Chương 61: Trở về Thủ đô Tinh
Editor: Gianghi
"Sao ông lại bất cẩn thế!"
"Thế sao ông không đi lấy thuốc đi, ha ha."
"Im đi, chúng ta đừng cãi nữa, việc chính quan trọng hơn, đã xử lý xong chưa?"
"Xong rồi, tôi mang theo dùi cui điện, nhân lúc Tyrell không để ý đã chích cho hắn một phát."
"Thế còn tạm được, tôi canh ở phòng khách, cậu mau vào phòng sách bỏ thuốc đi, tay chân gọn gàng vào, đừng để bị phát hiện. Tần Phong là người cẩn thận, đừng để ông ta nhìn ra manh mối, loại thuốc này không dễ tìm đâu."
"Tại sao ông không đi?"
"Ha ha, cả hai người cùng ở trong đó mà bị phát hiện thì làm sao?"
"Ông..." Giọng nói phát ra từ thiết bị ghi âm đã rất mơ hồ, lẫn trong tiếng rè rè của tạp âm nhưng vẫn có thể nhận ra được, tuy nhiên không thể nghe rõ hai người này rốt cuộc là ai, nhưng có thể chắc chắn tuyệt đối không phải Tyrell.
Tiếng bước chân cố ý đi mạnh của Alston vang lên, Ryan đang trầm tư ngẩng đầu lên mỉm cười, "Em phát hiện ra một thứ, có lẽ còn quan trọng hơn cả những cuốn nhật ký kia."
Điều cậu không nói là, chiếc diode này là chiếc đầu tiên cậu làm ra. Để giải quyết vấn đề cơ giáp quá nhiệt và phải vào chế độ chờ, cậu đã không ngừng suy nghĩ, khoảng thời gian đó tóc rụng rất nhiều, mỗi sáng thức dậy trên gối đều là một đống tóc đen, thậm chí đã cân nhắc việc nhờ Denise kiếm cho mình ít thuốc mọc tóc. Việc không ngừng suy nghĩ và thử nghiệm cuối cùng cũng có tác dụng, cậu đã mạnh dạn giả định, cẩn thận chứng thực, và cuối cùng nghĩ ra phương pháp chuyển hóa năng lượng, sử dụng diode để tiêu tán nhiệt năng khổng lồ sinh ra khi cơ giáp khởi động.
Chiếc diode đầu tiên luôn không hoàn thiện, sau này qua nhiều lần điều chỉnh và sửa đổi, những chiếc diode làm ra đã rất gần với hình dạng hiện tại. Mấy trăm năm trôi qua, hậu thế cũng chỉ điều chỉnh một chút trên nền tảng của người đi trước, có thể thấy Tần Phong Anderson vào thời điểm đó đã đưa công nghệ diode lên đến đỉnh cao.
Ý nghĩa của cái đầu tiên luôn khác biệt, Tần Phong của hơn 700 năm trước đã cải tạo và giữ nó lại, đặt ở trên bàn, bàn trà và những nơi khác, sử dụng như một máy ghi âm để nghe nhạc hoặc ghi lại những ý tưởng bất chợt.
Chiếc ghế sofa bên cạnh Ryan lún xuống, Alston ngồi vào. Âm thanh từ máy ghi âm bên trong diode vẫn tiếp tục, chỉ là tiếng rè rè ồn ào nhiều hơn, dù sao cũng đã quá lâu, lại không được bảo quản tốt, có thể phát ra âm thanh đã là rất tốt rồi.
"Sao ông chậm chạp thế? Nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu."
"Phiền... chết... đi... được... Tôi... xong... rồi." Giọng nói này vọng lại từ một nơi khá xa, hiện lên trong máy ghi âm chỉ là những âm thanh yếu ớt, đứt quãng.
"Tốt, đi thôi."
"Khoan đã."
"Lãng phí thời gian làm gì?"
"Ha, phong thái của nhà Gustav các người đâu rồi, làm chút chuyện thế này mà đã hoảng hốt, Đại pháp quan không phải là người làm việc lớn rồi."
"...Ông thật tàn nhẫn, đối với ông ta mà cũng có thể xuống tay."
Đoạn trước đó có lẽ đã nói một cái tên nào đó, nhưng quá rè, hoàn toàn không nghe rõ. Nhưng những từ như "Gustav", "Đại pháp quan" lại rất rõ ràng. Năm đó, có hai người đã hạ độc Tần Phong Anderson, một trong số đó chính là Đại pháp quan của Đế quốc, Bilbo Gustav. Ryan từng đọc trong sách của hậu thế viết rằng Đại đế thường đi dạo bên bờ sông Dolan vào lúc hoàng hôn, cùng Đại pháp quan Gustav thảo luận về chính sự ban ngày, là một người bạn tốt trong công việc.
Bây giờ nghe những lời này, có phải cảm thấy vô cùng ghê tởm không? Máy ghi âm vẫn hoạt động, rõ ràng cuộc đối thoại của họ trong phòng Đại đế vẫn chưa kết thúc, sau khi hạ độc mà vẫn có thể ở lại lâu như vậy, tâm lý cũng thật vững vàng.
"Chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, là đối tác hợp tác, nói xấu nhau chẳng có ý nghĩa gì."
"Ông định làm gì?"
"Chúng ta đã hạ độc rồi, còn có chuyện gì mà không làm được, Gustav, gan của ông lớn lên một chút đi."
Có tiếng đi lại, lật xem đồ vật lẫn trong tiếng rè rè.
"Quên hỏi ông, tại sao lại phải tự mình ra tay, tại sao lại chọn thời điểm này để ra tay, đại quân Trùng tộc đang ở Wilden, con bọ lớn kia sắp không kìm được nữa rồi, có thể dẫn quân tấn công bất cứ lúc nào. Bây giờ chính là lúc cần đến Tần Phong, ông ta mất rồi chúng ta đánh trận thế nào?"
"Chuyện hạ độc càng ít người biết càng tốt, nhưng bây giờ có thêm một Tyrell, chúng ta có thể lợi dụng hắn. Loại thuốc tôi bảo ông hạ có thời gian ủ bệnh rất dài, tôi đoán là thuốc sẽ phát tác khi Tần Phong lái cơ giáp chiến đấu với Trùng tộc, với tính cách của ông ta, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi chiến trường được."
"Haha, hiểu rồi. Bùm! Rầm! Một tiếng nổ lớn, là tan thành tro bụi."
Tiếng bước chân xuất hiện, ngày càng xa, hai người đó đã ra ngoài.
Sau khi nghe xong nội dung, Ryan và Alston im lặng một lúc. Người trước trong lòng đã có chút phỏng đoán, nên vẫn khá bình tĩnh, người sau khi biết được một phần sự thật của 700 năm trước, ngoài kinh ngạc ra còn có chút hoang mang. Tất cả những cuốn sách lịch sử mà Alston từng đọc đều miêu tả Đại pháp quan Gustav là một nhân vật chính diện, chân thành và công chính. Ông là đối tác trong sự nghiệp, người bạn trong cuộc sống của Tần Phong Anderson, hai người quen nhau khi mới bước vào quan trường, cùng nhau trải qua bao thăng trầm cho đến cuối cùng.
Alston vẫn còn nhớ một bộ phim tài liệu mình từng xem, trong tang lễ của Tần Phong Anderson, tất cả những người bạn cũ của ngài đều có mặt, ngoài gia đình ra, người khóc thảm thiết nhất chính là Gustav. Mọi người đều cho rằng Gustav đã mất đi một người bạn tri kỷ có sự đồng điệu về tinh thần, nên đau đớn tột cùng.
Và bây giờ, trước sự thật, những cảnh tượng đó chẳng qua chỉ là giả tạo.
Thật sự quá ghê tởm.
"Bé cưng~"
Giọng nói trầm thấp và từ tính, dù có tiếng rè rè cũng không che giấu được sức hấp dẫn vốn có của nó.
Ryan đưa tay định tắt thiết bị ghi âm, nhưng giữa chừng đã bị Alston nắm lấy. Alston ngơ ngác chớp mắt, do dự nói: "Đây là giọng của Đại đế?"
Ryan: "Ha ha."
Alston: "Tại sao em lại cười như vậy?"
Ryan chỉ muốn khóc mà không có nước mắt, "Chắc là tâm trạng phức tạp."
"Chẳng lẽ Đại đế có người yêu?"
Ryan lập tức nói: "Chắc chắn không có, đây là một ông già zin."
Ryan che mặt, mình đã phản ứng hơi thái quá rồi.
Alston: "Nội dung trong thiết bị ghi âm này quá kinh hãi, tạm thời đừng công bố ra ngoài. 700 năm trước... thảo nào cụ cố có để lại lời dặn, đừng tin vào bề ngoài, đừng tin bất kỳ ai, có phải sau này cụ đã biết được điều gì đó không? Đợi khi trở về Thủ đô Tinh, chúng ta sẽ đi tìm xem, cụ cố chắc chắn đã để lại thứ gì đó, chỉ là trước đây anh bận rộn với công việc và học tập, nên không xem xét kỹ."
Ryan vội vàng gật đầu, "Ừm ừm."
"Bé cưng~" Giọng nói của ông già đó lại vang lên, Ryan: "..."
Lúc đó mình đang làm gì vậy, tại sao lại liên tục phát ra âm thanh ghê tởm như thế?
Quên mất rồi, thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức nhiều chuyện trong ký ức chỉ còn lại những mảnh vỡ mơ hồ, thậm chí không thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Cậu dứt khoát tắt thiết bị ghi âm, lần này không có Alston ngăn cản, Ryan thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán.
Alston nén cười, "Anh thấy giọng của Đại đế rất hay, trong nhiều tài liệu hình ảnh được lưu truyền, rất ít khi có giọng nói của ngài xuất hiện, phải nói là một điều rất đáng tiếc."
Ryan nhấn mạnh, "Giọng của em cũng khá hay mà."
Alston: "Ừm." Dĩ nhiên rồi.
Ngày hôm sau, tàu Shakespeare chở đầy hành khách đi đến chặng tiếp theo. Trên du thuyền không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn như thường lệ, các nhân viên thậm chí không bàn tán về việc trong số họ đã thiếu đi một người tên là Evan, thậm chí không ai quan tâm rằng trong số họ từng có một tên buôn người. Lãnh đạo đã ra lệnh, không ai được phép thảo luận, phải giảm thiểu mức độ ảnh hưởng của chuyện này đến tàu Shakespeare xuống mức thấp nhất.
Chỉ có một vài phụ huynh bị mất con trên du thuyền sẽ nói vài câu, nhưng chuyện không liên quan đến mình thì chẳng ai quan tâm, người khác không muốn nghe, lâu dần, những chuyện xảy ra ở Berland đã bị bỏ lại phía sau, hay quên là một thói quen của con người.
Chuyến du lịch mười ngày của tàu Shakespeare là một chuyến đi xuyên tinh vực, từ Tinh vực Bão Tố nhảy đến Tinh vực Sinh Mệnh. Tên đầy đủ của tinh vực này là "Tinh vực Sinh Mệnh, Sức Khỏe và Phát Triển", cái tên dài như vậy chỉ xuất hiện trong các thông báo của chính phủ, mọi người đều quen gọi nó là Tinh vực Sinh Mệnh.
Sau khi chặng này kết thúc, Ryan và Alston lái phi thuyền nhỏ tách ra, rời khỏi tàu Shakespeare để đến một hành tinh cấp hai gần nhất. Tại hành tinh đó, họ đi một tàu vận tải, đến tinh vực lân cận... cứ như vậy, mười ngày sau họ đã đến Tinh vực Thủ đô, Tinh vực Eden, và 5 ngày sau nữa thì đến Thủ đô Tinh. Sau khi liên lạc với trạm không gian ngoài Trái Đất và nhận được giấy phép, họ tuân theo sự chỉ dẫn của cảnh sát giao thông để vào bầu khí quyển của Thủ đô Tinh, đi thẳng một mạch đến thành phố thủ đô của Thủ đô Tinh – Eve.
Tinh vực Eden là trung tâm chính trị và văn hóa của toàn Đế quốc, Thủ đô Tinh là cốt lõi của trung tâm đó, còn Eve là thành phố tỏa sáng nhất trong cốt lõi này.
Những tòa nhà cao chọc trời, các phi thuyền nhỏ, ô tô và các phương tiện khác di chuyển nhanh chóng trên không trung, tạo thành một dòng chảy không ngừng nghỉ. Mạng lưới giao thông trên không có hơn mười tầng, khiến những người lần đầu lái xe vào đây phải chóng mặt, chỉ cần một chút sơ suất là có thể đi nhầm vào làn đường khác, nếu gây ra tai nạn giao thông thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Do đó, việc kiểm soát trên không rất nghiêm ngặt, nhìn ra xa có thể thấy rất nhiều trạm cảnh sát giao thông chỉ huy.
Dưới mặt đất, một lớp màng trong suốt cao bằng tòa nhà năm tầng bao phủ gần như toàn bộ thành phố, con người hoạt động bên trong lớp màng này. Điều này đảm bảo không khí đủ trong lành, cảnh quan đường phố không bị bóng của các phương tiện làm phiền, v.v.. Môi trường bề mặt của Thủ đô Tinh gần giống với hành tinh mẹ Trái Đất, nhưng gần giống không có nghĩa là giống hệt, lượng oxy trong không khí ở đây không đủ, thực vật trên bề mặt khó phát triển, con người sống ở đây phải luôn hít thở để đảm bảo mạng sống của mình. Con người đã sống ở đây hàng nghìn năm nhưng vẫn không thích nghi được với môi trường sống thiếu oxy.
Trong thành phố, đâu đâu cũng thấy các tòa nhà chọc trời, thường cao ba bốn trăm mét, mỗi tòa nhà tương đương với một thành phố nhỏ. Nguyên Sơ lái phi thuyền nhỏ xuyên qua các tòa nhà cao tầng, những tòa nhà có bề mặt mờ không tạo ra bất kỳ phản chiếu nào ảnh hưởng đến tầm nhìn của người lái, cũng không gây ra ô nhiễm ánh sáng. Đi xuyên qua toàn bộ thành phố, đến khu Đông của Eve, các tòa nhà dần thấp hơn, đến cuối cùng đã khó tìm thấy một ngôi nhà nào cao hơn lớp màng trong suốt năm tầng, đây là khu Đông, mà nhiều người gọi là khu nhà giàu.
Có tiền có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, chính là đạo lý này.
Dinh thự của nhà Dalton nằm ở đây, là một trang viên rộng mười mẫu, giữa rừng cây có một tòa nhà ba tầng cổ điển và thanh lịch, đó là nhà chính.
Đại Phúc ngay lập tức nheo mắt, giống hệt mình này~
"Ao wu ao wu~" Đại Phúc phấn khích kêu lên, từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa từng gặp đồng loại.
Đại Phúc kêu một tiếng "ao wu", vui vẻ ngẩng cao cằm, đôi cánh đập tạo ra tiếng gió. Nó đã có thể kiểm soát rất tốt khả năng bay của mình, chỉ là một lần không thể bay quá cao, quá xa. Là một con sư tử griffin đã từng trải, nó lại hơi sợ độ cao!
Ở phía xa là một đàn thú Mê Mê, những sinh vật nhỏ như những cục bông, khoảng mười sáu, mười bảy con tụ tập lại một chỗ, ăn cỏ, ngắm trời, uống nước, sống một cuộc sống rất thoải mái.
Dưới móng vuốt nhỏ của Đại Phúc là một con thú Mê Mê tròn vo, không có cánh, không có bốn chân, ngay cả mắt cũng giấu trong lớp lông trắng. Kích thước của nó cũng bằng Đại Phúc, nhưng chắc chắn không oai vệ bằng. Đại Phúc có chút nản lòng, hóa ra không phải đồng loại. Sau một lúc buồn bã, Đại Phúc đã phát hiện ra một niềm vui mới, đuổi theo bầy thú Mê Mê có vẻ khá vui.
Quản gia già Ball đang đợi bên cạnh phi thuyền nhỏ, mí mắt giật giật, nhưng khi nghe giọng nói vui vẻ của tiểu chủ nhân, trái tim quá cầu toàn của ông dần thả lỏng. Chỉ cần tiểu chủ nhân vui vẻ là được, đã lâu lắm rồi ông không nghe thấy sự thoải mái và vui vẻ trong giọng nói của tiểu chủ nhân.
Ryan và Alston nhanh chóng bước ra, theo sau là hai robot một lớn một nhỏ.
Alston nhìn thấy quản gia già liền gọi, "Chú Ball."
Mặc một bộ lễ phục đuôi tôm, giống như một quản gia người Anh thời Cổ Địa Cầu, là một quý ông trung niên có nụ cười rất cứng nhắc, ông lịch sự gật đầu, "Chào buổi sáng, Tướng quân, chào mừng về nhà."
Ánh mắt của ông không hề che giấu mà nhìn thẳng vào Ryan, người này chính là bạn đời của tiểu chủ nhân?
Chiều cao không quá cao, thân hình có chút gầy gò, tóc đen mắt nâu, là một thanh niên mang dòng máu châu Á, nụ cười ôn hòa, đứng bên cạnh tiểu chủ nhân không có khí thế mạnh mẽ, nhưng lại khiến người khác không thể phớt lờ.
Không cao lắm, để được sự công nhận của quản gia già mà Alston coi như người thân, Ryan vẫn còn một chặng đường dài phải đi, đây là một quý ông yêu cầu nghiêm khắc, tiêu chuẩn cứng nhắc, tỉ mỉ và nghiêm túc.
Quản gia Ball trung thành tuyệt đối với gia tộc Dalton, gia đình ông đã theo hầu gia tộc Dalton qua nhiều thế hệ. Khi ông già đi và không còn cử động được nữa, con trai ông sẽ kế nhiệm, và sau khi con trai ông già đi sẽ có cháu trai, khái niệm được khắc sâu trong đầu họ là cống hiến mọi thứ cho gia đình này.
Dinh thự chính rất lớn, tuy chỉ có ba tầng nhưng diện tích chiếm đất rất rộng, tông màu chủ đạo hơi tối, là phong cách mà vị Dalton của 700 năm trước yêu thích, ông đã áp đặt phong cách này cho mỗi thế hệ. Ryan có chút chê bai, không có một chút màu sắc tươi sáng nào, Alston nhỏ bé một mình sống ở đây, trong lòng chắc hẳn rất áp lực.
"Chú Ball, có hoa tươi không?"
Quản gia khoanh tay đứng một bên, "Ngài cần loại hoa gì?"
Ryan nói: "Hoa hồng, ly thơm, hướng dương, baby, còn phiền chú Ball dọn một khoảng đất trống bên cạnh nhà chính, chúng tôi có hoa tươi muốn trồng."
Quản gia Ball liếc nhìn Alston, thấy tiểu chủ nhân không hề phản đối liền nói, "Hoa tươi sẽ được mang đến sớm, đất cũng sẽ được san phẳng nhanh chóng."
Ryan lôi ra vài chiếc gối ôm bằng vải từ trong vali, do bà và mẹ cậu làm, dùng vải hoa nhỏ, ném lên giường và sofa, đồ nội thất tông màu lạnh ngay lập tức trở nên sống động và tươi sáng.
Alston ngẩn người, không ngờ chỉ thêm vài chiếc gối ôm mà cảm giác đã khác hẳn, không khí cũng trở nên lưu thông hơn. Anh nhìn Ryan đang bận rộn sắp xếp phòng, khuôn mặt nở nụ cười, không phải vì có thêm đồ đạc mà trở nên khác biệt, mà là vì có Ryan nên mọi thứ mới trở nên tốt đẹp.
Alston gật đầu một cách nghiêm túc, "Chắc chắn rồi." Khi anh còn nhỏ, nhà của anh cũng ấm áp như vậy, sự tồn tại của mẹ đã xua tan đi sự u ám của dinh thự cũ, sau này mẹ ra đi cũng mang theo sự tươi sáng trong cuộc sống của anh, và bây giờ, Ryan đã mang nó trở lại.
Sự yên tĩnh của toàn bộ dinh thự cũ của nhà Dalton bị phá vỡ, quản gia già Ball đứng bên cửa sổ phòng khách tầng một, nhìn Đại Phúc đang vui đùa đuổi theo bầy thú Mê Mê chạy toán loạn khắp nơi. Phía sau Ball, vợ ông và các robot đang cầm bình hoa trang trí nội thất, phòng khách có phong cách tối tăm bỗng chốc nhảy vào những màu đỏ tươi, vàng rực, trắng sáng... trở nên sống động hơn.
Lông mày của Ball giật mạnh, những điều này không giống như ông tưởng tượng, ông cứ nghĩ nửa kia của tiểu chủ nhân sẽ là một người có tính cách điềm tĩnh, dịu dàng, không ngờ mới đến chưa đầy một ngày đã làm cho dinh thự gà bay chó sủa.
Vợ ông bước đến, tay vuốt lên lông mày ông, "Ball, như vậy rất tốt."
Ball gật đầu, "Ừm, anh biết." Cảm giác như sức sống của cả dinh thự đã trở lại.
Bữa tối rất thịnh soạn để chào mừng tiểu chủ nhân và bạn đời của ngài trở về, chỉ là trên bàn ăn lớn chỉ có hai người ngồi. Trước khi Ryan đến, khi Alston về nhà, trên bàn ăn này cũng chỉ có một mình anh, tiếng dao nĩa chạm vào đĩa cũng cảm thấy đặc biệt vang dội trong phòng ăn.
Bữa ăn rất ngon, là món ăn kiểu Tây, không có thứ tự dùng bữa cụ thể, theo kiểu gia đình. Ryan và Alston cũng không chọn ngồi ở hai đầu bàn dài, họ ngồi cạnh nhau, chiếm một góc của bàn dài, cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon.
Eve của 700 năm sau đã không còn là Eve mà Ryan biết, cậu thậm chí không thể tìm thấy bất cứ thứ gì quen thuộc. 700 năm trước không có lớp màng trong suốt bao phủ mặt đất, việc kiểm soát giao thông không nghiêm ngặt như vậy, nhà Dalton cũng không ở đây... mọi thứ đều trở nên xa lạ, nhưng lại trở nên quen thuộc vì chồng chéo với hiện tại.
Cậu còn có thể tìm thấy dinh thự cũ của nhà Tần không?
Alston lặp lại câu hỏi của mình, "Em có thích nơi này không?"
"Thích, vì có anh ở đây, nên em có cảm giác thân thuộc." Đây là lời thật lòng của Ryan, nếu không có Alston xuất hiện trong cuộc sống, có lẽ cậu sẽ không đặt chân đến Eve trước năm 100 tuổi.
Một lúc sau, Ryan hỏi: "Nhà Tần, dinh thự cũ còn không?" Cậu chỉ sợ mọi thứ đã tan thành tro bụi.
Alston mím môi, trong mắt ánh lên vẻ tự hào, anh chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như vậy vì nhà mình ở đây, "Ngay dưới chân em."
Ryan: "?!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com