Chương 16: Thiên trường địa rượu
Editor: Manh Bồng Bềnh
Triệu Từ Nguyện dán mặt vào người Thôi Hiển An, lỗ tai áp vào ngực hắn có thể lắng nghe rõ ràng được âm thanh.
Nghe thấy ba chữ 'hái hoa tặc' này thì Triệu Từ Nguyện ngây người ra, tựa như không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng trở thành kẻ phóng đãng như thế. Đợi đến khi nàng phản ứng kịp thì Triệu Từ Nguyện vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: "Công tử, ngươi đừng hiểu lầm ta chỉ là đang trốn nha hoàn thôi vì rơi vào đường cùng nên mới chui vào đây."
Thôi Hiển An nhếch mi, trong khung cảnh tối lửa tắt đèn như vậy mà vẫn có thể nở nụ cười, tận lực hạ thấp giọng: "Vậy sao? Vậy xin hỏi cô nương vì sao trong phòng lại khắp nơi đều bị hạ hương thế? Và vì sao lại đứng ở trước giường của tại hạ thế?"
"Không dối gạt công tử, tiểu nữ đích thị chính là chủ nơi đây, mấy ngày nay nghỉ tạm ở Thanh Phong Uyển, hôm nay ta có uống chút rượu vì vậy nên đi nhầm phòng mong công tử tha thứ cho sự vô ý của ta." Triệu Từ Nguyện rũ mắt xuống, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà giải thích.
"Vậy sao? Đã là chủ ở đây mà có thể không biết đường sao," Thanh âm trầm thấp ẩn chứa sự khó hiểu còn có chút trêu đùa.
Triệu Từ Nguyện thẹn quá hoá giận, chống tay lên giường muốn đứng lên lại không ngờ được rằng cánh tay gầy gò như thế mà sức lực lại hết sức mạnh mẽ, mặc cho nàng giãy dụa một lát cũng không mảy may có chút thay đổi nào.
Thôi Hiển An để mặc cho nàng lăn qua lăn lại, tay lại thêm chút lực đem nàng ôm sát vào trong lòng.
"Ngươi buông ra!" Nét mặt của Triệu Từ Nguyện vì dùng sức quá độ mà có chút đỏ hồng, quát khẽ.
"Đừng nhúc nhích!" Thanh âm Thôi Hiển An khàn khàn có chút kiềm nén.
Hai người dường như đồng thanh nói, trong mắt Thôi Hiển An liền hiện lại tia giảo hoạt, lấy chân trái vững vàng ôm lấy Triệu Từ Nguyện vào lòng.
Thôi Hiển An cúi đầu thích thú ngửi mùi hương trên tóc nàng, thấy không hề có mùi rượu thì ý cười trong mắt càng sâu, lúc này mới nói: "Lần sau tới đây ta cho ngươi nếm thử loại rượu mạnh nhất."
Triệu Từ Nguyện ngừng việc giãy dụa lại, hiếu kỳ nói: "Rượu gì thế?"
"Ngươi cùng ta đi tới thiên trường địa cửu*."
* Thiên trường địa cửu, Hán ngữ thành ngữ, ý tứ là theo trời và đất tồn tại mãi mãi theo thời gian như vậy. Thời gian trôi qua mà vĩnh viễn vẫn không thay đổi
Ánh mắt của Thôi Hiển An ôn nhu lưu luyến chăm chú nhìn đỉnh đầu của nàng, phảng phất như muốn đem người chìm đắm say sưa trong men tình.
Triệu Từ Nguyện bĩu môi đang định há miệng nói, thì nghe thấy tiếng nói của Lâm Sam và Hoa Nùng từ bên ngoài truyền vào thì lại tận lực đè nén âm thanh lại.
"Tiểu thư là người có chừng mực, nếu đã đáp ứng ta thì chắc sẽ không vào đâu."
"Cũng đúng, chúng ta cứ quay về trước đi vậy, đợi tiểu thư rồi cùng về." Lâm Sam cầm hộp thức ăn đi, mới vừa rồi gã sai vặt có nói tiểu thư vẫn chưa ra ngoài chắc là vẫn còn ở đây. Nghĩ tới đây thì lo lắng trên gương mặt cũng dần lắng xuống, nói lời từ biệt cùng Hoa Nùng xong thì đi xuống lầu trước.
Hoa Nùng thấy nàng đã đi rồi thì xoay người thoáng nhìn qua Lãng Nguyệt Cư, đã xuống lầu được mấy bước rồi nhưng chợt dừng lại.
Thanh Hoài Viện luôn rất chú trọng tiểu tiết, trong phòng luôn được quét tước sạch sẽ sao này hôm nay sát vách tường lại có vài cánh hoa rơi cùng lốm đốm tàn tro. Hoa Nùng nhíu mi bước nhanh tới.
Ngồi xổm xuống nàng lấy ngón tay nhẹ nhàng xe lên chỗ tàn tro, cảm nhận được tàn hương vẫn còn có chút độ ấm hiển nhiên là chưa cháy hết.
"Công tử? Công tử?" Hoa Nùng chần chờ gõ cửa một cái.
Thôi Hiển An ngừng một lát thuận lợi ôm lấy Triệu Từ Nguyện, cảm thụ được người trong lòng đột nhiên im lặng, nói: "Chuyện gì?"
"Công tử người đã thích ứng với nơi này chưa ạ? Có cần phải gọi người tới hầu hạ không?"
Thôi Hiển An trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ trong lòng, nói: "Không cần, ta thích ở một mình."
Nghe thấy hắn chỉ ở một mình trong phòng thì lúc này Hoa Nùng mới thở phào, vội vàng cười nói: "Công tử sớm nghĩ ngơi."
Triệu Từ Nguyện vểnh lỗ tai lắng nghe động thái bên ngoài thẳng đến khi nghe thấy bên ngoài không có tiếng bước chân rồi dần chìm vào thanh tĩnh.
Lúc này nàng mới phát hiện ra là hai người dựa vào quá gần nhau, nàng mới sốt ruột hoang mang chui từ trong lòng hắn ra hoảng loạng bò xuống giường rốt cuộc rơi bịch xuống đất. Chẳng màng tới cái mông đã nở hoa, nàng đứng lên liên tục nói: "Hôm nay quầy rầy công tử nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi tiểu nữ xin cáo từ trước." Nói xong cũng không đợi cũng không đợi người trong rèm che có phản ứng, mang giày vào rồi như một làn khói mà chạy về Thanh Phong Uyển.
Thôi Hiển An có chút bất đắc dĩ sờ lông mày mà nàng chạm vào, rõ ràng chính là nàng muốn tới đây ngắm hắn ấy vậy mà lại chạy đi cứ như là hắn sẽ ăn nàng không bằng ấy.
Triệu Từ Nguyện hắng giọng một cái, bình ổn bước chân đi xuống lầu.
Đại sảnh dưới lầu đã ngồi kín hết cả chỗ, cô nương đứng bên thanh nhìn thấy Triệu Từ Nguyện đang đi xuống thì õng ẹo đi tới, cười tinh tế chào hỏi nàng: "Chủ tử."
Mũi Triệu Từ Nguyện bị mùi nước hoa nồng đậm của nàng làm cho ngứa ngáy, cười híp mắt vuốt tay nàng: "Lanh lợi lắm, lanh lợi lắm."
"Hôm nay sắc mặt chủ tử thật tốt."
"Đó là do được ở bên ngươi, ngày hôm nay đúng là rất tốt."
"Chủ tử."
Triệu Từ Nguyện đang chọc ghẹo các mỹ nhân chợt nghe thấy tiếng của Hoa Nùng từ dưới truyền đến. Ánh mắt ra hiệu cho tiểu thư buông nàng ra, Triệu Từ Nguyện nhéo nhéo mặt nàng xong rồi quay người tìm Hoa Nùng phía dưới, phất tay với nàng: "Ở đây!"
Hoa Nùng nhập ba bước thành hai bước đi tới, thấy chủ tử nhà mình không có bị gì hết thì mới nói: "Đột nhiên tiểu thư mất tích làm cho Lâm Sam tỷ tỷ vội muốn chết."
Triệu Từ Nguyện vỗ đầu một cái: "Bởi vì ta quá đói nên mới đi qua bên kia tìm chút điểm tâm, mà Lâm Sam đâu rồi."
"Thế tiểu thư còn đói không, có cần dùng thêm điểm tâm không?"
Triệu Từ Nguyện khoát tay, nói: "Không cần, bây giờ ta trở về nhà thôi, không phải Lâm Sam có mang theo đồ ăn mà."
Hoa Nùng gật đầu nói: "Tiểu thư chú ý an toàn."
Triệu Từ Nguyện gật đầu thấy nàng đang chuẩn bị đi theo, vội vàng nói: "Không cần ngươi phải hộ tống ta đâu cũng đâu có xa lắm đâu, ngươi quay trở lại đi."
Từ nơi này đến tiểu viện quả thực không hề xa, Hoa Nùng gật đầu tiễn Triệu Từ Nguyện ra tận cửa lớn rồi mới nói: "Tiểu thư chú ý an toàn."
Mà lúc này Lãng Nguyệt Cư cũng không còn một bóng người. Thôi Hiển An đi theo Triệu Từ Nguyện cùng trở về tiểu viện.
Thôi Trạm cầm kiếm đi qua đi lại trước cửa thì thấy Thôi Hiển An đi tới liền nghênh đón, hỏi: "Chủ tử đã đi đâu thế, sao tận bây giờ người mới về thế ạ?"
Thôi Hiển An ngừng động tác mở cửa chợt nhớ tới hôm nay khi ra ngoài cũng chưa có nói với hắn, liền nói: "Ta mới thuê một căn phòng hạng sang ở Thanh Hoài Viện, lần sau ngươi cứ vào đó mà tìm ta."
"Vâng," Thôi Trạm đáp, một lần sau thì mới phản ứng kịp, chần chừ hỏi: "Chính là cái Thanh Hoài Viện mà thuộc hạ biết sao?"
Thôi Hiển An nghe vậy nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn, gật đầu một cái liền đi tới băng đá bỏ lại một mình Thôi Trạm vẫn còn trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ. Thôi Trạm nhìn thái độ sáng rực rỡ như trăng rằm của chủ tử nhà mình chợt đau đớn liền thở dài cảm thán, năm tháng thật là khiến cho con người thay đổi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Triệu Từ Nguyện mang theo Lâm Sam ngồi xe ngựa đi tới Thành Tây, Thanh Hoài Lâu.
Nhã gian ở lầu ba, trong phòng không khí có chút đông lạnh không một ai dám lên tiếng nói chuyện. Ngồi ở phía trên chính là Triệu Từ Nguyện tựa như không có chút cảm giác nào như có như không mà bưng chén trà trong tay lên, nhìn người đàn ông trung niên đang khom lưng bên cạnh cửa chính.
Chưỡng quỹ nhịn một lát cho đến khi lưng mồ hôi lạnh toát ra ướt cả lưng vẫn chưa thấy Triệu Từ Nguyện mở miệng, cuối cùng mất kiên nhẫn nói: "Cô nương minh giám a, nô tài đã làm việc ở Thanh Hoài Lâu này nhiều năm rồi vẫn chưa từng xảy ra những trò trộm cắp a!"
Triệu Từ Nguyện hơi nhíu mày, tốt tính nói: "Tiền chưởng quỹ đã làm ở Thanh Hoài Lâu này mấy năm rồi?"
"Bẩm chủ tử, nô tài đã ở trong điếm được năm năm rồi ạ,"Nói đến khoảng thời gian này vẻ mặt của Tiền chưởng quỹ lúc nào cũng giữ vẻ ổn trọng không hề có chút kiêu ngạo nào, hắn đã chứng kiến lúc Thanh Hoài Lâu thịnh vượng, hôm nay Thanh Hoài Viện mặc dù vẫn chưa phải là tốt nhất Nam Thành này nhưng cũng đứng hàng thượng hạng.
"Ồ?"
Triệu Từ Nguyện nhìn vẻ mặt đầy tinh quang của người trước mắt đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh đi vài phần thanh âm cũng giảm đi mấy độ, tiện tay đem đống sổ sách ném tới chân hắn: "Vậy ngươi giải thích đống sổ sách kế toán này như thế nào?"
Thân thể mập mạp của Tiền chưởng quỹ cúi xuống nhặt mấy quyển sổ sách lên nhìn.
"Tháng trước chi tiêu tổng cộng mất tám ngàn lượng bạc, theo ta được biết thì cải trắng tốn ba đồng, thịt mười đồng, tại sao lại có thể chi nhiều bạc như vậy hả?" Triệu Từ Nguyện chắp hai tay đi tới cửa sổ, Lâm Sam liền tiếp lời: "Lâm Sam, ngươi đọc cho Tiền chưởng quỹ nghe chi tiêu trong điếm một chút đi."
Lâm Sam vẻ mặt trầm ổn nói: "Vâng," lập tức quay đầu nhìn Tiền chưỡng quỹ, "Một quý tửu lầu cộng với việc đãi tiệc cho một trăm sáu mươi gia đình, một nhà chi tiêu tối đa là một trăm lượng, tổng cộng thu được mười vạn tám trăm hai, trừ bỏ tiền vốn và lãi nhuận thì còn lời bảy vạn chín ngàn hai, Tiền chưởng quầy, ta tính như vậy có đúng không?"
Trán của Tiền chưởng quỹ đã có một tầng mồ hôi lạnh nhìn Triệu Từ Nguyện bình thản đứng bên cạnh cửa sổ, phủ phục quỳ xuống: "Cô nương, nô tài sai rồi, nô tài sai rồi, nô tài là nhất thời bị mê hoặc không kiềm chế được nên nổi lòng tham ..." Nói xong liền dập đầu lên sàn nhà, tiếng động vang dội.
Lúc này Triệu Từ Nguyện mới xoay người nhìn hắn, trước sau như một vẫn giữ một vẻ hồn nhiên mang theo chút ngây thơ, nói: "Tiền chưởng quỹ chắc cũng đã biết, nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài chưa chắc Tiền chưỡng quỹ có thể lăn lộn trong giới nữa, cái này cũng có thể nói là tham ô nếu như báo lên quan thì không phải là một lỗi nhỏ đâu nhỉ."
Tiền chưởng quỹ nghe vậy sợ đến run hết cả người, hắn vốn tưởng rằng chủ mới tuổi vẫn còn nhỏ chắc vẫn còn chưa hiểu thấu được sự đời, hắn đã làm sổ sách đến không chê vào đâu được, thỉnh thoảng một vài lần chắc nàng cũng không thể ngẫu nhiên mà phát hiện ra được, ai nào biết được rằng bên người nàng còn có một nha hoàn có năng lực như vậy chứ, hắn liên tục cầu xin tha thứ: "Cô nương tha mạng, cô nương xin người tha mạng, ta vẫn còn phải nuôi sống gia đình một nhà già trẻ!"
Lúc này Triệu Từ Nguyện nhìn thấy nét mặt sợ hãi của hắn cười híp mắt, nói: "Tiền chưởng quỹ khẩn trương như vậy làm gì, ngươi đều là những lão nhân cùng nhìn Thanh Hoài Lâu này phát triển tới bây giờ!"
"Cô nương, nô tài thực sự biết sai rồi đều là do nô tài bị ma quỷ ám, nô tài không dám nữa..."
Triệu Từ Nguyện đi chỗ hắn đưa tay đỡ hắn đứng dậy, chân thành nói: "Tiền chưỡng quỷ, ai mà không có lúc phạm phải sai lầm mấu chốt là sau khi phạm phải thì phải làm như thế nào và nên làm những gì, người nói xem có phải hay không?"
Tiền chưởng quỹ sửng sốt ngừng kêu khóc lại, hắn là người thông minh lập tức liền hiểu được lời này, bật người khom lưng, thanh âm tôn kính mà ngay từ đầu không hề có: "Cô nương yên tâm, người yên tâm, sau này nô tài sẽ vì người mà cúc cung tậm tuỵ, chịu thương chịu khó, nhất định sẽ không có tư tưởng lệch lạc như vậy một lần nữa!"
Triệu Từ Nguyện hài lòng gật đầu, trở lại bàn bên cạnh ngồi xuống, ý vị thâm trường nói: "Tiền chưởng quỹ trong lòng chắc hẳn đã hiểu rõ, lần này cầm nhầm sổ sách của quý trước, trở về làm lại lần nữa đi."
Tiền chưởng quỹ như được đại xá, vội vàng cúi rạp người về phía Triệu Từ Nguyện: "Vâng, vâng, nô tài đi làm liền đây ạ." Nói xong, liền khom người nhặt mấy quyển sổ sách lên.
Triệu Từ Nguyện liếc nhìn Lâm Sam bên cạnh, Lâm Sam lập tức hiểu ý cánh tay trắng noản đi trước một bước nhặt tập lên giao cho Triệu Từ Nguyện.
Tiền chưởng quỹ nâng người, nịnh nọt nhìn Triệu Từ Nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com