Chương 52: Con gái của chồng trước (11)
Tân nương tử được che kín khăn voan tiến vào, vì gần nhà nên không cần ngồi xe bò mà được hỉ bà đỡ dẫn vào. Khăn voan che kín mặt, nhưng dáng người yểu điệu đã lộ rõ là một mỹ nhân.
Thực ra nha hoàn ở gia đình giàu có thường không được coi trọng, nhưng trong gia đình nông thôn, vị trí của họ có phần khác biệt. Thân phận của họ có thể bị coi thường, nhưng kiến thức và cách sống của họ lại được đánh giá cao. Điều này tạo ra một cảm giác vừa khinh thường nhưng cũng vừa hâm mộ.
Không nói đến những điều khác, quần áo của nha hoàn nhà giàu đã vượt trội so với những người nông dân. Họ được ăn uống đầy đủ, cơm tẻ và màn thầu không thiếu, trong khi nhiều người trong thôn thường chỉ ăn lương thực thô. Điều này khiến họ vượt trội về mặt ngoại hình, không phải xuống đất làm việc nhiều mà còn được học quy củ, hiểu biết về thế giới, so với các cô nương nông thôn thì đẹp hơn nhiều.
Hơn nữa vì Đỗ gia ra vẻ rêu rao, nhiều người biết rằng cô nương Phương Phương sẵn sàng bỏ tiền ra chữa trị cho Đỗ Vũ. Nhìn thấy dáng người của nàng ta, không ít người thì thầm rằng Đỗ gia thật có phúc.
Ở nhà nông, tân nương tử sau buổi lễ sẽ ra tiếp đón khách khứa và khi khách ra về, tân nương tử còn giúp dọn dẹp sân nhà. Vì vậy khi Lâm Phương Phương một thân y phục đỏ thẫm, trang điểm kỹ lưỡng xuất hiện, cả sân nhà đều yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó không ít ánh mắt ngưỡng mộ liền đổ dồn về phía Đỗ Vũ. Ngay cả Sở Vân Lê cũng phải thừa nhận rằng Lâm Phương Phương thật sự rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt phượng sắc sảo, trang điểm diễm lệ khiến cô trở nên quyến rũ hơn, nụ cười thân thiện, đúng là một mỹ nhân.
Cô nương này còn hào phóng, gặp ai cũng cười. Bà nội Đỗ dẫn nàng ra đi giới thiệu với mọi người, nàng ta không hề luống cuống, chào hỏi mọi người rất ngoan ngoãn, khiến bà nội Đỗ cười tươi hơn nữa. Không lâu sau, họ đến trước mặt Sở Vân Lê, bà nội Đỗ tươi cười nói: "Đây là Đại Nha, con gái của dì Dương, từng ở nhà chúng ta một năm, hiện giờ đã về thôn Thượng Hà, năm ngoái vừa mới thành thân."
"Đại Nha muội muội." Lâm Phương Phương tươi cười đầy mặt: "Ta nghe Vũ lang kể về muội, khen muội cần mẫn hiếu thuận. Hắn nói nếu không có muội và Phùng An đuổi kẻ xấu đi, vết thương của hắn còn nặng hơn. Sau khi chúng ta đính hôn, ta đã muốn đến cảm ơn muội từ lâu."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tẩu tẩu quá lời rồi." Sở Vân Lê đáp nhẹ nhàng. Lời của Lâm Phương Phương nghe có vẻ bình thường, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự chiếm hữu. Đỗ Vũ là người của nàng ta, nàng ta có thể thay mặt hắn cảm ơn ân nhân.
Cô nương này chắc chắn không chỉ nghe về chuyện nàng cần mẫn hiếu thuận và cứu Đỗ Vũ, mà còn biết việc nàng và Đỗ Vũ suýt nữa đã đính hôn.
Lâm Phương Phương nghe Sở Vân Lê gọi mình là tẩu tẩu, khóe môi càng tươi cười hơn: "Muội vất vả trở về, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Một bộ dáng chủ nhà đầy tự tin.
Sở Vân Lê không tức giận. Lâm Phương Phương có lẽ nghĩ nàng còn tình cảm với Đỗ Vũ. Quả thật, với diện mạo và tài năng của Đỗ Vũ, ít cô nương nào không động lòng. Dù Đỗ Vũ hiện tại bị què, khi hắn hành lễ cũng khiến không ít cô nương ngầm lau nước mắt.
Tân nương tử hào phóng gọi tên từng người một trong bàn, trong viện náo nhiệt hẳn lên. Đang lúc vui vẻ, tiếng bánh xe ngựa vang lên ngoài cửa, thu hút ánh mắt mọi người.
Ở trong thôn xe ngựa rất hiếm thấy, loại xe này ít nhất cũng từ trấn trên đến. Từ trên xe ngựa bước xuống một bà tử mặc trang phục phú quý, tay xách hai hộp quà, vào cửa và đi thẳng đến trước mặt Lâm Phương Phương: "Phu nhân nghe nói Phương cô nương hôm nay thành thân, cố ý bảo lão nô đến đưa quà, chúc cô nương và lang quân bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."
Khi nói đến "sớm sinh quý tử", giọng bà có chút châm biếm, ánh mắt thâm thúy liếc qua bụng Lâm Phương Phương.
Bà tử từ xe ngựa bước xuống với thái độ kiêu ngạo, cằm hơi nâng, rất có vẻ kiêu hãnh. Nhưng mọi người ở đây không thấy có gì sai. Dù sao ngay cả nô tài của gia đình giàu có cũng có cuộc sống tốt hơn người dân nông hộ, việc họ kiêu ngạo cũng là bình thường.
Mọi người đều chăm chú nhìn bà tử, trong giây lát không ai chú ý đến sắc mặt không tự nhiên của Lâm Phương Phương.
Bà nội Đỗ tiến lên mời bà ngồi vào chỗ, bà tử cười nhã nhặn cảm ơn: "Sau này mong gia đình các người chiếu cố Phương cô nương."
Giọng bà rất khách khí, mọi người cảm thấy Lâm Phương Phương đúng là người biết làm người, dù đã chuộc thân trở về nhà nhưng chủ cũ vẫn còn nhớ đến nàng ta. Biết nàng ta thành thân, còn đích thân đến tặng lễ, thật hiếm thấy chủ nhân nào đối xử tốt với hạ nhân như vậy.
Bà tử đến rồi đi, chỉ trong chốc lát đã lên xe ngựa rời khỏi.
Sắc mặt Lâm Phương Phương tái nhợt, muốn nói lại thôi, lui một bước. Nhưng vừa lùi một bước thì lại đụng trúng khuỷu tay của Dương thị đang mang hạt dưa tới.
Sau khi dùng bữa, những gia đình hào phóng thường mang hạt dưa ra mời khách. Dương thị đang vội, không để ý đến bà tử phú quý vừa rồi. Đột nhiên bị Lâm Phương Phương va phải, khay hạt dưa trong tay liền rơi xuống đất.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy vang lên trong sân, Đỗ lão bà tử lập tức nổi giận: "Đi đường không biết nhìn, ngươi không có mắt sao? Hôm nay là ngày gì, sao mâm này lại rơi xuống đất? Nhà chúng ta cưới ngươi, thật xui xẻo. Đồ sao chổi, đen đủi!"
Dương thị bị mắng ngẩn ra, chân tay luống cuống đứng tại chỗ: "Mẹ, con không phải cố ý..."
Bà nội Đỗ càng thêm giận dữ, vừa rồi bà tử kia căn bản không thèm ngồi xuống, trong mắt bà ta, đó là biểu hiện khinh thường nhà chồng Lâm Phương Phương. Lòng đầy nén giận, không dám đối đầu với bà tử kia, bà ta liền trút giận lên Dương thị, người mà bà thường xuyên mắng mỏ: "Biết là ngươi không cố ý, nếu cố ý thì chắc Đỗ gia đã sớm không thu lưu ngươi rồi. Nếu không phải hôm nay là ngày vui, ta thế nào cũng phải..."
Lời nói cứ thế tuôn ra, bà ta chợt nhận ra mọi người đang nhìn mình, nhớ lại hôm nay có nhiều khách khứa, liền thu bớt cơn giận, trầm giọng nói: "Còn không mau đi chuẩn bị lại một mâm khác!"
Dương thị đỏ mặt, vội vàng đi làm theo. Đỗ lão bà tử quay lại nhìn mọi người, thở dài: "Không phải ta muốn mắng mỏ vào ngày vui như thế này, thật sự là tay chân nàng quá vụng về, làm mọi người chê cười. Ăn hạt dưa đi, hạt dưa này hương vị giòn ngon, ta đã nếm thử rồi, thật không tồi..."
Sở Vân Lê cau mày nhìn theo Dương thị một lần nữa cầm mâm chạy vào nhà, Phùng An bên cạnh thì thầm: "Đỗ bà bà này hơi quá đáng, trước mặt nhiều người như vậy."
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng: "Muốn ta đi nói chuyện không?"
Sở Vân Lê thở dài: "Bà ta tự vui, ta có thể làm gì?"
Từ lúc bà nội Đỗ nổi giận đến khi bà ta tiếp đón khách khứa lần nữa, chỉ vài phút ngắn ngủi, những người phản ứng chậm còn chưa kịp nhận ra chuyện gì. Lúc này nếu nàng lên tiếng, Dương thị mới thật sự mất mặt.
Đúng lúc đó, từ trong nhà truyền ra tiếng thét thảm thiết của một nữ tử, những người gần mái hiên nghe thấy đều nhìn nhau ngơ ngác.
Bà nội Đỗ vừa mới thu lại cơn tức, lập tức bước nhanh vào cửa. Sở Vân Lê phản ứng cực nhanh, vài bước liền vọt vào cửa, còn nhanh hơn bà nội Đỗ.
Từ sân sáng ngời vào trong phòng, đôi mắt chưa kịp thích ứng, chỉ thấy một màn tối tăm, trong căn phòng đó, Dương thị ngồi bệt dưới đất ôm bụng kêu đau.
Sở Vân Lê vội tiến lên đỡ: "Mẹ làm sao vậy?"
Bà nội Đỗ bước vào cửa, hạ giọng quát lớn: "Ngày đại hỉ ngươi đừng làm trò kỳ cục, bằng không đừng trách ta không giữ thể thiện cho ngươi trước mặt mọi người. Nhanh lên, đem hạt dưa mang ra đây."
Dương thị suy yếu giải thích: "Mẹ, ta không phải cố ý, ta bị ngã một cái, bụng đau quá. Không đứng dậy nổi..."
Đỗ lão bà tử nghe vậy, xoay người cười lạnh: "Ngươi thật đúng là cố ý muốn làm ta mất mặt trong ngày vui có phải không?"
Sở Vân Lê đỡ Dương thị nhưng không sao đứng dậy nổi, thấy Dương thị đau đớn khôn xiết, bà nội Đỗ còn đứng bên cạnh thúc giục, Sở Vân Lê giận dữ nói: "Ngươi tai bị điếc mắt bị mù sao, không thấy mẹ ta bị ngã kêu đau bụng sao? Không mời đại phu còn ở đây thúc giục bà làm việc, ngươi xem bà là gì?"
Bà nội Đỗ thấy Sở Vân Lê thường ngày ở trước mặt bà ta như con chim cút, hôm nay cư nhiên cũng dám lớn tiếng với bà ra, còn nói bà ta già đến độ tai điếc mắt mù, tức khắc càng giận hơn, đầy ngập lửa giận hướng về phía nàng: "Hôm nay là ngày gì nàng không biết à? Còn mời đại phu, thân thể nàng quý giá quá. Không làm việc còn muốn ăn cơm, hôm nay là ngày vui ta không muốn so đo với nàng, bằng không..."
Sở Vân Lê nhướng mày: "Bằng không thế nào?"
Đỗ lão bà tử hung hăng nói: "Ta hưu nàng!"
Phùng An đã chen vào cửa, giúp đỡ Dương thị dậy, Sở Vân Lê đứng dậy, trong lúc đó nhìn thấy trên mặt đất có một vệt nước giống như máu, trong lòng "lộp bộp" một tiếng: "Mẹ, không phải là..."
Dương thị vẻ mặt đau khổ, bắt lấy tay nàng, khóc ròng nói: "Đại Nha, mẹ khổ quá!"
Trong lòng Sở Vân Lê phức tạp, đối với bà nội Đỗ không khách khí chút nào, cười lạnh nói: "Không tới phiên Đỗ gia ngươi hưu, ngược lại hôm nay ta muốn mọi người phân xử, ta cũng không tin, trên đời này còn có nơi không phân rõ phải trái!"
Nàng quyết tâm làm chủ cho Dương thị, cuộc sống này không thể tiếp tục như thế nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com