Chương 9: Một người một miếng
Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao
Edward vừa dứt câu, hai má cậu liền đỏ bừng, có chút xấu hổ ghé sát mặt vào tai Edward: "Ừm, rất thoải mái."
Hơi thở ấm áp thổi vào tai khiến lòng Edward nổi gợn sóng, trong lòng như cũng cảm nhận được ấm áp thoải mái.
Một lúc sau, họ dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn. Biệt thự độc lập nằm sâu trong rừng, trông như tách biệt với thế giới bên ngoài lại toát ra một sức hút đặc biệt.
Ellen vòng tay qua cổ Edward, nhìn căn nhà lớn trước mặt, thầm nghĩ xem khi nào cậu có thể ghi lại những thông tin vừa quan sát được. Dù sao sau này sẽ có rất nhiều dữ liệu cần ghi, nếu không lưu lại trước, có thể sẽ quên mất. Hiếm khi có được cơ hội tiếp xúc với Vampire, nếu bỏ lỡ, cậu không biết khi nào mới có dịp, nên Ellen càng không muốn có bất kỳ sự tiếc nuối nào.
Cậu vừa ôm Edward vừa nghĩ, không biết rằng họ đã đứng vững trên mặt đất lúc nào.
"Chúng ta tới rồi." Edward muốn thả Ellen xuống, nhưng lại không nỡ rời xa nhiệt độ của đối phương. Thực ra với anh mà nói cõng Ellen trên lưng đi lại cũng không thành vấn đề, nhưng đáng tiếc trong một số hoàn cảnh, anh không được phép làm như vậy. Anh liếc nhìn Ellen, thấy cậu không có ý định đi xuống, liền cong môi bế cậu đến trước cửa nhà, vốn định đưa tay ra bấm chuông nhưng lại sợ nếu chợt rút tay ra, Ellen sẽ bị mất thăng bằng và hoảng sợ.
Lúc này, Ellen vẫn luôn vui vẻ nhìn chằm chằm vào trong nhà, lo lắng hỏi: "Bấm chuông cửa?"
Edward gật đầu, sau đó nhìn Ellen đưa tay bấm chuông. Một lúc sau, cánh cửa được mở ra bởi một người đàn ông tóc vàng. Sau khi nhìn thấy hai người, người đàn ông nhướng mày, hiển nhiên có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Ellen với ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười nói: "Vào đi, chúng ta đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, đôi mắt Ellen lập tức sáng lên, nghĩ muốn thoát khỏi Edward, dù sao thì tư thế này của cậu có chút không được lễ phép. Chỉ là Edward hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh khóa chặt Ellen, không để cậu có cơ hội đi xuống. Ellen vặn vẹo không tự nhiên, mông cũng bị chèn ép đến có chút đau.
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười dịu dàng, sau đó nghiêng người sang một bên để bọn họ đi vào, không để ý đến hành động nhỏ của cậu và Edward. Đối với ông, chỉ cần bọn trẻ không phạm sai lầm lớn, ông sẽ để chúng tự do làm điều mình muốn. Suy cho cùng, bọn trẻ luôn có những suy nghĩ và sở thích riêng, quản quá chặt cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi vào nhà, Ellen nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất ôn hòa giống người đàn ông khi nãy, sau lưng bà là vài cậu thanh niên và cô gái, họ đều là những người cậu đã gặp ở trường trước đó, chính là anh chị em của Edward.
Lúc này, Ellen không còn quan tâm đến việc Edward có làm mình đau hay không mà vùng vẫy đòi xuống. Edward không miễn cưỡng nữa, nhưng sau khi buông Ellen ra, anh lại nắm tay cậu không buông, như thể đang muốn làm sáng tỏ điều gì đó với gia đình mình.
Người phụ nữ lặng nhìn Edward, sau đó thân thiện nói với Ellen: "Ellen, chào mừng đến với nhà Cullen. Bác là Esme, còn đây là chồng bác Carlisle. Về phần bọn trẻ, hãy để chúng tự giới thiệu đi."
Ellen khẽ cúi đầu, đối với việc Esme biết tên mình cậu không hề cảm thấy ngạc nhiên, ma cà rồng luôn biết nhiều hơn con người. "Cháu tên là Ellen Forrest, xin chỉ bảo nhiều hơn."
"Bọn anh đều biết em, em không cần giới thiệu đâu." Emmett vỗ vai Ellen, sau khi bị Edward lườm, anh phẫy phẩy tay và lùi lại, "Anh là Emmett, và người đẹp tóc vàng bên cạnh là Rosalie. Người có mái tóc đen là Alice, còn anh chàng đẹp trai bên cạnh là Jasper, và Edward chắc anh không cần giới thiệu nữa ha."
Ellen nghe Emmett nói, nhìn từng người một, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Edward, đong đưa hai bàn tay đang đan vào nhau, nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Cậu đương nhiên biết Edward, cũng rất quen thuộc với anh, lịch sử viết về anh cậu đều đọc qua , thậm chí cả phiên bản không chính thức, cho nên cậu biết rất rõ Edward. Nghĩ đến đây, Ellen cảm thấy mình đã quá quen với Edward, gật đầu: "Đúng vậy, rất quen thuộc rồi."
Mọi người trong gia đình Cullen đều mỉm cười hiểu ý, nhưng họ không biết rằng hành vi của Ellen và suy nghĩ của cậu có sự khác biệt lớn thế nào, cũng hết cách vì không ai trong số họ có thể nghe được Ellen đang nghĩ gì.
Edward mỉm cười, mặc dù anh biết Ellen có thể không có suy nghĩ giống anh, nhưng chỉ cần cậu không ghét anh là được. Bằng cách này, anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho Ellen và khi mối quan hệ của họ trở nên ổn định hơn, anh có thể cho Ellen biết thân phận thật sự của mình. Nếu là Ellen, có lẽ cậu sẽ không xem anh là quái vật.
"Được rồi, không phải chúng ta mời Ellen tới ăn trưa sao? Tại sao còn đứng đây?" Alice sôi nổi cười khúc khích, sau đó kéo Jasper sắc mặt có chút mất tự nhiên, đi về phía phòng ăn.
"Alice nói đúng, mời vị khách đặc biệt của chúng ta tới phòng ăn nào." Emmett kéo Rosalie đang cau có ở bên cạnh mình, sau đó cũng đi về phía phòng ăn.
Carlisle và Esme đi phía trước dẫn Ellen và Edward vào phòng ăn.
Ellen đi qua hành lang rộng rãi vào phòng ăn, nhìn thấy trên bàn dài bày đủ loại đồ ăn. Tất cả đều mang phong cách phương Tây, một số trông rất sang trọng, một số trông rất đặc biệt, tóm lại, mỹ thực trên bàn đến từ các quốc gia khác nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ellen cảm thấy ma cà rồng thực sự rất cường đại, cả về năng lực lẫn sự giàu có. Chắc chắn phải mất rất nhiều công sức, tiền bạc và thời gian để chuẩn bị nhiều món ăn như vậy.
Thành ý này khiến Ellen rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy có chút lãng phí, dù sao ma cà rồng cũng không sống bằng đồ ăn của con người. Nói cách khác, đồ ăn trên bàn đều là dành cho cậu, và Ellen chắc chắn mình không thể ăn hết nhiều như vậy. Cho nên dù vui mừng nhưng vẫn không thể bỏ qua sự thật rằng nó rất là lãng phí.
Edward cẩn thận dẫn Ellen tới bàn ăn, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của Ellen. Vì không biết Ellen thích ăn gì nên anh đã nhờ mẹ Esme giúp chuẩn bị nhiều loại món ăn như vậy sẽ có những món mà Ellen hứng thú.
Đáng tiếc Edward vẫn không biết gì. Trước không nói anh không thể nghe thấy suy nghĩ của Ellen thì anh cũng không thể từ biển tình trên mặt cậu mà đoán ra được gì. Bởi vì Ellen dường như không có biểu cảm gì đặc biệt nên khó có thể phân biệt được cậu thích hay không. Vì vậy, Edward đành phải hỏi lại: "Ellen, anh không biết em thích ăn gì, liền bảo Esme chuẩn bị nhiều món một chút. Ở đây có món mà em thích không?"
Ellen rời mắt khỏi bàn ăn, thấy toàn bộ gia đình Cullens đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu khẽ gật đầu, rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Ừm, em thích mì spaghetti."
"Nếu cháu thích thì đừng chần chờ nữa, Ellen, mau nếm thử đi." Carlisle đẩy mì spaghetti đến trước mặt Ellen để cậu có thể thuận tiện hơn.
Đương nhiên, ma cà rồng bọn họ không cần ăn nên đều ngồi ở trên ghế, quan sát động tác của Ellen. Lúc này, Rosalie, người đang cau có, quay đầu đi với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Ellen dùng nĩa cuộn mì spaghetti lại, cắn một miếng nhỏ rồi nheo mắt lại thưởng thứ, xem ra thật sự rất vui vẻ. Đồ ăn ngon nhất định phải chia sẻ cho người khác, cậu quay sang Edward, lập tức muốn chia sẻ với anh bạn này. Ban đầu cậu cho rằng Edward là ma cà rồng nên sẽ không thích ăn đồ ăn của con người.
Nhưng cậu liền thay đổi suy nghĩ, cậu nhớ sáng nay Edward đã ăn bữa sáng do chính tay mình làm, nên ăn đồ ăn của con người chắc chắn không có vấn đề gì. Vì vậy, cậu cuộn mỳ spaghetti thành một cục nhỏ, đưa đến bên miệng Edward trước mặt gia đình Cullen, rồi hơi nghiêng đầu: "A──"
Khi Ellen thực hiện động tác bón cho trẻ ăn, Emmett và Alice không khỏi bật cười lần nữa, trong khi chủ gia đình, Carlisle và vợ anh ta là Esme, mỉm cười hài lòng, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào. Ngay cả Jasper, người vẫn đang cứng nhắc gượng gạo, và Rosalie, người thiếu kiên nhẫn, cũng chuyển sự chú ý sang Ellen và Edward. Ai ai cũng đều mang theo ánh mắt hứng thú như đang xem kịch.
Edward chăm chú nhìn Ellen, sau đó chú ý tới đôi mắt xanh lam tràn đầy mong chờ của cậu, tựa hồ muốn đút mình ăn mì spaghetti. Edward nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì không nỡ cự tuyệt, liền mở miệng ăn một miếng, dù đối với anh nó chả có mùi vị gì, sau đó cười nói: "Ngon lắm."
Kỳ thật những lời anh nói cũng không hẳn là nói dối, bởi vì Edward thật sự cảm thấy mình có thể nếm được một chút vị, chỉ là tất cả đều là vị ngọt. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nếm được mùi vị nào nữa, nhưng khi 'ăn' được tâm ý của Ellen, anh cảm thấy trong lòng mình ngọt ngào, lưỡi dường như cũng cảm nhận được vị ngọt.
Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên nhất là Ellen lại đút cho anh bằng chiếc nĩa mà cậu đã ăn. Phải chăng điều này có nghĩa là em ấy sẵn sàng chia sẻ những gì mình có với anh không? Như vậy có nghĩa là mối quan hệ của họ có thể tiến thêm một bước ?
Ellen nhìn Edward tươi cười, rất tin tưởng lời nói của anh. Trong dữ liệu của cậu, không có đoạn ma cà rồng không thể nếm được vị thức ăn, vì vậy cậu không biết rằng ma cà rồng vốn dĩ không thể nếm thức ăn.
Cậu nhẹ cong khóe miệng, sau đó tiếp tục dùng nĩa ăn mì spaghetti, cũng không để ý chiếc nĩa của mình đã được Edward dùng qua.
Kết quả là toàn bộ thời gian ăn trưa đều là "em một miếng, anh một miếng". Sau khi ăn xong bữa trưa, gia đình Cullen cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ lại rất thắc mắc về việc Ellen không hỏi tại sao họ không ăn, và đây cũng chính là điều mà Edward muốn biết.
Vì vậy, Edward gánh trên vai trách nhiệm nặng nề đề nghị với Ellen: "Ellen, vào phòng anh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com