâu cũng được chia theo các cấp bậc khác nhau. Đầu tiên được chia làm hai bảng thượng bảng và không thượng bảng, trên bảng danh sách có năm mươi người, mỗi tháng lấy công trạng làm tiêu chuần để sắp xếp.

Hoa Nùng ngồi trên bệ thêu vải, có chút mới lạ đánh giá cách thức trang hoàng của nơi này, nói: "Di Hồng Lâu sao với nơi này chẳng biết thua kém biết bao nhiêu lần nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com