Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: "Mẹ rất nhớ con..."

072. "Mẹ rất nhớ con..."

"Đại học F ở khu đô thị, câu lạc bộ của Kỷ ca lại ở Lợi Nhuận, hắn sẽ không đồng ý đâu."

"Chỉ cần có lý do đủ hợp lý, việc gì cũng có thể. Thứ nhất, câu lạc bộ của Liên Kỷ đang chuẩn bị thi đấu tại Châu Á, khả năng sẽ ở nhiều nơi thậm chí thi đấu toàn Châu Á, việc cô ở Lợi Nhuận hoặc khu đô thị đọc sách đối với hắn mà nói không có khác biệt lớn. Thứ hai, trên cả nước chỉ có đại học F có chuyên ngành điều chế hương chuyên nghiệp, cái này thực sự thích hợp với cô, có hệ thống ta đây chống lưng, việc đọc thuật ngữ chuyên ngành sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Thứ ba, điều chế hương chuyên nghiệp là nghề cực kì nhàn hạ, giờ dạy học vô cùng thoải mái, cô sẽ có nhiều thời gian ở với anh hai của cô hơn, hắn sẽ đồng ý."

"Quao, ngươi thực sự đã dùng hết mười tám chiêu võ nghệ... Tôi đã bị ngươi thuyết phục."

Cô quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn anh hai mặt vô cảm, mày rậm lạnh lùng, có chút xấu hổ mà nâng lên một chân, cẩn thận rửa sạch sẽ tiểu huyệt , bên trong bị hắn bắn đến rối tinh rối mù.

Quần dài thể thao rộng thùng thình của Liên Kỷ  lại đỉnh lên một cái lều trại, nhưng hắn chỉ là yên lặng dựa vào, không có động tác khác.

Liên Hân sục rửa sạch sẽ, quay đầu lại nhìn, vô tư nói: "Anh, anh nhìn xem có phải anh đang tự ngược hay không." Liên Kỷ sống chết không mở miệng, chờ cô tắm rửa mặc đồ xong, nắm tay em gái. "Anh, em rất muốn học đại học." Liên Hân ngửa đầu. Liên Kỷ xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của cô: "Vậy thì học."

"Nhưng muốn học chuyên sâu ngành này thì rất hiếm nơi dạy, cả nước chỉ đại học F có."

"Đại học F?". Liên Kỷ nâng nâng đuôi mắt, ý muốn phản đối đã vọt tới cổ họng.

"Là điều chế hương chuyên nghiệp, việc học không nặng, giờ dạy học an bài thực nhàn, thời gian lại tương đối linh hoạt , đến lúc đó có thể vừa học vừa đi theo xem anh thi đấu, thời điểm nghỉ ngơi chúng ta cùng nhau chơi đều rất tiện, hơn nữa em cảm thấy cực kì hứng thú với chuyên ngành này".

Cánh môi Liên Kỷ nhấp nhấp.

"Hửm?". Liên Hân quơ quơ tay, "Anh nói em chỉ cần tùy tiện học thứ mình thích là được mà?".

Liên Kỷ rũ mắt liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nhún vai: "Tùy em".

Dù sao, bất luận cô ở nơi nào, đều không đủ làm hắn an tâm. Cho dù là khắc vào trong người.

Rõ ràng là kề cận sát bên hắn, vui buồn cùng nhau, lại làm cho hắn cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Liên Kỷ mày rậm gắt gao, siết chặt lòng bàn tay.

Nghỉ ngơi ở đại sảnh, Vu Khanh Khanh chéo chân ngồi, khuỷu tay chống ở trên sô pha, nhìn Tô Tử Tích.

"Dì vừa rồi nhìn thấy Tử Việt một bộ dạng nhìn thẳng mà đi, hoàn toàn không để ý tới dì". Vu Khanh Khanh cười nói.

Tô Tử Tích mảnh dài lông mi buông xuống, có lệ nói: "Anh ấy đi đường từ trước đến nay như vậy, hắn chỉ là không chú ý bên cạnh thôi".

"Hai anh em các con , có chút giống, rồi lại hoàn toàn không giống, nhưng đều là... tuấn tú lịch sự, đẹp trai hơn người nha". Giọng nói Vu Khanh Khanh tràn đầy ái muội.

Tô Tử Tích ngước mắt cười một cái, liếc mắt nhìn đến Liên Hân đang từ cửa thang máy ra tới :"Tới rồi".

Vu Khanh Khanh ngoài ý muốn: "Cái gì?". Tô Tử Tích nâng nâng cằm: "Người bà muốn tìm".

Vu Khanh Khanh quay đầu, đầu tiên ánh mắt nhìn đến Liên Kỷ cao lớn bắt mắt , sau đó nhìn đến người phụ nữ bên cạnh hắn. Cô ta bị Liên Kỷ nắm tay, ánh mắt chạm nhau, đầu tiên là nhìn đăm đăm, rồi sau đó gục đầu xuống.

Từ trước đến nay Vu Khanh Khanh thích lớn tiếng doạ người, kì diệu thay hôm nay lại không mở miệng nói chuyện, đèn chùm sáng choang lộng lẫy, ánh sáng sáng ngời, chiếu đến trên người rõ mồn một, bà nhìn Liên Hân một hồi lâu, quay mặt đi, âm thanh có vẻ không cam tâm: " Tìm người nào?". Bà đã sớm "quên".

Chân thon dài của Tô Tử Tích thản nhiên gác lên, đáy mắt ý cười liễm diễm mà nhìn Liên Hân, nhẹ nhàng nói: "Liên Hân."

"—— Con gái của phu nhân đây." Vu Khanh Khanh sắc mặt thay đổi theo giọng nói. Liên Hân ở cạnh sô pha chần chừ vài giây, ngồi xuống cùng với anh hai. Thân thể Liên Kỷ chắn phía trước, thân thể cường tráng đem Liên Hân chắn đến kín mít, Vu Khanh Khanh mơ hồ nhìn không tới mặt Liên Hân.

"Bà tìm cô ấy có việc gì?" Liên Kỷ lạnh băng chuyển qua nhìn Vu Khanh Khanh: "Như thế nào, thành công rồi mới nhớ tới con gái? Đã vắng mặt mười năm, cùng ngồi ở một bàn cũng làm ra vẻ không quen biết, bây giờ cũng không cần bà phải xuất hiện ở đây đâu".

Tô Tử Tích giơ lên mi mắt, quan tâm mà nhìn chằm chằm Liên Hân, lại ra vẻ kinh ngạc mà xem Vu Khanh Khanh. Vu Khanh Khanh trầm mặc trong chốc lát, hít sâu, trên mặt bỗng nhiên hiện vẻ ôn nhu, từ ái cùng đau đớn, trong mắt chớp động ánh sáng nói: "Con là... Liên Hân?" Giống như một người mẹ tràn đầy khổ sở, chứa đầy bất đắc dĩ.

Liên Hân nhìn bà, ho nhẹ: "Um, dạ..." Vu Khanh Khanh kéo cô tới gần chút, nhẹ nhàng nói: "Con gái cưng, mẹ là mẹ của con đây, mẹ rất nhớ con...".

Liên Hân bình thường gật gật đầu: "Dạ, mẹ...".  Vành mắt lại bỗng nhiên hồng hồng, nói ra hai chữ này, Liên Hân cuồn cuộn nước mắt,  cô đột nhiên đứng lên vòng qua sô pha, cúi đầu chạy ra khỏi hành lang.

Tô Tử Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa, Liên Kỷ nhíu mày đứng lên muốn đuổi theo, lại dừng lại, để cô một mình một lát cũng tốt. Vu Khanh Khanh quay đầu nhìn bóng dáng người con gái dùng mu bàn tay chà lau đôi mắt chạy đi, ngơ ngẩn không nói. Liên Kỷ dường như đang liếc bà: "A."

Ít khi Vu Khanh Khanh không nóng không lạnh mà liếc hắn một cái: "Nè, tôi còn chưa có hỏi, tại sao cậu lại vui sướng như vậy, còn ở đây diễn vai người tốt châm chọc mỉa mai, người tốt nhất không nên xuất hiện tại đây chẳng lẽ không phải cậu sao, đại công tử tàn nhẫn độc ác, bức cho mẹ con chúng tôi chia lìa sao!".

Liên Hân chạy thẳng tắp, cúi đầu ấn nút mở thang máy rồi chạy vào, cũng không ấn tầng lầu. Cô chỉ là theo bản năng mà muốn chạy trốn một chút, vừa mới như vậy cũng quá mất mặt, hơn nữa cô không ngăn nổi nước mắt.

Thang máy dừng lại không nhúc nhích, ngoại trừ cô, bên cạnh còn có một người đàn ông, theo lý thuyết hắn hẳn là từ tầng trên đi xuống lầu một, nên đi ra ngoài, không biết có phải hay không bởi vì Liên Hân buồn đầu vọt vào trực tiếp đóng cửa thang máy, gây trở ngại tới hắn, cho nên hắn vẫn không nhúc nhích. Liên Hân nắm tay xoa hốc mắt, lông mi dính nước mắt chớp chớp, nhìn về phía bên cạnh. Hắn cúi đầu đứng, lông mi dài rũ xuống ngăn trở đôi mắt, chóp mũi nhẹ nhàng trừu động.

Rất gầy, gầy đến giống cây trúc, ăn mặc thoải mái, cùng với những người ở khách sạn Sâm Vĩnh không giống nhau. Một lát sau, hắn nâng tay lên, ấn hạ thang máy tầng lầu. Tầng cao nhất.

Liên Hân không chú ý, xoa đôi mắt, thở dài, chuẩn bị một lát liền đi ra ngoài. "... Cô lau cái gì?" Thanh âm khàn khàn sau lưng vang lên.

Liên Hân sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt hắn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, trừu trừu chóp mũi: "Trên người của cô, là loại mùi hương gì?". Người lạ không thể hiểu được vấn đề, Liên Hân theo thói quen mà bỏ qua một bên đầu: "... Không có cái gì."

Liên Hân cúi đầu không đáp, hắn cũng không hỏi tới, vẫn luôn nhìn cô như vậy. Thang máy một tầng một tầng từ dưới mặt đất đi lên.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com