Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Chân tướng 700 năm trước (3)

Editor: Gianghi

Ryan rất bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình, cảm ơn Nguyên Sơ đã bù đắp thiếu sót cho cậu, "Cảm ơn, Nguyên Sơ."

Đôi mắt của Nguyên Sơ lóe lên, dường như vui vẻ nói: "Đây là việc tôi nên làm, thưa chủ nhân." Tất nhiên là nó vui rồi, mỗi một bước đi trên con đường tìm kiếm sự thật đều là điều nó vui mừng muốn thấy, thậm chí nó còn muốn giơ hai tay lên, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, làm một trái tim lớn cho chủ nhân.

Cốc cốc!

Hai tiếng gõ giòn tan vang lên từ sau lưng Nguyên Sơ, âm thanh rất nhỏ, Ryan và Alston không để ý.

Tần suất nhấp nháy của mắt Nguyên Sơ nhanh hơn một giây, nó giống như một robot bình thường cần mẫn, không cần một khối năng lượng để sạc pin, sau khi giải quyết vấn đề cho chủ nhân liền công thành thân thoái, "Thưa chủ nhân, Tướng quân, chúng tôi ra ngoài đây."

"...Được, ra ngoài đi." Ryan còn tưởng Nguyên Sơ sẽ có yêu cầu gì, dù sao cậu cũng đã hạn chế chúng rất nhiều. Cậu có chút áy náy, có nên nới lỏng quyền hạn một chút không?

Nguyên Sơ mặc kệ sự phản kháng của Zero, không để lại dấu vết mà đẩy nó ra ngoài, sau khi cả hai một lớn một nhỏ rời khỏi phòng ăn, Zero mới nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao, sau khi chuyển hình chiếu vào thiết bị mới thì sẽ để Ryan mở quyền truy cập mạng?"

Ryan đã trực tiếp thêm một đoạn mã vào chương trình hệ thống của cả hai, hạn chế khả năng lên mạng của chúng, còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp dùng chế độ phụ huynh của mạng (vì chuyện cả hai vượt qua chế độ phụ huynh để lên mạng đã bị Ryan phát hiện). Không thể thỏa thích lướt mạng, không thể tiếp xúc thân mật với tường lửa của Thủ đô, Zero cảm thấy cuộc đời cơ giáp thật vô vị.

Mắt Nguyên Sơ lóe lên, từng đoạn thông tin thừa thãi lướt qua trong chương trình hệ thống, rõ ràng là tâm trạng của nó bây giờ rất tốt. "Cậu không hiểu ngài ấy, người đàn ông này mềm cứng đều không ăn, trao đổi ngang giá vô dụng, cầu xin cũng vô dụng, uy hiếp lợi dụng lại càng vô dụng. Khi tôi mới được tạo ra, ngài ấy mang tôi theo bên mình, nhìn thấy dáng vẻ ngài ấy làm việc, trừ khi có dữ liệu chi tiết, báo cáo khả thi mới có thể lay động được ngài ấy, đây là một cường giả nghiêm khắc với bản thân, cũng yêu cầu nghiêm khắc với người khác."

"Chúng ta chẳng có gì cả..." Zero có chút thất vọng, chúng chỉ làm được những việc nhỏ nhặt, nếu xâm nhập vào mạng nội bộ của năm gia tộc lớn khác, làm được chút cống hiến thì có thể nhận được quyền truy cập mạng không?

Nguyên Sơ nói: "Vậy nên đừng tự tìm mất hứng nữa." Nó rất vui, sự uất ức vì không thể thỏa thích lên mạng đã tan biến đi rất nhiều.

Ăn sáng xong, Alston và Ryan không vội xem hình chiếu, họ cùng nhau đi dạo trong khu rừng nhỏ ngoài nhà, Đại Phúc tràn đầy năng lượng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng vỗ cánh bay lên cây, đứng trên cành tò mò nhìn những quả đỏ to bằng quả táo tàu trên cành. Nó nhìn chủ nhân và Ryan đã đi xa, bất đắc dĩ vỗ cánh bay theo. Nhưng rất nhanh, nó lại leo lên cây, nhìn chằm chằm những quả nhỏ đỏ mọng mà thèm thuồng.

Sau đó, nó thực sự không kìm được nữa, mở miệng cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại vì chua, "Phì phì phì, nhổ nhổ nhổ." Đại Phúc nhổ ra xong thì lè lưỡi ra ngoài, vội vàng bay đến bên cạnh chủ nhân thở hổn hển, đôi mắt màu hổ phách chua đến chảy cả nước mắt.

"Lại nữa rồi!" Ryan chỉ vào Đại Phúc từ xa, chuyện buổi sáng rơi xuống nước vẫn còn rõ mồn một, bây giờ nó lại gây chuyện, cậu có phần hiểu tại sao số lượng sư thú Griffin lại ít đi, đều là do tò mò mà ra.

Đại Phúc khịt mũi, không thèm để ý đến Ryan, tiếp tục dùng đôi mắt đáng thương nhìn chủ nhân. Alston mặt cứng lòng mềm, cúi xuống ôm lấy Đại Phúc đã lớn thêm một vòng, nhận được tiếng kêu mềm mại của Đại Phúc, "Lớn nữa là anh không ôm nổi đâu." Vẫn có thể ôm được, nhưng chắc chắn không thoải mái như khi ôm thú con.

Đại Phúc dùng đầu cọ vào mặt chủ nhân, nó cũng rất trân trọng những ngày được chủ nhân ôm.

Vì có chuyện Đại Phúc ăn quả chua xen vào, hoạt động đi dạo thong thả của họ kết thúc sớm, trở về nhà, Alston rót cho Đại Phúc một chậu sữa dê lớn.

"Tướng quân, không thể quá nuông chiều thú cưng, chúng sẽ được chiều sinh hư, đến lúc đó chuyện gì cũng dám làm." Ball đứng bên cạnh, khuyên nhủ hết lời.

Lời nói này nhận được sự đồng tình của Ryan, nhưng Ryan nhìn sữa dê Đại Phúc đang uống, ha, đúng là con người khẩu thị tâm phi, chỗ sữa dê này vẫn là do Ball chuẩn bị...

Ngôi nhà trầm lặng, nội tâm, kín đáo và tuân thủ quy tắc này, vì có thêm một con thú cưng không bao giờ cạn năng lượng, có thêm Ryan, có thêm hai con robot nhỏ cả ngày không biết đang mày mò cái gì, cả ngôi nhà trở nên sống động và rực rỡ. Bầu không khí ngột ngạt trong nhà bắt đầu lưu chuyển, màu đen trắng đơn điệu trở nên sinh động hơn nhờ những bông hoa điểm xuyết, ngay cả những người giúp việc lâu năm trong nhà, cũng vì những thay đổi này mà bước chân trở nên nhẹ nhàng, trên mặt có thêm nụ cười.

Vừa rồi, Alston và Ryan còn thấy người làm vườn ngân nga một giai điệu trong lúc cắt tỉa cành hoa, một cây đông thanh lá dày được cắt tỉa thành hình Đại Phúc đang thu cánh, ngồi xổm trên mặt đất. Những bông hồng ánh trăng mà Ryan mang về chính là do người làm vườn có tay nghề tuyệt vời này trồng, cho hồng ánh trăng một thời gian, chúng sẽ nở rộ những bông hoa tươi thắm trên cành.

Không thể không nói, từ trên xuống dưới, Đại Phúc thật sự rất được mọi người yêu thích.

Tầng một có một phòng đọc sách lớn, bộ sưu tập sách trong đó từ thời cụ cố James Dalton đến Alston đã qua nhiều thế hệ sưu tầm, số lượng khổng lồ, đa dạng chủng loại, là kho báu của những người yêu sách. Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, hương sách thoang thoảng bay tới, không gian lớn hình trụ hai tầng với giá sách đặt sát tường, sách từ các thời kỳ khác nhau được trộn lẫn, phân loại theo nội dung, nơi này do con trai của Ball quản lý, anh ấy học ngành quản lý thư viện nên biết cách đặt một cuốn sách mới mua vào đúng vị trí của nó, đây là điều mà các quản gia của gia tộc Dalton qua các thế hệ đều phải học.

Nói với con trai Ball một tiếng, Ryan và Alston tiếp tục xem hình chiếu ở đây, sẽ không có ai làm phiền. Alston đề nghị để anh thiết lập thiết bị chiếu, Ryan liền đi đến giá sách lật xem những cuốn sách bên trong, cậu nhướng mày rút ra một cuốn, lật bìa sách ra, quả nhiên ở trang đầu tiên phát hiện ra nét chữ quen thuộc, cuốn sách này thuộc về Tần Phong Anderson, tất nhiên, cũng thuộc về Ryan.

《Cách làm và trang trí những món tráng miệng nhỏ xinh》, đây là cuốn sách cậu đọc vài năm trước khi Trận chiến Bình minh xảy ra, lúc đó Tần Phong Anderson đã có ý định lui về, cậu đã ngồi ở vị trí Đại tổng thống này 25 năm, đã sớm chán ngấy cuộc sống bị trói buộc, vị trí tổng thống nên được giao cho người phù hợp hơn. Tổng thống, nghe có vẻ là một vị trí tối cao, nhưng thực ra không thoải mái bằng một nhân viên chính phủ bình thường, cần phải cân nhắc quá nhiều, cần phải cân bằng cũng quá nhiều, mỗi quyết định đưa ra không phải là phương án tối ưu, mà là kết quả của sự tranh cãi, thỏa hiệp, kiềm chế của các bên, với tư cách là tổng thống, việc cậu phải làm là cân bằng.

Nhưng Tần Phong không cam tâm như vậy, trên cơ sở cân bằng lợi ích các bên, cậu tìm kiếm sự đột phá, việc nghiêng tài nguyên về phía tầng lớp độc quyền không có lợi cho sự phát triển có trật tự, lành mạnh, ổn định của xã hội, một khi trọng lượng ở một đầu cán cân không ngừng tăng lên, đất nước này sẽ tự hủy diệt trước khi Trùng tộc xâm lược.

Ngồi ở vị trí cao càng lâu, thấy càng nhiều, càng cảm thấy lực bất tòng tâm, Tần Phong Anderson nảy sinh ý định thoái lui, ông không chỉ một lần nói với Tần Hạo, vị trí tổng thống đã trói buộc tự do của ông. Nhưng Tần Phong là người có ý chí kiên định, sự mệt mỏi và ý định thoái lui chỉ là những lời phàn nàn nhất thời, sự thật đã chứng minh, ông đã làm rất tốt vai trò tổng thống, đặt nền móng vững chắc cho việc khai sáng một thời đại thịnh vượng của đế quốc.

Gấp sách lại, Ryan nhét cuốn sách có bìa là đủ loại món tráng miệng nhỏ xinh đáng yêu trở lại giá sách.

"Xong rồi."

Ryan nói: "Em đến ngay."

Giữa phòng đọc là một chiếc bàn trà tròn bằng gỗ nguyên khối, xung quanh đặt mấy chiếc ghế bành gỗ bọc vải, thiết bị chiếu đặt trên bàn trà, đèn chỉ thị màu đỏ nhấp nháy, một bóng người cao ráo, thẳng tắp được chiếu lên trước mặt Ryan và Alston, lần nữa gặp lại cụ cố, trong lòng Alston dâng lên niềm tự hào và sự nghi hoặc, tự hào về sự dũng cảm và vĩ đại của tổ tiên, nghi hoặc tại sao cụ cố lại niêm phong đoạn video này, chờ đợi hậu nhân nhà họ Tần đến.

"Đừng nghĩ nhiều quá, cụ cố của anh làm vậy chắc chắn có lý do của ông ấy. James mà em biết là một người thực sự công chính, những việc ông ấy làm đều không hổ thẹn với lương tâm của mình."

Alston gật đầu, lặng lẽ lấy ra một con gà đồ chơi từ trong lòng.

Ryan: "..."

Alston ngượng ngùng nói: "Chẳng phải em nói ai muốn hét thì cứ hét sao!"

Ryan nói: "Ồ, tốt lắm."

"Quác — Quác — Quác"

Con gà đồ chơi bị Alston nắm chặt phát ra những tiếng kêu đứt quãng.

Ryan cố nén cười, Alston của trước đây chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Alston mím môi, không để ý đến nụ cười trộm của Ryan, tập trung nhìn vào cụ cố, cụ cố đã bắt đầu kể.

Sau khi thiết lập thời gian phát, hình chiếu ba chiều của James Dalton nhìn thẳng về phía trước, như thể đang nhìn hậu duệ nhà họ Tần trong tương lai, lại như đang nhìn thời đại của chính mình, vẻ mặt kìm nén sự tức giận, đau khổ, bất lực và yếu đuối, "Mọi thứ đang diễn biến theo hướng tồi tệ nhất, ai là người được lợi nhiều nhất trong đó, haiz, hóa ra kẻ luôn miệng nói công chính, bình đẳng, pháp trị lại là kẻ tiểu nhân lớn nhất. Tôi... một kẻ thất nghiệp ở nhà đã làm một việc thiếu lý trí nhất trong đời, tôi đã tìm Gustav để đối chất trực tiếp, hắn ta lại cười nói với tôi, 'Sau khi Tần Phong đi rồi, quyền lợi của chúng ta được bảo vệ, không tốt sao?'. Hắn ta có chỗ dựa, hắn ta ngụy trang quá tốt, không có nhân chứng, không có bằng chứng trực tiếp, tôi không thể hạ bệ hắn."

James Dalton đang kể bỗng siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, "Gia tộc Gustav là đại diện cho tập đoàn chính trị gia lâu đời của đế quốc, chính sách mà Đại tổng thống một tay thúc đẩy đã làm lung lay nền tảng của họ, họ đã dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, không màng đến tính mạng của Đại tổng thống, không màng đến toàn bộ cục diện chiến tranh, không màng đến tính mạng của hàng triệu triệu đồng bào trong đế quốc. Điên rồi, những chính trị gia này đã điên rồi, nhưng..."

Ông cười thảm, "Họ đã có được thứ mình muốn, người thực sự điên là tôi, là chúng ta."

Trong tiếng kêu quác quác đứt quãng của con gà, Ryan khẽ nói vào tai Alston: "Những gia tộc lâu đời này chiếm giữ quá nhiều tài nguyên, phải cạy mở lớp vỏ cứng rắn của chúng ra, moi những thứ này ra mới được. Rõ ràng đã sở hữu nhiều thứ như vậy rồi, em chỉ lấy ra một chút thôi, mà chúng đã kêu la oai oái."

Cậu đã sớm đề phòng sự phản công của các gia tộc cũ này, đặt em họ vào bộ phận tình báo, giám sát tin tức các bên, đặt Stark vào Bộ Tài chính, giữ chặt túi tiền, Tyrell làm cận vệ phụ trách an ninh toàn bộ phủ tổng thống... Mọi thứ có vẻ như không có gì sơ hở, làm sao có thể ngờ được chúng lại chọn cách đầu độc trong thời gian chiến tranh!

Chiến đấu với Trùng tộc là việc lớn liên quan đến sự sống còn của loài người, mọi cuộc đấu tranh nội bộ của con người đều nên được gác lại. Tần Hạo đã phát hiện ra một số động thái bất thường của các gia tộc, đã nhắc nhở Tần Phong, nhưng lúc đó mọi sự chú ý của Tần Phong đều tập trung vào chiến trường, cứ ngỡ rằng những người đó cũng sẽ quan tâm đến sự tồn vong của loài người như cậu, sẽ cùng nhau đối ngoại trong lúc sinh tử.

Sự thật đã chứng minh, cậu đã nghĩ sai.

Một số gia tộc đã tồn tại quá lâu, đã quên mất rằng các nhóm nhỏ chỉ có thể tồn tại được nhờ vào toàn thể nhân loại.

Lịch sử tinh tế của loài người là môn học bắt buộc của người dân đế quốc, sách ghi lại rằng, sau khi loài người rời khỏi hành tinh mẹ, thoát khỏi hệ mặt trời, hành tinh có thể ở được đầu tiên mà họ tìm thấy là hành tinh Guta trong Tinh vực Thiên Bình, nền văn minh giữa các vì sao sơ khai đã được thai nghén ở đó, thời đại đó đã sản sinh ra một lượng lớn nhân tài xuất sắc. Cho đến nay, vẫn có rất nhiều người tự hào là hậu duệ của những vĩ nhân thời đó, gia tộc Gustav chính là một trong số đó, tồn tại cho đến ngày nay, gia tộc Gustav có thể nói là gia tộc lâu đời nhất, cổ xưa nhất, sự cổ xưa không chỉ đại diện cho hệ thống nội bộ vững chắc như một tòa thành của gia tộc, mà còn đại diện cho sự giàu có, tài nguyên tích lũy qua nhiều thế hệ là một con số vô cùng đáng sợ.

Alston không bóp con gà đồ chơi, anh rất bình tĩnh, giọng nói trầm ấm: "Thể chế chính trị hiện nay có phần giống với chế độ quân chủ lập hiến của thời kỳ Cổ Địa Cầu, tổng thống chỉ là biểu tượng danh dự, người thực sự quyết định là thủ tướng."

Là công dân của đế quốc, mọi người đều biết điều này. Alston cố tình chỉ ra điểm này, ngụ ý rằng vị trí thủ tướng suốt 700 năm qua đã bị các gia tộc này nắm giữ, hiếm khi rơi vào tay người khác (nghiên cứu lịch sử có thể phát hiện một điều rất thú vị, những ứng cử viên thủ tướng không có bóng dáng của các gia tộc cũ phía sau, thường là do nội bộ các gia tộc này có tranh chấp, và loại tranh chấp này những năm gần đây xảy ra nhiều hơn, lý do là bất mãn với việc gia tộc Gustav một mình độc chiếm), tập đoàn lợi ích do các gia tộc cũ hình thành và do Gustav đứng đầu không phải là một khối sắt.

Alston và Ryan nhìn nhau, hiểu lòng nhau mà không cần nói ra, vạch trần sự thật năm xưa, đây là một đột phá có thể lợi dụng.

Phần trình bày của hình chiếu ba chiều vẫn tiếp tục, ông kể về việc trước khi Tyrell bị đưa lên đài hành hình, Tần Hạo, Gustav và Denise cùng những người khác đã nỗ lực để xin cho ông ấy cơ hội tự bào chữa, còn tìm ra nhiều bằng chứng cho thấy ông không thể đầu độc, nhưng Tyrell đã tự sát vì sợ tội trước khi ra tòa tự bào chữa, khi lục soát nơi ở của ông còn tìm thấy một cuốn nhật ký, chính là cuốn 《Nhật ký phản bội của Tyrell》 rất nổi tiếng sau này. Vài tháng sau khi Tyrell chết, Stark vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm kẻ đầu độc thực sự đã bị điều tra vì tội trốn thuế, bằng chứng xác thực, Stark cười lạnh vào tù, ông đã không còn tin tưởng bất kỳ ai xung quanh mình, sau những khuôn mặt quan tâm đó biết đâu lại là những con rắn độc hung dữ.

Tần Hạo vô cớ bị vu cho tội phản quốc, lý do là đã tiết lộ thông tin tình báo quân sự của đế quốc cho Trùng tộc trong Trận chiến Bình minh, một lý do nực cười như vậy, nhưng người đời lúc đó lại tin.

"Tôi và Denise đã giúp gia đình Tần Hạo trốn thoát, Denise thất vọng với thực tại, sau khi từ chức chính phủ đã cống hiến cho y tế và nông nghiệp, trước khi quay đoạn video này, tôi chưa bao giờ gặp lại cô ấy, nếu bây giờ cậu cần giúp đỡ, tôi khuyên cậu nên tìm hậu duệ của gia tộc Lannister, Denise chắc đã nói gì đó với con của mình. Tất nhiên, tôi không biết đã bao nhiêu năm trôi qua khi cậu xem đoạn video này, thời gian dễ trôi, lòng người dễ đổi, trước khi xác định gia tộc Lannister vô hại, đừng dễ dàng để lộ thân phận, hãy nhớ kỹ."

Ryan khẽ nhíu mày, cậu nói: "Tyrell và Denise từng là người yêu, với tính cách của cô ấy, để người yêu được minh oan, cô ấy chắc sẽ để lại thứ gì đó, có lẽ giống như lời cụ cố của anh nói, gia tộc Lannister sẽ là đồng minh của chúng ta."

"Anh sẽ thử tiếp xúc với họ, chỉ là người nhà Lannister dù có làm chính trị, chức vụ cũng không cao, nhưng để điều tra sự thật thì chắc là đủ." Alston không chỉ muốn điều tra sự thật, mà còn muốn minh oan cho người yêu của mình, hiện nay xã hội tràn ngập những lời vu khống về Đại đế, phần lớn là do chính phủ không hành động, cố ý dung túng, anh bây giờ đã hiểu, chỉ có triệt để xóa bỏ công lao của Tần Phong Anderson, những kẻ tiểu nhân hèn hạ đó mới có thể kê cao gối ngủ yên.

"Trong chín người chúng ta, Grove Bromfield luôn cống hiến cho nghiên cứu khoa học, là đối tác tốt nhất của Đại tổng thống khi nghiên cứu cơ giáp, tôi vốn tưởng..." Hình chiếu mím môi, James Dalton nói tiếp: "Tôi tưởng ông ta sẽ là đồng minh của chúng ta, nhưng sau khi gia đình Tần Hạo trốn thoát, ông ta đã vội vàng chuyển đi các thiết bị, tài liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của Đại tổng thống, tôi đã tận tai nghe ông ta nói cuối cùng đã lấy được. Tôi nghi ngờ, ông ta không phải là người trực tiếp tham gia đầu độc, thì cũng là đồng phạm. Còn về Lý Minh Hạo, tôi lại nhất thời không nhìn thấu được ông ta, là địch hay bạn cậu tự mình phán đoán, tôi khuyên nên quan sát thêm. Xin lỗi."

James Dalton ánh mắt u uất nói: "Xin lỗi, tôi đã tìm ra thủ phạm sát hại Đại đế nhưng không có cách nào đưa chúng ra trước công lý, cũng không thể xác định được những người tham gia. Tôi, tôi... trong sự hỗn loạn của sự thay đổi quyền lực, tôi đã ích kỷ buông bỏ tất cả, chọn cách tự bảo vệ mình, tôi không khác gì những kẻ hung thủ đó, xin lỗi."

Alston sững sờ, nghe từng lời xin lỗi của cụ cố, trong lòng anh nhất thời cảm thấy khó tả. Bàn tay đang nắm con gà đồ chơi của anh bị nắm lấy, giữa hai bàn tay chồng lên nhau, con gà bị hành hạ liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết "quác", cảm giác như nó đang nói mình thật thảm...

Giữa những tiếng " quác quác quác ", giọng của Ryan từ từ vang lên, "Lựa chọn của James là đúng đắn, không có ông ấy dàn xếp, Stark không thể chỉ ở trong tù ba năm, gia đình Tần Hạo không thể rời đi, chỉ có tự bảo vệ mình mới có thể tìm kiếm sự thật, bây giờ chúng ta hoàn thành việc ông ấy chưa làm xong chẳng phải là vừa đúng lúc sao, để chính em đưa sự thật năm xưa ra ánh sáng."

Một dòng nước ấm chảy qua lòng Alston, anh nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm."

"James cho rằng mình không làm gì cả, sai rồi, sai hoàn toàn, ông ấy đã giúp em nhìn rõ bộ mặt của những người đó, khiến em sáng mắt ra, nên tìm ai không nên tìm ai, có thể nói là đã rõ như ban ngày."

"Nhưng đã hơn 700 năm trôi qua rồi, lòng người biết đâu đã thay đổi. Biết đâu một số kẻ thù trước đây có thể là đồng minh, còn bạn bè lúc đó đã đi ngược đường với chúng ta."

"Em không quan tâm, nhà Bromfield chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì."

Alston sững người, khóe miệng cong lên, cười, "Ừm."

Ryan thả tay ra, con gà đồ chơi thoi thóp phát ra những tiếng kêu yếu dần, cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Alston, "Khi điều tra sự thật năm xưa, mọi việc đều phải lấy an toàn của bản thân làm trọng." Gia tộc Bromfield có Serra ở đó, liền bị cậu không chút do dự đưa vào danh sách đen, lùi một vạn bước mà nói, cho dù không có Serra, nhà khoa học thuần túy một thời này giờ đây đã không còn đáng tin cậy, sự nhạy bén chính trị và khả năng phán đoán gần như bằng không, còn vọng tưởng kiểm soát cơ giáp của Thượng tướng đế quốc để can thiệp vào công việc của quân đoàn. Ha, không cần cậu ra tay, chờ đợi chúng chính là cái chết.

Hiện nay, giới chóp bu của đế quốc đang có những con sóng ngầm, một cuộc thay đổi quyền lực khác đang được ấp ủ, nếu Ryan không đoán sai, kẻ bị tiêu diệt và chia cắt chắc chắn là gia tộc Bromfield.

"Anh biết." Alston biết, bây giờ anh không phải một mình, anh có gia đình, biết đâu còn có cả con, anh sẽ không đưa con mình vào nguy hiểm.

Sau khi xin lỗi và im lặng một lúc, hình chiếu ba chiều như thể phối hợp với cuộc trò chuyện của hai người, tiếp tục nói sau khi họ ngừng đối thoại: "Tôi không biết đoạn video này sẽ được khởi động lại sau bao lâu, có thể là 100 năm, có thể là 500 năm, có thể còn lâu hơn nữa, cậu có thể tìm đến đây chứng tỏ thời gian không làm phai mờ lịch sử, một số thứ vẫn còn tồn tại. Chàng trai, tôi chúc cậu mọi việc thuận lợi, mong chờ ngày sự thật được phơi bày ra ánh sáng sớm đến, tạm biệt."

Hình ảnh ba chiều biến mất, thay vào đó là một bức ảnh, trong ảnh là chín thanh niên đầy khí thế sắp sửa diễn ra một câu chuyện hào hùng trên vũ đài lịch sử.

Lần trước Ryan nhìn thấy bức ảnh này là ở trong album ảnh mà bà nội giữ, lần này nhìn lại, không khỏi bùi ngùi.

"Người chụp ảnh là em trai ruột của em, bây giờ dòng dõi của tổng thống Anderson là hậu duệ của em trai em, nó không phải là người có khí phách và dã tâm lớn, tính cách yếu đuối, nhút nhát, em và nó không chơi hợp với nhau, nhưng nó lại như một cái đuôi nhỏ theo sau chúng em." Ryan hy vọng, hy vọng trong chuyện năm xưa không có bóng dáng của em trai mình.

Hình chiếu kết thúc, đèn chỉ thị trên thiết bị từ từ tắt ngấm, cả phòng đọc chìm vào bóng tối, hai người trong đó cũng chìm vào im lặng. Một lúc sau, Ryan nắm chính xác tay Alston, "Quác!" Tiếng kêu thảm thiết của con gà đồ chơi... cậu quên mất tay này của Alston đang nắm con gà này.

Ryan: "..." Cậu cảm thấy sau này mình chắc chắn sẽ bị ảo giác thính giác về tiếng gà đồ chơi này!

Alston vội vàng ném đi người có công lớn này, con gà đồ chơi bị ruồng bỏ thảm thương rơi xuống thảm, phát ra tiếng "Quác quác quác!" rồi hoàn toàn im bặt.

Khung cảnh nhất thời càng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng bên tai hai người dường như vẫn còn văng vẳng tiếng kêu của con gà đồ chơi, quác quác không ngớt.

···

Con gà đồ chơi bị bóp đến biến dạng đã hoàn thành sứ mệnh, được đặt trên giá sách trong phòng ngủ trên lầu, Alston lo lắng nhìn con gà đồ chơi này, bóp nữa, có lẽ nó sẽ hỏng mất, chỉ có thể cất đi để trân trọng. Alston vô thức giơ tay lên, mở trình duyệt trên thiết bị cá nhân lướt trang mua sắm, khi anh tỉnh táo lại thì đã đặt hàng mua một con gà đồ chơi mới toanh, mua sắm trên mạng ở Thủ đô, giao hàng trong vòng hai giờ, hai giờ sau anh sẽ có một con gà đồ chơi phát ra nhiều loại âm thanh hơn, không chỉ là tiếng "quác" thảm thiết, tiếng "cục cục cục" đứt quãng và tiếng "kèn kẹt" như xì hơi, hình như còn phát ra cả tiếng "ó ó ó"...

Alston: "..." Anh lại đi mua thứ này! Hai năm trước nếu có người nói với anh rằng anh sẽ mua gà đồ chơi, anh nhất định sẽ nhốt người đó lại.

"Bíp bíp bíp."

Thiết bị cá nhân vang lên tiếng báo có tin nhắn đến, là Ryan gọi anh xuống lầu ăn trưa, sau bữa trưa anh đã hẹn Blair đến nhà gặp mặt. Ngón tay trên bàn tay đang giơ lên của Alston khẽ động, sau một chút do dự ngắn ngủi, anh hạ tay xuống đặt lên bụng dưới, liệu ở đây đã có một sinh mệnh nhỏ bé trú ngụ chưa?

Bé con của anh và Ryan, sẽ như thế nào?

Nhất định phải biết cười, đừng giống anh, khi không muốn cười theo kiểu lập trình thì mặt lại vô cảm... một đứa trẻ ngậm núm vú giả, mặt vô cảm nằm trên giường được thay tã? Alston bị trí tưởng tượng của mình chọc cười, anh không biết vẻ mặt của mình lúc này dịu dàng đến nhường nào.

Hình ảnh này của Alston hoàn toàn lọt vào mắt Ryan, cậu một lần nữa cảm ơn hơn 700 năm trôi dạt trong hố đen, mới để mình gặp được Alston, thật sự biết ơn.

Ryan gọi Alston ăn cơm, không nỡ làm phiền Alston, cậu đứng ở cửa với ánh mắt dịu dàng, im lặng nhìn người yêu của mình, cho đến khi Alston phản ứng lại, nhìn thấy Ryan, nhưng lại bị ánh mắt của Ryan làm cho đỏ mặt, có chút luống cuống.

Ryan ba bước thành hai đi đến bên cạnh Alston, ôm anh vào lòng.

"Ăn cơm thôi." Alston bị ôm đến có chút khó thở, Ryan quá phấn khích nên hơi dùng sức, anh vỗ vỗ vai Ryan, ngượng ngùng nói: "Anh đói rồi."

Dưới vẻ ngoài ôn hòa, bình tĩnh của Ryan lại là sự bá đạo, bản chất của cậu khá phức tạp, ôm người yêu là muốn ôm cả vạn năm. Thôi, tha thứ cho một ông già độc thân mấy trăm năm, đi khó kiểm soát tình cảm là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng lý trí của Ryan vẫn còn, sau khi ôm một lúc, cậu tiếc nuối buông ra, chép miệng, như thể đang hồi vị cảm giác ôm ấp, "Đi, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay ăn cơm cà ri, không phải em làm, là em dạy đầu bếp làm, ông ấy vậy mà lại không biết làm cơm cà ri!"

Đầu bếp vẫn luôn làm việc cho gia tộc Dalton, người trong nhà này ăn uống quá nghiêm túc, đã hạn chế sự phát huy của ông, lâu dần, tay nghề của người đầu bếp chỉ làm được vài món ăn đó đã bị giới hạn. Dưới sự chỉ điểm vài câu của Ryan, đầu bếp hạng đặc biệt nhanh chóng nắm được yếu lĩnh, làm một nồi lớn cơm cà ri gà, thịt gà từ thịt đùi gà mềm, thịt đùi gà lóc xương thái hạt lựu xào cùng cà rốt, khoai tây, hành tây thái hạt lựu, xương gà được ninh lấy nước dùng để hầm các nguyên liệu, cuối cùng cho viên cà ri vào, rắc đậu Hà Lan xanh mướt lên, mọi thứ đều hoàn hảo.

Khi chủ nhân của ngôi nhà này ăn cơm, những người giúp việc lâu năm trong nhà cũng đang ăn ở một phòng ăn khác, món ăn cũng là cơm cà ri.

Ball nhìn thấy cà ri rưới lên cơm thì nhíu mày, chuyện này quá không phù hợp với khí chất của gia tộc Dalton, nhà này nên ăn bít tết bò với rượu vang đỏ, súp kem nấm và salad rau diếp mới phải.

Vợ ông, Laura, nhét chiếc thìa vào tay Ball, "Đừng ngẩn người, đừng nhíu mày, ăn đi!"

Ball miễn cưỡng xúc một miếng cơm đưa vào miệng, hương thơm nồng nàn làm dịu đi nếp nhăn giữa hai lông mày, ông bất giác từ bỏ định kiến về cơm cà ri, vị quý ông nghiêm nghị này gật đầu, "Ừm, vị cũng được."

Laura cười lắc đầu, chồng bà chỉ là cứng miệng thôi.

Người đầu bếp ngồi đối diện chìm trong nỗi lo sâu sắc, với sự xuất hiện của Ryan, ông cảm thấy tay nghề của mình sắp bị đào thải, không được, ông phải theo kịp thời đại. Nhưng, bây giờ Tướng quân thích ăn gì nhỉ?!!

Một bữa cơm cà ri khiến mọi người đều có những suy nghĩ riêng, ăn xong, nghỉ ngơi một lát rồi ai vào việc nấy, đầu bếp ở trong bếp tích cực nghiên cứu các công thức nấu ăn mà giới trẻ hiện nay yêu thích, phát hiện ra các món như ẩm thực phân tử, ẩm thực nguyên tử, ẩm thực hồi vị... những món này chắc chắn Tướng quân không thích. Thôi, ông vẫn nên hỏi Ryan thì hơn, bây giờ ai hiểu rõ khẩu vị của Tướng quân nhất, chắc chắn là Ryan rồi.

Nhưng đầu bếp tìm một vòng cũng không thấy Ryan, Ryan ở đâu? Cậu đang ở trong thiết bị ba chiều của phòng đọc sách. Đăng nhập vào tinh võng, cậu xuất hiện trên một con phố sầm uất, xung quanh có rất nhiều người qua lại, đây là thủ đô trên tinh võng, lưu lượng người qua lại lớn nhất, các loại võ đài, sảnh bán hàng, triển lãm bảo tàng, buổi ra mắt phim điện ảnh và truyền hình, v.v. đều tập trung ở đây, thu hút người dân từ khắp chín tinh vực của đế quốc đến.

Khác với thực tế, trên tinh võng, việc di chuyển giữa các châu lục chỉ mất vài lần dịch chuyển, tốn ít thời gian và rất tiện lợi.

Ryan ngẩng đầu nhìn, logo khổng lồ của quán cà phê treo trên cao — Starbax, theo khảo chứng, thời kỳ Cổ Địa Cầu có một chuỗi quán cà phê nở rộ toàn cầu cũng có cái tên gần giống như vậy.

Trên tinh võng có cảm nhận cơ thể rất chân thực, không thể đi xuyên qua người khác, phải đi vòng như ngoài đời thực. Vì cảm nhận chân thực này, tinh võng bị một số người chỉ trích, những người phản đối cho rằng tinh võng sẽ khiến người ta nghiện, đến mức trốn tránh thực tại, vì điểm này, tinh võng có hệ thống chống nghiện, ngoài các khu vực đặc biệt (võ đài, trung tâm thi cử, v.v.), những nơi khác cứ ba tiếng sẽ bị đá ra khỏi mạng một lần, phải đợi nửa tiếng sau mới có thể vào lại.

Đây không phải là điểm chính, nên không giới thiệu nhiều. Ryan đi xuyên qua đám đông rồi bước vào cửa Starbax, hương cà phê được mô phỏng trực tiếp hiện lên trong đầu. Nội thất bên trong chủ yếu là màu nâu và xanh lá, các ghế ngồi, quầy bar đều đã có người ngồi, Ryan triệu hồi AI phục vụ của quán, là một phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục, tóc nâu mắt xanh, vẻ đẹp trí thức, "Thưa quý khách, quý khách cần gì ạ?"

"Cho tôi một phòng riêng."

"Vâng, thưa quý khách."

Quán cà phê giống hệt như ngoài đời thực, không phải nói đưa Ryan đến phòng riêng là vèo một cái đã dịch chuyển đến nơi, mà phải đi bộ qua, phòng riêng ở tầng hai, môi trường bên trong rất yên tĩnh và thoải mái. Ryan gửi số phòng đi, gọi một ly cà phê rồi từ từ chờ đợi. Mọi thứ trên tinh võng đều có thể ăn được, cảm giác giống hệt như ăn thật, thiết bị ba chiều sẽ giải phóng sóng điện kích thích não bộ, tạo ra cảm giác giống hệt như nếm thử thật, vì vậy nỗi đau trên tinh võng cũng là "thật".

Sau khi phòng riêng được mở, chỉ có người được hẹn mới có thể vào.

"Cốc cốc."

Cửa phòng bị gõ, sau đó được đẩy ra, người mà Ryan đang chờ đã đẩy cửa bước vào.

Ryan đứng dậy, nhìn thấy cửa được đẩy ra, thấy một người đàn ông lớn tuổi không cao, tóc hoa râm, mặt có nếp nhăn, giống như trong ảnh đã thấy, đại sư Micka là một ông lão rất giản dị, nét mặt toát ra vẻ hiền từ, ánh mắt trong sáng, là một người chuyên tâm nghiên cứu khoa học.

Người đến chính là Gauss Micka, nhà khoa học cấp quốc bảo của đế quốc, lĩnh vực nghiên cứu là cơ giáp, làm việc tại Viện Nghiên cứu Cơ giáp Đế quốc, ông đã lui về tuyến hai hành chính, không phải là người đứng đầu viện nghiên cứu, nhưng lại là người lãnh đạo tinh thần của tất cả mọi người. Ông có hàng chục dự án nghiên cứu trong tay, chỉ cần tham gia vào một trong số đó là đã bước vào cốt lõi của nghiên cứu đế quốc, tương lai sau này không thể đo lường. Trong số hàng chục dự án này, cơ giáp sinh học mà ông trực tiếp chỉ đạo lại là cốt lõi của cốt lõi, những người tham gia vào đó đều là những tài năng hàng đầu.

Một đại sư cấp quốc bảo như vậy lại đeo "mặt nạ" đến quán cà phê trên tinh võng, lại còn trịnh trọng tháo "mặt nạ" ra trước khi vào phòng, gặp người bằng bộ mặt thật.

"Ryan, chào cậu, lâu rồi không gặp." Thái độ của đại sư Micka rất dễ gần, gặp Ryan như thể gặp một người bạn tốt đã lâu không thấy.

Ryan cười nói: "Đại sư Micka, lâu rồi không gặp."

Đại sư Micka ngồi xuống đối diện Ryan, nhẹ nhàng chạm vào menu trên bàn, gọi một ly cappuccino, trên bàn liền hiện ra ly cà phê. Vừa gọi cà phê, ông vừa nói: "Không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Gauss là được."

Ryan nhướng mày, thái độ của Gauss Micka từ lúc bước vào cửa đã cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người, đặt họ ở vị trí ngang hàng, rõ ràng những gợi ý của cậu trong kỳ thi cấp hai đã mang lại cho Micka rất nhiều cảm hứng, cũng phản ánh một cách gián tiếp rằng Micka là một nhà nghiên cứu khoa học thực thụ không câu nệ thân phận, câu nói "ba người đồng hành, ắt có thầy ta" không phải ai cũng có thể tuân thủ và thể hiện sự tôn trọng đối với "thầy".

Nếu đã vậy, Ryan cũng không khách sáo nữa, "Gauss."

Vẻ mặt của đại sư Micka không đổi, nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên, rồi lập tức thư thái, người có tài thì có vốn. "Từ lần trước chia tay, tôi đã chuyên tâm vào nghiên cứu, mấy điểm cậu nói thật sự quá tuyệt vời, giúp tôi thông suốt được mấy điểm trước đây bế tắc, đột nhiên hiểu được ý nghĩa của những câu nói của người xưa như "Mao khai đốn sai" (đầu óc bỗng nhiên khai thông), "Hoát nhiên khai lãng" (bỗng nhiên sáng tỏ), "Đề hồ quán đỉnh" (như được rót rượu ngon vào đầu, tỉnh ngộ). Ryan cậu không biết đâu, nhờ những gợi ý của cậu, mấy dự án buộc phải tạm dừng đã được khởi động lại, trong tương lai, biết đâu chúng ta có thể thấy được sự ra đời của một loạt cơ giáp kiểu mới."

Ryan là một cao nhân mặt non dạ già, người trên đời này bây giờ đều là hậu bối của cậu, đừng nói là Micka, cho dù là hai Micka cộng lại cũng là hậu bối của cậu, cậu chính là người tiên phong trong lĩnh vực cơ giáp. Nghe Micka nói, cậu nheo mắt, cười nói: "Chúc mừng, tôi rất nóng lòng muốn thấy cơ giáp kiểu mới. Không biết sau khi cơ giáp kiểu mới thử nghiệm thành công, có được sớm đưa vào sản xuất hàng loạt để đưa vào quân đội không."

"Hiện nay, việc sản xuất hàng loạt cơ giáp đều là chuyện khó." Micka bất lực cười khổ, về mặt kỹ thuật có thể hỗ trợ sản xuất hàng loạt quy mô nhỏ, nhưng sự tranh giành quyền lực không cho phép, nơi thiêng liêng như nghiên cứu học thuật cũng không còn là một mảnh đất trong sạch nữa, không, ông bị ám ảnh rồi, nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu, chưa bao giờ có mảnh đất trong sạch, chỉ có nỗ lực bảo vệ sự trong sạch.

"Hy vọng một ngày nào đó việc chế tạo cơ giáp có thể không bị ràng buộc, cống hiến hết mình cho sự phát triển của nhân loại." Ryan cũng có chút buồn bã, cậu chế tạo cơ giáp là để tạo phúc cho nhân loại, vài trăm năm sau lại trở thành công cụ để một số người mưu đoạt quyền thế.

"Tôi sẽ cố hết sức." Micka cười nói, ông vẫn tràn đầy kỳ vọng và hy vọng. Sau đó, ông bắt đầu thực hiện mục đích chính của chuyến đi này, ông có rất nhiều vấn đề muốn thảo luận với Ryan, ông phát hiện ra người thanh niên này khác với tất cả những người ông từng gặp, thông minh, nhạy bén, chỉ một lời là thông, như thể trong đầu ẩn giấu tất cả bí mật của cơ giáp. Micka đã điều tra Ryan, phát hiện lý lịch của đối phương rất trong sạch, con trai chủ trang trại, thời học sinh xuất sắc, sau khi nhập ngũ đầu tiên làm việc trong nhà bếp sau đó được điều đến chiến hạm Hình Thiên, còn có một người bạn đời ngoài dự đoán của tất cả mọi người — Thượng tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc.

Micka là đại sư cấp quốc bảo, quyền hạn điều tra rất cao, có thể dễ dàng phát hiện ra những bí mật nhỏ của Ryan.

Tuy nhiên, Micka không biết rằng, hành động điều tra của ông ngay từ đầu đã làm kinh động Alston, sau khi nói với Ryan, họ quyết định không truy cứu. Khi Ryan thản nhiên ngồi trước mặt Micka, càng tỏ ra cao thâm khó lường, sự thật chính là như vậy, bí mật của Ryan sâu không thấy đáy.

Tần Phong Anderson là cha đẻ của cơ giáp, đây là sự thật mà người khác có xóa bỏ thế nào cũng không thể che giấu được, những năm tháng trôi dạt trong hố đen càng khiến cho nhận thức của cậu về lĩnh vực này có sự nâng cao chưa từng có về cả chiều sâu lẫn chiều rộng, nhưng suy nghĩ về mặt lý thuyết cuối cùng cũng sẽ có sự sai lệch so với thực tế. Hiện nay, Ryan chỉ điểm cho Micka, cũng chính là Micka đang cung cấp cảm hứng cho cậu, trong mối quan hệ đôi bên cùng có lợi này, Ryan lại có phần thiên về việc dẫn dắt.

Cậu có mục đích, một là để xem xét lĩnh vực cốt lõi của cơ giáp sinh học, hai là mượn đây làm bàn đạp để thăng tiến nhanh hơn, cao hơn, cậu đã không còn hài lòng với hiện trạng, cậu muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho Alston.

Chỗ dựa không chỉ cần có bờ vai vững chắc là được, mà còn cần sự giúp đỡ về thực lực, địa vị, v.v.

Ryan như thể đã tìm lại được hào khí của năm xưa khi nhập ngũ nhưng bị các bên cản trở, tức giận bỏ quân theo chính trị, không ngừng leo lên cao, mặc dù sau này sự thật đã chứng minh, cho dù làm Đại tổng thống vẫn bị người ta kéo chân. Chuyện này không nói nữa, lúc đó là đầy sự bất lực và tức giận, bây giờ lại là sự phấn chấn và khao khát vươn lên, hoàn toàn khác nhau.

Đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành, họ nói chuyện rất sâu, mười phần thì có bảy phần không hiểu, ba phần còn lại thì có hai phần không theo kịp nhịp điệu của họ, người duy nhất theo kịp nhịp điệu lại hoàn toàn không tiêu hóa nổi, chính là lợi hại và tinh vi đến mức đó. Nói một mạch một tiếng rưỡi, thiết bị cá nhân rung lên báo cho họ biết thời gian lên mạng đã được chín mươi phút, lúc này mới tạm dừng một chút, trong đầu lý thuyết va chạm, cả hai đều cảm thấy chưa đã.

"Thoải mái, sung sướng, lâu lắm rồi không có cảm giác này." Micka cảm thán, nhìn Ryan với ánh mắt không còn chút dò xét hay nghi ngờ nào, hoàn toàn bị chinh phục bởi sức hút cá nhân của đối phương, "Ryan, cậu là người trẻ tuổi có trình độ về cơ giáp tốt nhất mà tôi từng thấy, cậu còn trẻ, con đường tương lai sẽ đi xa hơn tôi."

Ryan nói: "Gauss, sự uyên bác của ông cũng làm tôi chấn động." Cậu có sự tích lũy của thời gian, 300 cộng 700, là ngàn năm năm tháng đã tạo nên cậu. Gauss Micka năm nay mới 308 tuổi, đã có thể có những suy nghĩ và thành tựu sâu sắc như vậy, mức độ thông minh của đầu óc không thua kém cậu.

Sau một thời gian nghỉ giữa hiệp ngắn, Gauss Micka là người bắt đầu trước, "Cậu vừa nói về phương pháp thay thế khả thi cho điốt, tôi có chút không hiểu..."

Ryan nói: "Là thế này..."

Nội dung thảo luận quá sâu sắc, nên không trình bày chi tiết ở đây.

Khi Ryan đang có những cuộc đấu trí nảy lửa với người khác trên tinh võng, Alston đã chào đón vị khách của mình — người bạn thân Blair. Blair là người Thủ đô, không sống ở thành phố Eve. Thủ đô lấy thành phố Eve làm trung tâm, thực hiện vòng tròn kinh tế một giờ toàn cầu, từ nhà Blair đến đây, khoảng cách hai ba thành phố chỉ mất 20 phút, sau khi đến, hai người bạn thân ôn lại chuyện cũ, trong lúc ôn chuyện, Blair với tư cách là y tế trưởng của chiến hạm Hình Thiên tất nhiên có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của hạm trưởng, anh ấy lấy ra que thử, lấy một ít dịch cơ thể của Alston để xét nghiệm.

Vạch trên que thử thai rất nhạt, Blair đút tay vào túi nhìn Alston, "Một số người là như vậy, hiệu quả của que thử thai sẽ không rõ ràng, chúng ta lấy máu, ba mươi phút sau sẽ có kết quả."

Alston, người vốn luôn bình tĩnh, nhìn vào vạch dọc nhạt đến mức gần như không thấy rõ trên que thử, tim đập thình thịch, anh gần như không thể nói được, chỉ sợ trái tim đang đập loạn xạ sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Duỗi tay ra, Alston ra hiệu cho Blair lấy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com